Chương 272: Chuyến thị sát giông tố ()

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Đây là chiếc xe buýt đưa đón học sinh trung học, đâm thẳng vào chiếc xe tải đang lao tới, tại hiện trường đã có 8 học sinh tử vong, mười mấy học sinh bị thương.

Lái xe chết ngay tại chỗ, khi xảy ra sự việc này cảnh sát giao thông huyện Ngũ Dương lập tức có mặt tại hiện trường, cục công an cũng nhanh chóng tới, hiện trường lập tức bị phong tỏa.

Mấy lãnh đạo lớn huyện Ngũ Dương còn đang đắm chìm trong buổi lễ chúc mừng, đột nhiên nghe được tin này, toàn thân rùng mình. Bí thư huyện ủy Tống Đắc Hải lúc đó tinh thần hoảng loạn, lập tức ra chỉ thị, phong tỏa tin tức, lập tức thu dọn hiện trường, xoa dịu thân nhân người bị nạn.

Không cần biết phải tốn bao nhiêu tiền, chuyện này dù thế nào đi nữa cũng không được để lộ ra ngoài.

Vì thế, người dân huyện Ngũ Dương đều vội vã rời đi, trên huyện ủy đã ra chỉ thị cấm, yêu cầu Trưởng phòng Giáo dục xử lý chuyện này. Nhưng Trưởng phòng Giáo dục dù phí hơi tốn sức cũng không thể ngăn nổi cơn phẫn nộ của người nhà học sinh gặp nạn.

Cuối cùng chuyện này vẫn đến tai Ủy ban nhân dân huyện, văn phòng Trưởng ban thư ký đang xử lý việc này, gã gặp người nhà người bị nạn nói:

- Đây là sự việc xảy ra ngoài ý muốn, trời vốn mưa nắng thất thường, đời người có lúc được lúc mất, người chết rồi cũng không sống lại được. Xảy ra chuyện này chính quyền cũng rất đau buồn. Nhưng hàng năm số lượng tai nạn giao thông xảy ra nhiều như vậy nếu tất cả mọi người đều đến đây thì chính phủ sao có thể làm việc được. Theo đạo lý, chính quyền chỉ có thể có một chút hỗ trợ cho gia đình người bị nạn.

Vì thế lãnh đạo chính quyền huyện đích thân tới gặp mặt nói chuyện với thân nhân những người bị nạn, nói là sẽ cố gắng đáp ứng những yêu cầu của họ, đương nhiên sẽ có một khoản tiền. Người cũng đã chết rồi, vậy còn cách nào để giải quyết nữa?

Tất nhiên, trong chuyện này chính quyền huyện Ngũ Dương đã có cách xử lý rất khéo léo. Họ từ chối tất cả những yêu cầu bồi thường của thân nhân người bị nạn, ngoài việc đề cập tới việc chính quyền viện trợ cho họ chút tiền thì dường như vấn đề này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến chính quyền cả, bởi vì đó là một sự cố ngoài ý muốn. Vì tình nghĩa nên chính quyền trợ cấp một khoản tiền.

Cuối cùng, với mức năm mươi nghìn nhân dân tệ trợ cấp cho mỗi người gặp nạn, thì vụ việc này đã tạm thời lắng xuống.

Về sau lúc có người hỏi nhà trường cũng thay đổi cách nói, xe học sinh gặp tai nạn là do 1 lần tổ chức đi dã ngoại chứ không phải tham gia vào đội ngũ thị sát của Chủ tịch thành phố.

Chỉ có điều, ở đời làm gì có vách nào ngăn được gió lùa qua, vụ này vẫn bị mấy tay nhà báo nhạy bén săn được. Chẳng qua chẳng ai dám đăng tin này ở tờ báo huyện, Dương Mễ có được tin này từ một người đồng nghiệp, liền nói ngay cho Trương Nhất Phàm.

Trương Nhất Phàm tức điên lên! Chuyện lớn như vậy mà chỉ bằng mấy lời qua loa của bọn họ cũng che được mắt phía thành phố.

Dù sao sự việc cũng đã xảy ra rồi, có một số việc có giấu mãi cũng không được.

Được sự chấp thuận của Trương Nhất Phàm, Dương Mễ đem tin này giao cho phó Chủ biên tòa soạn tỉnh Thẩm Uyển Vân. Thẩm Uyển Vân vừa thấy tin giật gân này, lập tức thương lượng với chủ biên. Hôm sau, trên báo tỉnh đã đăng vụ việc này. Trên báo chỉ đề cập tới vụ giao thông nghiêm trọng xảy ra ở huyện Ngũ Dương, một chiếc xe buýt chở học sinh và chiếc xe tải chở hàng đã xảy ra va chạm, dẫn đến hậu quả 8 chết, mười mấy người bị thương.

Tin tức được truyền ra thì đã là nửa tháng từ sau khi sự việc xảy ra.

Xảy ra việc lớn như vậy, không chỉ lãnh đạo huyện Ngũ Dương không tránh khỏi có trách nhiệm, mà lãnh đạo thành phố Đông Lâm cũng đã tắc trách. Tỉnh ủy ngay lập tức ra lệnh điều tra rõ sự việc, dù có ai có dính dáng đều bị xử lí nghiêm khắc

Người mà nói ra những điều này thì đích thị là Chủ tịch vừa mới nhậm chức Phương Cảnh Văn.

Phường Cảnh Văn đương nhiên không ngờ việc này có liên quan đến con rể ông ta, ông ta chỉ vì chuyện xảy ra ở huyện Ngũ Dương mà chính quyền xử lý như vậy khiến cho người ta cảm thấy phẫn nộ. Xảy ra sự việc lớn như vậy mà không báo cáo rõ nội tình.

Ngay sau đó một tổ chuyên án được phía lãnh đạo tỉnh lập ra, ngày hôm sau đã đến thành phố Đông Lâm. Bí thư Phạm lập tức tổ chức 1 buổi họp, ông ta tỏ ra phẫn nộ và khiếp sợ, đồng thời ra chỉ thị công an thành phố Đông Lâm phải ủng hộ tổ chuyên án vô điều kiện

Hơn nữa lập tức bãi chức Trưởng phòng giáo dục và Phó Chủ tịch huyện phân quản về mảng giáo dục huyện Ngũ Dương.

Thư Á Quân vừa chứng kiến sự việc này, ban đầu không nghĩ sự việc có liên quan đến mình, ông ta gọi điện thoại chửi té tát hai cán bộ cốt cán ở huyện. Hai người này vốn là tay chân thân cận của Thư Á Quân, sau khi nghe phê bình xong Bí thư huyện ủy Tống Đắc Hải mới ấp úng nói rõ sự tình.

Thư Á Quân thần người ra, mãi mà chưa hoàn hồn. Ông ta đập bàn chửi:

- Con mẹ nó khốn khiếp, tại sao việc này mà không nói cho tao biết.

Tống Đắc Hải cũng chẳng dám ho he câu gì, cái việc trên o dưới ép này, trước đây ông ta đã làm không ít. Chỉ có điều lần này chân tướng sự việc không biết bị ai moi ra. Tống Đắc Hải nói với ông ta, đang đích thân tìm người đã tố cáo chuyện này

Thư Á Quân lập tức nói:

- Bây giờ tìm thì cần chó gì nữa? Không mau chùi đít cho sạch, ngày mai tổ chuyên án tới rồi đấy.

Thời gian này thật là đen đủi, việc vốn quang minh chính đại lại thành ra như thế này, Thư Á Quân vừa tức vừa bất lực.

Nếu như chuyện này bị truy xét tiếp sợ chính bản thân mình cũng có trách nhiệm. Kiểu gì thì kiểu cũng phải nghĩ cách giũ sạch việc này, không dính dáng gì tới mình nữa.

Cả tỉnh đều đã biết rồi, nếu muốn thoát khỏi cái đám rắc rối này, e rằng hơi khó. Quan trọng là làm thế nào để bọn họ chú ý sang cái khác, chứ không thể để mãi soi xét vào vấn đề này được.

Tỉnh rất coi trong chuyện này, báo đài đều cử phóng viên xuống theo sát toàn bộ sự tình, chú ý đến tiến độ điều tra vụ án.

Mà Trương Nhất Phàm ở trong hội nghị, cũng đã phát biểu ý kiến của chính mình.

Nhất định dẹp được trận gió tai ương này, quán triệt theo tinh thần của Tỉnh ủy, trả lại lẽ công bằng cho người bị nạn. Đối với thể loại quên tình quên nghĩa, lừa gạt cán bộ phải nghiêm khắc trừng trị.

Trương Nhất Phàm theo dõi sự việc từ đầu đến cuối, cũng tìm hiểu thêm được vài thứ từ chỗ Dương Mễ. Vạch trần chân tướng sự việc chỉ còn là việc một sớm một chiều. Trong cuộc họp hắn đã xoáy sâu vào một vài chi tiết để nhấn mạnh quan điểm của mình.

Thư Á Quân hận hắn đến tận xương tủy. Vì ý kiến của Trương Nhất Phàm được nhiều sự đồng tình và ủng hộ. Hơn nữa một khi sự việc được điều tra tới cùng, chỉ cần những người ở huyện Ngũ Dương sơ ý một chút, thì căn nguyên của sự việc sẽ bị nhanh chóng truy ra.

Mà căn nguyên của sự việc chính là do ông ta đi thị sát mà xảy ra. Thư Á Quân làm sao có thể ngồi yên? Nhưng ông ta càng như vậy, Trương Nhất Phàm càng bám diết vào vụ việc này, quyết không buông tha.

Khi chân tướng sự việc chưa được công bố, Bí thư Phạm cũng không biết nguyên nhân thật sự là gì.

Nhưng khi tổ chuyên án đến huyện Ngũ Dương thì đã xảy ra một vài chuyện không thể ngờ tới. Một số người thân của người bị nạn không có ở huyện Ngũ Dương, nghe nói là đi vùng khác làm ăn.

Chỉ có thể gặp được mấy người, nhưng kết quả của tổ chuyên án điều tra được chỉ là một vụ tai nạn giao thông bình thường. Hơn nữa con số người bị nạn đã bị thay đổi, từ 8 người nay chỉ còn có 3 người, 5 người còn lại đã bốc hơi đâu mất?! Đến tên tuổi của họ cũng chẳng còn.

Trong bệnh viện vẫn còn mười mấy học sinh bị thương, bọn nhỏ đều trả lời y chang nhau, hôm xảy ra tai nạn là do trường học tổ chức đi dã ngoại. Thông qua điều tra và thăm hỏi, tổ chuyên án đã tổng hợp được kết quả, cơ bản đồng ý với những gì mà Ủy ban nhân dân huyện Ngũ Dương cùng phía nhà trường nêu ra, không có nhiều ý kiến phản bác.

Sau đó, mấy nhân viên trong tổ chuyên án đã đưa ra lời nhận định, bài báo kia có bị nghi vấn rằng đã thổi phồng sự thật. Trong buổi tối hôm đó khi họ chuẩn bị viết báo cáo thì nhận được bức thư nặc danh.

Trong lá thư có mấy bức ảnh hiện trường lúc xảy ra tai nạn, nhìn vào bức ảnh thì thấy vô cùng thê thảm. Xác của 8 học sinh cộng với người lái xe được đặt ngay bên đường, người đứng xem rất đông.

Tổ chuyên án lập tức tiến hành điều tra lần hai, cuối cùng mới phát hiện ra người nhà của những học sinh tử nạn, họ không dời Ngũ Dương mà bị lãnh đạo địa phương bắt tập trung vào một chỗ.

Sau đó họ lại lấy được manh mối từ vài nguời ăn mày. Lúc tại nạn xảy ra không phải là ngày 18 tháng 4 mà là ngày 16. Ngày đó Chủ tịch Thư đang đi thị sát.

Họ lại lần nữa đến trường học tìm hiểu thì tìm thêm được một số thông tin. Một số học sinh chứng thực, hôm đó trường học có tổ chức họat động. Từ trung học đến tiểu học có ít nhất mấy trăm người tham gia nghi thức nghênh tiếp.

Tai nạn xe xảy ra là đúng hôm đó, biết được điều này người trong tổ chuyên án hơi khó xử. Bọn họ là theo chỉ thị của tỉnh ủy xuống dưới điều tra. Nếu điều này nói ra thì sẽ động đến đến danh dự của con rể của Chủ tịch tỉnh, dù sao thì chính chuyến thị sát của ông ta đã gián tiếp gây ra tai nạn nghiêm trọng này.

Thế nên vài người họ đã bàn nhau là lấy kết quả của lần điều tra đầu tiên viết báo cáo, quyết không đề cập đến chuyến thị sát của Chủ tịch thành phố. Cho dù có như vậy lãnh đạo huyện Ngũ Dương vẫn tồn tại vấn đề lớn phải mau chóng chỉnh đốn lại.

Kết quả của tổ chuyên án dùng thời gian sai để giữ sự tôn nghiêm của Thư Á Quân.

Kết quả này đương nhiên không thể nhận được sự đồng tình của vài người, giống như Trương Nhất Phàm, vài người biết rõ chân tướng sự việc như Trương Nhất Phàm thì khinh khỉnh cười. Hắn thừa hiểu mấy nhân viên tổ chuyên án muốn bảo vệ Thư Á Quân.

Toàn bộ quá trình điều tra đều là do Thư Á Quân bàn bạc với bọn họ, Trương Nhất Phàm không hề nhúng tay vào.

Người trong tổ chuyên án biết ý của Chủ tịch tỉnh là muốn có 1 sự nghiêm minh ở chính nơi mình nhậm chức. Tạo ra một hình mẫu thương dân như con với toàn thể dân chúng. Nếu chỉ là một vụ tai nạn xe bình thường bị một số người trong ban lãnh đạo huyện sợ bị truy cứu trách nhiệm mà không đưa chân tướng sự việc ra. Đương nhiên phải điều tra rõ ràng từng chân tơ kẽ tóc.

Đây cũng là dụng ý mà hắn để phóng viên đi theo quay phim, kịp thời lật lại kết quả điều tra. Nhưng những phát hiện sau khi đã đi sâu vào điều tra cho thấy, đã có sự khác biệt lớn giữa các tình tiết.

Nếu như nội tình sự vụ bị phơi bày ra ánh sáng, đó không chỉ là cái tát như trời giáng vào mặt Thư Á Quân mà còn thẳng tay vả vào mặt Chủ tịch tỉnh. Do vậy vài cá nhân nhất định không đưa ra quyết định đó. Bọn họ bàn nhau một lúc rồi đưa ra kết luận như trên.

Xảy ra tai nạn giao thông lớn như vậy mà không báo cáo, nhiều nhất là xử lí trưởng phòng giáo dục huyện với phó chủ tịch huyện về mảng phân công quản lí giáo dục, do hai người đã để lộ thông tin ra ngoài. Bí thư Phạm nghe vậy giận dữ đuổi việc 2 người họ.

Hai người bọn quả thực có nỗi khổ tâm khó nói, đúng là quýt làm cam chịu.

Khang Hữu Minh là Phó Chủ tịch huyện phụ trách mảng quản lí giáo dục của huyện Ngũ Dương, còn Bì Thế Hồng là trưởng phòng giáo dục, hai người bọn họ ôm cục tức trong bụng. Vì thế hôm nay Bì Thế Hồng đã hẹn gặp Khang Hữu Minh tại phòng riêng.

- Phó chủ tịch Khang chẳng lẽ chúng ta cứ như thế này mà sống sao? Thay người khác nhận tiếng xấu mà không nói được câu gì?

Bì Thế Hồng vừa rót rượu cho Khang Hữu Minh vừa nói với giọng đầy ấm ức.

Khang Hữu Minh buồn bã thở dài rồi nói:

- Thời gian gần đây chúng ta cũng ít gặp nhau cũng không gọi điện liên lạc. Bọn Tống Đức Hải là một lũ khốn kiếp, việc gì cũng có thể làm được. Có công thì chúng vơ vào mình, còn lúc xảy ra chuyện thì bắt người khác đứng ra gánh thay tội.

- Hay là chúng ta tìm Phó chủ tịch Trương nói rõ tình hình, nghe nói anh ta là một người chính trực, hẳn sẽ không khoanh tay đứng nhìn! Nếu nói rõ sự thật bọn chúng có chạy đằng giời.

Bì Thế Hồng nói.

Khang Hữu Minh nhìn ông ta một cái rồi lắc đầu, trong bụng nghĩ: “Mấy câu nói trong lúc tức giận của Bì Thế Hồng dễ gặp phải phiền toái.”
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]