Rốt cuộc xuất thân là làm giáo dục, bản lĩnh văn tự không tồi, cả bộ tài liệu được làm như một bài luận văn vậy, có căn cứ, còn có rất nhiều thí dụ đầy đủ. Ngoại trừ sự thật về việc học sinh gặp nạn ra, còn có rất nhiều thành phần lang thang bị tập trung lại, sự tình của thầy bói cũng bị lòi ra.
Trương Nhất Phàm cầm bộ tài liệu này, tìm bí thư Phạm.
Bí thư Phạm đeo kính lên xem một lượt rồi chậm rãi gỡ kính xuống, không nói câu gì, uống xong mấy ngụm trà, ông ta mới hỏi:
- Chuyện này cậu thấy thế nào?
Trương Nhất Phàm không nghĩ tới bí thư Phạm sẽ hỏi thái độ của mình, xem thái độ điềm tĩnh của ông ta, nhìn thấy những tài liệu đó mà không phẫn nộ, đủ thấy sự tu dưỡng bình thường của bí thư Phạm đã có trình độ nhất định.
Chỉ nói về phần bản lĩnh này, tự thấy mình thua kém.
Nếu mình đoán không nhầm thì Bí thư Phạm cũng muốn che đậy chuyện này. Dù sao đem công bố chân tướng sự việc, không chỉ là có ảnh hưởng đến hình tượng Thư Á Quân, cũng tương đương với việc đánh vào mặt Chủ tịch tỉnh.
Thư Á Quân không có sai, chẳng qua những người dưới vì muốn lấy lòng, nên dở trò dối trá mà thôi. Kết quả gây thành bi kịch. Nhìn thấy Bí thư Phạm có ý muốn che dấu cho Thư Á Quân, Trương Nhất Phàm đành phải trả lời:
- Theo ý của Chủ tich, việc nên làm thì làm vậy!
Việc nên làm, đương nhiên chỉ là đội ngũ mấy lãnh đạo lớn của huyện Ngũ Dương. Bí thư Phạm gật đầu:
- Mấy người này làm càn rồi!
Từ phòng làm việc của Bí thư Phạm đi ra, Trương Nhất Phàm nghĩ, muốn động đến những người ở huyện Ngũ Dương này chỉ dựa vào những bằng chứng này sợ không đủ gây sức ép. Tốt nhất là làm sự kiện này lớn hơn, càng lớn càng tốt, đẩy bộ máy lãnh đạo huyện Ngũ Dương vào chân tường.
Những chuyện như thế này, phương pháp tốt nhất là khiến giới truyền thông không ngừng phơi bày ra ánh sáng. Từ bộ tài liệu của Bì Thế Hồng trình lên, có thể thấy được huyện Ngũ Dương tồn tại rất nhiều vấn đề lớn, chỉ cần thông qua giới truyền thông đưa ra ánh sáng, đầu cơ, thì cho dù bọn họ có bản lĩnh đến đâu cũng không ngăn được cái miệng này.
Làm những chuyện như vậy là sở trường của Dương Mễ rồi.
Vừa vặn trong mấy ngày hôm nay Lý Trị Quốc đều họp ở trong thành phố, Trương Nhất Phàm gọi điện cho gã:
- Cùng đi ăn bữa cơm tối nhé!
Lý Trị Quốc nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm mơ hồ cảm thấy dường như có chuyện gì muốn nói, vì thế hắn cũng không dám gọi người khác, chỉ hỏi có những người nào?
Trương Nhất Phàm nói chỉ có gã và Hồ Lôi. À, gọi luôn cả Dương Mễ cùng đi!
Nghe nói phải kêu cả Dương Mễ cùng đi, Lý Trị Quốc liền mở nụ cười, liên tục đáp:
- Được được, tôi gọi cô ta cùng đến.
Lý Trị Quốc gác máy,lập tức gọi cho Dương Mễ. Dương Mễ và chủ biên báo thành phố Quan Hán Văn đi cùng nhau, vừa vặn tan tầm, thấy điện thoại của Lý Trị Quốc, cô liền cười thẹn thùng:
- Xin lỗi, tôi nghe cuộc điện thoại.
Quan Hán Văn khá thích Dương Mễ, từ sau khi Dương Mễ đến đây, đã không quá ba mươi lần Quan Hán Văn bắt đầu có ý định kết hôn. Dương Mễ là cô gái không tệ, khuôn mặt xinh đẹp, dáng vóc cũng không tồi.
Vì thế Quan Hán Văn vẫn khá chiếu cố đến Dương Mễ, tối nay nói rõ mời Dương Mễ ăn cơm. Vậy mà Dương Mễ có điện hoại gọi tới, nhìn thấy Dương Mễ ra chỗ khác nghe điện thoại, trong lòng Quan Hán Văn có chút thất vọng, điều này nói lên rằng, bản thân vẫn chưa có được sự tin tưởng của Dương Mễ, đối với anh ta cẫn còn tồn tại khúc mắc.
Khi thích một người nào đó, thì việc tâm đắc nhất đó là người con gái đó giao cho anh ta tất cả, cho dù là khi tan tầm, đưa cho anh ta túi xách tay hay là những vật quan trọng, càng như thế càng nói rõ quan hệ gần gũi giữa hai người.
Quan Hán Văn chính là trạng thái tâm lý này, anh ta rất hy vọng nhìn thấy Dương Mễ trước mặt mình, không e dè điều gì, cái bộ dạng rất thân thiết, anh ta sớm đã muốn nhìn thấy rồi.
Dương Mễ nghe điện thoại, biết được Trương Nhất Phàm gọi cô cùng ăn cơm, cơ hội tốt thế này, cô tất nhiên không muốn bỏ qua. Sau khi cúp máy, Dương Mễ đi về phía Quan Hán Văn:
- Thật ngại quá, tối nay có việc gấp, không cùng nhau ăn cơm được rồi.
Quan Hán Văn rất muốn biết là chuyện gì, anh ta định mở miệng nhưng vẫn không nói ra được. Nếu Dương Mễ không muốn nói, chắc chắn cô có ý nghĩ riêng. Quan Hán Văn chính là loại đàn ông khiêm tốn này, anh ta cố giả bộ cười nhẹ nhàng.
- Không sao, cô bận trước đi, chúng ta sau này vẫn còn có cơ hội.
Dương Mễ cười ngại ngùng:
- Như vậy đi, chủ biên Quan, ngày mai tôi mời anh!
Sau khi nói xong, Dương Mễ cười quyến rũ, bực tức trong lòng Quan Hán Văn lập tức tan thành mây khói. Vẫy tay chào Dương Mễ xong, Quan Hán Văn chỉ nghĩ tới nụ cười vừa rồi của Dương Mễ, một mình cười ngốc nghếch.
Một nữ phóng viên sớm đã thầm mến Quan Hán Văn rất lâu nhìn thấy màn này, trong lòng oán hận, mong đợi Dương Mễ đi vào xe QQ kia. Nữ phóng viên đi tới:
- Chủ biên Quan, vẫn ngẩn người ra đó làm gì? Cô ta có gì hay à?
Nữ phóng viên ngày đã làm việc rất nhiều năm trong thị báo, là bà con xa của Lưu Phong Hoa trưởng ban tuyên truyền, tên Mễ Kiều Kiều, năm nay 26 tuổi, yêu thầm Quan Hán Văn rất lâu rồi, nhưng Quan Hán Văn đối với cô ta lại không có chút tình cảm nào.
Thật ra, Quan Hán Văn là người đàn ông khá nghiêm chỉnh, anh ta luôn nhìn về năng lực làm việc. Cô Mễ Kiều Kiều này làm cho anh ta cảm thấy không vừa mắt, chủ yếu là cô ấy rất lười, lúc nào cũng trang điểm xinh đẹp, cả ngày đi qua đi lại trước mắt anh ta.
Nghe Mễ Kiều Kiều nói như vậy, Trương Hán Văn nhìn cô ta:
- Cô vẫn chưa về nhà? Ở đây làm gì?
Mễ Kiều Kiều đi tới, kéo cánh tay của Quan Hán Văn, dùng bộ ngực không đầy đặn lắm cọ cọ vào:
- Hán Văn, tối nay em mời anh ăn cơm, được không?
Nghe thấy tiếng nói phát ngán ấy, Quan Hán Văn chỉ nổi da gà, vội phất phất tay
- Thôi thôi, hôm nay tôi có việc.
Sau đó anh ta vội vàng đi mất.
Kiều Mễ Mễ tức tối giậm giậm chân, nhìn theo bóng dáng Quan Hán Văn, hừ một tiếng:
- Không tin bà đây không làm gì được ngươi, Dương Mễ lẳng lơ kia, xem ta không lôi chuyện xấu xa của nhà ngươi ra mới lạ!
Đợi Dương Mễ chạy tới khách sạn Lý Trị Quốc đang ở, gõ cửa đi vào. Lý Trị Quốc ở bên trong lên tiếng:
- Vào đi!
Dương Mễ tiến vào thấy Lý Trị Quốc đang nhìn vào điện thoại, cô hỏi:
- Anh rể, hôm nay phó chủ tịch thành phố Trương sao mà có nhã hứng mời chúng ta ăn cơm đây?
Trong lòng Dương Mễ vẫn đang nói thầm, bình thường đi tìm Trương Nhất Phàm, hắn ta cũng không để ý đến cô, mà cô đang tính toán, chính là muốn mượn thế lực của vị phó chủ tịch thành phố trẻ tuổi này, đem địa vị của mình ở thành phố Đông Lâm được đề cao thêm lên.
Trương Nhất Phàm chỉ đích danh muốn mời cô cùng đi ăn cơm, cô đương nhiên chỉ mong có cơ hội thế này. Dương Mễ chỉ muốn trèo lên cao, không có nhiều ý đồ khác. Tồn tại trong cái xã hội naỳ, dựa thế là điều khó tránh khỏi.
Lý Trị Quốc liếc nhìn Dương Mễ, ánh mắt có chút nóng rát, đã là mùa hè, Dương Mễ với thân hình nóng bỏng, đường cong gợi cảm, khiến Lý Trị Quốc ngứa ngáy trong lòng, cô e vợ trông ngon thế này, anh rể lại không ăn được, Lý Trị Quốc thật là buồn bực.
Dương Mễ ngồi đối diện với Lý Trị Quốc, vắt hai chân vào với nhau, Lý Trị Quốc lập tức nuốt nước bọt, nâng chén trà lên, uống nước! Gã không thể để Dương Mễ nhìn thấy ánh mắt háo sắc của mình.
Lý Trị Quốc đưa ánh mắt chuyển sang phía ti vi, chậm rãi nói:
- Cũng không biết là chuyện gì, đi thì rõ ngay.
Nhìn thời gian vẫn còn sớm, gã không kiềm chế được cặp mắt đưa về phía cặp đùi xinh xắn của Dương Mễ.
Nhìn đôi mắt nóng bỏng của anh rể, Dương Mễ đương nhiên hiểu được tâm tư của một thằng đàn ông, thấy người đẹp khó tránh khỏi có ý tưởng, nhưng trong lòng cô rõ hơn bất cứ người nào khác.
Nếu để Lý Trị Quốc nếm được mật ngọt, sau này khó mà thu phục được anh ta. Mà nếu làm thế thì rất có lỗi với bà chị họ. Đàn ông thông thường là phần dưới của động vật, không suy nghĩ hậu quả trước sắc đẹp, cho nên trong quan hệ giữa Dương Mễ và Lý Trị Quốc, xử lý rất tốt.
Cô biết nếu cứ ngồi đây thế này, không khí một khi trở nên mập mờ, Lý Trị Quốc sẽ không khống chế được, vì thế cô đứng dậy đi lại
- Em ra ngoài dạo một chút.
Lý Trị Quốc nhìn bời vai cô rồi kêu lên một tiếng.
- Dương Mễ!
Dưỡng Mễ quay đầu lại
- Có việc gì sao?
Lý Trị Quốc nhìn cô, trong lòng thở dài:
- Không có việc gì, đừng đi quá xa.
Dương Mễ gật đầu, liền đi từ trong phòng đi ra, Lý Trị Quốc có chút buồn bực, tự tát chính mình, chửi vài câu, có tà tâm không có gan trộm!
Đợi đến 7h tối, Hồ Lôi đặt phòng riêng tại làng chài Bắc Hải, thông báo cho Lý Trị Quốc xong, Lý Trị Quốc lập tức kêu Dương Mễ ra khỏi khách sạn:
- Lên xe của tôi đi!
Lý Trị Quốc gọi Dương Mễ một tiếng, Dương Mễ cũng không khách sáo,xoay người chui vào xe.
Trong khi lái xe, nhìn thây dây an toàn cắt nghiêng bộ ngực đầy đặn của Dương Mễ, Lý Trị Quốc lại có ý đồ bất thường.
Khi đợi hai người đến làng chài Bắc Hải, Hồ Lôi đã có kế sách đợi ở đó rồi. lần này Băng Băng không tới, Hồ Lôi một mình trong phòng bao.
- Anh Phàm khả năng còn 10 phút nữa mới tới.
Hồ Lôi dụi điếu thuốc nhìn hai người nói đùa.
- Nghe nói dì nhỏ là một nửa của dì lớn, Trưởng phòng Lý, anh thật là có diễm phúc!
Hồ Lôi nói một câu như vậy khiến cho Lý Trị Quốc mặt đỏ ngay lập tức. Vẫn còn chưa xơ múi được gì mà?
Dương Mễ cũng không lưu tâm, chỉ là mở to mắt nhìn về Hồ Lôi:
- Hồ thiếu gia, anh đừng nói thế, anh rể tôi không phải loại người như vậy, anh cũng không nên dạy hư anh ấy.
- Tốt, tuyệt thế hảo nam nhân!
Hồ Lôi nhìn thấy Lý Trị Quốc mặt cũng đỏ rồi, đoán việc này không xong, Lý Trị Quốc sợ là chưa đạt được!
Quả nhiên Lý Trị Quốc liền đứng lên giải thích:
- Đừng nói bậy, là anh Phàm bảo tôi đưa cô ấy tới.
Việc này vừa giải thích, Hồ Lôi liền nghĩ tới Trương Nhất Phàm, sợ không phải là hành động gì chăng? Nghe nói chuyện của huyện Ngũ Dương cũng khá ầm ĩ, xem ra hắn muốn phát huy tác dụng của Dương Mễ.
Mọi người đang cười đùa, Trương Nhất Phàm đã tới, sau khi vào, hắn cười nói:
- Để mọi người đợi lâu rồi!
Liễu Hải cũng đi theo đằng sau, đợi mọi người ổn định chỗ ngồi, Hồ Lôi giới thiệu:
- Nhà hàng này mới mở, đặc sản chủ yếu là hải sản, mọi người muốn nếm chút hương vị của biển không?
Lý Quốc Trị không lên tiếng, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Thật là người nhà quê lên thành phố, ở tỉnh của cậu câun ăn vẫn chưa đủ sao?
Nhưng nghĩ tới hản sản tươi sống nội địa cũng không phải nhiều, hắn kêu Hồ Lôi gọi món ăn.
Ở đây hải sản đều được nuôi trong bể thủy tinh, bơi qua bơi lại, Liễu Hải ngay lập tức đi ra ngoài cùng Hồ Lôi.
Mượn cơ hội này, Trương Nhất Phàm nói với Dương Mễ vài câu về chuyện của huyện Ngũ Dương, Dương Mễ rất thông minh, lập tức hiểu được ý đồ của Trương Nhất Phàm.
Nếu Phó chủ tịch thành phố đã nói rồi, chính bản thân mình sẽ để sự việc này được phơi bày ra ánh sáng. Làm hết khả năng để đưa những chuyện xấu xa của bọn tung hê lên. Làm cho sự việc càng ầm ĩ càng tốt. Như vậy, thì cho dù Thành ủy có muốn che lấp hộ cho bọn học cũng khó mà có thể làm được!
Đây chính là nhiệm vụ khó khăn, Dương Mễ nhìn Trương Nhất Phàm cười cười. Ý của mọi người tôi đã hiểu.
Lý Trị Quốc nghe được cuộ đối thoại giữa hai người, thầm nghĩ quả nhiên có việc tìm Dương Mễ, xem ra đêm nay, Dương Mễ mới là nhân vật chính, bản thân phải nhờ phúc của cô ta mới có thể diện ăn bữa cơm này.
Chủ tịch thành phố Trương lại có hành động mới rồi! Trong lòng Lý Trị Quốc lại dấy lên một hồi hưng phấn khó tả!