Chương 291: Chuyện ở thôn quan sơn

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Buổi biểu diễn để lấy tiền cứu tế nhanh chóng kết thúc, toàn bộ số tiền thu được sẽ để xây dựng lại thành phố Đông Lâm sau khi bị thiên tai. Toàn bộ địa khu Đông Lâm phải xây dựng lại năm mươi mấy ngôi trường học. Những ngôi nhà bị đổ, cuốn trôi vì trận lũ lụt ấy chính phủ cũng tiến hành một khoản trợ cấp nhất định. Cầu và đường quốc lộ cũng nhanh chóng được khôi phục sau trận lụt.

Phương án xây dựng lại và tinh thần tự lực cánh sinh của địa khu Đông Lâm đã được tỉnh ủy tán dương và khen ngợi.

Nhân sự kiện xây dựng lại sau trận lut này, Trương Nhất Phàm càng nhấn mạnh hơn nữa đến việc lấy giao thông làm trọng điểm, quyết tâm xây dựng nên một mạng lưới giao thông vững mạnh, nhanh chóng thực hiện mục đích đưa toàn bộ địa khu Đông Lâm bắt kịp với tốc độ phát triển của các thành thị vùng duyên hải.

Tiếp theo đó, toàn bộ địa khu Đông Lâm bắt đầu tiến vào việc kiến thiết xây dựng mạng lưới giao thông.

Bốn huyện của thành phố cấp hai địa khu Đông Lâm là huyện Thông Thành, huyện Sa, huyện Ngũ Dương, huyện Tế Châu. Trong đó huyện Sa là huyện có điều kiện kinh tế phát triển nhất của thành phố Đông Lâm, đã được nâng cấp lên thành thị trấn.

Tế Châu là huyện nghèo khó nhất thành phố Đông Lâm. Qua vài năm cải cách, phát triển, huyện Thông Thành đang dần dần khởi sắc, hơn nữa rất nhanh trở thành vùng tam giác phát triển, kinh tế cũng đã gần đuổi kịp với thị trấn Sa và Thành phố Đông Lâm.

Thông qua lần quyên góp này, cơ hội cứu tế của thành phố Đông Lâm đã đang được chuẩn bị một cách hừng hực khí thế. Đưa Địa khu Đông Lâm xây dựng lên thành một thành phố có sức sống nhất của tỉnh Tương.

Vì Thành phố Đông Lâm nằm ở phía Nam của tỉnh Tương, gần tuyến đường đi Quảng Đông, bởi vậy trong chiến lược quy hoạch thành phố, Trương Nhất Phàm đã yêu cầu nhanh chóng nối đường ray cao tốc Quảng Đông.

Vì thế mà huyện Sa có vị trí cực kì quan trọng, rất nhiều tuyến giao thông chính đều ở huyện Sa. Trưởng phòng phòng Giao thông Lý Trị Quốc liền trở thành nhân vật quan trọng.

Trương Nhất Phàm cũng rất chú ý đến sự phát triển của huyện Sa, những lúc rảnh hắn thường gọi Liễu Hải đi tuần tra trên quãng đường thông từ huyện Sa đi Quảng Đông.

Những lần thị sát bình thường đó, hắn thường thích âm thầm đi tuần chứ không thích đi cùng đoàn nhiều người chỉ để khuyếch trương danh tiếng. Vừa đúng hôm nay, Ôn Nhã gọi điện hỏi Trương Nhất Phàm khi nào thì lên huyện Sa.

Trương Nhất Phàm nói chúng ta chuẩn bị đi ngay.

Ôn Nhã hỏi hắn có thể mang xe đi không vì xe của cô hỏng rồi, cô muốn về huyện Sa một chuyến.

Thực ra đã lâu Trương Nhất Phàm không gặp Ôn Nhã, từ sau khi Thư Á Quân bị điên, Ôn Nhã cũng rất ít khi đến chỗ Trương Nhất Phàm. Sau khi nhận được điện thoại của Ôn Nhã Trương Nhất Phàm mới nhớ ra sinh nhật cô vừa qua không lâu, hắn hình như có nghe Lưu Hiển nói, nhưng có lẽ Lưu Hiểu Hiên vì bận quá nên sau đó không đến Thông Thành.

Ôn Nhã đột nhiên đưa ra ý kiến để mình đưa về huyện Sa, Trương Nhất Phàm liền nghĩ, chắc cô ta có điều gì muốn nói với mình đây mà, chứ dựa vào một người có tính cách như Ôn Nhã thì cô ta là một cô gái độc lập.

Vì thế hắn hỏi Ôn Nhã ở đâu? Hắn sẽ bảo Liễu Hải tới đón cô.

Ôn Nhã nói, mình đang ở văn phòng Luật sư, vậy là làm phiền cho Liễu Hải rồi.

Mười hai phút sau, Liễu Hải đón được Ôn Nhã, sau đó ba người cùng đến huyện Sa.

Trên đường đi, Ôn Nhã vẫn không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, Trương Nhất Phàm phát hiện ra cảm xúc của cô ta có gì không ổn, liền hỏi một câu:

- Vì sao đột nhiên lại muốn về nhà?

Ôn Nhã chép miệng, xoay đầu lại:

- Em sắp trở lại nước Anh, cho nên muốn về nhà một chuyến, dặn dò một số việc.

- Em về Anh sao?

Trương Nhất Phàm nhìn thấy sắc mặt Ôn Nhã không tốt lắm, liền tò mò hỏi.

Ôn Nhã gật đầu:

- Chuyện của em đều đã làm xong, ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng đi ra nước ngoài một thời gian.

Trương Nhất Phàm cũng không biết phải khuyên cô như thế nào, vụ án Ôn Phong Phong cũng đã khép lại trước đó không lâu rồi. Cuối cùng tên cai ngục cũng nói Ôn Phong Phong bị Đông Kiến Thành cài người trong ngục để giết chết. Về phần Đông Kiến Thành đương nhiên đã dùng biện pháp gì để nhét người vào thì không ai có thể tra xét ra được, bởi những người liên quan đến vụ này đều đã chết hết.

Ngay cả đối tượng hoài nghi nhất là Thư Á Quân cũng đã bị điên và phải vào viện tâm thần. Bởi vậy, tuy vụ án của Ôn Trường Phong đã kết thúc, nhưng nó làm một cái kết không lời. Điều vui mừng duy nhất chính là Ôn Trường Phong cuối cùng đã được khôi phục danh dự.

Ôn Nhã không muốn ở lại trong nước, Trương Nhất Phàm có hể hiểu được suy nghĩ của cô, bởi cô đã sống nhiều năm ở nước ngoài nên khó thích ứng được với điều kiện, hoàn cảnh sống ở trong nước như thế này. Nhất là có những quy định cứng nhắc khiến Ôn Nhã cảm thấy bất mãn.

Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Ôn Nhã cự tuyệt ý của Trương Nhất Phàm muốn đưa cô vào biên chế.

Khi sắp vào thị trấn, Liễu Hải hỏi:

- Anh, chúng ta đi đâu?

Trương Nhất Phàm không nghĩ hôm nay là thứ 7, chiều nay cũng không có việc gì, chi bằng đưa Ôn Nhã về nhà trước. Vì thế hắn hỏi Ôn Nhã:

- Thế nào chúng ta về nhà cô trước nhé?

Lời nói của Trương Nhất Phàm tự nhiên có ý đưa cô trở về, Ôn Nhã cũng không ngại liền nói ra địa chỉ. Liễu Hải đã đi theo Trương Nhất Phàm lâu như vậy đương nhiên là hiểu ý lãnh đạo, lập tức lái xe theo hướng mà Ôn Nhã nói.

Nhà Ôn Nhã ở thôn Quan Sơn, cách huyện Sa ba mươi dặm, xe còn chưa tới, ba người liền nhìn về phía trước, có rất nhiều người trong thôn đang tụ tập ở cổng thôn. Những người này tụ tập ở một chỗ cũng không biết đang làm gì?

Ôn Nhã chỉ về phía trước nói:

- Ở đây cũng được, chúng ta đi vào phía đường bên cạnh vậy!

Liễu Hải liền rẽ theo hướng cô ta chỉ, xe đi vào trong một ngõ nhỏ. Khi chiếc xe Audi chuẩn bị đi xuyên qua đám người, Ôn Nhã đột nhiên kêu lên:

- Đợi một chút!

- Có chuyện gì vậy? Đi xem xem sao!

Trương Nhất Phàm không xuống xe, chỉ dặn dò Liễu Hải một câu.

Ngay lập tức Ôn Nhã theo Liễu Hải xuống xe, chen vào đám người kia, Trương Nhất Phàm ngồi trên xe nhìn Ôn Nhã, hắn liền hút một điếu thuốc.

Ở đây đang vòng trong vòng ngoài khoảng mấy chục người, cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Lúc nãy khi đi ngang qua mới phát hiện nơi này đã bị rơi vào phạm vi đất bị trưng thu. Trên rất nhiều nhà đều được viết những lời biểu ngữ rất to.

Không đến một chốc, Liễu Hải đã từ chỗ đám đông trở về báo cáo tình hình cho Trương Nhất Phàm, nói là ở đó có đánh nhau. Có hai người bị cán bộ trong thôn dẫn theo một đám người đánh cho bị thương. Nghe nói là vì chuyện đền bù giải phóng mặt bằng, đương sự không đồng ý ra sức ngăn cản sau đó cán bộ thôn đã gọi người đến đánh người bị thương và không cho phép ai đưa vào viện.

Trương Nhất Phàm hút điếu thuốc thảm nhiên nói một câu:

- Không ngờ lại có chuyện như vậy? Đánh người còn không cho đưa đi bệnh viện.

Liễu Hải nói:

- Cụ thể sự việc cũng không được rõ ràng lắm, chỉ nghe phong phanh nói cán bộ thôn khi bồi thường giải phóng mặt bằng đã giữ lại một ít chính vì thế mà khiến cho thôn dân phản kháng, biểu tình, mới định đánh người, nhưng phe của các cán bộ thôn lại mạnh hơn, nên đã đánh cho người ta bị thương.

Không đợi Trương Nhất Phàm nói, hai người chợt nghe thấy Ôn Nhã hô:

- Các người dựa vào cái gì mà đánh người? Đành người ta thế này còn không cho đưa đi viện, bây giờ xảy ra án mạng thì làm sao?

Đám người đó cười to, nhìn thấy Ôn Nhã là một cô gái liền cười hihi haha, ra bộ không thèm để ý. Trong đó có người trung niên khoảng ba mươi, liền xắn ống tay áo lấy từ trong túi ra một công văn, vung tay múa chân nói:

- Hôm nay ai ngăn cản đội thi công chính là ngăn cản người thi hành công vụ. Bị đánh chết cũng đáng!

Ôn Nhã nâng người ở dưới đất dậy:

- Chú, bọn họ là ai mà dám đánh người?

Chúng ta sẽ đi kiện ông ta.

- Haha …

Đám người đó lại cười to, khởi kiện? Bọn họ cảm thấy cô gái này khá quen, người trung niên mang theo túi công văn, chính là trưởng thôn của thôn này, cũng chính gã hôm nay dẫn người đến đánh chú của Ôn Nhã.

Trưởng thôn nhận ra Ôn Nhã, cười lạnh lùng nói;

- Mày chính là Ôn Nhã, con gái của Ôn Trường Phong? Về mà khuyên nhủ chú mày đừng có được đằng chân lân đằng đầu.

Ôn Nhã đứng lên lạnh lùng nhìn trưởng thôn:

- Ông đừng quá kiêu ngạo cũng đừng nghĩ rằng ông là trưởng thôn thì không ai trị được ông.

Lúc Ôn Nhã đỡ chú cô dậy có mấy người ngăn cản, không cho Ôn Nhã lại mang người trở về.

Trương Nhất Phàm từ trên xe đi xuống, muốn tìm hiểu chân tướng của sự việc một chút. Liễu Hải vội vàng đi ngay theo sau, hai người đi về phía đám đông. Nhìn thấy hai người đàn ông nằm trên mặt đất, một người khoảng năm mươi mốt, người kia trẻ hơn khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám. Hai người đều bị thương không nhẹ máu chảy rất nhiều.

- Ở đây có chuyện gì vậy?

Trương Nhất Phàm ngồi xổm xuống, nhìn hai người bị thương, Ôn Nhã nói:

- Em cũng không biết.

- Chú, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Chú của Ôn Nhã ngồi lên, lấy tay bịt chỗ máu chảy ở trên đầu, nói với Ôn Nhã:

- Nhã, con mau đi đi, những người này điên rồi. Hôm nay, hai ông mày đây dù có liều cái mạng này cũng không cho bọn mày thực hiện được ý đồ!

Người trẻ nằm trên mặt đất đã hôn mê, trên người cũng có mấy vết thương, cả người chảy đầy máu. Trương Nhất Phàm bảo Liễu Hải gọi ngay 120.

Một Trưởng thôn đã chạy tới cướp lấy di động của Liễu Hải:

- Tao khuyên chúng mày không nên xen vào chuyện của người khác, đây là chuyện của thôn Quan Sơn của chúng tao.

Liễu Hải giơ tay kéo một cái, tay thanh niên kia liền văng đi như chó gặm bùn. Trương Nhất Phàm đứng lên, đi về phía người trung niên cầm túi công văn:

- Ông chính là trưởng thôn?

Người trung niên hừ một tiếng:

- Cậu là ai?

Trương Nhất Phàm cũng không để ý đến ông ta, chỉ lạnh lùng thốt lên:

- Tôi không cần biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì nhưng các ông bắt buộc phải đưa người đi bệnh viện trước, nếu xảy ra án mạng các người sẽ không chạy thoát đâu.

Trưởng thôn liếc nhìn Trương Nhất Phàm một cái, rồi nói với Ôn Nhã:

- Ôn Nhã, cô đừng tưởng hôm nay sẽ có người hòa giải, mà tôi sợ cô. Hôm nay chú của cô đã sai trước, nếu tất cả các hộ được giải phóng mặt bằng đều giống như nhà cô, thì công tác giải phóng mặt bằng có làm được không? Xem như hôm nay bỏ qua cho các người, chúng ta đi!

Dù sao, Ôn Nhã cũng là con gái của Chủ tịch huyện cũ, tuy Ôn Trường Phong đã chết, nhưng tay trưởng thôn vẫn còn có chút bận tâm. Gã nhanh chóng dẫn theo đám người giải tán. Mà Trương Nhất Phàm cũng không rõ sự tình cũng không muốn hỏi, chỉ gọi bảo Liễu Hải đưa người lên xe đi bệnh viện huyện trước rồi nói chuyện sau.

Trên đường đi đến viện, chú Ôn Nhã cùng ba người nói về chuyện giải phóng mặt bằng. Bởi vì chuyện tu bổ đường quốc lộ, căn nhà của chú Ôn Nhã cũng nằm trong diện bị phá dỡ, di rời. Ngoài căn nhà ra còn thêm cả hai mẫu ruộng nữa.

Trên văn bản mỗi mẫu đất bồi thường hơn hai vạn, mà giá bồi thường căn nhà là 4 nghìn, tổng cộng vào cũng phải có một khoản bồi thường tầm một trăm ngàn đồng. Ban quản lý thôn đã lén quyết định chỉ cấp cho các hộ được giải phóng mặt bằng không đến 60% khoản bồi thường, số tiền còn lại nghe nói là dùng để tu bổ văn phòng của ban quản lý thôn.

Tuy chú Ôn Nhã không làm quan nhưng cũng có chút kiến thức về phương diện này. Trong thôn rất nhiều người bị bọ họ áp chế tức giận mà không dám nói gì, chỉ có chú của Ôn Nhã dám đứng ra.

Hơn nữa ông ta đã tìm ra được những văn bản có liên quan đến vấn đề bồi thường. Trên văn bản đã quy định rõ nhưng đến tay bọ họ đã biến thành còn 60%. Chú của ÔN Nhã đã đem thông tin này nói cho mọi người biết, Trưởng thôn đã lập tức mang người đến đánh khiến hai cha con họ bị thương.

Vốn Ôn Nhã muốn về don dẹp một chút đồ đạc để chuẩn bị ra nước ngoài, không ngờ lại gặp phải chuyện này, may là có Trương Nhất Phàm và Liễu Hải, ba người liền đưa cha con họ vào viện.

Trương Nhất Phàm an ủi cô:

- Trước tiên hãy chăm sóc cho tốt bọn họ đã, còn lại những chuyện khác thì cô cũng không cần phải lo lắng quá.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]