Chính phủ giữ 40% quyền trung gian, Công ty Âu Phil là đại cổ đông. Còn cô gái phương tây xinh đẹp tiểu thư Emi kia chính thức là Giám đốc điều hành thường trú ở Đại lục.
Emi làm việc rất thoải mái, cũng rất thẳng thắn. Mặc dù cô hiểu những kỹ xảo nhưng tuyệt đối không như tính kế tính tới tính lui như Ông Tiêu. Cô đề xuất điều kiện, trực tiếp gặp mặt đàm phán với Phòng xúc tiến đầu tư. Có thể làm thì làm, không thể làm được tuyệt đối không cho.
Mà Phòng xúc tiến đầu tư thành phố lại dưới sự chỉ đạo của Trương Nhất Phàm, tất cả những chính sách đều được cho phép trong phạm vi ưu đãi nhất cho Tập đoàn Âu Phil. Hai bên làm việc rất rõ ràng, chình vì thế mà sự hợp tác của mọi người đều vô cùng vui vẻ!
Xong công việc này, bỗng nhiên phát hiện đã hết tháng bảy. Trương Nhất Phàm khó lắm cho mình một buổi tối thảnh thơi. Không ngờ Lưu Hiểu Hiên gọi điện thoại tới, nói với hắn tối nay cô ta sẽ tới thành phố Đông Lâm ngủ lại một đêm. Bảo Trương Nhất Phàm đến phòng trước đây cô ở ăn cơm tối.
Lần trước đồng ý đến thăm Lưu Hiểu Hiên, vèo cái đã hơn hai tháng. Lưu Hiểu Hiên có chút không kiềm chế nổi, tự mình chạy tới thành phố Đông Lâm.
Trương Nhất Phàm biết rằng chuyện này từ chối không xong, bèn đồng ý với Lưu Hiểu Hiên.
Buổi chiều bốn giờ, Lưu Hiểu Hiên liền gọi điện thoại cho hắn, nói mình gần tới rồi. Trương Nhất Phàm trả lời mình còn có chút việc, khoảng một giờ sau sẽ tới.
Lưu Hiểu Hiên nói, vậy em đi trước mua đồ ăn, buổi tối em sẽ tự mình vào bếp.
Đã lâu không thưởng thức đồ ăn của Lưu Hiểu Phàm, Trương Nhất Phàm liền vui vẻ đồng ý, được!
Không ngờ mọi việc của Trương Nhất Phàm lại xong sớm hơn dự tính. Lúc tan tầm, Tần Xuyên đứng ở cửa do dự hỏi:
- Chủ tịch Trương buổi tối có rảnh không? Lưu Mai muốn mời anh hạ cố tới nhà ăn bữa cơm.
Tần Xuyên biết trong nhà Trương Nhất Phàm không có người giúp việc, một mình ăn cơm ngoài quán. Vì thế cậu ta muốn Chủ tịch Trương nể mặt tới nhà ăn bữa cơm.
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Hôm khác đi, hôm nay thật sự không rảnh.
Tần Xuyên biết Chủ tịch thành phố là người không nói dối, không khỏi vẻ mặt tiếc nuối, lần sau vậy!
Sau khi tan sở, Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Liễu Hải, buổi chiều không cần lo cho hắn, cứ đi làm việc đi! Sau đó hắn liền lái chiếc Audi đi dạo một vòng rồi tới nới trước đây Lưu Hiểu Hiên từng ở.
Trước kia khi Lưu Hiểu Hiên đi, để lại chìa khóa cho hắn. Trương Nhất Phàm gõ cửa mấy lần, nửa ngày cũng không có phản ứng gì. Hắn liền nghĩ Lưu Hiểu Hiên đi mua đồ ăn, tự mình mở khóa đi vào.
Trong phòng khách tivi vẫn đang mở, nhưng người không ở đấy. Trương Nhất Phàm bỏ ba lô trên sô pha, đi về phía phòng vệ sinh.
Căn phòng của Lưu Hiểu Hiên, hắn rất quen thuộc. Buổi tối hôm đó, hắn cùng với Lưu Hiểu Hiên đã tận hưởng được tất cả những phương thức hoan lạc điên cuồng nhất trên thế giới. Cũng là lần đầu tiên thô bạo, hoang dã giống như một con mãnh thú đang gào rú như vậy.
Đổi lại trước kia, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Lưu Hiểu Hiên nhìn có vẻ thành thục, điềm đạm, chắc chắn, xinh đẹp như thế. Không ngờ ở mặt này cũng điên cuồng, hoang dã khác hẳn người bình thường.
Khó trách trước kia nghe người ta nói, những cô gái lăn lộn trong giới giải trí vô cùng lẳng lơ, lúc chơi rất kích thích. Lưu Hiểu Hiên chỉ có thể nói một nửa thuộc giới giải trí, nhưng trên cơ thể cô ta nói lên loại dã tính này.
Chỉ có điều làm làm xong rồi, cô ta lại trở về một cô nàng dịu dàng, mềm mại như nước.
Trương Nhất Phàm nghĩ đến đến những chuyện này, trong lòng có chút buồn đi tiểu, thậm chí còn không nghe thấy tiếng nước chảy rất nhỏ truyền đến. Cửa phòng tắm của Lưu Hiểu Hiên đã đóng, sớm bị hỏng rồi, trước kia Trương Nhất Phàm cũng biết. Bởi vì bình thường cũng chỉ có mình cô ở, cũng không để ý đến cái ổ khóa hỏng này.
Bởi vậy, Trương Nhất Phàm liền dùng sức là mở ra được.
Ôn Nhã đang tắm rửa, bình nước nóng ở chỗ cô hỏng rồi, mấy ngày nay chưa sửa. Nghe nói Lưu Hiểu Hiên sắp tới thành phố Đông Lâm, cô liền dùng chìa khóa của Lưu Hiểu Hiên, mang theo quần áo qua đây tắm rửa.
Cô tuyệt đối không ngờ, căn phòng này của Lưu Hiểu Hiên người khác còn có chìa khóa. Bởi vì nước vặn rất to, đứng tắm vòi hoa sen đặc biệt thoải mái. Ôn Nhã liền ở đây tha hồ lau rửa cơ thể.
Vừa mới gội đầu xong, tắm rửa chút. Hai tay đang xoa xoa bộ ngực cứng cáp, không ngờ cửa phòng tắm bị người ta đẩy ra. Ôn Nhã nghe thấy tiếng động, lập tức sững sờ đứng đó.
Còn Trương Nhất Phàm thì trợn tròn mắt, hắn không ngờ rằng Ôn Nhã lại tới nhà Lưu Hiểu Hiên tắm rửa. Chết cái là, cô tắm bằng vòi hoa sen, đứng ở trong bồn tắm lớn, tất cả các bộ phận trên thân thể đều nhìn không sót một cái gì.
Trước đây Trương Nhất Phàm cũng từng nhìn thấy ba vòng của Ôn Nhã, nhưng hôm nay hoàn toàn không giống như vậy. Ôn Nhã sinh sống nhiều năm ở nước ngoài, chịu ảnh hưởng khá nặng tư tưởng phương Tây.
Trước đây, thích phơi nắng tắm gội, bởi vậy khi cô cởi hết toàn bộ quần áo, trên người chỉ còn lại dấu vết của bộ bikini. Tuy rằng dấu vết này có chút mờ nhạt nhưng nhìn kĩ vẫn có thể phân biệt được.
Không biết có phải Ôn Nhã vốn trời sinh cơ thể đẹp, hay là sinh sống khá lâu ở bên Tây không. Cái mông cong hơn những cô gái cao to bình thường, bộ ngực cũng rất đồ sộ, rất có khí thế.
Đúng lúc Trương Nhất Phàm đẩy cửa ra, hai tay cô đang cố sức vuốt bộ ngực, làm cho người ta không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn đó. Nhìn thấy dáng điệu lúc này của Ôn Nhã, Trương Nhất Phàm dường như quên mất mình đang làm gì.
Ôn Nhã đang muốn hét lên, sau khi cô phát hiện ra Trương Nhất Phàm chỉ theo bản năng lấy tay che miệng. Phát ra một tiếng ồ!
Có lẽ là âm thanh này, khiến Trương Nhất Phàm tỉnh lại, hắn lập tức kéo cánh cửa, lui về phòng khách. Không phải Lưu Hiển Hiên gọi mình tới ăn cơm tối sao? Ôn Nhã sao lại ở trong này?
Chuyện này, Trương Nhất Phàm tiến không được, lùi cũng không xong. Vẻ mặt xấu hổ, hắn liền ngồi trên sô pha hút thuốc.
Cuối cùng hắn quay ra trách móc người đẹp, nhưng Ôn Nhã dáng người nóng bỏng, hiện lên rõ ràng trong đầu. Trương Nhất Phàm nhìn đang hút thuốc, nhưng suy nghĩ đã có chút loạn rồi.
Giữa mình và Ôn Nhã đã là lần thứ hai mờ ám rồi. Hắn muốn rời đi, lại sợ khiến Lưu Hiểu Hiên hiểu lầm. Bởi vậy chỉ có thể ngồi trên sô pha, không yên lòng thở ra khói thuốc.
Khi ánh mắt dừng lại trên bức ảnh Lưu Hiểu Hiên ở phòng khác, trong đầu đột nhiên toát ra một ý nghĩ. Năm trước khi còn ở Thâm Quyến, không phải cùng Hà Tiêu Tiêu và Liễu Hồng đến đây song phi sao? Nếu chuyện này xảy ra với Lưu Hiểu Hiên và Ôn Nhã thì sẽ như thế nào?
Đang nghĩ ngợi, Ôn Nhã vội vàng xả sạch sẽ, bọc khăn tắm đi ra. Nhìn thấy Trương Nhất Phàm đang ngồi ở sô pha, Ôn Nhã vội vàng vào phòng ngủ, liền thay quần áo rất nhanh rồi đi ra.
- Hiểu Hiên đi mua đồ ăn.
Ôn Nhã rót cho Trương Nhất Phàm một chén trà, biểu hiện ra ngoài rất trấn tĩnh, khiến Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy không bằng được.
Chuông cửa vang lên, Ôn Nhã vội vàng đi ra mở cửa. Lưu Hiểu Hiên cầm rất nhiều đồ ăn, nhìn hai người sau đó cười nói:
- Xin lỗi, để mọi người đợi lâu. Vừa rồi gặp một người quen, hàn huyên mấy câu.
Hai người liền không nói đều hiểu bèn đáp lời. Sau đó Ôn Nhã liền lấy đồ ăn từ tay cô, đến bếp giúp đỡ. Lưu Hiểu Hiên hước về phía Trương Nhất Phàm cười cười tạ lỗi. Dường như muốn nói, sự xuất hiện của Ôn Nhã là trùng hợp.
Xem ra hai người ngầm thể hiện, còn phải đợi sau khi ăn cơm mới có thể bí mật tiến hành được.
Lưu Hiểu Hiên nhìn thấy từ trên mặt Trương Nhất Phàm một chút xấu hổ, nhưng cô không hề biết vừa rồi giữa Trương Nhất Phàm và Ôn Nhã đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Trương Nhất Phàm ngồi ở sô pha quan sát, còn Lưu Hiểu Hiên và Ôn Nhã hai người đang ở dưới bếp rửa rau làm cơm. Nhìn hai người thân thể nhu mì xinh đẹp, còn mông đầy đặn. Trương Nhất Phàm không khỏi nhớ tới cảnh tượng Ôn Nhã tắm lúc nãy.
Ôn Nhã đứng ở bồn tắm, hay tay dùng sức xoa xoa bộ ngực, một khối lui về giữa một bóng đen lớn, rất khiến người ta động lòng. Nếu như đổi lại Lưu Hiểu Hiên đang tắm, Trương Nhất Phàm nhất định sẽ lao vào.
Lưu Hiểu Hiên là mẫu phụ nữ phương Đông điển hình, còn dáng người Ôn Nhã, thoạt nhìn có chút mài mòn của phương Tây. Chủ yếu là cái mông của cô ta khá hơn so với những cô gái bình thường. Người ta phải mặc quần bò mới đạt được hiểu quả này, còn cô căn bản không cần mặc quần bò, so với người ta cũng khá rồi.
Nhìn bóng dáng khêu gợi của hai cô gái, Trương Nhất Phàm vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, nhổ hết nước nãy vừa uống ra. Trong phòng tắm treo cái quần lót màu đen mà Ôn Nhã vừa tắm. Lại ở trên không, thoạt nhìn có chút thần bí.
Ôn Nhã chết tiệt, không thể ngờ được. Bề ngoài cô ta lạnh lùng như thế, cũng có thể khiến người ta động lòng như vậy.
Từ nhà vệ sinh đi ra, trong đầu Trương Nhất Phàm liền nghĩ lung tung một hồi.
Khoảng một giờ sau, hai cô gái mới làm xong đồ ăn. Vừa rồi Ôn Nhã liếc mắt một cái, thấy Trương Nhất Phàm đi vào phòng vệ sinh, liền lén lút hỏi:
- Sao anh ấy lại tới đây?
Lưu Hiểu Hiên nghiêm nghị nói:
- Ở thành phố Đông Lâm, tôi chỉ có hai người là bạn. Bây giờ trở về, gọi mọi người tới ăn cùng nhau bữa cơm.
Lưu Hiểu Hiên bình thường không thích ăn cơm ở ngoài. Bởi vì cái tên của cô quá nổi tiếng, ở bên ngoài ăn cơm cũng không được an toàn.
Nhất là cô đi đến Đài truyền hình, làm chương trình giải trí, không khí sôi động, độ thu hút có khi còn cao hơn cả Đài truyền hình trung ương. Tiếng tăm càng lớn, ra ngoài cửa sẽ gây phiền toái. Bởi vậy, cô rất ít khi dùng cơm ở trước mặt công chúng.
Ôn Nhã biết Lưu Hiểu Hiên và Trương Nhất Phàm có giao tình, nhưng không hề biết giữa hai người bọn họ, rốt cuộc là thế nào? Có phải cũng trong sạch như mình? Ôn Nhã suy nghĩ suy nghĩ, liền nghĩ tới vừa rồi mình đang tắm rửa, bị Trương Nhất Phàm xông tới, cũng không biết hắn vừa rồi nhìn thấy những gì?
Suy nghĩ loạn đi, không cẩn thận bị bỏng canh vào tay, chút nữa chiếc bát cũng rơi xuống.
Lúc ăn cơm, Trương Nhất Phàm không kìm nổi nhìn Ôn Nhã mấy lần, nhận ra cô bé chính xác có thể ngụy trang. Hoàn toàn không có chút hiện tượng gì trên mặt, giống như không có chuyện gì vậy. Trên mặt không lộ ra manh mối gì.
Lưu Hiểu Hiên lúc đang bưng bát cơm, hỏi Ôn Nhã một câu:
- Ôn Nhã. Tối nay ngủ lại đây đi! Hai chúng ta đã lâu không tâm sự cùng nhau rồi.
Vốn là một câu nói khách sáo, không ngờ Ôn Nhã không chút khách khí gì trả lời:
- Ừ! Cậu không nói thì mình cũng chuẩn bị ngủ với cậu rồi.
Vù vù nghe được những lời này, Lưu Hiểu Hiên liền dở khóc dở cười, hướng về phía Trương Nhất Phàm khẽ cười một chút. Trương Nhất Phàm cũng rất buồn bực. Tối nay không phải chỉ ăn cơm thôi? Mình còn đợi tiết mục sau cơ.
Chính lúc đang buồn bực, bên đùi phải bị người ta sờ mó một hồi. Trương Nhất Phàm thiếu chút nữa đã kêu ra thành tiếng. Rất nhanh hắn liền phát hiện Lưu Hiểu Hiên đang viết chữ trên đùi mình:
- Đợi điện thoại của em.
Ý của Lưu Hiểu Hiên Trương Nhất Phàm hiểu, cơm nước xong xuôi, Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho cô đi ra ngoài. Hai người tìm một chỗ làm chuyện đó xong rồi trở về.
Xem ra cũng chỉ có thể được như thế, Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ gật đầu.