Chương 306: Thuyết phục emi

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
¬Thật không ngờ trật tự trị an ở Trung Quốc đại lục và nhân phẩm của con người ở đây lại kém như vậy. Cô Emi, chúng ta đừng ở lại đậy nữa. Người Trung Quốc làm chúng ta thất vọng quá rồi.

Cô trợ lý hơn hai mươi tuổi, đeo kính, cắt tóc ngắn đang thì thầm bên tại Emi.

Cô trợ lý người Hoa Kiều này được Emi đặc biệt tuyển dụng để phục vụ cho công việc tại Trung Quốc. Cô nàng bốn mắt là người Singapore, thành thạo cả tiếng Trung và tiếng Anh, nhưng gan hơi bé, sau mấy vụ việc vừa rồi, nàng ta nhiều lần khuyên nhủ Emi nên rời đại lục, không nên tiếp tục cái công trình này.

Ôn Nhã từ ngoài bước vào nghe được nội dung cuộc nói chuyện của hai người liền dùng tiếng Anh để nói chuyện với Emi. Ôn Nhã giải thích, mong tiểu thư Emi suy nghĩ thấu đáo, tình hình ở đại lục thực ra không tệ như vậy.

Còn cô trợ lý Hoa Kiều quốc tịch Sinhgapo lại đứng bên cạnh và không ngừng giội nước lạnh vào, hết nói tố chất của người Trung Quốc quá kém, trật tự hỗn loạn, lại nói đến tác phong quan liêu còn không ngừng khuyên Emi lập tức rút vốn đầu tư, rời khỏi vùng đất lắm thị phi này. Ôn Nhã lập tức dùng tiếng Anh để phản bác lại, phê bình người trợ lý, dù gì cũng là người Hoa Kiều, sao lại có thể nói về tổ quốc của mình như vậy.

Trợ lý nói, cô là người Sinhgapo, Trung Quốc không phải tổ quốc của cô. Tổ quốc của cô văn minh, lịch sự, nền nã, tuyệt đối không xảy ra chuyện như thế. Người Trung Quốc quá dã man, quá vô tri, không có tố chất.

Những lời nói của trợ lý khiến Ôn Nhã vô cùng tức giận, bất luận thế nào cũng là do ý kiến của cô nên Emi mới quyết định đích thân đến đại lục. Vì thế, cô lập tức tranh luận gay gắt với trợ lý.

Emi hét to một tiếng:

- Im đi! Hai người đừng cãi nhau nữa, hãy để tôi yên tĩnh một chút!

Liên tiếp xảy ra những chuyện không vui đương nhiên Emi phải suy nghĩ lại. Nếu trị an ở thành phố Đông Lâm hỗn loạn như vậy dĩ nhiên cô phải sắp xếp lại. Cho dù rót bao nhiêu vốn đầu tư vào đây, lợi nhuận cao bao nhiêu thì an toàn của bản thân vẫn đặt lên hàng đâu.

Mặc dù lần cạnh tranh giữa công ty Âu Phil và tập đoàn Hoàn Á tạm thời đã giành phần thắng, nhưng tình trạng trước mắt không hề lạc quan. Mục đích chuyến đi này của Emi là cố gắng khai thác hết mức thị trường Trung Quốc, trong lòng cô nghĩ, mình không thể dễ dàng từ bỏ thương vụ này.

Hai người nhìn thấy Emi tức giận như vậy liền bước ra khỏi phòng, vừa đúng lúc Trương Nhất Phàm đứng trước cửa đang chuẩn bị gõ cửa. Cửa đột ngột mở, Ôn Nhã đi ra và bất ngờ lao vào trong lòng Trương Nhất Phàm.

Ôn Nhã ngẩng đầu lên phát hiện ra là Trương Nhất Phàm, gương mặt bất giác ửng hồng. Trương Nhất Phàm hỏi cô, chuyện như thế nào rồi?

Ôn Nhã bậm bậm môi nhìn vào trong phòng nói:

- Cô trợ lý khuyên Emi rút vốn đầu tư, tôi chịu không được nên có lời qua tiếng lại với cô ấy.

Trương Nhất Phàm nói:

- Để tôi vào xem.

Khi hắn đang định bước vào thì cô trợ lý bốn mắt đứng dậy chặn hắn lại:

- Xin lỗi, tiểu thư Emi đang nghỉ ngơi, bất cứ ai cũng không được vào làm phiền cô ấy.

Nhìn thấy cô nàng bốn mắt đó, nhất là sau khi nghe khẩu khí của cô, Trương Nhất Phàm nổi xung muốn cho cô nàng một đấm. Nhưng dù sao, hắn cũng đã làm viên chức chính phủ lâu rồi nên biết cách kiềm chế lại.

Hắn bình tĩnh đáp:

- Tôi là Chủ tịch thành phố Đông Lâm, tôi muốn gặp tiểu thư Emi.

Cô trợ lý nâng gọng kính lên cố ý quan sát Trương Nhất Phàm, nhưng vẫn kiên quyết nói:

- Xin lỗi, cô ấy đang nghỉ ngơi, buổi chiều anh hãy quay lại.

Nghe cái giọng điệu không có chút nể nang đó, Trương Nhất Phàm chỉ còn cách cáo lui, ngay lúc đó từ trong phòng vang ra tiếng nói của Emi:

- Là Chủ tịch thành phố Trương phải không? Mời vào!

Cô trợ lý “hứ” lên một tiếng, cực chẳng đã mới tránh qua một bên.

Trương Nhất Phàm dặn dò Tần Xuyên vài câu, Tần Xuyên liền đi ra bên ngoài đợi. Ôn Nhã cũng không theo vào mà đứng đợi ở bên ngoài cùng Tần Xuyên.

Tần Xuyên quay sang hỏi thăm Ôn Nhã:

- Em họ, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?

Ôn Nhã đem lại chuyện vừa xảy ra nói lại với Tần Xuyên làm gã cũng căng thẳng theo. Nếu tiểu thư Emi cương quyết rút vốn đầu tư khỏi thành phố Đông Lâm, vậy thì dự án này sẽ không thể hoàn thành.

Gã biết Chủ tịch thành phố Trương rất coi trọng dự án này và đã bỏ ra rất nhiều công sức khi thu hút vốn đầu tư ban đầu. Tần Xuyên là thư ký chuyên trách cho Trương Nhất Phàm, tất nhiên hiểu rõ nguyện vọng của Chủ tịch thành phố hơn bất cứ ai.

Vì thế, khi nhìn thấy trợ lý của Emi, gã thấy cô ta xấu tệ. Người gì mà giống như quả mướp đắng, đã thế lại còn cố tình ra mặt hù dọa người khác.

Trương Nhất Phàm bước vào phòng thấy Emi đang ngồi uống café, gần đây xảy ra quá nhiều việc làm cô đau đầu. Công trường bị cản trở, quần chúng đến gây sự, đã thế bản thân ở Đông Lâm lại gặp nhiều chuyện không vui.

Nhà máy thủy điện Đông Lâm huyện Tế Châu là công trình đầu tiên tiến công vào đại lục của công ty Âu Phil, cô đương nhiên hi vọng công trình này kết thúc viên mãn, tốt đẹp. Nhưng tình trạng hiện tại ở đại lục lại làm cô hết sức lo lắng.

Nhìn thấy vị Chủ tịch thành phố trẻ tuổi đứng trước mặt mình Emi đành miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó cô dùng tiếng Anh để hỏi:

- Anh dùng trà hay café?

Bình thường, Emi vẫn dùng tiếng Trung để nói chuyện với Trương Nhất Phàm, lần này cô cố tình dùng tiếng Anh để nói chuyện với hắn. Trương Nhất Phàm tuy không tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Anh, nhưng hắn cũng là sinh viên tốt nghiệp tại trường đại học có tiếng, nếu dùng tiếng Anh để giao tiếp, miễn cưỡng cũng dùng tạm được.

Câu hỏi đơn giản của Emi không làm khó được hắn, Trương Nhất Phàm giơ tay lên và nói:

- Cho tôi thức uống giống tiểu thư Emi!

Đây là lần đầu tiên Emi dùng tiếng Anh để giao tiếp với Trương Nhất Phàm, cô không ngờ rằng một quan chức đại lục lại có tố chất tốt như vậy nên có chút kinh ngạc. Cô gọi cô trợ lý bốn mắt pha cafe cho ngài Chủ tịch thành phố.

Khi cô trợ lý bốn mắt bưng tách cafe tới, Trương Nhất Phàm cố tình xảy tay làm cafe đổ xuống sàn nhà. Emi nhăn mày, lộ vẻ không vui.

Cô trợ lý bốn mắt ngại ngùng vội chạy vào trong pha tách mới. Là trợ lý, việc tối kỵ chính là làm việc không cẩn thận, một động tác bất cẩn vừa nãy làm cô cảm thấy mất mặt. Cô biết, là Trương Nhất Phàm cố ý trừng phạt cô.

Lần này, cô ta cẩn thận nhẹ nhàng đặt tách café trước mặt Trương Nhất Phàm, rồi kính cần nói:

- Cafe của ông đây!

Trương Nhất Phàm cũng chẳng so đo với cô, hắn vui vẻ quay sang nói chuyện với Emi.

Do khá lâu không dùng tiếng Anh, nên khi mới bắt đầu sử dụng, hắn thấy không xuôi, nhưng một lúc sau khi đã thuận miệng, hắn nói rất lưu loát.

Trương Nhất Phàm không chỉ bàn về công trình này mà còn phân tích với Emi về tương lai của thị trường đại lục, quy hoạch của thành phố Đông Lâm và bản đồ phát triển của Đông Lâm trong những năm tới.

Trương Nhất Phàm đã chuẩn bị sẵn từ trước nên khi phân tích đến quy hoạch và phương hướng phát triển của Đông Lâm trong tương lai, hắn gọi Tần Xuyên vào. Tần Xuyên lấy từ trong túi ra tập tài liệu báo cáo phân tích so sánh Đông Lâm của hiện tại và của năm năm trước.

Từ tập bản đồ và bản báo cáo phân tích có thể thấy được tốc độ phát triển thần tốc của thành phố Đông Lâm trong những năm gần đây. Trương Nhất Phàm còn đặc biệt nhấn mạnh quy hoạch tương lai cũng như những thay đổi về phương diện chính sách mà mình hoạch định.

Bản báo cáo viết rất tự nhiên, Trương Nhất Phàm nói chuyện lại khẳng khái nên làm Emi liên tục gật đầu. Ánh mắt cô nhìn Trương Nhất Phàm đã dần dần thay đổi.

Là một viên chức chính phủ trẻ tuổi, nhất là đối với những hiểu biết của cô về Trung Quốc, sau cải cách Trung Quốc đã cung cấp một số chính sách tốt cho nhiều nhà đầu tư nước ngoài, tuy nhiên tố chất tự nhiên của quan chức chính phủ lại không đồng đều.

Trương Nhất Phàm không chỉ còn trẻ, lại có tài ăn nói, trình độ tiếng Anh vượt xa mức độ tưởng tượng của cô. Sau khi bắt đầu ngồi xuống nói chuyện, Emi nhận thấy cô đã bắt đầu thích nói chuyện với vị Chủ tịch thành phố trẻ tuổi này.

Khi bàn về quy hoạch phát triển kinh tế với nhau, Emi đã mở rộng tầm nhìn, cô cảm nhận tương lai sáng lạng phía trước. Mặc dù vẫn còn khó khăn, nhưng cô tin, chỉ cần chính quyền thành phố Đông Lâm đi theo đường lối tư duy của Trương Nhất Phàm chắc chắn sẽ đưa thành phố phát triển rực rỡ.

Sau đó, hai người lại nói đến công ty Hoàn Á, Trương Nhất Phàm thẳng thắn bày tỏ bản thân không có hứng thú đối với những nhà đầu tư như thế. Đạo lý làm người và làm ăn đều giống nhau, dù làm ăn kinh doanh phải đặt lợi ích lên trên, nhưng vẫn phải coi trọng phẩm chất con người.

Cũng bởi ông Tiêu đề nghị, bắt Tô Như Hồng lên giường với lão, lão mới đồng ý suy nghĩ về việc đầu tư. Việc này làm Trương Nhất Phàm vô cùng khó chịu.

Tần Xuyên vẫn đứng ở sau lưng Chủ tịch thành phố, vừa mới nghe những lời khẳng khái và vốn tiếng Anh lưu loát của Trương Nhất Phàm, gã cảm thấy có chút xấu hổ. Gã trước đây từng là thầy giáo, là một thầy giáo trong trường nhưng trình độ tiếng Anh của gã lại chẳng ra làm sao. Nếu đem so sánh với Chủ tịch thành phố Trương, gã vẫn còn kém xa.

Vì thế, trong lòng Tần Xuyên phục sát đất Trương Nhất Phàm. Gã đã đi theo Chủ tịch thành phố bao nhiêu năm như vậy mà không biết, vốn tiếng Anh của Chủ tịch thành phố đã đạt đến trình độ không cần phiên dịch. Xét về những quan chức có tài trong chính phủ, Trương Nhất Phàm tuyệt đối là nhân tài số một.

Hiện nay, tiêu chuẩn để đánh giá đàn bà con gái là ngoại giao tốt, nấu ăn ngon; còn tiêu chuẩn để đánh giá đàn ông con trai không chỉ là có tửu lượng siêu phàm trăm chén không say, người như Chủ tịch thành phố Trương, mặt nào cũng ưu tú quả là hiếm gặp.

Tần Xuyên tự hứa với lòng mình, không được dễ dãi với bản thân, cần tăng cường học hỏi.

Còn cái cô nàng bốn mắt kia, bản thân là một trợ lý chuyên nghiệp, nếu xét về trình độ ngoại ngữ cô có thể sánh ngang hàng với Trương Nhất Phàm, nhưng người ta đường đường là quan chức, lại không theo học chuyên ngành tiếng Anh, nên nếu so sánh, đương nhiên cô kém hơn.

Hai người càng nói chuyện càng hợp nhau.

Cô Emi chớp chớp đôi mắt xanh, đưa tay vuốt mái tóc vàng, cô mỉm cười nói:

- Trương Nhất Phàm, anh là quan chức hấp dẫn nhất mà em đã từng gặp!

Tiếng Trung của tiểu thư Emi rất khá nhưng vẫn giữ nét đặc trưng của người nước ngoài, lời nói xuất phát từ cô cũng mang ý khác.

Trương Nhất Phàm nở nụ cười tươi rói và dùng tiếng Anh để đáp trả:

- Em cũng là cô gái phương Tây xinh đẹp nhất, xuất chúng nhất mà anh từng gặp.

Nghe xong câu nói của Trương Nhất Phàm, Emi đột nhiên nói:

- Anh thật là xảo quyệt!

Lời nói trêu đùa của cô làm mọi người đều cười lên vui vẻ.

Tiểu thư Emi nhìn Trương Nhất Phàm bằng ánh mắt tán thưởng và khẳng định. Cuối cùng hai người cũng không thể tránh không nói đến vấn đề trị an, Emi đưa ra một số nghi vấn về những khó khăn sẽ xảy ra.

Trương Nhất Phàm cam đoan với cô rằng hắn sẽ cố gắng hết sức để vượt qua khó khăn, hắn đảm bảo trong vòng một tuần sẽ có kết quả. Nếu đến lúc đó mà vấn đề trật tự trị an và vấn đề quần chúng vẫn không làm hài lòng cô, chính phủ sẽ bồi thường vô điều kiện tất cả mọi tổn thất của công ty Âu Phil.

Nghe được lời hứa này, Emi lại vui vẻ cười, cô nói dù cô không tin tất cả quan chức của Trung Quốc cô vẫn cứ tin lời hắn nói.

Trương Nhất Phàm không hề nghĩ tiểu thư Emi rất biết nói đùa, lời cô nói rất hóm hỉnh. Sau khi giải quyết xong vấn đề, đến lúc Trương Nhất Phàm định về thì bất ngờ Emi chủ động đề nghị, mời Trương Nhất Phàm cùng ăn tối với cô.

Đối với lời mời của khách quý, Trương Nhất Phàm không thể nào từ chối. Hắn gật đầu, đồng ý thôi! Vậy buổi tối gặp lại!
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]