Khi Lý Trị Quốc cảm thấy vô cùng mất mát, Lưu Hùng trước giờ chưa từng thân thiết bất ngờ gọi điện thoại hẹn gã tối nay ra ngoài ăn cơm.
Lưu Hùng là Ủy viên thường vụ huyện ủy, Phó bí thư huyện ủy. Nếu là lúc bình thường cho dù Lý Trị Quốc thỉnh cầu ông ta, ông ta cũng chưa chắc đã nể mặt. Nhưng hôm nay giọng điệu Lưu Hùng trong điện thoại tốt lắm, mỗi cầu đều lộ ra hương vị của tình cảm.
Lý Trị Quốc biết, Lưu Hùng chẳng qua là muốn mình ở trước mặt Chủ tịch thành phố Trương nói tốt vài câu. Lúc họp hội nghị thường vụ bỏ cho ông ta một phiếu. Nghĩ tới chuyện này, Lý Trị Quốc không khỏi cười khổ, trước mặt có một Hà Thái Long, sau lưng có một Lưu Hùng.
Bản thân chẳng qua được Chủ tịch thành phố Trương đề bạt lên chức Cục trưởng cục giao thông mà thôi. Chuyện của Lưu Hùng như vậy nhưng bản thân thật sự không giúp được gì. Nhưng ông ta lại cho mời cùng ăn cơm nên gã không thể không nể mặt.
Về người ứng cử Bí thư huyện ủy Thông Thành, Trương Nhất Phàm nói rồi, ai cũng không nên tham gia. Bởi vậy, Lý Trị Quốc cũng biết, chuyện lớn này không đến lượt mình xen vào.
Từ sau khi Dư Tắc Thành gặp chuyện không may, Lý Trị Quốc trong lòng vẫn hoài nghi, việc này có thể khéo léo đến như thế sao? Khẳng định là Lưu Hùng hoặc Hà Thái Long ở sau lưng động tay động chân.
Hiện tại tạo thành sự cạnh tranh giữa Hà Thái Long và Lưu Hùng, Chủ tịch thành phố Trương cũng bỏ qua không can thiệp. Nhưng gã không nghĩ tới lúc ở bàn ăn Lưu Hùng cơ bản lại không hề đề cập tới chuyện kia.
Hai người uống chút rượu, đi hát rồi về. Trong lòng Lý Trị Quốc nghĩ Lưu Hùng chắc là đang thử mình? Muốn từ miệng mình thấy được thái độ của Chủ tịch thành phố Trương.
Sau khi về tới nhà, Dương Bích Kiều vừa mới ru con ngủ, mặc quần áo ngủ rửa bát, nhìn thấy Lý Trị Quốc trở về cô liền hỏi câu:
- Sao giờ mới về?
Lý Trị Quốc nói sự thật cho Dương Bích Kiều, Dương Bích Kiều lắc đầu. Từ sau khi Lý Trị Quốc làm Cục trưởng cục giao thông thường về nhà muộn. Lúc về nhà còn thường xuyên có mùi rượu, làm hại chính mình không có tâm trạng yêu đương cùng gã, thường nghĩ gã liệu có thể ở bên ngoài xằng bậy hay không.
Nhìn Lý Trị Quốc nằm trên sô pha hút thuốc, Dương Bích Kiều liền bước đến đoạt điếu thuốc trong tay gã, có chút bất mãn lải nhải:
- Chủ tịch thành phố Trương người ta làm quan lớn như vậy cũng không giống như bộ dạng của anh. Tốt không học lại học cái xấu.
Biết tính của cô ta nên Lý Trị Quốc cũng không thèm giải thích. Hai người tắm rửa rồi lên giường. Lý Trị Quốc sờ lên ngực của bà xã mà sao lại nhớ tới Dương Mễ. Tuy Dương Mễ cũng là con gái, ngực lại đầy đặn, vợ mình thật không thể sánh được.
Sau khi Dương Bích Kiều sinh con, ngực ngược lại ngày càng nhỏ, đụng tới trong tay chỉ giống như chiếc bánh bao nhỏ. Lý Trị Quốc nắn bóp vài cái, cảm thấy không hăng hái, thân dưới không cương lên được.
Vừa rồi còn có chút phản ứng, đột nhiên phát hiện Lý Trị Quốc không muốn nữa, Dương Bích Kiều rất giận, giơ tay sờ soạng ông xã một hồi, không hài lòng nói:
- Anh ở bên ngoài làm loạn rồi phải không?
Lý Trị Quốc nói:
- Không có, anh không phải người như thế? Nhiều năm như vậy em còn không hiểu anh?
Lý Trị Quốc nói chính là lời nói thật, nhưng chính gã cũng cảm thấy có chút gì đó không ổn. Vừa rồi rõ ràng gã còn nghĩ đến bộ ngực tròn đầy của Dương Mễ, nghiex đến cảm giác sờ trong tay vô cùng thoải mái lúc buổi tối hai hôm trước khi ở trong khách sạn. Tuy rằng gần đây chưa chiếm được nhưng Dương Mễ gần như dâng hiến nửa người trên cho chính mình rồi.
So sánh bà xã đã sinh con cùng cô đương nhiên kém rất xa. Dương Bích Kiều thuộc loại phụ nữ nhỏ xinh, tỉ lệ trên người đương nhiên cũng nhỏ. Mông cũng không có, gầy đến nỗi không có chút thịt nào. Khi nào mới có thể ở cùng với người con gái như Dương Mễ. Khó trách có người nói: người được chết trong hoa, thành quỉ cũng phong lưu!
Đoán chừng cũng chính là cảm giác đó rồi! Lý Trị Quốc vẫn chưa nếm được mùi vị của Dương Mễ, nền tâm tư tình cảm lúc nào cũng đều nghĩ tới Dương Mễ.
Dương Bích Kiều nỗ lực hết sức, Lý Trị Quốc một chút hứng thú cũng không có. Vì thế Dương Bích Kiều rất tức giận xoay người ngủ. Lý Trị Quốc ngồi dậy, châm thuốc, tựa vào đầu giường chậm rãi hút.
Thấy bà xã giận, gã lại có chút băn khoăn. Dù sao cũng là người vợ kết tóc của mình. Vào lúc này, trong lòng còn nghĩ tới người khác thực sự là có lỗi với cô ta nhiều quá.
Dương Bích Kiều tuy rằng lắm mồm, hay cằn nhằn nhưng đã là người ngoài ba mươi rồi. Bắt đầu trở về già, lo lắng ông xã bên ngoài xằng bậy âu cũng là bình thường.
Lý Trị Quốc biết rõ điểm tốt của cô, Dương Bích Kiều là người phụ nữ của gia đình. Trong nhà được như ngày nay, Dương Bích Kiều cũng có công. Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Trị Quốc cảm thấy thân dưới có thể được rồi. Gã liền tắt thuốc, xoay bà xã lại.
Dương Bích Kiều vẫn còn giận, Lý Trị Quốc dụ dỗ vài câu dù sao cũng là vợ chồng, đầu giường cãi nhau đuôi giường làm lành. Dưới sự nỗ lực chuộc tội của Lý Trị Quốc, Dương Bích Kiều từ từ hết giận.
Cởi quần áo và quần lót của bà xã, Lý Trị Quốc trèo lên, dường như tất cả khôi phục bình thường. Lý Trị Quốc vẫn là rất khỏe, Dương Bích Kiều liền vui vẻ phối hợp với ông xã tiến lên.
Khi hai người làm được một nửa, Lý Trị Quốc sờ ngực bà xã, âm thầm thở dài. Vẫn là quá nhỏ, hay là cho cô đi làm ngực?
Đang nghĩ, Dương Bích Kiều đột nhiên nghĩ tới một chuyện:
- Ngày mai là sinh nhật Dương Mễ. Anh gọi cô ấy về ăn cơm đi. Chú thím cũng bảo kêu cô ấy về, có lẽ muốn giới thiệu đối tượng cho cô ấy.
Dương Bích Kiều ngàn vạn không nên nhắc tới cái tên Dương Mễ này. Lý Trị Quốc không biết sao trong lòng hoảng hốt, thân dưới không có cách nào tiếp tục. Vừa rồi còn rất mạnh mẽ đột ngột không có nhiệt huyết mềm mại ở bên trong một chút liền trượt ra.
- Trị Quốc, anh sao thế?
Dương Bích Kiều cảm thấy rất kỳ lạ, đang làm rất tốt tại sao nói không liền không thấy nữa? Cũng giống như quả bóng hơi bị rách, làm cho chính mình đến giữa chừng, thật khó chịu.
Lý Trị Quốc cũng rất tức giận, đang yên đang lành tự dưng nhắc đến Dương Mễ, không thể đợi làm xong rồi nhắc đến cũng được hay sao? Lý Trị Quốc đành phải xoay người xuống dưới, lại châm thuốc hung hăng hút.
Thật cụt hứng, Dương Bích Kiều kéo khăn mặt lau phía dưới, rất hoài nghi nhìn Lý Trị Quốc.
Đột nhiên, cô vô cớ khóc lên.
Hôm sau, sinh nhật Dương Mễ, là Dương Bích Kiều gọi điện kêu cô về huyện Sa. Bố mẹ Dương Mễ cũng đến, đi cùng với bọn họ còn có một chàng trai gần ba mươi tuổi.
Người đàn ông này là một Trưởng phòng của Cục giao thông, Dương Bích Kiều nhờ người giới thiệu, gặp mặt bố mẹ Dương Mễ trước. Sau khi hai bên có hứng thú mới quyết định nói chuyện này với Dương Mễ.
Trưởng phòng Đàm sớm đã nghe nói Cục trưởng Lý có cô em họ đang làm phóng viên ở báo huyện sau đó được điều tới báo tỉnh. Do đó, hắn ta thật sự cũng có xem một số bài báo Dương Mễ viết, cũng muốn từ bài viết của cô hiểu thêm về con người.
Xem những bài báo và ảnh chụp của Dương Mễ, Trưởng phòng Đàm liền thích cô gái xinh đẹp này. Hơn nữa cô lại là thân thích của Cục trưởng Lý, y liền muốn nắm lấy hôn sự này. Vốn Trưởng phòng Đàm đã nghĩ xong rồi, cho dù Dương Mễ có xấu một chút chỉ cần sau này Cục trưởng Lý chiếu cố y, lấy vợ xấu cũng coi như xong. Không ngờ Dương Mễ lại có xinh đẹp như vậy.
Bởi vậy, Trưởng phòng Đàm thường xuyên tìm cớ tiếp xúc với Dương Bích Kiều. Dương Bích Kiều thấy y không tệ nên mới quyết định làm như vậy. Đây chính là nguyên nhân tại sao cô ta gọi Dương Mễ đến nhà tổ chức sinh nhật.
Khi Dương Bích Kiều đang nấu ăn, tiểu Đàm rất chịu khó chủ động cùng cô làm việc, rửa rau. Dương Bích Kiều đương nhiên không để y làm nhưng tiểu Đàm nói rất khéo, thật biết nói chuyện làm bố mẹ của nhà Dương Mễ rất vui. Trong lòng bọn họ đều nhận đây chính là con rể tương lai của họ.
Dưới lầu có tiếng động cơ ô tô, Dương Mễ về rồi.
- Chị, em đã về !
Sau khi Dương Mễ vào, thấy trong phòng có người đàn ông kia, trong lòng biết bọn họ đang chơi trò xem mắt.
Dương Mễ làm bộ không thấy, gọi một tiếng ba, mẹ!
Sau đó cô ấy liền chạy xuống giúp Dương Bích Kiều. Tiểu Đàm thấy Dương Mễ về, cũng chạy lại giúp đỡ. Hắn ngồi cạnh Dương Mễ:
- Tôi cũng đến giúp!
Tiều Đàm vừa ngồi xuống lập tức ngửi thấy mùi thơm từ trên người Dương Mễ, hoóc môn trong cơ thể liền nhanh chóng tiết ra. Dương Mễ nhìn hắn một cái, đưa rau cho hắn ta:
- Vậy anh rửa đi, em đi nấu cơm.
Trên mặt tiểu Đàm có chút xấu hổ vẫn cười hề hề trả lời:
- Được.
Nói thực ra bộ dạng tiểu Đàm cũng không xấu, chiều cao một mét bảy nhưng Dương Mễ chẳng hiểu sao nhìn không vừa mắt. Dương Bích Kiều nhìn thấy liền cười nói:
- Tiểu Đàm, cậu ngồi đi, ở đây có chúng ta được rồi.
Tiểu Đàm rửa rau xong liền gật đầu:
- Vậy tôi không làm phiền hai người nói chuyện nữa.
Tiểu Đàm biết điều đi ra, lại trở vào phòng khách ngồi nói chuyện với bố mẹ Dương Mễ.
Dương Bích Kiều nói với Dương Mễ:
- Tiểu Đàm là Phó trưởng phòng của Cục giao thông, năm nay hai mươi tám tuổi. Điều kiện gia đình cũng tốt, là con một.
Dương Mễ cũng không nhìn, trả lời một câu, không hứng thú.
Dương Bích Kiều nhíu mày, ngừng nói. Hai người ở trong bếp nấu ăn, Dương Bích Kiều vô tình nhắc tới chuyện của Lý Trị Quốc, cô chán nản nói:
- Anh rể em có vấn đề rồi.
- Không thể nào? Anh rể hẳn là người đàn ông đáng tin cậy, chị còn nghi ngờ anh ấy sao?
Dương Mễ rất kinh ngạc nhìn chị họ, dường như cơ bản không tin sự việc này. Dương Bích Kiều thở dài một cái, khẳng định nói:
- Chị dám đảm bảo, anh ấy chắc chắn có chuyện rồi.
Sự thật đêm qua đã chứng minh suy đoán của Dương Bích Kiều. Lý Trị Quốc chắc chắn có vấn đề.
Dương Mễ cũng không tin, anh rể người đàn ông tốt như vậy, sao lại có thể có vấn đề?
- Chị, có phải chị qúa nhạy cảm rồi không?
Nghe lời Dương Mễ nói, Dương Bích Kiều suýt nữa nói ra đêm qua khi chúng ta đang ân ái, nhắc đến tên của em, anh ta liền mất hứng. Cho nên Dương Bích Kiều rất nghi ngờ giữa Lý Trị Quốc và Dương Mễ có phải xảy ra chuyện gì hay không.
Nhưng vẻ mặt của Dương Mễ rất bình tĩnh, không thấy gì từ biểu hiện của cô ấy, Dương Bích Kiều lại nghĩ, phải chăng bản thân quá đa nghi?
Vừa vặn lúc này, Lý Trị Quốc về tới. Sau khi hắn vào cửa, thấy trong nhà ngồi đầy người. Tiểu Đàm lập tức đứng dậy chào hỏi lãnh đạo:
- Cục trưởng Lý!
Lý Trị Quốc không có hé răng, chỉ có điều cởi áo khoác treo trên giá áo. Dương Mễ gọi một tiếng:
- Anh rể, về thật đúng lúc, mau ăn cơm.
Lý Trị Quốc lúc này mới mỉm cười:
- Mọi người đều đến rồi.
- Anh rể, đưa tiền lì xì đây.
Dương Mễ bưng đồ ăn qua, miệng cười cười đưa tay về phía Lý Trị Quốc đòi tiền lì xì. Lý Trị Quốc lập tức rút một nghìn đồng từ trong túi.
- Sinh nhật vui vẻ!
Dương Mễ lập tức cầm tiền trong tay:
- Cảm ơn anh rể!
Giữa hai người vẫn giống như trước vậy, không nhìn ra có gì khác thường Dương Bích Kiều liền trừng mắt:
- Anh thật hào phóng, ra tay liền là một nghìn. Sinh nhật em cũng chưa từng thấy anh hào phóng như vậy?
- Ha ha... Chị ghen tị.
Sau đó cô đem tiền nhét vào túi Dương Bích Kiều, cười hì hì nói:
- Lì xì em giữ, tiền chị giữ. Đến lúc em lấy chồng chị đưa cả vốn lẫn lời. Ha ha…
Dương Bích Kiều cũng cười:
- Được, được, được. Nếu em lấy chồng thật, chị chắc chắn đưa một bao lì xì to.
Lý Trị Quốc cũng là nhìn tiểu Đàm một cái, trên mặt lộ ra vẻ không vui.