Tỉnh ủy đột nhiên nhúng tay vào làm cho thành ủy Đông Lâm cảm thấy khó chịu. Cái văn kiện này không phải là cướp trắng quyền lực của thành ủy sao?
Vậy thì về sau còn cần thành ủy làm cái gì nữa chứ?
Tự nhiên thành ủy vô cùng bất bình, nhưng lại không có cách gì để giải quyết hiện trạng này, trương mắt lên mà nhìn bí thư huyện ủy Thông Thành từ tỉnh lị rơi xuống. Bí thư Phạm cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào. Giống y như đánh vào không khí vậy.
Vài người ở thành ủy Đông Lâm bị đánh chảy cả máu đầu trong vụ tranh giành lần này, chỉ có Trương Nhất Phàm là như tiên đoán được sự việc, chọn một chỗ an tọa quan sát. Bí thư và phó bí thư huyện ủy từ đây lại có bức tường ngăn cách, có thể gọi là lợi bất cập hại.
Trương Nhất Phàm cười thầm trong bụng, mình thối lui một bước quả nhiên biển rộng trời cao. Người biết thì nói mình gặp vận may, còn người không biết lại cho rằng bản thân hắn có kênh thông tin riêng, nhưng hắn thực là không nghe được tin tỉnh ủy sẽ ra văn kiện này.
Sau đó, khi hắn trở về Thành phố và cùng phó Bí Thư Đổng dùng cơm, thỉnh thoảng nhắc đến việc này, phó Bí Thư Đổng cũng cười mà nói rằng:
- Đây là việc quyết định tức thời.
Tỉnh ủy không thể công khai văn kiện này một cách tức thời như vậy, nhất định phải thông qua thảo luận và nghiên cứu trong thời gian rất dài, chỉ là chú Đổng không nói thực, mà Trương Nhất Phàm cũng không tiện hỏi.
Còn Bí Thư mới thì dường như có ý muốn xây dựng uy tín cho mình ở Thông Thành, kiểu như giết gà dọa khỉ, vừa mới lên đài, lão đã bắt đầu sát phạt một cách nhanh gọn, dứt khoát.
Ở Huyện Thông Thành lão một lượt cho rớt 3 trưởng phòng: Trưởng phòng quản lý đô thị, Trưởng phòng nông nghiệp và Trưởng phòng bảo vệ môi trường. Vì thế, 3 vị Trưởng phòng này đã kiện lên Tỉnh.
Trong việc này, Trương Nhất Phàm im lặng quan sát diễn biến, xem xem ngài Bí Thư mới đến này rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Một người đến một nơi mới, giết gà dọa khỉ lập uy, nhưng xử phạt ba vị trưởng phòng thì thực sự có hơi nghiêm trọng. Do đó, Tỉnh Ủy cũng lên tiếng phê bình kín đáo.
Do vị Bí Thư Huyện Ủy Thông Thành này từ Tỉnh xuống, có quan hệ thân tình với Tỉnh nên Bí Thư Phạm cũng muốn xem thử bộ mặt thật của con người này.
Nhưng Trương Nhất Phàm tuyệt đối không ngờ rằng lão này hơi điên điên, thật không biết được lão nghĩ gì, hoặc là lão cho rằng lão rất hoành tráng hoặc là con người lão vốn dĩ rất tự cao tự đại.
Không đến một tháng làm 3 trưởng phòng rớt chức, sau đó lại đến khu kinh tế mới, mắng Trần Trí Phú một trận gần chết, một tuần sau thì cách chức y.
Vệ Văn Bá cách chức Trần Trí Phú làm Trương Nhất Phàm rất tức giận. Làm người không thể quá đáng quá, Vệ Văn Bá như vậy rõ ràng là đến bới móc. Xem ra không đánh không xong, cứ nhường nhịn hắn như vậy thì Thông Thành sẽ nổ tung mất.
Buổi tối, Trần Trí Phú đến tìm Trương Nhất Phàm, đem chi tiết sự tình mấy hôm trước báo cáo cho Chủ tịch thành phố.
Thì ra Vệ Văn Bá đem mấy người đến khu kinh tế mới, tại hiện trường đã chỉ ra một vài điểm thiếu sót trong kế hoạch phát triển. Sau đó, buộc Trần Trí Phú trong vòng 3 ngày phải giải quyết gọn vấn đề.
Khi Trương Nhất Phàm đảm nhiệm khu kinh tế, đã mời chuyên gia Thượng Hải đến làm lại từ đầu kế hoạch của cả thành phố. Cái lão Vệ Văn Bá này lẽ nào còn lợi hại hơn cả chuyên gia sao?
Mới nhậm chức đã khua chân múa tay, nói chỗ này không được, chỗ kia không xong.
Một lượt hạ chức 3 trưởng phòng, bây giờ lại hạ chức 1 chủ nhiệm khu kinh tế. Trương Nhất Phàm liền cảm thấy, lão hạ chức 3 trưởng phòng trước đó chỉ là cái đệm để hạ bệ chủ nhiệm khu kinh tế mới, mũi tên của lão là nhằm vào mình.
Trương Nhất Phàm gọi điện cho Thẩm Uyển Vân, Hỏi thăm lai lịch của Vệ Văn Bá, Thẩm Uyển Vân cười rằng:
- Không có gì đáng kinh ngạc cả, lão vốn là người của họ Lý.
Vệ Văn Bá là người của họ Lý, Trương Nhất Phàm nghĩ, chẳng trách lão hống hách như vậy.
Họ Lý là một trong tứ đại gia tộc, không ngờ rằng họ lại dài tay với tới cả vùng Đông Lâm. Nhưng người ta đã ra chiêu rồi thì mình cũng không thể nào ngồi yên được nữa.
Vệ Văn Bá ở huyện Thông Thành thân đơn thế cô, lão có thể gây sức ép được bao lâu chứ?
Trần Trí Phú sau khi bị cách chức, điều đến phòng tổng hợp, ngày nào cũng vô cùng nhàn rỗi.
Nếu Trương Nhất Phàm không tự ra tay cứu lấy mình thì phải sống ẩn cả đời này.
Vệ Văn Bá có lẽ không ngờ rằng, mình giết gà dọa khỉ ở nơi này kết quả là đắc tội với nhiều người, chính là cái gọi là tài năng quá lộ. Một thời gian sau lão sẽ trở thành nhân vật tiêu điểm của chốn quan trường ở Đông Lâm.
Những người từng bị Trương Nhất Phàm lật đổ, bắt đầu đứng về phía Vệ Văn Bá. Việc quan trường, 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, mỗi triều thiên tử mỗi triều thần, có người lên đương nhiên có kẻ xuống.
Đường Vũ từ Ngũ Dương vội trở về, sau đó gọi cho Hồ Lôi, vài người đánh mạt chược ở Tân Đông Phương. Đường Vũ nhìn vẻ thất thần của Trần Trí Phú liền an ủi một câu:
- Anh Trần, anh yên tâm được rồi, anh Phàm nhất định sẽ không nhắm mắt làm ngơ việc của anh.
Lý Trị Quốc cũng gật gật đầu:
-Cái lão già đó thật không phải là người, vừa mới lên đã làm ra chuyện tày trời, lão ta làm như vậy là muốn để cho ai xem?
Đường Vũ nhìn Lý Trị Quốc:
-Trị Quốc, không phải anh có em vợ làm nhà báo tại tòa báo thành phố sao? Bảo cô ta bám chặt hành tung của lão, chỉ cần lão sơ hở ở chỗ nào, lập tức để phương tiện truyền thông phơi bày! Xem lão chết thế nào!
Quả là cách hay, nếu Dương Mễ ra mặt, chỉ cần Vệ Văn Bá có chuyện gì sai trái, lập tức bị phơi bày. Bây giờ cuộc sống riêng của mấy người làm quan có thể thấy được ánh sáng? Bất kể mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần phơi ra ánh sáng thì hắn chính là mèo chết.
Lý Trị Quốc cũng đồng quan điểm với Đường Vũ, lập tức gọi điện cho Dương Mễ:
-Dương Mễ, em đang ở đâu? Đến Tân Đông Phương ngay nhé.
Dương Mễ nghe Lý Trị Quốc gọi đến khách sạn, trong bụng nghĩ tới việc lần trước, anh rể không phải là lại nghĩ đến chuyện đó chứ? Vì thế cô đã hỏi kỹ càng:
-Anh rể, có chuyện gấp à?
Lý Trị Quốc thấy Dương Mễ còn đề phòng mình, không khỏi cảm thấy không vui, nhưng y vẫn kể đại khái sự tình, Dương Mễ mới đồng ý đến gặp mặt.
Hồ Lôi nghe Lý Trị Quốc điện thoại cho em vợ lúc nãy đã nói đùa rằng:
-Lý Cục có phải anh đã có chuyện gì với cô ấy không? Nghe giọng như là cô ấy rất sợ anh.
Một câu nói của Hồ Lôi, làm Lý Trị Quốc xấu hổ đến đỏ cả mặt. Y liền mắng một câu:
-Đánh bài của anh đi! đúng là cái miệng thối.
Đường Vũ thấy vẻ mặt không bằng lòng của Lý Trị Quốc bèn cười rằng:
-Dương Mễ quả là cô gái giỏi, Trị Quốc, anh sẽ không vô dụng như vậy chứ? Dì nhỏ cũng là 1 nửa của vợ. Anh không đến nỗi không dẹp được cô ta đấy chứ?
Trần Trí Phú nói:
- Nhà báo Dương tôi cũng đã gặp qua, cô gái như vậy thực không nhiều. Cục trưởng Lý nắm lấy cơ hội này, nước phân tốt không thể để chảy sang ruộng người được!
Ba người người nói một câu, Lý Trị Quốc cũng không có cách nào khác, đành giả ngu giả ngơ, cười khà khà.
Dương Mễ tới rồi, tối nay cô ấy trang điểm vô cùng lộng lẫy, có sức quyến rũ người khác.
Bốn người nhìn thấy cô đi vào, cười một cách đầy ẩn ý, Hồ Lôi nói:
-Nhà báo Dương, cô thật là ngày càng xinh đẹp ra đấy. Vừa nãy còn nói, dì nhỏ là một nửa vợ, không hiểu Cục trưởng Lý có bồi đắp cho cô cái gì không?
Dương Mễ thật là phóng khoáng, thấy đều là người của mình cũng không để bụng, chỉ cười ngạo:
- Hồ thiếu gia thấy tôi đáng thương không, giới thiệu bạn trai cho tôi à? Nếu không thì để tôi làm thư ký cho anh là được ấy mà.
Xã hội ngày nay, thư ký và người tình cơ bản là như nhau, ý của Dương Mễ ai cũng hiểu cả.
Lý Trị Quốc trong lòng không thoải mái chút nào.
Vì thế gã khẽ ho khan lên một tiếng:
- Các người chớ có dạy hư cho con gái, nói vào chuyện chính đi?
Hồ Lôi lúc này mới dừng cười, họ quay sang bàn bạc với Dương Mễ, làm sao để đối phó với với lão yêu quái già Vệ Văn Bá đó. Dương Mễ nghe xong kế hoạch của họ bèn nói:
- Chủ tịch Trương nói thế nào?
Mọi người nhìn nhau một cái:
- Việc này chúng tôi không định nói với cậu ấy.
Dương Mễ có chút do dự, lần trước cái xe Buick mới, cô đã trả lại cho Hà Thái Long, nhưng y đã đưa cho cô 50 nghìn đồng tiền mặt coi như thù lao. Chỉ là Hà Thái Long hoàn toàn không ngờ rằng, Tỉnh sẽ ra văn kiện này, làm tan vỡ giấc mộng làm bí thư Huyện của y.
Đường Vũ nói:
- Vụ này chúng ta lấy lý ra giải quyết, dù sao cô cũng chỉ là phản ánh tình huống đúng sự thực, lại không nói xấu ông ta. Chỉ cần sự việc có liên quan đến ông ta, nắm được cái đuôi là lập tức lôi ông ta ra ánh sáng. Xem yêu quái già này có thể uy phong ở Thông Thành bao lâu?
- Nếu đã như vậy thì để tôi thử xem! Dương Mễ gật gật đầu tỏ ý mình sẽ cố gắng hết sức.
Nhà Vệ Văn Bá hôm nay có hai người khách. Bất ngờ là trong đó có Chu Đỉnh Thiên.
Mấy người đó đang uống rượu trong nhà, Chu Đỉnh Thiên ngón tay cái trỏ thẳng lên hướng về phía Vệ Văn Bá:
- Anh Vệ, anh được lắm! Mới lên đài đã hạ ba Trưởng phòng, một Chủ nhiệm khu kinh tế mới. Nhóm người ở Thông Thành chắc chắn đã sợ đến vỡ mật rồi. haha...
Vệ Văn Bá chỉ cười nhạt không nói lời nào. Từ khi Thư Á Quân bị điên, về cơ bản Đông Lâm đã rơi vào tay nhà họ Trương, mình chỉ là đánh trận mở màn. Đương nhiên, chuyện này không tiết lộ cho Chu Đỉnh Thiên biết được.
Tương lai không xa, Tỉnh nhất định có điều chỉnh lớn đối với vùng Đông Lâm, đến lúc đó vài vị trí quan trong tự nhiên sẽ rơi vào tay nhà họ Lý.
Mình mới lên nhậm chức, chiêu này gọi là rung cây nhát khỉ. Xem xem phản ứng của các họ khác ở Đông Lâm thế nào. Sau khi Phương Cảnh Văn nhậm chức, làm một loạt hành động điều chỉnh nhiều nhân vật đứng đầu trong vùng.
Đông Lâm là mục tiêu tiếp theo của bọn họ. Sức mạnh của Trương Nhất Phàm càng lớn thì họ Lý và họ Phương càng có lợi. Bởi vì bọn họ đã tính toán ngồi không hưởng lợi, đợi Trương Nhất Phàm ở Đông Lâm lập chiến tích tương đối rồi sẽ hưởng thành quả cuối cùng.
Trong mắt của họ Phương và họ Lý, Trương Nhất Phàm chính là người đi khai hoang, người trước trồng cây người sau hưởng lợi.
Trương Nhất Phàm đương nhiên không thể biết được kế hoạch to lớn đó của bọn họ. Đợi mình làm kinh tế sống lại rồi bọn họ nghiễm nhiên sẽ thu thành quả lao động đó. Sau đó tất cả chiến tích đều trở thành bàn đạp cho 2 phái họ Lý và họ Phương. Chiêu này quả là vô cùng bỉ ổi.
Nhưng hắn đã quyết định rồi, quyết tâm ra tay đập chết cái tên Bí Thư Huyện mới này.