Thân thể mềm mại của Đổng Tiểu Phàm, giống như một tòa nhà ẩn chứa một lượng kho báu lớn, hoàn toàn thu hút được tất cả tinh hoa của Trương Nhất Phàm ở lại. Trong tòa kho báu này, sẽ thai nghén một mục tiêu và lý tưởng chung của bọn họ.
Phóng ra xong, sau đó hắn và lão Nhị, đều mệt đến mức giống như quả bóng cao su nhụt chí, mềm mại bò nhoài ở đó, không nhúc nhích.
Đổng Tiểu Phàm giơ tay ra sờ, Trời ơi!
Trên mình hai người đều là mồ hôi, giống như vừa mới vớt ra từ trong nước, tuy nhiên, Kẻ khốn kiếp hôm nay thể hiện rất xuất sắc, Đổng Tiểu Phàm muốn vùng vẫy xuống giường, lúc cầm chiếc khăn sạch đến để lau cơ thể, phát hiện chỗ nào đó của mình nóng rát đau nhức, hơn nữa toàn thân đã mất chút khí lực.
Kẻ khốn kiếp hôm nay mãnh liệt quá, Đổng Tiểu Phàm cũng nằm ở đó, đến cả mí mắt cũng mệt đến mức không muốn mở ra.
Trương Nhất Phàm lật mình, ôm lấy cơ thể bị mồ hôi làm ướt của Đổng Tiểu Phàm, nói một cách sâu kín:
- Tiểu phú bà, hôm nay đã hài lòng chưa?
Đổng Tiểu Phàm vươn bàn chân ngọc, đá hắn một cái, sau đó lại không kìm nổi ơ một tiếng. Hai tay lập tức bảo vệ nơi đó, cau mày.
- Sao thế?
Trương Nhất Phàm hỏi.
- Đau!
Đổng Tiểu Phàm trả lời:
- Anh quá độc ác, không thương tiếc người ta gì cả, đóa hoa mềm mại như vậy đã bị anh tàn phá rồi.
Thở phù – Trương Nhất Phàm không kìm nổi cười lên, Đổng Tiểu Phàm nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, giơ đôi bàn tay trắng như phấn đánh hắn vài cái:
- Còn cười, em đi tố cáo anh đã bạo lực gia đình!
Bạo lực gia đình? Đây cũng có thể coi là bạo lực?
Trương Nhất Phàm há hốc miệng, hai con mắt mở trừng to. Sau đó hắn liền uất ức nói xin lỗi:
- Vậy sau này anh dịu dàng một chút, bỏ vào không chuyển động, thích thì em tự làm!
Đổng Tiểu Phàm mặc kệ, nói những lời hạ lưu như thế này, nhỡ đâu Đổng Tiểu Phàm cũng không sánh được với Trương Nhất Phàm. Nhìn Đổng Tiểu Phàm đau đến mức không xuống được giường, Trương Nhất Phàm nghỉ ngơi một lúc, dần dần phục hồi được thể lực, hắn vươn một cái, từ trên giường nhảy lên.
- Anh đi chuẩn bị bồn nước ấm xoa cho em.
Trương Nhất Phàm cũng không ngờ sức chiến đấu của mình lại dũng mãnh như thế, ngày hôm sau lúc Đổng Tiểu Phàm dậy, không ngờ lại không thuận tiện, hơn nữa tư thế đi lại cũng kì quái. Trương Nhất Phàm liền cười cô, chọc tức đến mức Đổng Tiểu Phàm nắm lấy chiếc gối dựa của ghế sô pha ném lại.
Ngày này, cô không thể không xin nghỉ.
Sau khi Trương Nhất Phàm đến phòng làm việc, bình thường Khâu Quốc Tài không mấy nhiệt tình, hôm nay giống như đã biến thành một người khác, rất chủ động chạy đến phòng làm việc của chủ nhiệm để báo cáo công việc.
Ở phòng giám sát kiểm tra kỉ luật, tên Khâu Quốc Tài tổng cộng mới đến hai lần, hôm nay là lần thứ ba. Trương Nhất Phàm nhìn thấy gã tươi cười lấy lòng, cũng không nói gì, chỉ là ứng phó vài câu để giải quyết việc chung.
Khâu Quốc Tài thấy Chủ nhiệm hứng thú không cao, trong lòng liền thấp thỏm, chắc Trương Nhất Phàm hận chuyện hôm qua. Đợi sau khi Khâu Quốc Tài rời đi, Tiền Tuyết Mai ôm văn kiện đi vào:
- Chủ nhiệm Trương.
- Tuyết Mai, có chuyện gì thế?
Khâu Quốc Tài vừa đi đến cửa, nghe thấy Trương Nhất Phàm gọi thân thiết như vậy, trong lòng liền hận đến mức nghiến răng. Thầm mắng mấy câu nam nữ lẳng lơ.
Tiền Tuyết Mai thấy không có người, mới vểnh miệng lên, thẹn thùng nói với Trương Nhất Phàm:
- Anh có thể giúp em một chuyện được không?
Thấy cô ấp a ấp úng, Trương Nhất Phàm liền biết cô ấy có việc khó nói, vì thế hắn tùy tiện nói vài câu:
- Không phải là vì chuyện tình cảm chứ? Anh không giúp được đâu!
- A___
Tiền Tuyết Mai ngẩn người ra ở đó, há cái miệng nhỏ tròn tròn, thành biểu tượng hình chữ o. Trương Nhất Phàm cười một cách thản nhiên:
- Rốt cuộc là chuyện gì, nói đi!
Lúc này Tiền Tuyết Mai mới phản ứng lại, không biết sao, mặt đột nhiên đỏ lên:
- Chính là chuyện mà anh nói đó!
Vẫn đúng là chuyện tình cảm? cô Tiền Tuyết Mai này đúng là biết tìm đề tài khó cho người khác. Trương Nhất Phàm không khỏi gượng cười.
- Đúng là chuyện tình cảm, anh không giúp được em!
Không đợi Trương Nhất Phàm nói xong, Tiền Tuyết Mai liền nói:
- Sao lại thế? Trách nhiệm công việc của anh có một đường như vậy.
Tiền Tuyết Mai chỉ vào đường đầu tiên là trách nhiệm trên cương vị chủ nhiệm phòng giám sát nói:
- Chủ trì toàn bộ công việc của phòng giám sát, tiến hành quyết sách đối với những hạng mục công việc quan trọng của khoa chính quy, chỉ đạo và xử lý.
- Hiện tại em cũng là một nhân viên quan trọng trong phòng hành chính, chuyện của em chính là chuyện của phòng hành chính, anh có quyền tiến hành quyết sách đối với chuyện của em, chỉ đạo vào giải quyết. Quyết sách và giải quyết thì không cần, chỉ là bây giờ rất mơ màng, ít nhất anh có trách nhiệm chỉ đạo em nên làm như thế nào?
Tiền Tuyết Mai một phen già mồm át lẽ phải, Trương Nhất Phàm cũng không muốn so đo với cô ấy, chỉ hỏi:
- Em nói đi, xem xem anh có thể giúp được em không.
Tiền Tuyết Mai lại hơi nhăn nhó, cô ấy cắn môi, nói một cách sâu kín:
- Em yêu rồi!
Hứ, em yêu rồi tìm anh làm gì? Thứ nhất anh không phải là chuyên gia tình yêu, thứ hai anh không phải là đối tượng em thầm yêu, thứ ba không phải là bố mẹ em, đúng thật là không giúp được cái gì.
Trương Nhất Phàm nhức đầu! Nhưng mà nghĩ ngược lại, Tiền Tuyết Mai cũng tín nhiệm mình, nếu không thì chuyện này cô ấy sẽ không tùy tiện nói với người khác.
Rất nhanh liền nghe thấy Tiền Tuyết Mai lo lắng nói:
- Em rất thích anh ấy, nhưng mà gia đình không đồng ý. Anh nói xem em nên làm như thế nào?
Hóa ra là gia đình không đồng ý, nhưng Trương Nhất Phàm nghe một hồi lâu, cũng không biết cô ấy đã yêu ai? Vì thế hắn liền hỏi:
- Anh ấy đẹp trai không?
- Đẹp trai, anh ấy là bạch mã hoàng tử trong lòng em, đặc biệt là chai đường lông mi rất có cá tính của anh ấy, mỗi lần nhìn thấy anh ấy, trong lòng em liền bối rối đến mức tim đập thình thịch
Tiền Tuyết Mai nói, mặt lại đỏ lên.
Lông mi? Nghe thấy hai chữ này, lông mi của Trương Nhất Phàm liền nhảy lên, còn bạch mã hoàng tử nữa! Uống nước, uống nước…hắn phát hiện chỉ có uống nước mới có thể che giấu được sự xấu hổ trên mặt mình.
Tiền Tuyết Mai cắn đôi môi mỏng, kéo góc áo chậm rãi nói:
- Tuy rằng năm nay anh ấy đã hai mươi chín tuổi rồi, lớn hơn em năm tuổi, nhưng em không để ý, em thích dáng vẻ hào quang của anh ấy.
Trương Nhất Phàm không dám chen mồm vào nữa, cứ uống nước, ánh mắt quan sát nhìn Tiền Tuyết Mai. Tiền Tuyết Mai rất xinh đẹp, chỉ có điều hơi nhỏ, dáng người chỉ có một mét năm sáu, nhưng nhìn chỉnh thể vóc dáng, vẫn coi như là khá cân xứng.
Đừng thấy cô ấy như vậy, nhưng mà trong phòng giám sát kiểm tra kỉ luật, cũng coi như là một đóa hoa.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ một mình Tiền Tuyết Mai độc thoại. Cô ấy cũng không dám ngẩng đầu lên, càng nói mặt càng đỏ, đến cả cổ cũng đã đỏ nhừ rồi. Trương Nhất Phàm lại nghe thấy có chút xấu hổ? Nghĩ đến đôi lông mi cá tính đó, hắn nhân lúc Tiền Tuyết Mai không chú ý lén lút lau một chút, lông mi này cá tính sao?
- Chủ nhiệm Trương, không, anh Trương Nhất Phàm, anh nhất định phải giúp em, trên thế giới này, chỉ có anh có thể giúp em. Nếu như đến anh cũng không đồng ý giúp em, thực sự em chỉ có thể nhảy lầu thôi!
Cái tình yêu sâu đậm kia của Tiền Tuyết Mai, vẻ mặt khẩn thiết, khiến tim Trương Nhất Phàm nhảy lên. Còn muốn nhảy lầu? Thảm rồi, thảm rồi! Chắc chắn là Tiền Ngọc Lễ đã biết con gái nhà mình nhà có đàn ông đã có vợ, lúc này mới ra tay chia cắt đôi uyên ương.
Trương Nhất Phàm nuốt nước bọt:
- Em nói anh nên giúp em như thế nào đây?
- Mối quan hệ giữa bố em và bác Trương rất tốt, những lời anh nói chắc bố sẽ nghe lọt tai, anh giúp em đi nói với bố. Làm công tác tư tưởng với bố! cả đời này của em trừ anh ấy ra sẽ không lấy ai, anh nhất định phải giúp em.
Trương Nhất Phàm lại nuốt nước bọt:
- Nhưng mà anh đã kết hôn rồi.
- Em biết anh đã kết hôn rồi, anh kết hôn rồi là không thể đi nói với bố em được sao?
Tiền Tuyết Mai ngẩng đầu lên, khẩn thiết nhìn Trương Nhất Phàm:
- Ngoài anh ra, không ai có thể giúp em được. Xin anh đấy.
- Nhưng mà, nhưng mà…
Trương Nhất Phàm không biết nên nói như thế nào, người con gái của mình đủ nhiều rồi, chẳng nhẽ muốn thêm nhất phòng? Đáng tiếc, mình không thích số nhỏ. Cô Tiền Tuyết Mai này cũng quá nhỏ nhắn xinh xắn.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm do dự không quyết, Tiền Tuyết Mai liền nôn nóng, dậm chân nói:
- May mà anh và anh ấy là bạn học, chút chuyện này cũng không chịu giúp đỡ em sao?
- A? Bạn…bạn học? Người mà em nói là ai?
Trương Nhất Phàm lau mồ hôi.
- Củng Phàm Tân, chính là tên tiểu tử thối Củng Phàm Tân, không có chút can đảm nào, không giống một người đàn ông. Nhìn thấy bố em giống y như chuột nhìn thấy mèo, một câu cũng không thốt ra được. Anh và anh ấy có mối quan hệ tốt, giúp bọn em nói chuyện tình cảm đi!
- Ồ…ồ
Trương Nhất Phàm đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nói kiểu đó Đúng là hại mình lo lắng thừa, căng thẳng một lúc. Hóa ra là tên tiểu tử thối Củng Phàm Tân, y vẫn chưa kết hôn sao?
Trương Nhất Phàm như trút được gánh nặng, toàn thân đã nhẹ nhõm không ít. Không nói sớm, hại mình lo lắng lâu như vậy. Vì vậy hắn cười một cách thoải mái:
- Không vấn đề gì, chuyện này anh giúp các em nói.
Tiền Tuyết Mai thấy Trương Nhất Phàm đột nhiên nói đồng ý, liền hơi do dự:
- Anh không đùa cợt em đấy chứ?
Trương Nhất Phàm ưỡn ngục, giống như vén mây nhìn thấy mặt trời lộ ra nét tươi cười:
- Tối anh tìm bố em nói chuyện!
- Vậy thì cảm ơn chủ nhiệm Trương
Tiền Tuyết Mai kéo tay hắn, ngàn cảm ơn vạn cảm ơn anh.
Đợi sau khi Tiền Tuyết Mai đi, lúc này Trương Nhất Phàm mới phát hiện sau lưng mình dính dính, hóa ra là mồ hôi ướt. Cô bé này, hại mình lo lắng muốn chết, nói nửa ngày hóa ra là người khác.
Tuy nhiên, Tiền Tuyết Mai và Củng Phàm Tân lại là một đôi, chỉ có điều Củng Phàm Tân không có bối cảnh gì, điều kiện gia đình không sao, chắc bí thư Tiền vì chuyện này mà không đồng ý. Bây giờ trong xã hội, càng ngày càng chú ý đến môn đăng hộ đối, Củng Phàm Tân là một cảnh sát nghèo, có thể có bao nhiêu chất béo???
Cho dù gã có hai đống tiền, Tiền Học Lễ chắc chắn sẽ không coi ra gì, điều người ta muốn là thân phận.
Bình thường tới cấp này của tỉnh thành, rất nhiều người coi con cái mình, là lợi thế giao dịch chính trị. Tiền Học Lễ cũng không ngoại lệ, ông ấy tự nhiên có sự tính toán của chính mình. Tiền Tuyết Mai cũng là lợi thế giao dịch. Đây cũng là sự xót xa của những đứa con trong gia đình quyền quý.
Tiền Tuyết Mai đem nhiệm vụ nặng nề như thế này giao cho mình, Trương Nhất Phàm đúng lúc cũng muốn tìm Củng Phàm Tân. Buổi trưa, hắn gọi điện đến, Củng Phàm Tân không có số điện thoại của Trương Nhất Phàm, sau khi nghe thấy giọng nói, mới nhận ra người bạn học cũ này.
Thực ra Củng Phàm Tân, có lúc cũng rất cứng nhắc, người này có năng lực, chỉ là trọng sĩ diện.
Nếu như hắn chịu đi nịnh bợ, thì có lẽ chắc bây giờ đã lăn lộn ở chỗ khá hơn rồi. Lúc mới ra trường, y tự cho rằng dựa vào dũng khí của mình, có thể xông ra một phen trời đất. Đợi y lăn lộn sáu bảy năm trong xã hội, mới phát hiện ra tất cả không phải như vậy.
Đây chính là sự chênh lệch giữa lí tưởng và hiện thực, hôm nay nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, y rất bất ngờ. Càng không ngờ Trương Nhất Phàm muốn mời mình ăn cơm. Củng Phàm Tân còn nói là chuyện hai ngày trước, Trương Nhất Phàm phải bù lại một chút cái nợ tình cảm. Không ngờ Trương Nhất Phàm tìm gã lại vì chuyện chung thân đại sự của gã.
Trương Nhất Phàm cũng không nói rõ, chỉ là nói cho gã, buổi tối dành thời gian, hai người uống vài chén.
Trương Nhất Phàm cười ha hả nói:
- Lúc nào làm buổi họp lớp, mọi người cùng nhau tâm sự, tối nay thì miễn.
Củng Phàm Tân biết Trương Nhất Phàm chắc chắn tìm mình là có chuyện gì đó, bởi vậy, trong lòng hai người ngầm hẹn thời gian.
Dập máy, trên mặt Trương Nhất Phàm liền lộ ra nụ cười lạnh lùng:
- Thái Chí Tiêu, ông mày cho mày biết chữ chết viết như thế nào!