Mà hai người này vốn là anh em sinh đôi, hai người có tâm linh tương đồng, hai người không cần nói cũng có thể hiểu suy nghĩ của đối phương. Mà hai người này, họ ưu thế độc đáo trong môn vật tự do.
Lại thêm sự linh hoạt đáng kinh ngạc của đôi song sinh này, khi đối phó với địch thủ, có thể phát huy năng lượng kinh người, hai người tiến thoái tự nhiên, phối hợp không chê vào đâu được.
Những người ở đây, bất luận là Trương Nhất Phàm hay là Trương Chấn Nam, thậm chí là bản thân Liễu Hải đều nghĩ như thế. Lý Tông Huy sở dĩ cho hai người cùng lên đối phó là lúc hết đạn gạo lương, trong tay gã ta đã không còn bất cứ quân bài nào nữa, lúc này mới đề ra hạ sách này.
Hơn nữa gã còn tăng gấp đôi tiền cược, không thể nghi ngờ là gã muốn tiến hành lật ngược thế cờ lần cuối. Đôi anh em song sinh này, từ vẻ mặt đến hình thể, lại không giống nhau chút nào.
Trong khi đợi hai người lên võ đài, Liễu Hải luôn vẫn cảm thấy có điều gì không đúng, nhưng sau khi họ lên lên võ đài, phân biệt thật kỹ mới phát hiện ra bí mật kinh người này.
Anh em song sinh thường có linh thông lạ thường, vì sao ngay đầu tiên Lý Tông Huy lại che dấu bí mật này? Xem ra mình bị trúng kế rồi!
Liễu Hải đứng ở trên khán đài, cảm nhận được một luồng sát khí khác thường. Liễu Hải ở trong quân đội bao nhiêu năm, lập tức cảm nhận thấy được. Trong doanh trại quân đội, anh ta đã từng được huấn luận thành lính đặc chủng, đối với loại sát khí này quả thực là quá quen thuộc.
Có thể phát ra từ hơi thở của người như thế này, tuyệt đối không phải tay đánh bình thường, Liễu Hải nghiêm mặt u ám, ánh mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm vào hai người.
Sát thủ! Tuyệt đối là sát thủ! Chỉ có sát thủ mới phát ra loại sát khí nuốt chửng người này. Trong mắt bọn họ, chỉ có sinh tử, không có thắng bại.
Liễu Hải hít một luồng khí lạnh. Nghĩ đến tình yên của mình với Bạch Khẩn, anh ta lại có chút nản lòng.
Anh ta nhắm hai mắt lại, cố gắng bình ổn lại tâm trạng phập phồng của mình. Vì anh Phàm, có sá gì!
Nắm chặt hai nắm đấm thép, hào khí tung hoành. Liễu Hải âm thầm ngẩn mặt lên trời kêu! Bạch Khẩn, nếu hôm nay không thể sống mà đi ra, kiếp sau ta vẫn muốn theo đuổi em! Nhất định sẽ khiến em làm bạn gái anh.
A ----
Từ trong họng của Liễu Hải, đột nhiên phát ra một tiếng hô làm chấn động toàn đấu trường, Liễu Hải ra tay rồi. Nhanh như chớp, nhẹ như ngựa phi, trong phút chốc, hai chiếc găng tay từ tay văng ra cùng lúc, đánh thẳng trực tiếp vào mặt đôi sát thủ song sinh.
Dũng mãnh – Chuẩn--- ba từ, giải thích toàn bộ sự tinh túy chiêu này của Liễu Hải trong nháy mắt.
Không có bất cứ kỹ thuật vật lộn tuyệt đẹp nào, mấu chốt ở chỗ một chiêu đến địch, tuy Liễu Hải biết rõ sự việc xa hơn nhiều với tưởng tượng đơn giản của mình, nhưng anh ta chỉ có thể cố gắng hết sức. Nếu như ý trời đã vậy, người biết phải làm sao?
Tất cả mọi người đều không ngờ tới, Liễu Hải lại có thể dám chủ động xuất kích dưới sự liên thủ của hai người. Chiêu này chính là chiêu Trương Chấn Nam yêu thích nhất, Trương Chấn Nam thân là thiếu tướng, tuy thân thủ không đủ để so sánh với hai tên cảnh vệ, nhưng với sự hiểu biết về võ thuật Trung Quốc của anh ta, vẫn là có sự hiểu biết sâu rộng.
Trương Chấn Nam là một người cấp tiến, anh ta cho rằng phương pháp tốt nhất để phá giải đối thủ, chính là lấy tĩnh chế động, phát sau mà đến trước. Mà trong ý thức vừa rồi của Liễu Hải, ba người giằng có lẫn nhau trong nửa phút, thực ra ý niệm của ba người đã khởi động rồi. Đôi bên đều tìm kiếm biện pháp tốt nhất phá giải đối phương.
Sát thủ và quân nhân đều có cùng một mục đích, trong bất cứ tình huống nào, nhanh chóng đánh bại đối phương, sau cùng có thể rút lui an toàn. Đây chính là cảnh giới cao nhất trong suy nghĩ của họ.
Cái này có điểm tương đồng với đánh quyền phi pháp, đánh nhau không hạn chế. Thiên chức của quân nhân là tiêu diệt kẻ địch, thiên chức của sát thủ là xử lý đối phương, để đạt được mục đích của chính mình.
Cho nên, bọn họ có thể không trừ một phương thức và thủ đoạn nào, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ chính là vinh quang lớn nhất.
Nhưng bọn họ cùng không ngờ tới, trong tình huống hai anh em liên kết giữ cân bằng, Liễu Hải dám ra đòn trước phủ đầu. Điều này đối với hai hai người mà nói, Liễu Hải chắc chắn đã đem chỗ sơ hở của bản thân cho người còn lại.
Càng không ngờ tới Liễu Hải cùng lúc tung ra hai quyền đánh hai người, cũng không cho họ bất cứ cơ hội tranh thủ nào. Cao thủ! Cao thủ thật sự!
Xem ra hai người tính toán nhầm rồi, trong kinh nghiệm trước đây của họ, khi anh em họ liên thủ với nhau, bất luận đối thủ muốn tập kích bất cứ người nào, cũng là đem chính sơ hở của mình cho người còn lại. Do vậy, trong nhiệm vụ trước đây của họ, gần như trăm trận trăm thắng, chưa bao giờ thất bại.
Nhưng không ngờ hôm nay hai người đã tính sai, nhìn thấy hai nắm đấm bay tới, cả hai đều sửng sốt.
Chỉ trong nháy mắt tiếng sấm sét này, cước đến---- một cái chân mang theo sự tức giận hừng hực, như xé toạc không khí mà đến, trực tiếp bay vào yết hầu của lão đại.
- Cẩn thận!
Lão nhị sợ hãi kêu lên, bay người qua, xoèn xoẹt hai quyền, như sấm sét giữa trời, trực tiếp đến chỗ trống của Liễu Hải.
A -----
Mặc dù dưới sự nhắc nhở của lão nhị, lão đại vẫn luống cuống một chút. Cùng lúc với nắm đấm bay tới trước mặt nhanh như tia chớp, lão phát hiện ra một bóng đen trước mắt, trong khoảnh khắc đó to dần to dần.
Sau đó, mũi chân của Liễu Hải đã đá tới cằm lão rồi.
Nếu cước này mà đá thật, xương cằm của lão đại ít nhất cũng đã dập nát rồi. Kiếp này của lão ta, không thể dùng miệng để ăn cơm nữa. Nhưng dù sao lão ta cũng là sát thủ, Lý Tông Huy bỏ ra số tiền lớn để thuê, trên giang hồ cũng được gọi là có tiếng tăm.
Chính khoảnh khắc đó, bản năng của lão ta chợt lóe lên, chính bản năng đó đã cứu mạng lão.
Liễu Hải đá lệch một cước, đạp vào vai lão. Lão đại lảo đảo một cái, lui về phía sau mười mấy bước.
Lão nhị nhảy bổ tới, hai tay đấm thẳng vào thắt lưng Liễu Hải, Liễu Hải trên không trung, không còn đường nào để né, khi tấn công lão đại, anh ta sớm biết lão nhị sẽ có chiêu này.
Nhưng anh ta tính nhầm chính là, lão nhị phản ứng vượt qua dự kiến của anh ta, tốc độ quá nhanh, phản ứng nhanh nhẹn, làm anh ta cũng phải khiếp sợ.
Tiếng gió đánh tới, anh ta đã không còn đường lui nào, duy nhất là lấy đá chọi đá!
Ầm—Bốn quyền đối nhau, sắt thép va vào nhau, phát ra âm thanh, đến những người ngồi trên khán đài cũng cảm thấy run sợ. Trong lòng mọi người đều vì Liễu Hải mà cảm thấy căng thẳng, ngay cả Lý Tông Hưng người trước sau như một, như không để ý tới chuyện gì cũng có ý nghĩ khác, đẩy ngay người đàn bà bên cạnh mình, mở to hai mắt theo dõi trận đấu.
Hai người này mới là quân át chủ bài! Hồng Hổ chẳng qua chỉ là ngụy trang.
Hai người này mới là sát thủ đích thực. Bản thân bỏ ra rất nhiều tâm huyết, rất nhiều tiền, trăm phương nghìn kế mới mời được cao thủ. Lý Tông Huy chấn kinh rồi, đòn của ra Liễu Hải, tựa như long trời lở đất, trong lòng gã nổi lên gợn sóng liên miên không dứt.
Trận chiến này, nhất định khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
Trận chiến này thế nào cũng khiến người ta run như cầy sấy.
Một trận chiến tuyệt với hết sức!
Răng rắc____ đấy là tiếng xương cốt va vào nhau tạo thành, lão nhị bị Liễu Hải đánh bay trời, mượn lực dùng lực, hai chân mềm, đầu gối khống chế không nổi đành cong về phía dưới.
Bùm --- thình lình, một người đàn ông hơn 1m7 mãnh mẽ quỳ trên võ đài, mọi người xa gần đều cảm nhận được sự kinh ngạc vô cùng.
Lục phủ ngũ tạng của Liễu Hải bị chấn động cũng lộn hết lên, khí huyết dâng lên. Tư thế rơi xuống có phần không khống chế được, sau khi từ trên không rơi xuống, cả người ngồi xổm trên võ đài, một bên gối quỳ xuống lấy lực.
Ngạc nhiên, sửng sốt!
Liễu Hải giờ phút này như một chiến thần, gặp nguy không loạn, khí thế cao ngút.
Một đòn tấn công mãnh liệt, kinh ngạc tâm linh mỗi người. Hai tên cảnh vệ phía sau Trương Chấn Nam, tự than không bằng, Trương Mạnh Phàm càng hưng phấn liên tục kêu lớn không ngừng. Thẩm Kế Văn lại khôi phục nụ cười thản nhiên, rốt cục có thể hãnh diện, rửa sạch nỗi nhục này rồi.
Nhưng vừa rồi trọng lực rơi xuống của Liễu Hải, cũng như một quả núi lớn, kiềm ném trong lòng mọi người. Dù sao cũng là hai chọi một, áp lực phi thường.
Bọn họ cũng có thể nhận ra, hai tay đấm kia cũng không đơn giản, hai người một tiến một lùi, phối hợp tự nhiên, gần như không tìm thấy sơ hở.
Thời gian tưởng chừng như dừng lại, trên dưới võ trở nên yên lặng.
Có lẽ, hai anh em họ đều cảm thấy, mang theo găng tay quả thực là một sự trói buộc, vì thế hai người cởi găng tay ra, để ba người tay trần, tất cả đều phải dựa vào bản lĩnh thực sự.
Hai anh em sinh đôi ưỡn ưỡn ngực, đem lột quần áo ra, tiện tay vất xuống võ đài, lộ ra một cơ thể rắn chắc. Hai người đều là mẫu người Trung Quốc tiêu chuẩn, cũng không giống như những đại lực sĩ béo mập mạp, thịt nhiều ít cơ.
Xem thân hình căng tròn bắp thịt của họ, Liễu Hải biết hai người này đích thực là đã được huấn luyện trở thành sát thủ rất lâu. Bên hông hiện ra sáu múi cơ bụng vô cùng rõ ràng dứt khoát đã chứng thực rõ ràng. Họ không phải là loại cái gối thêu hoa lớn được ngâm trong nước.
Nhìn thấy hai người lộ bả vai, trận địa sẵn sàng đón địch Liễu Hải lập tức cảm nhận được một luồng áp lực vô cùng lớn đến từ phía hai người. Hôm nay muốn chiến thắng chỉ sợ quá khó khăn, nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn!
Liễu Hải cũng từ từ cởi bỏ đi quần áo nhưnh anh ta không ngốc nghếch như hai người kia đem vứt quần áo xuống võ đài. Vì trên võ đài không có một vật gì này, mỗi đồ vật đều có thể trở thành một vũ khí để dành chiến thắng.
Liều mạng---- Liễu Hải rống lên một tiếng tiện tay văng quần áo ra, hai người lúc đó thần sắc lập tức có một chút căng thẳng. Nhìn thấy Liễu Hải văng quần áo ra, liền nhớ đến cảnh tượng họ ném găng tay vừa rồi.
Nhưng họ không nghĩ tới Liễu Hải chỉ là lung lạc họ một chút cũng không ném quần áo ra xa. Hai người sợ bóng gió một hồi không khỏi thầm chửi một câu. Củ chuối!
Liễu Hải cười, đừng có mà căng thẳng như vậy mà!
Hai người nhìn thấy nụ cười sáng rực của Liễu Hải cùng nhíu mày xuống, nhưng họ nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Vết xe đổ không thể không đề phòng, lão nhị thấy huynh trưởng bị tấn công, còn nói Liễu Hải lần này lại diễn lại trò cũ, tấn công lão đại một lần nữa. Vì thế gã hành động trước, phản ứng nhanh nhạy.
Lão đại cũng chuẩn bị chu đáo, thấy một loạt quần áo tấn công về phía mình, không khỏi vì cảnh tượng vùa rồi mà toát mồ hôi hột. Tên tiểu tử này đáng sợ quá, vừa rồi xém chút nữa mình biến thành quái vật không cằm.
Trương Chấn Nam hơi nhíu mày, thầm nhủ Liễu Hải chiêu này lại diễn lại trò cũ, có khả năng xảy ra chuyện. Ai biết được!
A --- Trên võ đài đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết! Chỉ nhìn thấy lão nhị ôm bụng, mặt trắng bêch. Sau đó lùi liên tục mười mấy bước, mãi mới đứng vững lại được.
Sự việc phát sinh đột ngột, đợi đến khi mọi người phản ứng được, mới phát hiện hóa ra lần này Liễu Hải chẳng những tấn công lão đại một lần nữa, mà còn xông lên phóng cả thân mình nghênh tiếp lão nhị đang xông đến, đá mạnh một cước. Cước này đánh trúng giữa bụng lão nhị. Lão nhị đành ôm bụng, đau đến mức chảy cả nước mắt ra.
- Mẹ mày! Ngươi thật đê tiện!
Lão nhị chửi một câu.
- Sao lại có thể như thế được, đê tiện hết sức, không được dùng vũ khí. Phạm luật!
Lý Tông Hán đang chỉ về hướng Liễu Hải trên võ đài, nói lớn:
- Không được phép dùng vũ khí, gã phạm quy! Đại ca!
Lý Tông Huy u ám mặt mày, không nói lời nào.
Trương Mạnh Phàm nhảy dựng lên:
- Mẹ kiếp, nếu quần áo cũng được tính là vũ khí, tiểu tử nhà ngươi có gan để cái mông truồng chạy ra đường chạy một vòng, ông đây phục ngươi liền!
- Mày___
Lý Tông Hán lại không trả lời được, chỉ vào Trương Mạnh Phàm một lúc, bị Lý Tông Huy mắng cho một câu:
- Câm mồm!
Lý Tông Hán lập tức ngoan ngoãn quay trở về chỗ ngồi! Hai con mắt tức giận đành trừng trừng nhìn về phía Liễu Hải trên võ đài, hận không thể giết ngay anh ta