Trương Mạnh Phàm ở lại kinh thành chuẩn bị hành động đến Lý Tông Huy ở câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng.
Đám người Đường Vũ biết tin đại ca về tỉnh. Vài tên trong đó đã lái xe suốt đêm để đến chào đại ca một câu. Trương Nhất Phàm đều từ chối hết.
Ở kinh thành mấy ngày này thật quá mệt mỏi, đã quần quật cả năm rồi mà sao mấy ngày này không thể yên tĩnh một chút? Về đến nhà hắn chỉ muốn ôm bà xã ngủ một giấc, rồi sáng hôm sau thoải mái đi làm.
Lúc ở kinh thành, hai người không dám kích động quá, chỉ sợ không kiềm chế được. Tuy cùng nằm trên giường nhưng chỉ có ôm hôn sờ soạng. Tóm lấy hai cái bánh bao căng tròn, rồi nắn nắn hai núm tròn nâu như hai hạt mã não.
Sau khi kết hôn Đổng Tiểu Phàm ngày càng dịu dàng, cái tính tiểu thư ngày trước đã dần thay đổi.
Lúc trở về, hai người lập tức tới chỗ Đổng Chính Quyền.
Từ chỗ bố vợ về, mới đến cửa Trương Nhất Phàm ném vật đang cầm trên tay đi, tiến lại phía Đổng Tiểu Phàm.
Đổng Tiểu Phàm biết được ý đồ của hắn, liền la lên:
- Anh muốn gì, muốn gì đây?
Trương Nhất Phàm cười đầy nham hiểm, giang tay ra ôm cô. Đổng Tiểu Phàm vội thoát ra, cầm mấy bộ quần áo từ trên lầu xuống nói:
- Anh đi tắm đi!
- Có thể làm một phát rồi tắm được không?
Trương Nhất Phàm đưa ra điều kiện, Đổng Tiểu Phàm liền trừng mắt. Trương Nhất Phàm gãi gãi đầu, cười đầy nham hiểm nói:
- Hơn một tuần nay mà chưa làm chuyện đó, nòng nọc đều biến thành ếch hết rồi đây này!
Đổng Tiểu Phàm lườm yêu hắn một cái:
- Lúc trước ở dưới kia, vài tháng mới vác mặt về một lần sao không thấy có nổi con ếch nào? Hay là mang đến chỗ khác cứu tế rồi?
Thấy ánh mắt đầy hoài nghi của Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm trong lòng thấy rất khổ sở.
Lúc trước ở thành phố có cô ả Thẩm Uyển Vân, đại khái cứ cách một tuần đều phải đi một hai lần, làm gì có cơ hội để nòng nọc biến thành ếch?
Trương Nhất Phàm im lặng cầm quần áo đi tắm.
Đổng Tiếu Phàm nhìn bóng dáng hắn bĩu môi. Trương Nhất Phàm đành cam chịu không thể nói gì trước lời nói của vợ. Vì trước kia hắn thường đi với cô ả kia, giờ nhắc đến Thẩm Uyển Vân trong lòng Đổng Tiểu Phàm có chút rối bời.
Thẩm Uyển Vân không muốn đi lấy chồng, chả nhẽ cô ta muốn về sau ba người cùng chung sống với nhau? Hừ! Trừ phi cô ta làm thiếp còn ta làm bà cả thì có thể chấp nhận được! Đổng Tiểu Phàm hừ một tiếng, mục đích thử dò xét thái độ của Trương Nhất Phàm, xem hắn định tính ra sao.
Mười phút sau, Đổng Tiểu Phàm nhìn thấy tên đáng ghét đó chỉ mặc mỗi quần lót liền hỏi hắn:
- Không phải em đưa anh bộ đồ ngủ rồi hay sao?
Trương Nhất Phàm tiến đến ghế sô pha:
- Đằng nào tẹo nữa cũng phải cởi, mặc vào lại phí thời gian.
Đổng Tiểu Phàm không thèm để ý đến hắn, cầm quần áo đi tắm.
Trương Nhất Phàm tìm trong phòng xem có đĩa tươi mát không, nhưng tìm đi tìm lại chỗ VCD với kệ tivi đều không có, căn bản không có cái này sẽ hết thú vị.
Oài! Bà xã của tôi sao lại trong sáng thế này? Đến đĩa phim cấp 3 cũng không có.
Ném đống đĩa phim tình cảm sướt mướt xuống, Trương Nhất Phàm ngồi xuống sôpha đợi vợ đi ra.
Đổng Tiểu Phàm tắm khá lâu vì cô thích ngâm mình trong bồn tắm, chậm rãi xoa khắp thân mình. Hắn cảm thấy hôm nay thật là lâu, hằn ngồi sốt ruột một lúc, thiếu chút nữa là muốn gọi cửa.
Đợi cô tắm xong thì đã là 11 rưỡi. Đổng Tiểu Phàm mặc đồ ngủ, mặt hơi ửng đỏ do ngâm nước nóng.
Cô nhìn thấy kệ tivi bị lục tung liền hỏi:
- Anh tìm gì thế?
Trương Nhất Phàm cười cười rồi tiến tới, từ đằng sau ôm lấy cô:
- Anh muốn tìm đĩa phim tình cảm một chút, không ngờ vợ anh thật trong sáng.
Cảm nhận được sự mềm mại ấm áp từ cơ thể vợ, phía dưới của Trương Nhất Phàm bắt đầu rạo rực.
Hắn vươn cổ liếm tai Đổng Tiểu Phàm.
Đổng Tiểu Phàm cũng ngửa cổ, dựa vào vai Trương Nhất Phàm, phối hợp nhịp nhàng cùng từng đợt tấn công của tên đáng ghét này.
Hai người hôn nhau mãnh liệt, Trương Nhất Phàm gần như không chịu nổi bế thốc cô vào phòng ngủ.
Sau khi xong việc, Đổng Tiểu Phàm mặt đỏ ửng, dáng vẻ đầy quyến rũ.
Hai cơ thể không mảnh vải che thân trên giường, cậu nhỏ của Trương Nhất Phàm vẫn còn nằm trong người cô, Đổng Tiểu Phàm ôm chặt hắn:
- Đừng có rút ra!
Trương Nhất Phàm hôn lên cặp lông mi dài của cô, cười nói:
- Chuyện mẹ nói với em, phải chăng chúng ta cần cố gắng thêm?
Đổng Tiểu Phàm hờn dỗi nhìn hắn:
- Không phải là anh đang bận sao?
Nhìn bộ dạng của vợ, Trương Nhất Phàm tự dưng nhớ đến lúc làm tình điên cuồng với Lưu Hiểu Hiên, phía dưới liền cương cứng lên một chút. Đổng Tiểu Phàm cảm nhận được sự thay đổi thất thanh kêu:
- Trời ạ!
Cảm nhận được sự kích thích của Trương nhất Phàm. Đổng Tiểu Phàm cắn chặt răng, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ bừng lên. Trương Nhất Phàm đâm liên tục, cô ả này, một tiếng cũng chẳng kêu. Nếu là Hà Tiêu Tiêu thì chắc đã kêu ầm lên rồi.
Trương Nhất Phàm liền nghĩ ra một kế. Cô không kêu à? Hắn nhìn say mê thân hình của vợ. Trương Nhất Phàm làm như trừng trị Lưu Hiểu Hiên vậy. Hắn làm một cú thật mạnh cả hai người đều tách rời ra khỏi nhau.
Ô----A---Đổng Tiểu Phàm không kiềm chế nổi liền rên lên một tiếng. Âm thanh đó mang một chút tiếc nuối, cảm giác khoái lạc lan ra khắp thân thể. Cô nắm tay đấm thùm thụp tên khốn khiếp ấy mấy cái, làm tình mà cũng không thành thật gì cả.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Ai bảo em không kêu, cứ nằm nguyên một chỗ, về sau đổi lại em ở trên anh nằm dưới.
Đổng Tiểu Phàm không để ý tới hắn, kéo chiếc khăn rồi lau sạch sẽ chỗ dưới. Trương Nhất Phàm giật lại:
- Làm gì thế? Vẫn chưa xong mà!
- Mặc kệ anh!
Đổng Tiểu Phàm bĩu môi,
Hình như là giận rồi, hóa ra chiêu này không phải đối với người đàn bà nào cũng áp dụng được. Trương Nhất Phàm đành phải tới dỗ ngọt.
Tiểu Phàm ngoan, Tiểu Phàm giỏi, vợ yêu của anh, hôn vợ yêu một cái thật kêu nào.
Đổng Tiểu Phàm giấu mặt vào trong chăn khóc rưng rức làm Trương Nhất Phàm lo sợ:
- Sao thế này? Đang yên đang lành sao lại khóc? Lần sau anh hứa không trêu em thế nữa, được không?
- Anh nói rồi nhé!—hức hức
Đổng Tiểu Phàm quay người lại, nở nụ cười xinh đẹp.
Chết thật, mình bị mắc bẫy rồi.
Hai người lại nằm đùa giỡn trên giường.
Lại làm thêm một lần nữa, Đổng Tiểu Phàm kêu lớn, không được, không được.
Nhưng Trương Nhất Phàm như con chiến mã, tiếp tục lao tới. Làm người của Đổng Tiểu Phàm mềm nhũn ra, mệt đến mức nói không ra hơi:
- Không được, em không chịu được, anh gọi cô ta tới đi!
Nếu không phải do thương bà xã thì Trương Nhất Phàm nhất định sẽ làm thêm lần nữa.
Khi xong việc Đổng Tiểu Phàm vẻ mặt như van nài nói:
- Em xin anh lần sau đừng có làm mạnh như vậy, nghĩ người ta là gái làng chơi à. Lần sau muốn làm thì gọi cô ta đến, em xin kiếu.
Trương Nhất Phàm nhéo cô một cái:
- Thế này đã là gì mà em đã kêu là không được nữa.
Hai người nằm nghĩ lúc lâu. Đổng Tiểu Phàm vuốt ve bộ ngực săn chắc của hắn. Rồi hỏi một câu khiến Trương Nhất Phàm không biết trả lời ra sao:
- Có phải cô ta giỏi hơn em?
- Ai cơ?
Trương Nhất Phàm giả bộ, ngồi dậy châm điếu thuốc. Nhìn lên đồng hồ trên tường đã chỉ gần 2h sáng, không khỏi giật mình.
Đổng Tiểu Phám nhéo hắn một cái:
- Lại còn giả bộ! Chẳng lẽ ngoài Thẩm Uyển Vân ra anh còn có người khác?
Trương Nhất Phàm giờ mới chịu nói:
- Ô, e nói cô ta? Cô ta ha ha…
Thẩm Uyển Vân rất hoang dại, cùng đẳng cấp với Lưu Hiểu Hiên. Đôi lúc hắn không hiểu vì sao một cô gái nhìn rất dịu dàng nhưng lúc trên giường lại phóng đãng như vậy.
Điều tuyệt nhất mà hai người bọn họ trước nay chưa từng nói ra, bản thân mình cũng vậy. Đó là Trương Nhất Phàm có thể trên cơ thể hai cô ả, dốc hết sức lực mà làm tình cũng chẳng có gì đáng e ngại cả.
Nếu so sánh về khoản này thì Đổng Tiểu Phàm kém hơn. Cho dù Liễu Hồng là người đã có gia đình nhưng không bì được sức chịu đựng của mấy cô ả. Trương Nhất Phàm vẫn chưa tìm ra lời giải đáp cho vấn đề này.
Đổng Tiểu Phàm từng nghe nói trong công ty có một người phụ nữ có thể làm chuyện đó với nhiều người đàn ông cùng một lúc, đã thế khi làm xong cô ta còn rất vui vẻ, cô thật sự không hiểu, chả nhẽ việc này có bí quyết gì.
Lúc cô hỏi Trương Nhất Phàm vấn đề này có phải việc đồn đại này là có thật. Nhưng Trương Nhất Phàm không ngốc đến mức mà trả lời thẳng ra, hắn chỉ cười ha ha cho qua chuyện. Đổng Tiểu Phàm vẫn không thể nào lý giải được.
Có hỏi cũng chẳng có câu trả lời, Đổng Tiểu Phàm liền nghĩ, mai phải đi mua mấy cái đĩa về, nhân lúc tên đáng ghét ấy không có ở nhà mình sẽ tự học vài chiêu.
Hôm sau lúc làm việc, mấy người ở các phòng ban rối rít chạy đến phòng chủ nhiệm ngồi. Năm mới rồi, có nhiều người muốn đi chúc tết lãnh đạo nhưng lại không gặp được, nên hôm nay đều chạy tới đây để mong sếp chiếu cố.
Đợi mọi người đi hết, Tiền Tuyết Mai ở lại nhiệt tình mời trà Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm chả nhẽ lại không biết được dụng ý của cô ta? Nói:
- Củng Phàm Tân đã đến nhà cô chúc tết chưa?
- Anh ta nào dám?
Tiền Tuyết Mai trả lời một cách thản nhiên:
- Bố tôi đã hứa hôn cho tôi với một người rồi.
- Ồ, là ai vậy?
- Thư ký chuyên trách của thành ủy tỉnh Tằng Hào Hiếu
Tiền Tuyết Mai cúi đầu hơi chút buồn.
Tằng Hào Hiếu? Tại sao lại là anh ta? Trương Nhất Phàm giật mình, Tằng Hào Hiếu là người của Phương Hệ! Bố của anh ta là giám đốc sở, cũng là do Phương Cảnh Văn một tay nâng đỡ mà lên
Tên Tiền Học Lễ này có ý gì đây?
Trương Nhất Phàm trầm tư châm điếu thuốc, Tiền Tuyết Mai vội nói:
- Dù nói có thế nào thì tôi cũng không cưới gã, anh có thể giúp em được không?
Những chuyện như thế này Trương Nhất Phàm chỉ là miễn cưỡng giúp cô ta, nhưng không ngờ đối tượng mà Tiền Học Lễ chọn đúng lại chính là đối thủ của mình. Xem ra không thể bọn họ thành đôi được, nếu không thì Tằng Hào Hiếu sẽ thừa thắng xông lên, đây đúng là bất lợi cho Trương Hệ.
Người xưa đã nói có thể phá đi mười cái miếu không phá cửa người thân nhưng trong chuyện này mình phải quyết định. Dù có thế nào cũng phải giúp Củng Phàm Tân việc hôn nhân này.
Vì thế hắn nhẹ nhàng nói:
- Cô về trước đi có gì tối nay sang nhà tôi nói chuyện.
Được Trương Nhất Phàm trả lời Tiền Tuyết Mai liền vui vẻ đi về.
Lúc tan sở, Trương Nhất Phàm gọi điện cho Đổng Tiểu Phàm:
- Chuẩn bị cho anh ít đồ, bỏ 5000 tệ vào phong bì, tối nay anh đi chúc tết.
Đổng Tiểu Phàm vui vẻ đồng ý.
Trương Nhất Phàm lại gọi cho Tiền Tuyết Mai bảo cô ta lại đây một chút.
Lúc Tiền Tuyết Mai đến hắn liền bày cho cô một cách, bảo cô ta đường đi nước bước! Tiền Tuyết Mai càng nghe càng kinh sợ, há hốc miệng đầy kinh ngạc nói:
- Làm như thế được sao?
- Chỉ cần cô làm theo cách này nhất định được! Nếu cách này không được thì vẫn còn cách khác!
Tiền Tuyết Mai cười nói:
- Cám ơn chủ nhiệm Trương.