Sáng vừa đến sở đã gặp Tiền Học Lễ thần sắc không được tốt đi về phòng, Trương Nhất Phàm đứng từ xa nhìn chứ không lại chào hỏi.
Lúc đó Trương Nhất Phàm nghĩ, rốt cuộc sự việc ra sao rồi? Không biết có xảy ra chuyện lớn gì không!
Dù thế nào đi nữa, phải ghép Củng Phàm Tân với Tiền Tuyết Mai vào với nhau, không thể để Tiền Tuyết Mai lấy con mọt sách Tằng Hào Hiếu. Chỉ có điều là nếu Củng Phàm Tân không nỗ lực thì mình công sức của mình thành công cốc rồi.
Không ngờ đến buổi trưa Trương Nhất Phàm nhận được điện của Nhâm Tuyết Y, trong điện thoại cô ta ý tứ muốn mời Trương Nhất Phàm đi ăn trưa.
Trương Nhất Phàm biết cô ta muốn báo đáp việc lần trước, hắn vội lấy lí do vì bận mà từ chối, Nhâm Tuyết Y tỏ vẻ tiếc nuối rồi ngắt máy.
Đến ngày thứ ba vẫn chưa thấy bóng dáng Tiền Tuyết Mai đâu, Trương Nhất Phàm đang định gọi điện cho Củng Phàm Tân hỏi cho rõ thì có điện thoại của Bí thư Đổng Chính Quyền gọi tới, bảo hắn đến văn phòng của bí thư Đổng.
Ngày mai là Đổng Chính Quyền bị thuyên chuyển xuống tỉnh Giang Đông làm Chủ tịch tỉnh. Lúc Trương Nhất Phàm đi vào phòng phó bí thư tỉnh ủy, Đổng Chính Quyến đang tiếp khách. Thư kí đi vào nói, Đổng Chính Quyền liền cho hắn vào.
Vào trong phòng thì hắn phát hiện người khách đó chính là Thẩm Hoành Quốc, người này hắn đã từng gặp qua. Từ trước đã nghe nói Thẩm Hoành Quốc là Phó Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật ở tỉnh Hà Tây, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.
Thẩm Hoành Quốc là chú của Thẩm Uyển Vân, năm nay 48 tuổi, chả nhẽ ông ta được điều đến tỉnh Tương thay thế vị trí của chú Đổng sao? Nếu thế thì Tiền Học Lễ sẽ tức chết mất? Trương Nhất Phàm đang đoán già đoán non thì Đổng Chính Quyền kêu hắn:
- Ngồi xuống!
Thư kí đi vào rót nước cho Trương Nhất Phàm, Đổng Chính Quyền nhìn hai người rồi nói:
- Chắc hai người đã gặp nhau rồi? Ta không cần giới thiệu nữa.
Trương Nhất Phàm nhìn Thẩm Hoành Quốc gật đâu:
- Chú Thẩm!
- Bây giờ hắn được điều tới làm chủ nhiệm phòng giám sát.
Đổng Chính Quyền tiếp tục giới thiệu.
Thiết nghĩ Thẩm Hoành Quốc vẫn chưa biết Trương Nhất Phàm được điều làm ở phòng giám sát. Thẩm Hoành Quốc nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Được đấy, được đấy!
Câu nói của Đổng Chính Quyền cũng coi như là câu giới thiệu. Sau đó ông ta đưa cho Trương Nhất Phàm một xấp tài liệu:
- Cậu cầm cái này về xem, có liên quan đến Giao Châu đó.
Giao Châu là nơi Chu Chí Phương cai quản, Trương Nhất Phàm rất nhạy cảm với từ này, hắn trong lòng có chút đắn đo, phải chăng Giao Châu đang nhiễu loạn sao? Tự dưng chú Đổng đưa cái này cho mình, chắc hẳn là không muốn cho ai dây vào chuyện này.
Trương Nhất Phàm nhận xấp tài liệu:
- Bí thư Đổng, nếu không còn việc gì nữa cháu xin lui ạ.
Đổng Chính Quyền gật đầu nói:
- Chú Thẩm của cậu được điều đến đây thay thế vị trí của ta.
Quả nhiên là vậy, Trương Nhất Phàm lại đoán đúng lần nữa.
Đổng Chính Quyền bị điều đến tỉnh Giang Đông làm Chủ tịch tỉnh, Thẩm Hoành Quốc được điều đến đây đảm nhiệm chức Phó bí thư. Chuyện này chắc do hai nhà đã tính toán với nhau, của ngon không để lọt ra ngoài, có thể ông ấy với Thẩm gia đã đi đến thống nhất rồi.
Có Thẩm Hoành Quốc làm Phó bí thứ tỉnh Tương thì vị trí của Trương Nhất Phàm ở đây đã được bảo đảm, ông ấy tính toán thật chu toàn. Lúc Trương Nhất Phàm về phòng, hắn cứ nghĩ mãi đến việc này, chả nhẽ ông ấy làm như vậy để củng cố thêm cho đường công danh của hắn?
Cầm đống tài liệu mà bí thư Đổng đưa cho, Trương Nhất Phàm xem qua một lượt mới phát hiện đó là thư tố giác tỉnh Giao Châu. Ủy ban kỷ luật đã thành lập chuyên án, Bí thư Đổng trong hội nghị đã chỉ định Trương Nhất Phàm đảm nhiệm tổ trưởng tổ điều tra vụ việc Giao Châu.
Trước khi bí thư Đổng rời chức, đã đem việc này cho mình, rõ ràng là muốn Trương Nhất Phàm nắm lấy cơ hội này trừng trị thế lực bên Phương gia. Tỉnh Tương là căn cứ địa của Trương gia ở Lĩnh Nam, ông ta không muốn địa bàn này rơi vào tay kẻ khác.
Nhìn vào hai chữ Giao Châu, Trương Nhất Phàm nghĩ đến việc Chu Chí Phương cử người đến làm loạn. Giả mạo là người của phòng xúc tiến đầu tư của tỉnh Đông Lâm, khiến cho những nhà đầu tư mà hắn đã vất vả kèo về đã bị lừa đến Giao Châu, kết quả làm cho Trương Nhất Phàm tức điên lên, chính hắn đã cướp đi 4,5 nhà đầu tư lớn.
Thế giới này đúng là biến đổi khôn lường, bây giờ việc ở Giao Châu đã rơi vào tay mình. Truơng Nhất Phàm đọc kĩ chỗ tài liệu tố giác ấy.
Phong thư này đúng là thư tố giác Ngưu Yêu Võ ở Phòng tài chính. Gã Ngưu Yêu Võ này là một trong những tay chân thân cận của Chu Chí Phương. Một năm trước vẫn là Trưởng phòng xúc tiến đầu tư, tại sao bây giờ lại ở phòng tài chính? Mẹ nó, đúng là có chân trong thì một bước lên quan.
Bởi vậy có thể thấy rõ, Ngưu Yêu Võ này là người rất được Chu Chí Phương yêu quý. Trương Nhất Phàm liền suy nghĩ phải giải quyết việc này như thế nào đây.
Chỉ còn hai ngày nữa tổ điều tra sẽ xuất phát. Trương Nhất Phàm quyết định trước khi đến Giao Châu sẽ đổ thêm dầu vào lửa trong chuyện của Tiền Tuyết Mai với Củng Phàm Tân.
Đến buổi chiều thì hắn thấy Tiền Tuyết Mai.
Trương Nhất Phàm liền gọi cô ta vào phòng, bảo cô ta về chuẩn bị, hai ngày sau cùng hắn đi Giao Châu.
Nói xong chuyện công việc, trong phòng cùng không còn ai vào, Tiền Tuyết Mai liền nói chuyện tối hôm nọ với Trương Nhất Phàm. Đợi lúc hai người Trương Nhất Phàm về, Tiền Học Lễ liền phát điên, đập nát bình trà đang để trên bàn.
Tiền Tuyết Mai liền chạy ra ngoài, Củng Phàm Tân cũng chạy theo. Tằng Hào Hiếu cũng chẳng còn mặt mũi nào, rời đi ngay sau đó.
Mấy ngày hôm nay cô ta đều ở khách sạn, ngoài Củng Phàm Tân ra thì không ai biết cả. Mẹ của Tiền Tuyết Mai đã tìm đến phòng công an nói chuyện với Trưởng phòng công an, lúc này Củng Phàm Tân mới bảo Tiền Tuyết Mai quay về nhà.
Nghe nói có thể đi công tác cùng chủ nhiệm, rời khỏi tỉnh vài ngày, Tiền Tuyết Mai liền vui mừng đồng ý. Trải qua việc tình cảm này cô ta ngày càng tin tưởng Trương Nhất Phàm, coi hắn như một người thầy người anh tốt.
Làm xong hết việc thì đã là 4h chiều, Đổng Tiểu Phàm gọi điện thoại tới nói Băng Băng sinh con rồi, tối đến nhà cô ấy ăn cơm.
Trương Nhất Phàm lúc này mới nhớ lại, Băng Băng dự tính là ngày mùng 4 đầu tháng mới sinh, bây giờ chắc là xuất viện rồi, do bận quá nên hắn quên béng mất việc này.
Hồ Lôi đã từng nói đến việc này, lúc đầu cứ trêu chọc anh ta, nói đùa là nếu sinh em bé hắn sẽ làm cha nuôi.
Vì thế hắn hỏi Đổng Tiểu Phàm, nên chuẩn bị quà gì?
Đổng Tiểu Phàm cười đầy ngọt ngào:
- Cả buổi trưa nay em đi khắp các phố, ngắm rất nhiều tiệm vàng, cuối cũng mua được cái khóa Trường thọ ưng ý.
- Khóa trường thọ ư? Cô ấy sinh con trai hay con gái?
- Là con gái?
Đổng Tiểu Phàm cười:
- Anh hy vọng về sau con mình là trai hay gái?
Trương Nhất Phàm đáp:
- Đặt tên chưa vậy?
Đổng Tiểu Phàm lắc đầu:
- Băng Băng nói để anh đặt tên đấy.
- Đùa gì vậy? Nó có phải con anh đâu, làm vậy chỉ khiến thằng ranhh Hồ tức chết.
- haha..
Đổng Tiểu Phàm cười hỏi:
- Anh bao giờ xong việc?
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ:
- Hay là anh sẽ về sớm trước nửa tiếng.
Đặt điện thoại xuống, hắn liền nghĩ đến việc Củng Phàm Tân phải làm thế nào, rồi lại xem có cần bảo Tiền Tuyết Mai cần phải chủ động trong việc này không? Chỉ có điều nói chuyện này ra không dễ. Chi bằng...Hắn lập tức nghĩ tới Hồ Lôi, mặt mày Trương Nhất Phàm tươi rói hẳn ra.
Việc này để Hồ Lôi làm chắc là được!
Nghĩ một lúc hắn liền gọi điện cho Củng Phàm Tân, nói cho hắn biết Hồ Lôi có con gái. Củng Phàm Tân buồn mấy hôm nay. Tiền Học Lễ đúng là kẻ không biết phải trái, không ngờ lại gọi đến sở, bảo trưởng phòng chèn ép anh ta.
Lúc nhận điện thoại của Trương Nhất Phàm thì hắn đang rất tức giận. Nếu như Tiền Học Lễ không tha cho anh ta thì anh ta sẽ làm cho phó đội trưởng sợ đến xanh mặt. Năm nay vẫn luôn mong có cơ hội được giúp đỡ, thế mà lại xảy ra sự việc này.
Vì thế anh ta đã hẹn với Trương Nhất Phàm tối sẽ cùng đi đến nhà Hồ Lôi chúc mừng, nhân tiện nhờ họ chỉ cách cho.
Băng Băng ngồi trên giường để cái khăn lên đầu cho đứa bé bú sữa. Nhìn đứa bé thật đáng yêu, đôi mắt to tròn giống Băng Băng như đúc.
Đổng Tiểu Phàm tặng chiếc khoá hơn hai mươi lượng vàng, sau đó giúp cô ấy treo lên tường. Trương Nhất Phàm vô ý nhìn thấy bầu sữa căng đầy của Băng Băng khiến hắn không khỏi nhớ tới Liễu Hồng lúc ở thị trấn Liễu Thủy.
Trương Nhất Phàm cũng nhìn nhiều nhất, vẫn là hình dáng Liễu Hồng cho con bú. Nhìn Băng Băng lúc này cũng giống nhau vài phần. Chỉ có điều hắn đi ra ngoài rất nhanh, Hồ Lội đột nhiên nói:
- Tôi biết đặt tên con là gì rồi, gọi là Hồ Kim Tỏa hahahaha.....
Cái tên Kim Tỏa đã được quyết định, Hồ Trí Minh còn ngồi trong phòng khách tra từ điển, nói là ngày mai phải đặt một cái tên thật hay cho con bé.
Nghe thấy Hồ Lôi đặt là Kim Tỏa, ông ta liền đập tay vào ghế nói:
- Cái tên này được, Niếp Niếp trong ngũ hành thiếu kim, trong cái tên Kim Tỏa đều có kim, hay, hay!
Hồ Lôi gãi gãi đầu, cười hì hì vì được khen.
- Đây không phải do công của con, nếu không phải là Tiểu Phàm tặng cái này làm con mới nghĩ ra. Công này phải thuộc về bọn họ mới đúng.
Có tiếng chuông cửa, mẹ Hồ Lôi chạy ra mở cửa, hóa ra là Củng Phàm Tân tới.
Nhìn Củng Phàm Tân, Hồ Lôi liền chạy ra khoe:
- Chọn được tên cho con gái tôi rồi, gọi là Kim Tỏa, cũng được chứ hả! Là tôi đặt đó.
Củng Phàm Tân thay dép đi vào, anh ta mua ít đồ dành cho em bé, còn để cả phong bì ở trong nữa. Củng Phàm Tân cười nói:
- Chúc mừng chúc mừng! Nếu không phải Trương Nhất Phàm nói với tôi thì tôi cũng không biết.
Trước khi đến nhà Hồ Lôi, Trương Nhất Phàm đã kể chuyện của Tiền Tuyết Mai với Củng Phàm Tân cho Hồ Lôi nghe. Hồ Lôi là người rất thông minh, hắn hiểu ngay ý của Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm muốn tác thành cho đôi đó. Nhưng lại không muốn ra mặt việc này chỉ có Hồ Lôi ra mặt mới được thôi
Hồ Lôi là người thông minh nên không cần nói thẳng ra làm gì.
Lúc nhà Hồ Lôi ăn cơm tối, Trương Nhất Phàm đưa vợ về nhà bàn tiếp kế hoạch. Hồ Lôi nhìn Trương Nhất Phàm đi rồi liền kéo Củng Phàm Tân ra ngoài uống rượu.
Củng Phàm Tân không biết đó là kế, thoải mái đi theo gã ta.
Không ngờ rằng tửu lượng của Củng Phàm Tân không tốt uống có vài chén đã sắp say đến nơi rồi. Hồ Lôi liền gọi phục vụ cho thêm thuốc vào cốc rồi đưa cho Cảnh Phàm Tân uống.
Sau đó gã lấy di động của Củng Phàm Tân gọi cho Tiền Tuyết Mai. Lúc này Tiền Tuyết Mai đang cãi nhau với gia đình, nhần được điện thoại từ Hồ Lôi gọi tới.
Hồ Lôi nói với cô rằng Củng Phàm Tân uống say rồi đang giương oai tác quái ở trong phòng hát. Tiền Tuyết Mai không rõ thực hư ra sao nhưng đây là số điện thoại của Củng Phàm Tân cô lập tức chạy ra khỏi nhà.
Từ phía sau vọng lại tiếng chửi bới củaTiền Học Lễ:
- Hôm nay mày mà ra khỏi nhà thì đừng bao giờ vác mặt về cái nhà này nữa, tao không có đứa con như mày.
Tiền Tuyết Mai đang đắm chìm trong tình yêu, làm sao nghĩ được nhiều? Cô yêu thầm Củng Phàm Tân cũng một thời gian rồi. Giờ tình yêu đã đến, cô không muốn rời bỏ cơ hội tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Cô ta cắm đầu cắm cổ chạy một mạch, vừa tới cửa quán karaoke đã bắt gặp Hồ Lôi đứng đợi ở cửa.
Giao Củng Phàm Tân cho Tiền Tuyết Mai xong, Hồ lôi cười thầm trong bụng, rồi dừng lại chỗ bốt điện thoại công cộng, gọi điện cho Tằng Hào Hiếu, nói cho anh ta rằng có thứ đáng xem trong phòng hát đó.
Gọi xong điện Hồ Lôi lên xe ngồi đợi, nhìn thấy Tằng Hào Hiếu đi vào trong phòng hát mới gọi điện cho Trương Nhất Phàm, Hồ Lôi cười như nắc nẻ:
- hahahahaha....
Trương Nhất Phàm chửi gã là đồ thần kinh! Dập máy xuống thì hắn hiểu ngay ý. Đêm nay có kịch hay để xem rồi. Hắn muốn xem đoạn Tằng Hào Hiếu ở trong phòng hát, giờ thì Tằng Hào Hiếu còn muốn cưới Tiền Tuyết Mai nữa không?
Kể ra Hồ Lôi cũng hơi hồ đồ, đáng nhẽ hắn phải nhắc Củng Phàm Tân phải chủ động lên, đem gạo nấu thành cơm. Không ngờ gã lại vội vàng đến vậy, dùng ngay thuốc kích thích để giải quyết vấn đề, cái tên này quả là qủy quyệt.