Nếu là ở Đông Bắc, nghe những lời này, mười người đã có chín người bỏ chạy, còn sót một người không chạy thì chắc là sợ vãi ra quần rồi, hai chân nhũn ra chạy không nổi.
Ông ta nhìn Liễu Hải dáng vẻ nhẹ tựa lông hồng, coi như không phải chuyện của mình vậy, trong lòng không khỏi tức giận. Bạch Văn Thiên mặt mày u ám, dùng một nửa công lực ra chưởng.
Một chưởng này người bình thường không thể nào chịu nổi. Đánh xong một chưởng Bạch Văn Thiên liền cười nhạt một tiếng. Tưởng tượng rằng Liễu Hải nhất định bị văng xa mấy bước. Sau đó là bộ dạng hối hận, đau đớn vô cùng.
Hô ——
Ai biết rằng, Liễu Hải toàn thân run rẩy, bờ vai chùng xuống, cắn răng chịu đựng.
Anh ta đến né một chút cũng không, chỉ chùng người xuống mất đi phần sức mạnh. Bạch Văn Thiên có chút sững sờ, sắc mặt hơi khó coi. Không ngờ thằng ranh này lại trụ được! Làm sao có thể?
Ông ta lại một lần nữa đánh giá Liễu Hải, phát hiện Liễu Hải vẫn phong thái ung dung đó, dáng vẻ như không để ý gì cả, Bạch Văn Thiên có chút tức giận. Thằng ranh này còn giả vờ với ta! Củ chuối thật!
Bạch Văn Thiên đã lâu chưa mắng chửi người, cuối cùng cũng đã tức giận lên rồi. Ông cảm thấy sự tôn nghiêm của mình như bị khiêu khích.
Bà Bạch sau nỗi kinh ngạc lại có chút vui mừng, thì ra chàng trai này cũng khá quá, không ngờ đã chịu một đòn của Bạch Văn Thiên mà vẫn đứng vững ở đó, mắt nhìn người của Bạch Khẩn cũng không tệ.
Nhưng Bạch Văn Thiên hoàn toàn không nghĩ như vậy, tức giận nói:
- Được, được lắm!
Tiếp sau đó lại một chưởng, oành----
Lần này ông ta hạ thủ vô tình, hơn nữa còn dùng hết sức lực. Một chưởng khá nặng đánh vào vai Liễu Hải. Đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không hề rên rỉ tiếng nào, còn may là anh ta có né chút xíu, nếu không thì cái vai này coi như tàn rồi.
Lão già đáng chết này, xem ra rắp tâm đẩy lui mình, Liễu Hải biết hết suy nghĩ của ông ta. Nhưng Liễu Hải cũng là người cố chấp. Đã yêu Bạch Khẩn rồi thì cứ cho là bị trời đánh thì anh ta cũng chấp nhận. Hai cái chưởng này của ông ta có là gì?
Nói cho cùng mình bị thương vẫn chưa bình phục hoàn toàn nếu không thì đỡ hai chưởng này của Bạch Văn Thiên cũng không phải việc khó. Cái chưởng này đã làm tổn thương vào lục phủ ngũ tạng của anh ta. Nhưng anh ta chỉ khẽ cắn môi, gắng gượng, không lui lại nửa bước.
Bạch Văn Thiên thực sự kinh hoàng!
Thằng ranh này rốt cuộc là ai? Không ngờ cậu ta lại có thể đỡ được một chưởng toàn lực của mình mà vẫn trụ được, đúng là mở tầm mắt, nhìn không ra cậu ta có điểm gì hơn người.
Vừa kinh hoàng vừa cảm thấy mình thật mất mặt, không ngờ hết cách với một thằng nhãi hơn hai mươi tuổi, chẳng lẽ thân thủ của nó còn hơn mình?
Bạch Thanh Tùng luôn đứng bên cạnh cảm nhận được nỗi bực tức của cha. Trong lòng sợ hãi và lo lắng thay cho Liễu Hải. Liệu cậu ta còn có thể tiếp thêm một chưởng nữa không.
Bạch Khẩn quan sát kỹ, nhận thấy sau khi tiếp chưởng thứ hai, khóe miệng tràn ra một vệt máu, Liễu Hải hơi nhếch miệng, rồi liếm sạch vết máu.
Anh ta rõ ràng có thể tránh, sao anh ta không tránh ra? Sao lại ngu ngốc như vậy?
Bạch Khẩn lo lắng, thân thể Liễu Hải không thể tiếp tục chịu đả kích, bèn nhìn một cách cảnh giác tay của cha. Xem bước tiếp theo cha định làm gì? Nếu cha tiếp tục bạo lực, Bạch Khẩn nghĩ mình nên hay không nên ra tay?
Bạch Thiên Văn đúng là độc ác, sắc mặt càng lúc càng nặng nề. Đến mẹ của Bạch Khẩn cũng cảm nhận được nỗi tức giận của ông, bà thầm nói không tốt! Đây là dấu hiệu trước khi phát điên của ông ấy.
Hô ——
Lại một cái chưởng, khí thế hung mãnh, khí giận bốc ngùn ngụt. Bạch Văn Thiên tìm cách để dọa cho Liễu Hải lùi bước, không ngờ tên tiểu tử này quá cứng đầu, không biết sống chết. Hơn nữa còn làm mất mặt ta, vì thế, đòn lần này còn mạnh hơn đòn vừa rồi.
Bách Khẩn kêu to lên một tiếng:
- Cha, đừng---
Một bóng người chạy qua, Bạch Khẩn bổ nhào tới trước mặt Liễu Hải, giang hai tay hét lên:
- Cha, đừng---
- Bạch Khẩn, cẩn thận!
Bạch Thanh Tùng kêu lên, chết rồi. Đáng tiếc, anh ta không kịp rồi.
Một chưởng của Bạch Văn Thiên đã đánh tới trước mặt Bạch Khẩn, khí thế như lửa, tức giận lồng lộn.
- A ——Bạch phu nhân kêu lớn bưng kín hai mắt.
Liễu Hải hoàn toàn không ngờ Bạch Khẩn bất chấp tất cả để cứu mình, dưới sự lo lắng, chỉ muốn đẩy cô ra nhưng đã không kịp rồi.
Những người có mặt ở đó đều cho rằng, khi bi kịch sắp xảy ra, đột nhiên trong phòng trở nên im ắng, không một tiếng động, quả đấm của Bạch Văn Thiên vung lên rồi dừng lại, cách trước ngực của Bạch Khẩn mấy centimet.
Hù-----Bạch Thanh Tùng thở phào nhẹ nhõm, vuốt mồ hôi.
Bạch Thiên Văn sắc mặt tái nhợt, chậm rãi thu hồi nắm tay, Liễu Hải vỗ vỗ Bạch Khẩn lúc này đang sợ hãi, nói nhẹ nhàng:
- Bá phụ nội công thâm hậu, thu phát tự nhiên.
Bạch Văn Thiên mất đi ánh mắt độc ác muốn tiêu diệt Liễu Hải, phủi phủi tay áo, Bạch phu nhân lâp tức đứng dậy kéo ông ngồi xuống
- Thôi được rồi, thôi được rồi, Liễu Hải cũng đã tiếp của ông hai chưởng, ông cũng hả giận rôi, cửa này coi như cho qua, ông còn có yêu cầu gì, nói ra luôn đi.
Bạch Văn Thiên đã hạ hỏa, từ từ rút ra một điếu thuốc, Bạch Thanh Tùng nhanh chóng bật lửa cho ông. Bạch Khẩn sợ đến nỗi hải chân mềm nhũn rồi, Liễu Hải nhìn cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Không sao.
Bạch Khẩn vẫn còn chút lo lắng, bèn nói ra sự thật:
- Cha, anh ấy bị thương nặng chưa khỏi, cái cuối cùng này để lần sau hãy đánh nhé!
Còn có về sau sao? Ông già này hôm nay đã muốn tách các ngươi ra!
Chỉ có điều Bạch Văn Thiên nghe nói Liễu Hải đang bị thương nặng chưa khỏi hẳn, lại lần nữa gườm anh ta một cái, chẳng trách sắc mặt hắn khó coi, thì ra là bị thương, nói như vậy, mình đang bắt nạt kẻ yếu.
Từ tâm can mà nói, Bạch Văn Thiên bắt đầu ngưỡng mộ tên tiểu tử này rồi. Nam tử hán thực thụ. Dưới hai chưởng của mình mà vẫn đứng vững, đây chính là anh hùng hiếm có. Thực ra cậu ta hoàn toàn có thể né ra, nhưng là vì tôn trọng mình, nên vẫn kiên cường đỡ lấy.
Đối với Bạch Văn Thiên mà nói, thán phục một người, không đồng nghĩa với việc yên tâm gả con gái cho người ta. Bạch Văn Thiên còn đưa ra hai điều kiện:
- Ngươi nghe cho rõ đây, điều kiện thứ nhất coi như ta thông qua rồi. Nhưng nhà họ Bạch coi trọng môn đăng hậu đối, điều kiện thứ hai chính là, cho ngươi thời gian ba tháng, phải có được một triệu đồng. Ta không muốn Bạch Khẩn theo ngươi chịu khổ.
Ba tháng có được một triệu đồng, nói dễ như hát vậy. Lương của một người bình thường, đừng nói là ba tháng, đến ba mươi năm cũng kiếm không ra. Nói trắng ra là Bạch Văn Thiên không muốn gả con gái cho Liễu Hải.
Thấy Liễu Hải không trả lời, Bạch Văn Thiên nói:
- Còn có một điều kiện, làm một người đàn ông, chỉ có lòng dũng cảm thôi không đủ, phải nuôi gia đình, cậu muốn chăm sóc Bạch Khẩn, muốn cho nó hạnh phúc phải không? Đàn ông không thể đứng trong thương trường, thì bắt buộc phải có sự nghiệp trong quan trường. Nếu trong vòng ba năm, cậu lên được cấp Cục trưởng, ta công nhận. Ta không thể ta để con gái cưng của ta tự nhiên đi theo một tên không có thân phận, không địa vị như vậy được. Nếu không chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?
Yêu cầu của Bạch Văn Thiên quả không ngoài tiền và quyền. Ông ta biết Liễu Hải làm tài xế lái xe cho cơ quan nhà nước, làm sao có thể leo lên chức Cục trưởng?
Nói thẳng ra là không có cửa.
Liễu Hải lặng thinh, cứ đợi cho Bạch Văn Thiên nói xong, Bạch Văn Thiên nói:
- Nếu ngươi làm được một trong hai điều kiện đó thì ta sẽ để Bạch Khẩn đi theo ngươi, nếu không thì ngươi tự liệu lấy!
Bạch Văn Thiên nói xong, trong ngữ khí hoàn toàn không có ý thương lượng, nhìn Liễu Hải, nhếch mép cười lạnh lùng. Liễu Hải mà có một triệu đồng thì không phải là Liễu Hải nữa rồi. Bạch Văn Thiên cũng chưa từng nghe thấy một tài xế lái xe cho lãnh đạo cấp huyện, không quyền không tiền, có thể có gia sản một triệu đồng.
Bạch Thanh Tùng lắc đầu, tôi không giúp được anh.
Bạch phu nhân thở dài, xem ra ông lão này vẫn chưa chịu buông tha cho chúng, không ai hiểu con hơn mẹ, bà hiểu Bạch Khẩn nhất,với tính cách của nó, chỉ sợ lại gây chuyện.
Không ngờ Liễu Hải bằng giọng yếu ớt nói rằng:
- Bá phụ, có phải là nếu con có tài sản một triệu thì bây giờ con có thể dẫn Bạch Khẩn đi không?
Bạch Văn Thiên lặng người đi, nhưng sắc mặt của Liễu Hải thực không phát hiện được bất kỳ tín hiệu gì,chẳng lẽ tên tiểu tử này thực sự giấu tài? Không thể, nếu cậu ta có thân thế có hậu thuẫn thì lần trước ở Đông Bắc đã nói ra rồi, phải để tới hôm nay làm chi?
Một triệu đồng bạc đối với nhà Bạch mà nói, thực sự chỉ đơn giản như bữa ăn, nhưng đối với người bình thường, chắc chắn còn khó hơn lên trời. Ông nghe Bạch Thanh Tùng nói, cậu ta không có người thân, chỉ còn lại một người chị, gia đình như vậy chắc không có hậu thuẫn.
Vì thế ông gật gật đầu
- Chỉ cần ngươi đưa ra thực lực của mình có thể không để Bạch Khẩn chịu khổ, chúng ta làm cha mẹ cũng không làm khó.
Liễu Hải nhìn Bạch Khẩn mỉm cười, rút từ trong túi ra một tờ chi phiếu bị vò nhăn nhúm:
- Bá phụ, không biết cái này có được không?
Bạch Văn Thiên dứt tiếng, đương nhiên cũng không mấy để ý, Bạch Thanh Tùng bước tới, cầm lấy tờ chi phiếu, xem cũng chưa xem, cung kính đưa lên cho cha.
Bạch Văn Thiên chỉ liếc qua, anh mắt như bị thu hút bởi tờ chi phiếu, ngay lập tức trợn tròn mắt:
- Mười... mười....đây là mười triệu?
Tiện tay rút ra một tờ chi phiếu mười triệu, thằng ranh này lẽ nào lại giống như nhân vật hóa trang trong truyền thuyết đóng giả heo bắt hổ? Bạch Văn Thiên sắc mặt xấu dần, sắp không trụ vững rồi.
Nhưng trong lòng ông ta thì không biết chắc được, Liễu Hải tên tiểu tử này rốt cuộc gia thế gì, có thể thoải mái mà lấy ra tờ chi phiếu mười triệu đồng, e rằng không đơn giản như biểu hiện của cậu ta.
Bạch phu nhân thấy ông ấy đứng lặng đi, sắc mặt lúc sáng lúc tối, bèn chạy qua xem:
- Bạch Khẩn, tờ chi phiếu này là của cậu ta à?
Liễu Hải đang định trả lời, thì Bạch Khẩn nói rằng:
- Đây là bạn của anh ấy tặng.
Bạn? rốt cuộc là bạn thế nào. Ra tay hào phóng như vậy? Tặng một lần mười triệu đồng. Bạch Văn Thiên càng không thể truy xét thân phận của Liễu Hải, lai lịch của tiểu tử này thế nào? Thân thủ hình như so với ta còn...ừ, coi như không phân cao thấp đi! Thực ra, chênh lệch giữa hai người, chỉ có mình Bạch Văn Thiên trong lòng rõ nhất.
Lúc này, Trương Nhất Phàm đi vào:
- Ông Bạch, hiện giờ chị của Liễu Hải là giám đốc của quỹ đầu tư Phàm Phàm, cô ấy có mười lăm phần trăm cổ phần trong công ty, nên Liễu Hải có tài sản này cũng không có gì là lạ.
Thời gian trước, quỹ đầu tư Phàm Phàm đánh lén tập đoàn Hoa Sơn, sự việc này trong giới kinh doanh đều biết cả, vì thế, Bạch Văn Thiên chợt có hơi lo lắng, tên tiểu tử này không ngờ lại có bà chị làm giám đốc trong quỹ đầu tư Phàm Phàm.
Nghe nói quỹ đầu tư Phàm Phàm lần trước phát động hơn mười tỷ đồng, liên thủ với mấy cơ cấu lớn, tàn sát tập đoàn Hoa Sơn. Mẹ nó, mười lăm phần trăm cổ phần, có nghĩa là gì?
Tài sản hơn mười triệu có là gì! Ôi, cái tên tiểu tử này sao không nói sớm? Có tài sản như vậy, cộng thêm thân thủ của hắn, gả Bạch Khẩn cho cậu ta cũng không mất mặt.
Chính vào lúc này, bên ngoài có âm thanh vọng vào
- Lão Bạch, anh từ cái ổ thổ phỉ đó ra đây xem nào, phu nhân Áp Trại có đưa đến không?
Tiếng đến, người cũng đến rồi, Trương Nhất Phàm ngoái đầu lại nhìn, không ngờ là phó bí thư Tỉnh ủy mới Thẩm Hoành Quốc. Thẩm Hoành Quốc nhìn thấy Trương Nhất Phàm bèn nói:
- Sao cậu lại ở đây?
Bạch Văn Thiên ngạc nhiên hỏi:
- Các người quen biết nhau?
Thẩm Hoành Quốc cười nói:
- Giới thiệu một chút, Trương Nhất Phàm, chủ nhiệm kiểm tra giám sát Tỉnh ủy.