Trương Nhất Phàm lúc trước chỉ suy đoán thôi không ngờ là hôm nay đã có được chứng thật.
Thật ra Củng Phàm Tân vốn vẫn rất thích em họ của mình. Việc này khó trách lần trước lúc tìm công việc giúp Nhâm Tuyết Y cậu ta lại cố gắng đến vậy. Lúc đó Trương Nhất Phàm có nghĩ lướt qua chỉ là không có suy nghĩ kỹ.
Lần này đánh bậy đánh bạ, Hồ Lôi đã có vẻ vội vã. Không ngờ gã ta lại khiến cho mọi việc của có thể làm cho chuyện của cậu ta và Tiền Tuyết Mai thành sự đã rồi. Với tính cách của Củng Phàm Tân thì cậu ta sẽ không rời khỏi tỉnh thành. Bởi vì cậu ta đã lập tức trở thành một người nổi trội.
Mà chấp nhận tình yêu của Tiền Tuyết Mai có thể khiến một người đàn ông ít nhất phải phấn đấu hai mươi năm, Củng Phàm Tân phải làm sao để quyết định?
Trương Nhất Phàm phải mấy ngày sau mới biết được là do đích thân Tiền Tuyết Mai nói ra chuyện của cô ta với Củng Phàm Tân. Việc này khiến cho Tiền Học Lễ chịu thua, nuốt cục tức trong bụng, phải ngầm đồng ý hôn sự này.
Vì thế mới có chuyện sau đó ông ta tìm tới Củng Phàm Tân để đàm phán. Nếu như muốn cưới Tiền Tuyết Mai làm vợ thì phải đáp ứng được điều kiện của ông ta. Mặc dù điều kiện này rất đơn giản chỉ yêu cầu phải có tiền, có xe cộ mà thôi. Nhưng với thu nhập hiện tại của Củng Phàm Tân đây cũng là một việc hết sức khó xử.
Củng Phàm Tân buồn rầu.
Những người lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này đều biết đàn ông có thể trăng hoa, có thể phong lưu. Nhưng có loại phụ nữ tuyệt đối không thể đụng vào. Có rất nhiều công tử phong lưu, cứ tự cho là đúng cuối cùng vẫn phải nằm gọn trong tay những đứa con gái có bối cảnh gia đình thâm hậu. Mặc dù những cô gái này có bộ dạng vô cùng thê thảm.
Không cần phải nói Tiền Tuyết Mai có bộ dáng không ỷ lại, chỉ là xinh đẹp một chút. Cho dù Tiền Tuyết Mai xinh đẹp như phù dung tỷ tỷ thắt lưng thùng thùng với đôi chân voi còn cố ý làm ra vẻ, cậu ta chỉ đành nuốt cục tức trong bụng.
Với năng lực bây giờ của Củng Phàm Tân nếu như Tiền Học Lễ muốn đùa với cậu ta thì vẫn dễ dàng như bóp chết một con kiến. Bởi vậy không thể đắc tội với đóa hoa hồng có gai này. Củng Phàm Tân muốn thoát khỏi Tiền Tuyết Mai thì chỉ có một cách chính là trừ phi Tiền Tuyết Mai không cần cậu ta. Nhưng Tiền Tuyết Mai cô ta đã yêu thầm bao nhiêu năm nếu không tối hôm đó sao cô ta có thể kêu vui vẻ như vậy chứ?
Củng Phàm Tân đã trải qua hai tháng trong sự buồn bực thấy được thời điểm hẹn ước với Tiền Học Lễ ngày càng tới gần. Trương Nhất Phàm liền nghĩ ra một chiêu cho cậu ta nhưng hắn ta cũng không nói rõ với củng Phàm Tân, chỉ là gọi cậu ra ra ngoài cùng ăn cơm tối thôi.
Cục trưởng Cục công an thành phố Lý Chí Kiên là anh họ của Lý Thần Bác. Tuy Lý Thần Bác chưa tới ba mươi tuổi nhưng ông anh họ này của anh ta đã gần bằng tuổi của ba anh ta, đã năm mươi mấy tuổi rồi.
Lý Chí Kiên là đồng chí lão thành luôn ủng hộ Trương Kính Hiên, chức Cục trưởng thành phố này cũng là lúc Trương Kính Hiên làm Chủ tịch tỉnh đã đề bạt cho ông ta. Bởi vậy Lý Chí Kiên trước giờ vẫn rất trung thành và tận tâm với nhà họ Trương.
Lúc sắp tan ca ông ta đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm gọi tới, trong lòng ông ta tự hỏi không hiểu cậu thiếu gia tìm tới mình làm gì vậy? Ông ta phán đoán dụng ý lúc này của Trương Nhất Phàm, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không tài nào hiểu ra được.
Nghe thấy Trương Nhất Phàm muốn mời mình ăn cơm, Lý Chí Kiên liền nói:
- Sao như vậy được? Tốt hơn hãy để tôi mời đi!
Vào buổi tối lúc hai người gặp mặt nhau ông ta tới khách sạn đã hẹn trước nửa tiếng đồng hồ và đặt một phòng bao đợi Trương Nhất Phàm. Không ngờ Trương Nhất Phàm lại dẫn theo sau tên tiểu tử Củng Phàm Tân. Hai người còn nói cười với nhau, quan hệ giữa hai người này có vẻ không tầm thường!
Lý Chí Kiên liền hiểu ngay được dụng ý mà hôm nay Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho mình. Nếu Củng Phàm Tân đã đứng vào tuyến đường của Trương Nhất Phàm thì việc này mình không thể không giúp rồi.
Đại đội trưởng trị an ở trong cục, tuổi tác đã cao mà Lý Chí Kiên vẫn chưa đổi người khác, ông ta vẫn chưa tìm thấy người nào thích hợp. Củng Phàm Tân cũng rất khá chỉ là bối cảnh hơi đơn bạc một chút, không có gì chống đỡ cho cả.
Hiện tại không phải là thời đại đấu tranh, đề bạt người cũng phải có kỹ xảo mới được.
Người mà Lý Chí Kiên tuyển chọn đầu tiên phải là những người có bối cảnh gia đình tốt, năng lực yếu kém một chút cũng không sao, sau khi đề bạt thì có thể có người báo đáp mình. Với bối cảnh gia đình của Củng Phàm Tân như vậy ông ta vốn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đề bạt cậu ta.
Nếu như cậu ta đã cùng hội với nhà họ Trương, Lý Chí Kiên vẫn luôn trông cậy, về sau người của nhà họ Trương có thể đề bạt con cháu của ông ta. Bởi vậy biểu hiện của ông ta rất nhiệt tình với Trương Nhất Phàm.
Củng Phàm Tân từ xa đã nhìn thấy Cục trưởng đại nhân đi ra nghênh đón, bỗng giật mình. Trương Nhất Phàm làm vậy là có ý gì đây? Rất nhanh cậu ta liền hiểu ra người ta làm vậy đang muốn giúp mình đây mà.
Nghĩ tới đây Củng Phàm Tân không khỏi cảm kích. Lúc ở trong bàn rượu, đã rất ân cần.
Trong suốt bữa ăn, Trương Nhất Phàm có vẻ rất tùy ý với Củng Phàm Tân, ra vẻ quan hệ của hai người rất tốt. Còn với Cục trưởng Lý Chí Kiên này thì có chút khách khí.
Lý Chí Kiên cũng không ngốc, ba người ngồi trò chuyện, ông ta liền nhắc tới việc của con trai mình. Vị trí của con trai anh ta ở viện kiểm sát cũng không lên không xuống, cho nên năm nay muốn đổi vị trí. Ông ta truyền đạt tin tức như vậy đơn giản là muốn dùng việc này để trao đổi lợi thế.
Gần đây bởi vì sau khi Phương Cảnh Văn tới tỉnh Tương, Bí thư Tỉnh ủy Tạ Kiến Đông lại không làm gì vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn. Nhìn có vẻ ông ta muốn ngồi nhìn hổ đấu nhau, chỉ cần không chạm đến lợi ích của ông ta, ông ta cứ giả vờ như câm điếc vậy.
Bởi vậy, Phương Cảnh Văn muốn đè nặng sự phát triển của người trong Trương hệ, mà Lý Chí Kiên trước mắt cũng là đối tượng được ông ta chú ý tới. Sự kiện tại Giao Châu là bởi vì chính sách mà họ gọi là hòa hợp và yên ổn đã được tạm ngưng.
Trước khi thay đổi, chức Cục trưởng Cục thành phố này của Lý Chí Kiên vẫn rất có quyền uy. Chỉ là qua nhưng gì ông ta đã phạm phải này phỏng chừng cũng phải rớt chức thôi. Qua năm mươi tuổi cơ bản không có gì phải làm.
Trương Nhất Phàm hiểu dụng ý của ông ta, hai người này coi như hoàn thành được hiệp ước.
Lợi ích của bữa cơm này quả nhiên rất là rõ ràng. Mới có nửa tháng Củng Phàm Tân đã được đề bạt làm đại đội trưởng trị an, Lý Chí Kiên đã thực hiện được lời hứa với cậu ta. Mà Trương Nhất Phàm cũng lợi dụng cơ hội phòng giám sát mở rộng đã tiến cử con trai của Lý Chí Kiên là Lý Đông làm trưởng phòng trong Ủy ban Kỷ luật giám sát của tỉnh.
Đương nhiên việc này là dưới sự ngầm đồng ý của Thẩm Hoành Quốc mới hoàn thành được cuộc giao dịch.
Việc thăng chức của Củng Phàm Tân, cũng đã khiến cho Tiền Học Lễ hiểu rõ được một việc. Từ lời nói của con gái ông ta đã biết Củng Phàm Tân và Trương Nhất Phàm có mối quan hệ bạn học cũ. Bởi vậy ông ta cũng không gây khó dễ với Củng Phàm Tân nữa. Nghĩ tới mình chỉ có một đứa con gái như vậy tiền mua căn nhà thôi thì để mình bỏ ra vậy!
Chỉ cần tên tiểu tử Củng Phàm Tân này chịu làm thì con đường thăng chức vẫn rất lớn. Vì thế ông ta càng phải chấp nhận sự thật này.
Bởi vì sự việc ở Giao Châu phía trên làm hài hòa hóa. Trương Nhất Phàm cũng trở nên khiêm tốt hẳn. Mỗi ngày cứ ở trong văn phòng đọc báo, uống nước sống qua ngày.
Hắn nghĩ mình ở đây một năm rưỡi rồi mới tìm cơ hội nhảy ra ngoài. Các người chơi đùa việc của các người, không liên quan gì đến việc của ông đây. Vả lại mình ở phòng giám sát cũng không gây sức ép gì lớn lao. Cũng không bằng giấu tài, để có thể thoải mái sống qua mấy ngày vui vẻ.
Ba tháng rồi, bụng của Đổng Tiểu Phàm cũng dần dần to ra. Mỗi tối lúc đi ngủ có thể nhìn tấy cái gì đó cứ nhảy nhẹ nhẹ trong bụng. Nhưng việc bảo mẫu vẫn không có tin tức gì. Thời gian hai người thường ăn cơm ở ngoài thì ngày càng nhiều, làm cho Trương Nhất Phàm cảm thấy vô cùng lo lắng.
Mà con nha đầu Đổng Tiểu Phàm này rất cố chấp, đã mời hết mấy cô bảo mẫu, thử việc được vài ngày rồi mà cô ta lại không chịu nhận. Nói là bảo mẫu bây giờ sao tố chất lại thấp đến vậy, để họ ở nhà thật không yên tâm chút nào.
Đổng Tiểu Phàm bây giờ vẫn đi làm, ban ngày mặc áo dài người khác nhìn vào nếu không chú ý cũng không nhận ra được. Đổng Chính Quyền khư khư lại dẫn theo Liễu Mỹ Đình tới tỉnh Giang Đông, trong nhà ngay cả một người nấu cơm cũng không có.
Lưu Hiểu Hiên nghe nói Đổng Tiểu Phàm mang thai, liền nói đùa:
- Hay là để em tới giúp hai người nấu cơm thế nào?
Lưu Hiểu Hiên nấu cơm quả là rất ngon. Nhưng cô ta đã phạm vào một điều mà Đổng Tiểu Phàm rất tối kỵ đó là danh tiếng quá nổi trội, hơn nữa lại rất xinh đẹp. Để người phụ nữ này vào nhà, chẳng phải là đã dẫn yêu tinh vào nhà sao?
Huống chi đây là việc không thực tế. Làm gì có chuyện đường đường là một người dẫn chương trình nổi tiếng lại tới giúp hắn làm bảo mẫu. Cho dù không lấy danh nghĩa là bảo mẫu Đổng Tiểu Phàm cũng quả quyết sẽ không đồng ý.
Hắn đã trêu chọc Thẩm Uyển Vân, còn để hắn trêu chọc một Lưu Hiểu Hiển nữa sao? Nếu cứ như vậy thì một Đông cung nương nương của mình kia sẽ ngay lập tức trở thành một đại cổ đông. Cô ta ở chỗ Trương Nhất Phàm rốt cuộc sẽ chiếm bao nhiêu cổ phần, chỉ sợ là chỉ có Trương Nhất Phàm mới hiểu rõ mà thôi.
Không ngờ lúc Trương Nhất Phàm đau đầu nhức óc thì Hà Tiêu Tiêu gọi tới nói:
- Anh Nhất Phàm à, em muốn chuyển quỹ đầu tư về tỉnh Tương.
Trương Nhất Phàm không thể hiểu rõ nói:
- Không phải là ở Thâm Quyến vẫn tốt đó sao? Sao đột nhiên lại muốn chuyển về vậy?
Đột nhiên Hà Tiêu Tiêu im lặng, Trương Nhất Phàm ngẫm nghĩ:
- Dù sao thì quỹ đầu tư là do các em lập ra, tất cả đều do các em làm chủ. Anh chỉ cần cuối năm có hoa hồng là được rồi, chuyển về hay không các em tự quyết định đi, ha ha…
- Dạ! Em và chị Liễu Hồng đã thương lượng rồi làm ở đây cũng vậy mà thôi. Bây giờ không như trước kia ngày nào cũng phải chạy đến nơi giao dịch. Bây giờ dân chứng khoán cũng có thể mua máy tính tại nhà. Cho nên bọn em cảm thấy chi phí ở Thâm Quyến lớn, tốt nhất vẫn là nên quay về.
Trương Nhất Phàm biết có lẽ đây cũng không phải là lý do duy nhất mà cô ta quyết định muốn quay về. Nhưng mình không cần phải ngăn chặn. Bọn họ quay về thật ra bớt việc, ít nhất có thể không cần mình phải chạy qua chạy lại
Bây giờ tới tỉnh thành vô duyên vô cớ đã mất tích vài ngày, bà xã sẽ hoài nghi.
Hơn nữa bây giờ Đổng Tiểu Phàm đã có thai rồi, hắn ta cũng không muốn chạy quá xa.
Vì thế hắn và Hà Tiêu Tiêu nói đùa một câu nói:
- Các em quay lại thật tốt quá, em gái của em có thai rồi.
Hà Tiêu Tiêu nhất thời không có phản ứng gì, qua một lúc mới giật mình nói:
- Anh nói thật sao? Tiểu Phàm cô ấy có mang rồi sao?
Xem ra cô ấy vẫn chưa thích ứng với cách xưng hô em gái này, đến nỗi Trương Nhất Phàm nói cả ngày trời cô ta mới tỉnh ra. Sau đó liền nghe thấy trong điện thoại có tiếng hét chói tai của Hà Tiêu Tiêu và Liễu Hồng.
Liễu Hồng giật điện thoaị dịu dàng hỏi:
- Hay là em quay về giúp hai người làm bảo mẫu nha?
Trương Nhất Phàm khẽ cười nói:
- Ai mà dám để em làm bảo mẫu, em bây giờ là người rất có giá trị, anh không mời nổi em đâu.
Liễu Hồng liền mỉm cười nói:
- Vậy thì không làm bảo mẫu, em giúp hai người nấu cơm là được rồi, giúp anh chăm sóc Tiểu Phàm.
Trương Nhất Phàm cười thầm, việc này đã giải quyết được rồi. Thật ra hắn ta cũng có ý này, chỉ là ngại nói ra. Cũng là người phụ nữ của mình nếu để Liễu Hồng làm bảo mẫu chẳng phải oan ức cho cô ấy quá sao?
Nhưng thật sự Hà Tiêu Tiêu muốn quay về, hai người họ lại sống cùng nhau thì không tồn tại việc làm bảo mẫu này được. Nhà lớn như vậy, để thêm hai cô này ở thì cũng phải là quá nhiều.
Nhưng hắn ta vẫn cười nói uyển chuyển:
- Việc này… để anh nói với Tiểu Phàm cái đã đi!
Cúp máy, Trương Nhất Phàm liền cười trộm.
Không ngờ lại có thể danh chính ngôn thuận để vợ và người tình ở cùng nhau, chẳng lẽ đây là ý trời sao?
Buổi tối lúc về nhà, hắn liền giả vờ theo sát Đổng Tiểu Phàm nói:
- Hôm nay có bảo mẫu nào tới đây phỏng vấn chưa?
- Có ba người tới, không ai được cả. Thôi được rồi, dù sao thì bây giờ em vẫn có thể chịu đựng được. Tạm thời không cần bảo mẫu đâu.
Đổng Tiểu Phàm lấy khăn mặt trên tay của Trương Nhất Phàm lau đôi chân trắng tinh của mình.
- Hay là anh đi hỏi thử Liễu Hồng xem thử cô ta có đồng ý hay không?
Trương Nhất Phàm thử thăm dò sau đó quan sát vẻ mặt của vợ mình.
Đổng Tiểu Phàm duỗi người ra nói:
- Nếu như chị Liễu Hồng đồng ý đương nhiên là quá tốt rồi. Đều là người quen, thì anh đừng nói là mời bảo mẫu, hỏi thử xem cô ấy có chịu giúp đỡ không thôi?
Trương Nhất Phàm cầm điện thoại lên nói:
- Để anh gọi cho cô ấy thử.
Sau đó đi tới ban công gọi cho Liễu Hồng.
Không ngờ Liễu Hồng liền đồng ý nói:
- Hay là em về trước việc ở đây giao cho Tiêu Tiêu được rồi.
Trương Nhất Phàm im lặng chợt nghe thấy tiếng kêu của Hà Tiêu Tiêu nói:
- Không được! Chúng ta phải cùng về!