Nhất là trong bản tin có nhắc đến số lượng xe cộ và người đi đường, mất tích lúc chiếc cầu lớn sụp đổ, lại gợi lên một làn sóng phản ứng mãnh liệt.
Rất nhiều người hoang man, nhất là những người đang ra sức liều mạng che đậy sự thật, càng phải sống trong những ngày tháng lo sợ. Phương CảnhVăn gọi điện thoại đến ban tuyên truyền, về phương diện báo chí bình luận vài câu không rõ, có phải là to gan lắm không. Không ngờ dám đưa ra những bản tin ảnh hưởng đến trật tự xã hội.
Trưởng ban tuyên truyền Tần Căn Thâm là người Thẩm Hệ, Phương Cảnh Văn cũng nhiều lúc nói vài câu bất bình, Tần Căn Thâm không biết làm cách nào để chơi đểu ông ta, trừ phi Bí thư Tỉnh ủy Tạ Kiến Đông lên tiếng, ông ta mới chú ý một chút về vần đề này.
Kỳ thật Tần Căn Thâm cũng hi vọng làm rõ chuyện gì đang xảy ra, ông ta cùng với Chu Chí Phương có mối thù cũ. Một người cháu gái của Tần Căn Thâm, lúc trước gặp đối tượng Chu Đỉnh Thiên, bị Chu Đỉnh Thiên đùa giỡn. Vì thế, Tần Căn Thâm nhớ rất rõ trong lòng.
Cháu gái của Tần Căn Thâm là một sinh viên đại học, là một người con gái, lại thích chơi bời ở ngoài, đúng lúc gặp phải mấy vị công tử như Chu Đỉnh Thiên, vì thế từ một vài người quen biết giới thiệu, không hiểu ra sao mà lại cặp vào nhau.
Chu Đỉnh Thiên cũng không biết thân phận của cô ta, nếu không đánh chết gã ta cũng không dám đùa giỡn với cháu gái của Trưởng ban tuyên truyền tỉnh ủy. Mối thù này cũng do đó mà ra. Bởi vậy, cho dù Thẩm Uyển Vân ở tòa soạn gây sức ép như thế nào, chỉ cần không làm trái với nguyên tắc, thì ông ta cũng một mắt nhắm một mắt mở cho qua.
Bây giờ Thẩm Hoành Quốc lại tới Ủy ban kỷ luật tỉnh, Thẩm Uyển Vân sống lưng tự nhiên thêm thẳng ra.
Quẳng ra một tấn bom ra ngoài, tự nhiên sẽ có người chạy ra chụp lấy.
Nỗi khổ của Chu Chí Phương nói không thành câu, đa số áp lực xuất phát từ bên trên, chỉ còn cách tìm vài người thế mạng, nghĩ như thế sẽ nhanh chóng kết thúc chuyện này. Ngay sau đó, phó chủ tịch thành phố chủ quản phụ trách mảng công việc này, lại thêm ông chủ công ty xây dựng người nhận gói thầu xây dựng hạng mục công trình này liền gặp hạn.
Chu Chí Phương ngồi trong phòng làm việc, với bộ dạng cắn răng nghiến lợi của ông ta, đột nhiên, thư ký ngồi bên nghe thấy tiếng đập bàn từ bên trong truyền ra, không khỏi sợ đến mức giật mình một cái. Bí thư Chu lại nổi giận gì rồi.
Khoảng thời gian này, tần suất nổi giận của Chu Chí Phương ngày càng cao, ở xa cũng thường xuyên nghe tiếng lão đại đập bàn quẳng đồ vật. Lưu Nhất Hải muốn đẩy cửa đi vào, do dự một chút lùi lại ra sau.
Chu Chí Phương bị chơi xỏ rồi, không biết ai ở đằng sau lưng ông ta đã đâm cho ông ta một nhát dao? Ông ta đột nhiên nhìn ra cửa hét to một tiếng:
- Lưu Nhất Hải, cậu vào đây!
Lưu Nhất Hải lập tức đẩy cửa bước vào, gã phát hiện vẻ mặt của Chu Chí Phương rất khó coi, cẩn thận hỏi một câu:
- Bí thư Chu, có chuyện gì ạ?
Chu Chí Phương trầm giọng nói:
- Đã điều tra rõ thân phận tay phóng viên đó chưa?
Lưu Nhất Hải lau khô mồ hôi:
- Đang điều tra, nhanh thôi!
Chu Chí Phương phất phất tay:
- Cậu ra ngoài đi!
Lưu Nhất Hải đi ra đến cửa, ngừng lại một chút, gã ta quay đầu vào hỏi một câu:
- Bí thư Chu, phóng viên của báo tỉnh và đài truyền hình đều đã đến cả rồi.
- Việc này giao cho bộ phận tuyên truyền giải quyết đi!
- Vâng ạ! Vậy bây giờ tôi đi thông báo.
Lúc Lưu Nhất Hải đi ra ngoài, Chu Chí Phương ngẩng đầu lên, thở một hơi dài. Ông ta không hiểu lắm, chính mình trong chuyện này, phản ứng cũng có thể coi là nhanh, chuyện đó xảy ra, ngay lập tức đã phái người xuống phong tỏa hiện trường, tổ chức cứu viện, nhưng không hiểu vì sao tin tức vẫn bị lộ ra ngoài?
Hôm nay là ngày chính quyền thành phố Giao Châu đứng ra làm sáng tỏ sự thật với xã hội và giới truyền thông, bọn họ nhất định sẽ phải đưa ra lý do họp lý để giải thích cho việc này. Đây cũng được coi là cơ quan chính phủ đối với việc chiếc cầu lớn Giao Châu, làm ra bộ mặt chính diện để đối đáp lại dư luận!
Trưởng ban tuyên truyền Sở Nam và Chủ tịch thành phố Giao Châu Tiếu Cố Đồng cùng nhau xuất hiện trong buổi họp báo lần này, hai người đang ở phía sau thương lượng:
- Chủ tịch thành phố Tiếu, anh xem một phóng viên mình phát cho họ một bao lì xì một ngàn đồng như thế đủ không?
Tiếu Cố Đồng vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng âm thầm mắng: Tên ma ranh Chu Chí Phương, có công thì đều là của lão, xảy ra chuyện thì bố mày phải gánh. Nghĩ đến việc phó Chủ tịch thành phố vô duyên vô cớ bị một bài học, trong lòng ông ta liền lạnh run lên, điểu nhân này xuống tay thật đúng là ác.
Người chủ quản việc này là phó chủ tịch thành phố, chỉ treo một tấm biển báo, vốn dĩ chuyện này thật sự với người ta không liên quan, chẳng qua ở hội nghị lần trước, đối với hành động của Chu Chí Phương có chút phê bình kín đáo, không nghĩ tới lão tiểu tử này lại có thể nhanh như thế thì ném đá xuống giếng, hãm hại người ta.
Chỉ có điều những tin tức nội bộ phải có người truyền ra ngoài, chẳng lẽ Chu Chí Phướng có thể dùng tay che được trời? Mắng thì mắng, buổi họp báo phóng viên vẫn phải tham gia, đây chính là giúp chính phủ che đậy sự việc này.
Ông ta nhìn Sở Nam một cái, lại nghĩ tới lúc xây dựng chiếc cầu lớn Giao Châu và phong cảnh vùng ven sông, tốn hết vài tỷ, cuối cùng gây ra một đống phiền phức. Số tiền đầu tư vào đó đã vượt quá xa so với dự toán, những người còn lại sẽ đi về đâu, Tiếu Cố Đồng trong lòng đương nhiên biết một chút.
Vì thế ông ta phóng tay một chút:
- Hai ngàn đi! Xã hội bây giờ, mấy trăm một ngàn bao nhiêu đây thì làm được cái gì?
Sở Nam cũng không nhiều lời, lập tức gọi người đi chuẩn bị.
Hôm nay những phóng viên lại đây, phần lớn đều là Báo tỉnh và đài truyền hình tỉnh, còn có phóng viên những toà soạn báo nổi tiếng của thành phố này và một số thành phố lân cận, Dương Mễ cũng có trong đó.
Hai mươi mấy phóng viên, tụ tập đứng dưới sảnh, đương nhiên có một số người muốn đào bới một số tin tức có giá trị, làm cho chính mình nổi tiếng, cũng có một số người đến đây hôm nay chủ yếu chú ý đến phần thưởng của mình được bao nhiêu.
Mặc dù có rất nhiều người ngày càng không tin tưởng những tin tức không đúng sự thật, nhưng việc phóng viên lấy lì xì đã một thông lệ, đây là một thực tế không thể chối cãi.
Mà lần này chính quyền thành phố Giao Châu cũng tương đối khách sáo, các phóng viên sau đi vào hội trường, không ngờ còn có người đến pha trà cho bọn họ, dưới chén trà có kèm theo một phong bì. Kẻ ngốc cũng biết nên làm gì với phía bên dưới, sau đó thì bọn họ ai ai cũng mang một nụ cười rất mãn nguyện, chính quyền thành phố Giao Châu này thật đúng là cao tay.
Cầm lấy tiền lì xì, những bản tin thì dễ dàng viết hơn rồi, tất cả mọi người đều biết làm sao nắm giữ cây bút trên tay mình, tự nhiên việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, đó là điều quan trọng của cây viết đem lại, mấu chốt không hề được đề cập đến nữa.
Lúc Dương Mễ uống trà, ngón tay dường như vô ý chạm vào bao thư, thật ra là đang đoán thử xem bên trong chứa bao nhiêu gạo. Xem ra chuyến đi ngày hôm nay không tệ lắm, Dương Mễ lộ ra một nụ cười, trong các phóng viên hôm nay, chắc chắn cô ấy là người bắt mắt nhất.
Ban Tuyên truyền Sở Nam đi ra, gã đứng ở trên đài, cùng mọi người nói vài câu đơn giản, vài phóng viên mượn micro sôi nổi đứng lên hỏi:
- Trưởng Ban Sở, sự việc chiếc cầu lớn Giao Châu lần này, nghe đồn trong đó có xe cộ và người đi đường rớt xuống nước, đến nay vẫn chưa tìm ra tung tích, việc này có thật không?
Vị phóng viên này cũng coi như là biết cách hỏi, bởi vì việc chiếc cầu lớn Giao Châu sụp đổ, đã là việc mà mọi người đều đã biết, sự thật bày ra trước mặt, thì cho dù thành ủy Giao Châu và chính quyền thành phố, cũng không thể nào trong một đêm xây lại một cây cầu hoàn toàn mới. Hơn nữa vị phóng viên này còn nhấn mạnh hai chữ tin đồn, Sở Nam liền liếc anh ta một cái, vị này chính là một phóng viên nữ của báo thành thị Giao Châu.
Cô gái này là người có tài, phải chú ý đề bạt cô ấy, Sở Nam phóng ra một ánh mắt tán thưởng, trên mặt vẫn tiếp tục duy trì thói quen tươi cười, diễn ra tố chất tốt đẹp trong lòng của gã.
Sở Nam cất cao giọng:
- Nếu đã là tin đồn, vậy thì không phải là sự thật.
Khi Sở Nam trả lời câu hỏi về vấn đề này, rất tiết kiệm lời nói, không dám thêm nhiều một chữ, hoặc bớt đi một chữ, trả lời vắn tắt, trên mặt một mực duy trì nụ cười, biểu hiện như chính mình đối với việc này rất có lòng tin.
Ánh đèn flash không ngừng lóe ra, chiếu thẳng vào khuôn mặt của vị đã từng có danh hiệu về tài hùng biện, tài tử Giao Châu. Trưởng ban tuyên truyền Giao Châu đã bốn mươi hai tuổi, dưới tình huống như vậy, cũng bày ra phong thái phi phàm của ông ta, không kiêu không nóng nảy.
- Trưởng Ban Sở, theo như chúng tôi được biết, chiếc cầu lớn Giao Châu sụp đổ, thật sự là do kế hoạch của bên chính phủ có thay đổi, chẳng qua là trong thời gian tháo bỏ, công việc phá sập có vấn đề, điều này có phải sự thật không?
Vị phóng viên này cũng rất có tài, không ngờ có thể đem sự cố này, chuyển thành do chính phủ chủ động tháo dỡ, về phần nguyên nhân thôi, đó chính là quy hoạch thành thị thay đổi. Nếu còn có người nào hỏi, vì sao vừa mới xây dựng lại phải muốn tháo dỡ, vậy thì câu trả lời vừa vặn, như vậy có thể lôi kéo nhu cầu nội địa! Vì xúc tiến nền kinh tế Giao Châu tiếp tục phồn vinh hưng thịnh.
Sở Nam đã lưu ý lại, bộ dạng rất công tử bột của vị phóng viên này, một lát phải cho y thêm một bao lì xì nữa mới được, có tài, rất có tài! Chẳng qua, Sở Nam cũng không có hành động khôi phục từ bất kì câu hỏi nào, ông ta đem bao thuốc nổ này, ném cho chủ tịch thành phố đại nhân.
- Tiếp theo đây Tiếu chủ tịch thành phố sẽ trả lời những câu hỏi của quý vị, mọi người có những vấn đề nào không hiểu rõ, Chủ tịch thành phố Tiếu sẽ có những câu trả lời làm vừa lòng quý vị.
Sở Nam nói xong, lập tức vỗ lên một tràng pháo tay.
Các phóng viên cũng đều vỗ tay theo, Tiếu Cố Đồng từ trong hội trường xuất hiện, mẹ nó, ngươi không thể nói thêm hai câu sao, như vậy ngươi sẽ chết à! Kỳ thật, Tiếu Cố Đồng không đồng ý tham gia cuộc họp báo kiểu này lắm. Gặp mặt với phòng viên lần này, không phải trợn mắt lên để nói dối sao?
Ôi! Chẳng lẽ đây là một việc làm vì công chức nhà nước phải có những chất tố như thế này sao?
Lúc Tiếu Cố Đồng đi lên đài, theo bản năng chợt nảy ra một chút vào lương tâm của mình, công cụ này sớm đã biến mất.
Lương tâm không còn ở đây nữa, cho nên mới cảm giác được một chút đau đớn.
Trong hội trường vang lên một tràn vỗ tay nhiệt liệt, lúc Tiếu Cố Đồng bước lên đài chủ trì, ánh đèn flash một lần nữa nhấp nháy không ngừng.
- Chủ tịch thành phố Tiếu, ngài đối với chiếc cầu lớn Giao Châu bị sụp đổ lần này, có điều gì cần thiết giải thích với giới truyền thông và quần chúng không?
Dương Mễ đứng lên, nhắc đến một việc có thể gia tăng sự quan trọng trong câu hỏi của mình.
Tất nhiên nếu đã đến đây, thì không thể quá trầm lắng, dù sao cũng phải khiến người ta biết được sự tồn tại của mình. Dương Mễ hỏi một câu hỏi rất kỹ xảo, không giống như phóng viên không chuyên vừa rồi, vuốt mông ngựa (nịnh bợ) một cách rõ ràng như vậy.
Cô ta hỏi như vậy, chính là muốn chính chủ tịch thành phố Tiếutự nói ra, người nói thế nào thì chúng tối sẽ viết như thế, giống như đem quyền tự chủ giao cho Tiếu Cố Đồng.
Mắt Tiếu Cố Đồng sáng ngời lên, không nghĩ đến trong đám phóng viên mục nát này, lại có một cô gái xinh đẹp như thế, ông ta khẽ mỉm cười, hướng về phía ống kính, vẫn duy trì hình tượng tốt đẹp.
Tiếu Cố Đồng nói:
- Vấn đề huyên náo gần đây liên quan đến việc chiếc cầu lớn Giao Châu, tôi tin tưởng, các bạn cũng tin tưởng, sự chú ý cao độ của lãnh đạo thành uỷ, và chính quyền thành phố của chúng ta sẽ cố gắng, giải quyết tất cả các vấn đề, nhất định tương lai gần đây nội trong thời gian ngắn nhất sẽ giải quyết được, chúng tôi sẽ đưa ra một lời giải thích hài lòng cho toàn dân thành thị và truyền thông.
Tiếu Cố Đồng ngừng một chút, ánh mắt lướt nhìn qua toàn hội trường:
- Có vấn đề chúng tôi nhất định xét xử, có sai lầm, chúng tôi nhất định sửa đổi, có hi vọng, chúng tôi nhất định tranh thủ. Đồng thời cũng mong toàn dân thành thị và truyền thông hãy tin tưởng chúng tôi, tất cả quyết định và điểm xuất phát của thành uỷ, đều là tốt, đều xuất phát vào sự phát triển kinh tế Giao Châu và lợi ích của toàn dân quần chúng.
- ba ba…
Toàn hội trường vang lên một tràn vỗ tay, cách xa ngàn dặm vẫn nghe thấy tiếng vỗ tay không ngừng, Tiếu Cố Đồng phát hiện mình càng ngày có thể nói dối mà không đỏ mặt, hơn nữa những điều lý thẳng hợp tình, đứng trên đài này, vẻ mặt càng toả sáng, tinh thần càng phấn chấn.
Sở Nam ở dưới đài đi vào lối đi bí mật: bản lĩnh chủ tịch thành phố Tiếungày càng thâm hậu! Tuy nhiên, thân trong quan trường, người nào mà không trải qua ba đao lục quan, tất cả điều được mài luyện từ những trường hợp như thế này.
Lúc này, trong đám người vang lên âm thanh tiếng một người không thể nào hoà hợp:
- Chủ tịch thành phố Tiếu, theo hiểu biết, lần này nhận thầu chiếc cầu lớn Giao Châu và phong cảnh vùng ven sông là do một công ty xây dựng có tên là Đỉnh Thiên xây dựng, mà chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Đỉnh Thiên Kiến chính là Chu Đỉnh Thiên con trai của bí thư Chu, điều này có phải là sự thật không?
Ầm —— câu hỏi này như một tấn bom, nổi lên một trân xôn xao không nhỏ, mọi người điều nhìn qua nhìn lại, rốt cuộc là người nào không biết điều, không ngờ lại đề ra một câu hỏi như thế này? Vẻ mặt Tiếu Cố Đồng có chút không được tự nhiên, ông ta ngẩng đầu nhìn qua hướng bên kia.