Rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị, nhưng việc khẩn cấp, có thể bỏ qua thì bỏ qua. Ai bảo tên Bí thư Thành ủy Song Giang chết tiệt lại bệnh nặng vào đúng lúc này, hiện tại thành phố Song Giang như rắn mất đầu, lòng người không yên.
Ngày hôm sau tin tức truyền đến tai rất nhiều người đang thèm muốn vị trí đó, Trương Nhất Phàm vội vàng bàn giao công việc.
Không ngờ Tiền Học Lễ đột nhiên lại đi vào văn phòng của Trương Nhất Phàm, trong mắt có chứa nhiều cảm xúc. Rốt cuộc thì nhà họ Trương đã xuất hiện nhân tài mới, chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà có thể vọt lên cấp sở.
Tuy rằng lần này đảm nhiệm thủ trưởng địa phương, cấp bậc không thay đổi, nhưng ý nghĩa có khác. Tiền Học Lễ liền cân nhắc, nối lại quan hệ tốt với nhà họ Trương, chỉ có điều ông ta phát hiện gần đây ngay cả thủ hạ của Trương Nhất Phàm đối với ông ta cũng có ý xa lánh.
Vì thế ông ta hoài nghi trong lòng, hay là việc làm mờ ám của mình với nhà họ Phương đã bị hắn biết rồi? Bởi vậy hôm nay ông ta mới tự mình đến đây.
Dù sao Tiền Học Lễ cũng là người lãnh đạo trực tiếp, Trương Nhất Phàm mang theo nụ cười đứng dậy chào hắn.
- Bí thư Tiền!
- Nhất Phàm à! Chúc mừng cậu. Cậu lại xông pha giang hồ rồi.
Tiền Học Lễ nói đùa một câu, cố gắng tạo không khí vui vẻ một chút.
Trương Nhất Phàm cười nhạt nói:
- Còn không phải nhờ lãnh đạo cất nhắc sao, cũng là tổ chức sắp xếp cả, tôi không thể không tuân mệnh được.
Tiền Học Lễ cười ha hả, trong lòng thầm nghĩ: “Thường nói Kinh thành có người dễ làm quan, xem ra đúng là như vậy. Mẹ nó, mình đúng là đồ đầu lợn, tự nhiên lại chạy sang cùng phe với người họ Phương, thật ngốc không thể nói được”.
Hiện tại Phương Cảnh Văn, người chủ tịch này đang bị hai vị Bí thư và Phó Bí thư liên kết chèn ép, ngày nào cũng khó sống cả. Gia cảnh của người ta cũng không thua kém ngươi, dựa vào cái gì lại sợ ngươi chứ? Tỉnh Tương vốn là thế lực của Trương gia, thế mà các người lại dám nhúng tay vào.
Tình thế trước mắt, Tiền Học Lễ tự nhiên khôn khéo thấy rõ, hôm nay ông ta đến đây quy hàng.
- Chủ nhiệm Nhất Phàm, nếu không bận thì tối nay đến nhà tôi dùng bữa cơm đạm bạc?
Trương Nhất Phàm liếc nhìn Tiền Học Lễ một cái, thầm nghĩ ngươi đến chậm một bước rồi, lúc đầu ngươi tại sao lại đem con gái gả cho Tằng Hào Hiếu? Hiện tại Phương Cảnh Văn không được, ngươi lại muốn sang bên này hả? Trong lòng Trương Nhất Phàm ghét nhất là loại hành vi này.
Tình đồng chí đứng về cùng một phe là rất quan trọng, lập trường không kiên định, sau này sợ rằng sẽ bị ăn quả đắng. Trương Nhất Phàm cũng trả lời khôn khéo:
- Thật ngại quá, tối nay đã có hẹn hết rồi. Nếu không thì hai ngày sau tôi và Tiểu Phàm đến nhà anh chơi được không?
Hai ngày sau à, hai ngày cậu đã đi rồi. Tiền Học Lễ tự nhiên biết là hắn muốn chối từ, kỳ thực trong lòng không muốn đến. Vì thế ông ta liền nghĩ, không cần nói nhiều thêm nữa, Trương Nhất Phàm khẳng định đã đoán được mình muốn gia nhập vào phe nhà họ Trương rồi.
Hai người này mỗi người đều có những dự tính trong lòng. Tiền Tuyết Mai vội vàng chạy vào,
- Chủ nhiệm Trương, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm nha, tôi và Củng Phàm Tân chia tay anh!
Tiền Tuyết Mai còn chưa tới, đã nói vang lên rồi. Lúc cô ta đi vào, bất ngờ nhìn thấy bố đang ngồi ở trong. phòng chậm rãi uống trà.
Tiền Tuyết Mai đang tươi cười lập tức nghiêm nét mặt, Trương Nhất Phàm nhìn cô cười:
- Được rồi! Nhưng tối nay không rảnh, trưa mai được không!
Trương Nhất Phàm cười sảng khoái trả lời.
Tiền Học Lễ cười ngại ngùng đứng dậy.
- Chủ nhiệm Nhất Phàm, cậu bận rồi, tôi đi trước đây.
Ông ta nhìn Tuyết Mai một cái rồi bước ra ngoài.
Trương Nhất Phàm là có ý gì chứ, còn không nể mặt mình bằng con gái mình? Tiền Tuyết Mai vừa rồi hẹn với hắn, hắn liền đồng ý. Tiền Học Lễ gừ một tiếng, tiểu tử này không ngờ lại mỉa mai lúc mình đến.
Chỉ có điều ông ta lại không có cách gì, người ta hai ngày sau đã đi rồi, làm sao nối lại quan hệ với hắn đây. Hắn đồng ý với Tiền Tuyết Mai chẳng phải là coi bạn bè cao hơn sao, như vậy là muốn thể hiện cho mình thấy.
Tiền Học Lễ tự nhiên đã rõ mọi việc, chỉ có điều khi trở về văn phòng làm việc vẫn còn có chút khó chịu. Đường đường một lãnh đạo, không ngờ lại bị cấp dưới mỉa mai.
Buổi tối Trương Nhất Phàm thật sự không rảnh, mấy người bạn của mình sau khi nghe được tin tức này, đều chạy lại chúc mừng. Uông Viễn Dương, Tần Xuyên, Đường Vũ, Liễu Hải, Lã Cường, Lý Trị Quốc, Trần Trí Phú, Liên Phương Như Hồng cũng đều đến cả.
Bọn người đó đến mười mấy người, một bàn sợ ngồi không đủ.
Cũng được, từ thành phố Đông Lâm đến tỉnh lị chỉ có hơn hai giờ ngồi xe, đi đường cao tốc bây giờ cũng dễ dàng hơn. Bọn họ khoảng năm giờ chiều đến tỉnh, tối còn phải quay về nữa.
Nhìn thấy những người này, Trương Nhất Phàm liền mắng một câu:
- Các người thành thật khai đi, ai là người cầm đầu?
Bây giờ Hồ Lôi cũng ở trong tỉnh, bọn họ đều quen Hồ Lôi, nhìn thấy Trương Nhất Phàm nói như vậy, mấy người cười ầm lên, Uông Viễn Dương nói:
- Không có ai cầm đầu cả, mọi người cùng nhau nghĩ đến, đúng lúc trên đường đụng nhau. Rất trùng hợp, rất trùng hợp.
Trương Nhất Phàm muốn cùng với bạn bè liên hoan, Đổng Tiểu Phàm tất nhiên không thể nói gì, bởi vì làm quan lớn cũng rất cần nhiều người tận tâm ở bên cạnh, nếu không có lực lượng chống đỡ ở bên dưới thì con đường làm quan chắc cũng kết thúc rồi.
Người làm quan, hai chữ trên ít dưới nhiều, trên đỉnh còn phải có ô dù nữa. Sau đó giẫm lên hai ba bậc thang từng bước một đi lên. Bên dưới phải có căn cứ vững chắc, ngươi mới có thể tiếp tục hướng về phía trước mà trèo.
Nghe Trương Nhất Phàm nói phải tụ họp bọn họ, Đổng Tiểu Phàm nói với vẻ ân cần:
- Uống rượu ít thôi.
Sau đó cô còn nói thêm một câu: “vì cục cưng của chúng ta, tối về anh không được làm phiền em đâu đấy”.
Trương Nhất Phàm cũng biết sau khi uống rượu vào có mùi rất khó chịu, dù sao hiện tại cũng không phải là lúc hai người đang yêu nhau, càng uống càng hăng hơn, náo loạn điên cuồng hoang dại, người ta càng vui vẻ hơn.
Sống và yêu đương là hai chuyện khác nhau, Đổng Tiểu Phàm đang mang thai không ngửi được mùi rượu, rõ ràng sẽ để Trương Nhất Phàm tự giải quyết chỗ ngủ ở nơi khác.
Trong phòng bao, người ở hai bàn đều là những người thân tín của mình mấy năm nay, lúc Tô Như Hồng đã gần bốn mươi tuổi nhìn Trương Nhất Phàm với vẻ mặt cảm kích, còn có vẻ kính nể vài phần.
Trong mắt của mọi người, Trương Nhất Phàm chính là một nguồn sức mạnh tiềm tàng, một chú ngựa ô quan trường, tung hoành khắp nơi, không đâu địch nổi. Trong mắt của Tô Như Hồng thì Trương Nhất Phàm giống như một anh hùng tung hoành thiên hạ, sau lưng có mỹ nhân, nhưng cô ta quyết định làm một Hoa Mộc Lan.
Ai nói nữ không bằng nam, Tô Như Hồng đã đi theo Trương Nhất Phàm tung hoành khắp nơi! Cho nên trong mắt của Tô Như Hồng có mấy phần kính nể.
Chúng sinh bình đẳng, đó chỉ là lời nói mà thôi. Có người sinh ra đã ở trên cao quan sát người khác, quan sát chúng sinh. Ai cũng không có cách để thay đổi chuyện này, bởi vậy, Tô Như Hồng quyết định đem mười mấy năm lãng phí trước kia bổ sung lại.
Lúc ăn cơm, mọi người cũng tương đối đông, ngồi một bàn không đủ, hai bàn lại quá rộng. Hơn nữa tất cả mọi người đều muốn ngồi cùng bàn với Trương Nhất Phàm. Nhưng rất nhiều người vẫn tự giác ngồi vào một bàn khác, giống như Tô Như Hồng, Vương Bác, còn có đám người Viên Thành Công nữa.
Mấy người bọn họ là gia nhập sau nên trong lòng tự biết mình thua kém hơn bọn người Đường Vũ. Nhưng Trương Nhất Phàm đưa ra một đề nghị, hay là đem ghép hai cái bàn lại đi!
Vì thế nhân viên phục vụ lại bận rộn, đem hai cái tròn đổi thành hai cái bàn vuông. Mười mấy người nhanh chóng quây quần một chỗ. Trong lòng mọi người đều vui vẻ cả, càng thấy cảm kích hơn, cảm giác mình được Trương Nhất Phàm quan tâm chiếu cố.
Như vậy trong lòng mọi người sẽ không có sự phân biệt, đều giống nhau cả.
Trong đám người đó thì Tô Như Hồng là cô gái duy nhất, sau khi toàn bộ mọi người đều đã kính rượu Trương Nhất Phàm xong, cô cũng bưng ly của mình đến trước mặt Trương Nhất Phàm, rất thành ý nói:
- Cảm ơn anh đã giúp đỡ, chén rượu này dù có trăm vạn lời cũng không thể nói hết được. Như Hồng bất tài, xin uống trước để kính anh!
Tiếp đó mọi người còn chưa nói gì, Tô Như Hồng liền uống cạn.
Hồ Lôi nói thầm một câu: “Thiên ngôn vạn ngữ, trong lời của chị Như Hồng cũng hơi mờ ám quá đấy!”. Mọi người đều nghe thấy, Trương Nhất Phàm trừng mắt với Hồ Lôi, mau uống rượu phạt đi.
- Cảm ơn chị Hồng.
Trương Nhất Phàm nói một tiếng chị Hồng, Tô Như Hồng đột nhiên thấy mềm nhũn dưới chân, thiếu chút nữa là té lăn ra đất.
Tên tiểu tử Hồ Lôi cười một trận, làm cho Tô Như Hồng cũng cảm thấy xấu hổ.
Khi dùng cơm được khoảng ba giờ đồng hồ, mọi người nói đến hơn chin giờ thì về. Hồ Lôi nói hôm nay gã mời khách, mọi người đi hát karaoke hoặc là đi tắm xông hơi, nhưng mọi người đều khước từ.
Tuy rằng nhiều người tụ tập như vậy, mọi người đều rất có hứng thú, có thể đi chơi tiếp nhưng qua một số lần, một số việc nên có chừng mực thì dừng lại. Hơn nữa bọn họ cũng không dám làm phiền Trương Nhất Phàm quá lâu, vì thời gian ba ngày vời hắn mà nói là rất gấp.
Mà bọn họ đến trước đều có chuẩn bị, mỗi người đều mang theo tài xế riêng, nếu lập tức trở về cũng không qua mười hai giờ.
Từ biệt mọi người, Trương Nhất Phàm và Hồ Lôi đang chuẩn bị mở cửa lên xe thì một chiếc BMW màu đỏ chạy lại.
- Lên xe đi!
Cửa kính xe lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Uyển Vân. Hồ Lôi thấy vậy, lập tức phất tay bye bye.
- Các người nói chuyện đi, tôi đi trước đây.
Trương Nhất Phàm cũng không khách sáo, lên xe Thẩm Uyển Vân.
- Uống nhiều rồi phải không?
Thẩm Uyển Vân lấy khăn lau đưa cho hắn. Trương Nhất Phàm nhận lấy, lau mặt mũi.
- Sao em lại tới đây?
Trương Nhất Phàm không có say, chỉ có điều uống hơi nhiều nhưng vẫn còn đi được.
- Ngày mốt anh đi rồi, em có thể không tới sao?
Thẩm Uyển Vâm lái xe đi, mắt nhìn về phía trước, nói.
- Ha ha…
Trương Nhất Phàm cười, nhích lại gần hơn.
- Tối nay đi đâu?
- Đến nhà em thôi!
Thẩm Uyển Vân vẻ mặt bình tĩnh, chuyên tâm lái xe.
Trương Nhất Phàm đưa tay khoác lên vai Thẩm Uyển Vân, giọng điệu kéo dài.
- Chuyện hạnh phúc nhất của anh trong cuộc đời này chính là gặp gỡ các cô gái. Tiểu Vân, cảm ơn em!
Hắn còn gật gật đầu nhìn Thẩm Uyển Vân nói.
Thẩm Uyển Vân mỉm cười thản nhiên:
- Sai lầm lớn nhất của em trong cuộc đời này chính là gặp được anh, khiến em muốn dừng lại mà dừng không được.
Trương Nhất Phàm sửng sốt, sau đó hắn cười rộ lên. Gặp gỡ mình đúng là làm khổ Thẩm Uyển Vân thật. Chỉ có điều hai người đến lúc này muốn tách ra cũng không dễ. Trương Nhất Phàm im lặng hút thuốc.
Thẩm Uyển Vân thản nhiên nói:
- Nhưng em chưa bao giờ hối hận.
Cô lấy tay kéo đầu Trương Nhất Phàm lại.
- Cho nên anh nhất định phải tốt với em, không được phụ lòng em đó! Em có thể không cần quan tâm bên cạnh anh có mấy người phụ nữ, nhưng nhất định trong lòng anh phải có em, nếu không thì…!
- Nếu không thì như thế nào?
Trương Nhất Phàm ngồi xuống, yên lặng nhìn cô.
- Băm vằm anh, tất cả mọi người đều vô dụng!
Thẩm Uyển Vân hung dữ nói một câu, đột nhiêncười ha hả.
Trương Nhất Phàm ngạc nhiên, ngơ người ra, hồi lâu không có phản ứng gì.