Hoa Mĩ Chi ở Song Giang này có một căn phòng mới mua, bởi vì không hề trang hoàng sửa sang gì nên vẫn chưa đến ở. Lúc mới đến khu này, Hoa Mĩ Chi nhìn sau thấy không có ai theo dõi mới len lén đi vào.
Bảo vệ khu có 3 người, đều ở bên trong chơi bài, may mà hôm nay trời lạnh một chút, bọn họ cũng lười đi tuần tra. Lúc Hoa Mĩ Chi đi vào, bọn họ căn bản là không nhìn thấy.
Vào khu đó, đi đến tòa nhà thứ năm, Hoa Mĩ Chi quay đầu lại nhìn lướt qua, cô giống như một đảng viên nằm vùng cẩn trọng đi từng bước một. Nhận thấy đúng là không có một ai theo dõi, cô mới đi lên lầu, đập cửa trên tầng bốn.
Thùng thùng… thùng thùng thùng… Đây là ám hiệu giữa bọn họ, hai trước ba sau, lúc đập đến lần thứ hai, cánh cửa mở ra:
- Sao lại về rồi?
Tên đầu trọc kéo cô vào cửa, nhìn thăm dò bên ngoài sau đó đóng cửa lại.
- Cô chắc chắn không có người bám theo cô chứ?
Trong phòng rất đơn sơ, một chiếc ghế sô pha cũ, một chiếc bàn trà cũ, còn có một chiếc giường. Ngoài ra không còn có một đồ đạc nào khác nữa.
Hoa Mĩ Chi đặt đồ ăn khuya lên bàn, liền đi vào nhà vệ sinh:
- Ai theo dõi tôi chứ? Anh quá đa nghi rồi. đây là lần đầu tiên tôi dọn đến đây ở, không hề quen biết ai.
Hoa Mĩ Chi cởi quần, ngồi bệt trên bồn cầu.
Phòng vệ sinh này ngoài bồn cầu cũng không có thêm phương tiện gì nữa.
Tên đầu trọc ngồi xuống mở cặp lồng ra, nghe thấy tiếng nước tiểu của Hoa Mĩ Chi liền mắng:
- Phụ nữ các cô thì biết cái khỉ gì! Chỉ biết dạng hai chân ra rồi nói em muốn em muốn! Xong rồi thì đưa tiền.
Cô cũng không tranh luận cùng tên đầu trọc, ngồi trên bồn cầu cố sức rặn, nhìn vẻ mặt của cô hình như bị táo bón mãi không ra được. Tên trọc thấy cô hồi lâu vẫn không nói gì liền hỏi:
- Hôm nay cô lại đi làm?
Hừ… Hoa Mĩ Chi nhẹ nhàng thở ra, xé tờ giấy lau phía dưới, sau đó nhìn tờ giấy trên tay. Trên giấy có dính chút chất lỏng màu trắng. Cô ném giấy đi rồi trả lời:
- Không đi làm thì anh nuôi tôi à?
- Mẹ kiếp, căn phòng này không phải tôi mua cho cô à?
Tên trọc vừa uống rượu vừa mắng.
- Tiền tu sửa còn cần mấy chục nghìn nữa thì lấy đâu ra? Đồ đạc trong nhà thì không có lấy một cái.
Hoa Mĩ Chi kéo quần đứng lên, rửa tay ở vòi nước bên cạnh.
Tên trọc uống vào hớp rượu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hoa Mĩ Chi dáng điệu có vẻ vẫn khá:
- Hôm nay tiếp mấy người?
Hoa Mĩ Chi lườm gã một cái:
- Hai, sao vậy? Anh ghen à?
Nghe nói như thế, tên trọc sắc mặt tối sầm lại mắng:
- Mẹ kiếp, cô thật là ngu, chẳng lẽ cô không cho bọn chúng đeo bao? Muốn làm đến mức cô nhiễm bệnh rồi chết như thế nào nữa à!
Hoa Mĩ Chi không để ý hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh tên trọc, mở ra một phần ăn khuya khác và bắt đầu ăn. Mới ăn được một miếng cô liền nói:
- Anh không cần quan tâm tôi như vậy, anh nghĩ rằng tôi muốn sao! Đàn ông các người, có ai cam tâm tình nguyện cứu tôi chứ? Tôi còn phải tự khắc phục hậu quả ấy chứ! Nếu anh thật lòng thương tôi thì tu sửa lại căn phòng này đi.
Tên trọc có chút bực mình, nhưng nghĩ đến người trên đời này dù gì cũng đều mục nát như vậy liền không nghĩ gì nữa. Gã biết Hoa Mĩ Chi muốn giải nghệ, nhưng vẫn chưa đủ tiền trang trải cho cuộc sống thành thị, hơn nữa căn phòng này vẫn chưa có tiền tu sửa lại. Cô lại đã hai mươi tám tuổi, nếu không kiếm tiền thêm hai năm nữa thì không có gì để sống.
Tên trọc uống liền hai hớp rượu:
- Kiếp sau đi, cả đời này chỉ sợ không giải nghệ nổi. Tối nay phải thật đã đời, có lẽ đây là lần cuối chúng ta làm việc này, từ nay về sau cô phải tự bảo vệ lấy mình.
Lần cuối cùng? Hoa Mĩ Chi rùng mình, nhìn thấy bộ dạng tên trọc không giống nói dối, liền nói thầm một câu:
- Sớm biết anh không an tâm nên mới muốn tôi đến.
Tên trọc im lặng ngồi uống rượu, Hoa Mĩ Chi lườm gã một cái, còn có chút lo lắng hỏi gã:
- Này, anh trọc, anh rốt cuộc là đã đắc tội với ai vậy? Ngay cả anh Cương cũng không giúp nổi sao?
- Gã ấy à? Haha..
Tên trọc mỉm cười:
- Gã ngay cả chính mình còn không bảo vệ nổi thì còn bảo vệ che chở được cho ai nữa!
Hoa Mĩ Chi liền ngẩn người, đó là ai? Nhất là mấy người vũ nữ các cô càng hiểu biết thế lực của Thù Cương ở thành phố Song Giang này, không ngờ ngay cả bản thân y cũng khó bảo toàn, Hoa Mĩ Chi thật không thể nghĩ ra được, bọn họ rốt cuộc đã đắc tội với loại người như thế nào.
Hoa Mĩ Chi nghĩ tới một cảnh tượng bên bờ song Nguyên Thủy, đột nhiên thốt lên một câu:
- Sẹo Đen bị bắt rồi.
- Cái gì?
Tên trọc kinh ngạc, bình rượu trong tay rơi xuống đất. Choang.
- Anh sao vậy?
Hoa Mĩ Chi còn không biết đã xảy ra chuyện gì, bởi vì hôm đó cô vừa khéo lại không đi làm, cũng không được chứng kiến chuyện Liễu Hải mang theo một đám người tiến vào vũ trường Đêm Mông Lung. Tên trọc trốn ở Tây Tạng mấy ngày, hôm qua mới đến đây ẩn nấp.
Gã vốn dĩ muốn đi ra khỏi thành phố trong đêm, lại sợ bị cảnh sát mai phục tìm được chứng cớ nên vẫn lẩn trốn ở thành phố Song Giang. Đêm qua gã gọi điện thoại gấp cho Hoa Mĩ Chi, bởi vì vài kẻ tay chân của gã đều đã bị sa lưới hết, tên trọc không còn lấy nổi một người có thể tin cậy được.
Hoa Mĩ Chi là người cuối cùng gã có thể tin tưởng được, nghe được tin Sẹo Đen đã bị bắt, gã sợ đến ngây người đi. Buổi sáng gã mới gặp mặt Sẹo Đen, phái tên tiểu tử này đi kiếm tiền, hai người cùng nhau chạy trốn.
Buối tối tên Sẹo Đen đã bọ bắt, liệu tên tiểu tử này có nói cho cảnh sát biết gã đang ẩn trốn ở đâu không?
Nhìn người đàn bà trước mặt, vốn dĩ muốn một lần cuối đêm nay nhưng xem ra không thể được rồi, phải nhanh chóng đi thôi.
Tên trọc ăn qua loa mấy miếng, đảo qua đảo lại bữa ăn khuya, sau đó gã trở về phòng ngủ lấy túi đồ:
- Cô đi xem xem bên ngoài có ai không đi?
- Lại phải đi nữa à?
Hoa Mĩ Chi nhìn gã, dường như có một chút không muốn. Tên đầu trọc mắng cô:
- Hôm nay cô đã “chiến” hai lần rồi vẫn còn thấy chưa đủ sao?
Hoa Mĩ Chi có chút tức giận:
- Đi thì đi!
Đang nói bỗng có người gõ cửa.
- Ai đó?
Tên trọc lấy ra một con dao găm, đưa mắt ra hiệu cho Hoa Mĩ Chi. Hoa Mĩ Chi đi đến gần cửa:
- Ai vậy?
- Nhân viên quản lý thu phí thu nhập tài sản!
Hoa Mĩ Chi nói:
- Chúng tôi vẫn chưa đến ở, nộp phí quản lý thu nhập tài sản cái gì chứ!
Ngoài cửa có người nói:
- Tôi nhìn thấy các người mấy tối sáng đèn rồi, sao có thể nói không có ai ở được chứ?
Hoa Mĩ Chi cũng không đôi co thêm:
- Vậy ngày mai các anh tới, tôi ngủ rồi.
- Không nộp tôi đành phải dập cầu giao, xem cô còn nói hay được không.
Đối phương vừa mới dứt lời, trong phòng đột nhiên tối sầm không nhìn thấy gì nữa.
Hoa Mĩ Chi định đi mở cửa cãi nhau với mấy kẻ kia liền bị tên trọc ngăn lại. Một lát sau, hai người chợt nghe thấy âm thanh lộc cộc đi xuống dưới lầu.
- Tôi đi mở điện!
Hoa Mĩ Chi giọng lén lút nói, tên trọc nói:
- Cẩn thận một chút.
Không ngờ cánh cửa vừa mới hé mở, chỉ nghe thấy một âm thanh thật mạnh đập vào vách tường, tên trọc nhanh chóng phản ứng lại, kéo lấy Hoa Mĩ Chi, dùng dao găm gí vào cổ cô.
- Các người không được qua đây!
- Haha…Trọc à, mày thấy làm như vậy có tác dụng sao? Vậy bọn tao là cái thá gì? Làm bộ cảnh sát chính nghĩa à?
Hồ Khoa mang theo năm sáu người anh em, đồng loạt xông ra trước cửa.
Tên trọc con ngươi đảo qua đảo lại nhanh như chớp:
- Hồ Khoa, tốt xấu gì thì chúng ta cũng từng là anh em, mày tha cho tao đi!
Hồ Khoa lắc đầu:
- Không có ai cứu được mày đâu, chấp nhận số phận đi! Ai bảo mày dám đụng phải trời.
Tên trọc rất không cam lòng:
- Hồ Khoa, chắng lẽ mày thật sự không niệm tình nghĩa giữa chúng ta khi xưa sao?
Tên trọc ép chặt lấy Hoa Mĩ Chi, chậm rãi lùi vào trong phòng. Lúc này có người bật điện lên, trong phòng lại sáng đèn. Hồ Khoa mang theo ba người đi vào, để lại hai người trấn thủ bên ngoài.
Hồ Khoa châm điếu thuốc, chậm rãi nói:
- Không phải tao không giúp mày, thực ra mày có rất nhiều cơ hội, tại sao lúc chúng tao hẹn đi lấy tiền, mày còn muốn thay đổi chủ ý? Nếu mày lúc đó quay đầu lại thì không chừng bây giờ còn có cơ hội xoay chuyển nhưng hiện tại đã thực sự bó tay rồi.
Tên đầu trọc rất không cam lòng:
- Con nhỏ đó rốt cuộc là ai?
Hồ Khoa lắc đầu:
- Điều này đối với mày không có chút ích lợi gì, mày có biết cũng không có tác dụng gì nữa rồi? Mày hãy bỏ dao xuống theo tao đi đi! Có lẽ còn có thể nói được đôi lời tốt đẹp.
Kỳ thật, Hồ Khoa khẳng định sẽ không nói tốt, tính tình Trương Nhất Phàm y không phải rất hiểu, nhưng bất kể là ai, đổi lại là người của chính mình bị cưỡng ép như vậy, hơn nữa lúc đổi người lại bị tên trọc bày ra một đường, là ai thì cũng không thể cam lòng được.
- Thả cô ta ra đi, cô ta không bảo vệ nổi mày đâu. Mày cũng biết quy tắc rồi đấy, cô ta trong tay mày không có ý nghĩa gì hết.
Nhưng tên trọc thế nào cũng không chịu thả người, gã run run nói:
- Không được, không được. Tao biết nếu tao đi chắc chắn chỉ có con đường chết. Mày đừng hòng lừa được tao!
Tên trọc nghĩ đến Thù Cương và tên Hán Ca đều bị đánh thành như vậy, còn gã thì sao? Đi theo bọn chúng, tuyệt đối là một đi không trở lại. Thậm chí còn tồi tệ hơn là, đối phương không những có thể điều động Cục Công an nhân dân mà còn có thể khiến loại như bọn Hồ Khoa thay hắn liều mạng.
Nhân vật có thể giao du với cả hai loại người ấy, đi thì chỉ có một chữ chết!
Hơn nữa còn chết rất thê thảm.
Hoa Mĩ Chi không thể tin được, người đàn ông thường xuyên ăn nằm với mình không ngờ đến lúc quan trọng này lại lấy mình làm bia đỡ. Mới nghe thấy kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa, không ngờ bọn lưu manh này càng vô tình vô nghĩa hơn.
Nghĩ đến đây, Hoa Mĩ Chi nhân lúc tên trọc nói chuyện liền nhấc giày cao gót, đạp một cái thật mạnh. Mũi chân tên trọc lập tức đau nhói. A… Hoa Mĩ Chi nhân cơ hội đẩy tên trọc ra rồi chạy ra phía sau, mấy người phía sau Hồ Khoa lập tức xông lên, cướp lấy dao găm trong tay tên trọc. Ba chân bốn cẳng đè gã xuống mặt đất.
Tên trọc hét lên đau đớn:
- Hoa Mĩ Chi con kỹ nữ thối tha kia!
Hoa Mĩ Chi nhìn gã, lòng chán nản buồn bã, trên đời này đúng là không thể tin ai được. Trước lúc sống chết, con người đều ích kỷ như vậy.
Mấy người trói tên trọc lại, gã không cam lòng nói:
- Hồ Khoa, mày thực sự tuyệt tình như vậy sao? Thả tao ra đi, trong tài khoản của tao còn có hơn một trăm nghìn, cho mày hết đấy!
Hồ Khoa lắc đầu:
- Yên tâm đi chết đi, tao không cứu nổi mày đâu!
Tên trọc tuyệt vọng đột nhiên rống lên một tiếng, hướng về phía Hồ Khoa:
- Hồ Khoa, ông liều mạng với mày!
Bịch… Hồ Khoa tung một cước, đá vào trước ngực tên trọc.
- Đưa đi!
Lúc mấy người áp giải tên trọc ra khỏi khu, có nhân viên bảo an nhìn thấy:
- Này! Đứng lại…
Hồ Khoa dừng lại, mồm ngậm điếu thuốc lạnh lùng nhìn lại, tên nhân viên bảo an kia thấy phía sau Hồ Khoa còn có mấy người nữa, còn áp giải một người bị che kín đầu liền kéo tên còn lại:
- Đừng nhiều chuyện.
Tên nhân viên bảo an kia khá có tinh thần trọng nghĩa từ cửa phòng bảo vệ đi ra:
- Mấy người các anh làm gì thế này?
Mẹ kiếp, ông ghét nhất bị cản đường, Hồ Khoa cắm điếu thuốc vào miệng, lấy tay vỗ vỗ mặt tên nhân viên bảo an:
- Tiểu tử, lo trông cửa cho tốt đi!