Nhà Bí thư tỉnh ủy. Vương Trạch Vinh thật sự không thể tin có một ngày mình đi vào đây, hơn nữa còn với thân phận con rể.
- Tiểu Mật.
Hứa Tố Mai thấy Lữ Hàm Yên liền kích động chạy tới kéo nàng ngồi xuống ghế.
Được Vương Trạch Vinh và Lữ Khánh Phân phân tích, Lữ Hàm Yên rốt cuộc đã thừa nhận sự thật này. Vì vậy Vương Trạch Vinh mang nàng đến nhà Hạng Nam.
Mặc dù trong nhà Hạng Nam rất khí thế nhưng Lữ Hàm Yên lại không có cảm giác nhiều. Nàng vẫn cảm thấy ở huyện Khai Hà ấm áp hơn. Bây giờ trong lòng Lữ Hàm Yên rất sợ. Nàng sợ đây đều là một giấc mộng. Nghĩ đến Lữ Khánh Phân đang chờ mình trong biệt thự kia, nàng chỉ cảm thấy ở bên Lữ Khánh Phân mới có tình cảm chân chính.
Hạng Nam nhìn Lữ Hàm Yên rồi nói:
- Tiểu Mật, nhiều năm rồi bố mẹ đã tìm ở nhiều nơi, không lúc nào không nhớ con. Con có thể về nhà, bố mẹ rất vui.
Hạng Nam nói chuyện rất bình tĩnh nhưng Vương Trạch Vinh có thể thấy vẻ vui mừng trên mặt lão.
Hứa Tố Mai ôm một album ảnh ra cho Lữ Hàm Yên xem và kể lúc nàng còn bé.
Thấy Hứa Tố Mai hưng phấn như vậy, Vương Trạch Vinh cũng vui thay cho bà. Là mẹ, Hứa Tố Mai rất chú ý đến con gái của mình.
Lữ Hàm Yên cũng từ từ dung nhập vào, hai người nói chuyện khá vui vẻ.
- Trạch Vinh, đến phòng của chú.
Hạng Nam mỉm cười nhìn Lữ Hàm Yên và Hứa Tố Mai một lát rồi đứng dậy nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh vội vàng đứng dậy đi theo Hạng Nam.
Phòng làm việc của Hạng Nam rất lớn, có một giá sách lớn. Hạng Nam ngồi xuống ghế rồi nói với Vương Trạch Vinh:
- Ngồi xuống nói chuyện.
Bây giờ trên người Hạng Nam thể hiện rõ ràng vẻ uy nghiêm của lãnh đạo cao cấp.
Vương Trạch Vinh đi tới ngồi xuống ghế đối diện với Hạng Nam.
- Trạch Vinh, cô chú chỉ có Tiểu Mật là con. Mất tích nhiều năm như vậy bây giờ có thể tìm về, cô chú rất vui. Thoáng cái đã hơn 20 năm, Tiểu Mật cũng đã lấy chồng. Là bố, chú cảm thấy nợ Tiểu Mật rất nhiều.
Nghe Hạng Nam nói, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Hàm Yên từ nhỏ đã sống rất hạnh phúc, mẹ nuôi cô ấy rất tốt với Hàm Yên.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Việc này chú đã cho người điều tra, Lữ Khánh Phân rất tốt với Tiểu Mật. Một người phụ nữ dồn tất cả tâm trí lên người Tiểu Mật.
- Trạch Vinh, cháu và Tiểu Mật đã đi đăng ký kết hôn, cháu bây giờ đã là chồng của nó. CHú muốn nghe ý định sắp tới của cháu.
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh mà nói. Thực ra với điều kiện của Vương Trạch Vinh, nếu không phải tình huống của Lữ Hàm Yên quá đặc biệt thì hắn không thể lấy Lữ Hàm Yên. Hạng gia không phải một gia tộc nhỏ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cháu cảm thấy cuộc sống ở huyện Khai Hà bây giờ rất được. Cháu sẽ từng bước đi tới.
Hạng Nam nói:
- Tình hình của cháu, chú vẫn quan sát. Mặc dù trong sự phát triển của cháu có tính ngẫu nhiên, nhưng điều này nói rõ cháu rất biết nắm bắt cơ hội. Nhưng cháu không phát hiện được đến tận bây giờ cháu vẫn chưa thực sự đối mặt thực tế.
Vương Trạch Vinh thật không biết Hạng Nam hiểu về mình nhiều như vậy. Nghe vậy, Vương Trạch Vinh liền nhìn Hạng Nam với ánh mắt dò hỏi.
Hạng Nam nói:
- Cháu là chồng của Tiểu Mật, chú không hy vọng Tiểu Mật chịu khổ. Cho nên chú hy vọng cháu có thể mang đến cuộc sống hạnh phúc cho Tiểu Mật. Là con rể duy nhất của chú, cháu phải mau chóng quen với cuộc sống của mình.
Từ lời này cũng để lộ Hạng Nam có chút bất mãn với năng lực hiện nay của Vương Trạch Vinh. Với ánh mắt của Hạng Nam thì Vương Trạch Vinh là người không hiểu gì về quan trường. Cứ tiếp tục như vậy thì Vương Trạch Vinh không thể đi quá xa. Hạng Nam cũng thông qua con đường của mình tìm hiểu được lịch sử phát triển của Vương Trạch Vinh. Lão hiểu Vương Trạch Vinhbởi vì có quan hệ với lãnh đạo tỉnh ủy nên phát triển như vậy. Hạng Nam vừa thấy buồn cười vừa có suy nghĩ về người con rể này. Lão hy vọng Vương Trạch Vinh có thể mau chóng trưởng thành.
Hạng Nam xem ra rất áy náy với Lữ Hàm Yên nên muốn dùng hết sức giúp Vương Trạch Vinh.
- Trạch Vinh, cháu bây giờ ở huyện Khai Hà như thế nào thì chú cũng biết. Nhưng cháu có thể thật sự giải quyết vấn đề này sao? Chú muốn nói cho cháu biết những suy nghĩ của chú sau nhiều năm.
Nghe đến đây, Vương Trạch Vinh liền chú ý ngay. Hạng Nam có thể lên làm Bí thư tỉnh ủy tức là có nhiều suy nghĩ về chốn quan trường. Lão chấp nhận chỉ điểm cho mình, như vậy đã coi Vương Trạch Vinh là người nhà.
- Tục ngữ nói muốn có thì phải cho đi trước. Lời này không biết cháu có hiểu đạo lý trong đó không?
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói.
- Phải biết bỏ?
Hạng Nam gật đầu nói:
- Đúng vậy. Chữ bỏ và được rất dễ giải thích, gần như ai cũng biết điều này. Nhưng chính thức thực hiện lại không có mấy người. Chữ này trong chốn quan trường rất quan trọng. Cháu nhất định phải cẩn thận suy nghĩ, chữ này bao gồm đạo lý làm quan. Trong chốn quan trường không có gì là tuyệt đối. Quan trường rất thực tế, quan chức có thể từ cơ sở không ngừng tiến lên, ai cũng không thể coi bọn họ là người không biết gì hết. Nếu cháu có thể hiểu đạo lý đó thì cháu đã thành công một nửa.
Thấy Vương Trạch Vinh trầm ngâm suy nghĩ, Hạng Nam mỉm cười. Vương Trạch Vinh phát triển quá nhanh, rất nhiều việc cũng không hiểu rõ. Từ tình hình của lão để nhìn thì có chút không hài lòng về việc Vương Trạch Vinh chia rõ hai phe địch ta trong thường vụ Huyện ủy Khai Hà. Đặc biệt trong đám thường vụ Khai Hà, Vương Trạch Vinh không có mấy người là tay chân thân tín, điều này khiến Hạng Nam phải suy nghĩ rõ.
Để Vương Trạch Vinh có thời gian suy nghĩ một chút, Hạng Nam nói tiếp:
- Một người thể hiện ra trí tuệ, dũng khí đó là kết quả của việc hài hòa với hoàn cảnh. Tại sao có những người bên cạnh không thể tụ tập bên ai cả. Quan trọng đó chính là người này không thể làm cho người ta thấy được lực lượng, dũng khí, rộng lượng và đồng tình trên người anh ta. Tình huống của cháu ở huyện Khai Hà cũng là như vậy. Cháu có nghĩ đến rằng dựa vào cái gì mà mọi người muốn theo cháu. Cháu không thể hiện lực lượng của mình cho người ta thấy, người ta cũng không phải thằng ngốc nên sao bọn họ đi theo cháu?
Vương Trạch Vinh nói:
- Đến cùng một cấp độ, mọi người chênh lệch nhau không nhiều thì cháu có gì cho bọn họ?
Hạng Nam nói:
- Cháu dù là không có cũng không thể để cho người khác thấy như vậy. Nếu muốn có được quyền lên tiếng thì phải có năng lực. Mà năng lực này có rất nhiều phương diện, phải cho người ta thấy theo cháu sẽ tiến bộ, mới có thể có lợi ích nhiều hơn nữa. Vừa nãy cháu nói không đúng. Cháu cho rằng trên người mình không có gì có thể cho người khác là sai. Mỗi người có nhu cầu khác nhau. Có lẽ thứ cháu không để ý thì người khác lại muốn. Cháu sau này phải dành nhiều thời gian suy nghĩ việc này. Có đôi khi tiến hành trao đổi một chút thì cháu sẽ có lợi ích rất lớn.
Vương Trạch Vinh cảm thấy mình như hiểu một chút nhưng không thể nói rõ.
Hạng Nam biết Vương Trạch Vinh muốn suy nghĩ cẩn thận việc này cũng không khó. Nhưng muốn chính thức vận dụng trong chốn quan trường thì không phải ngày một ngày hai là được. Hạng Nam bây giờ chỉ có thể chỉ điểm một chút, còn thực hiện phải dựa vào chính bản thân Vương Trạch Vinh.
Hạng Nam đổi đề tài mà nói:
- Trạch Vinh, bây giờ cháu có hai sự lựa chọn. Một là chú điều cháu lên tỉnh vào một phòng ban nào đó. Mặc dù không cao nhưng từ từ phát triển, con đường này tốt cho tất cả mọi người. Tiểu Mật cũng có thể điều lên, nó cũng có thể thường xuyên về nhà. Thứ hai là cháu tiếp tục làm việc ở huyện, phát triển từng bước. Con đường này có chút khó khăn.
Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ hai con đường này. Lên tỉnh mặc dù được nhưng nếu thật sự như vậy thì cố gắng của hắn sẽ bay biến. Hơn nữa Vương Trạch Vinh rất tự tin, hắn không hy vọng sống dưới cái bóng của Hạng Nam. Hắn muốn dựa vào năng lực của mình đánh thiên hạ. Mặc dù hắn là tay mới trong chốn quan trường nhưng dựa vào năng lực của hắn, hắn không tin không thể khống chế được huyện Khai Hà.
- Cháu thấy mình nên ở lại huyện Khai Hà.
Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Nam mà nói.
Thực ra hai lựa chọn này Hạng Nam chỉ đưa ra để thử xem chí hướng của Vương Trạch Vinh. Nếu Vương Trạch Vinh chọn cách thứ nhất thì lão sẽ thấy người này không có tiền đồ bồi dưỡng. Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh chọn việc tiếp tục ở lại huyện Khai Hà, Hạng Nam liền cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Chú rất vui vì cháu lựa chọn ở lại huyện Khai Hà. Đây cũng là điều chú hy vọng cháu làm. Đừng nhìn huyện Khai Hà bây giờ có chút phức tạp, nhưng chú tin cháu nếu có thể đối phó xong tình hình phức tạp này thì sẽ có tác dụng rất lớn đối với bước tiếp theo của cháu.
Nói đến đây Hạng Nam dừng lại một chút:
- huyện Khai Hà là nơi rèn luyện cho cháu. Chú sẽ không giúp cháu. Tất cả mọi chuyện sẽ do cháu tự giải quyết. Ngoài ra, chuyện Tiểu Mật là con gái chú không được truyền ra ngoài. Cháu không được lợi dụng bất cứ khả năng nào.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Cháu hiểu, nếu có thể dựa vào năng lực của mình mà phát triển thì đây chính là cơ hội rèn luyện cho cháu. Cháu sẽ chú ý.