Ngô Đại Giang chăm chú lái xe làm Vương Trạch Vinh cảm thấy khá buồn cười. Ông bạn học này bây giờ rất trung thành với hắn.
Vào khu công nghiệp, Vương Trạch Vinh thấy một tình huống mới đó là con đường đi thông khu nhà hắn đã được mở rộng thêm, hai bên đường trồng khá nhiều cây cỏ và hoa.
Thấy cảnh này, Vương Trạch Vinh không cần nghĩ cũng biết là chủ khu công nghiệp làm như vậy là để lấy lòng hắn.
Ngô Đại Giang ngồi trong xe đợi Vương Trạch Vinh. Sau khi xuống xe, Vương Trạch Vinh cầm cặp đi vào trong nhà. Trên đường đi hắn gặp không ít người già. Những người này nhìn Vương Trạch Vinh đều có ánh mắt khác lạ. Trên mặt không ít người lộ ra vẻ nịnh bợ.
Đi vào nhà, Vương Trạch Vinh thấy trong nhà có rất nhiều người. Ngoại trừ bố mẹ hắn ra thì còn không ít bà con họ hàng. Trước kia đám họ hàng này ít khi qua lại nhà Vương Đại Hải, trong đó có một ít người cậy mình làm ở phòng ban tốt ở trên huyện nên không để mắt nhà Vương Đại Hải. Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh lên làm phó chủ tịch thường trực, những người này liền đổi mặt ngay. Lúc rảnh rỗi đều chạy đến nhà Vương Đại Hải giúp mọi việc.
- A, Trạch Vinh về rồi.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, bên trong phòng lập tức trở nên náo nhiệt. Mấy người họ hàng còn chủ động đứng lên mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống, điều này làm Vương Trạch Vinh cảm thấy mình như không phải về nhà vậy. Cũng may những người này không biết hắn là con rể Bí thư Hạng, nếu biết thì sẽ như thế nào đây?
Trong nhà đều là bà con họ hàng của bố mẹ Vương Trạch Vinh. Hai hôm trước Hứa Tố Mai đã sớm rời đi. Thân phận cả bà trước mặt mọi người chỉ là họ hàng xa của Lữ Khánh Phân, mọi người không biết bà là vợ của Bí thư Hạng. Theo tình hình bây giờ thì dù là Hứa Tố Mai hay Vương Trạch Vinh đều không muốn để lộ chuyện hắn là con rể của Bí thư tỉnh ủy ra. Theo suy nghĩ của Hạng Nam đó là hy vọng Vương Trạch Vinh có thể rèn luyện ở huyện Khai Hà. Chỉ có tự mình rèn luyện thì mới có thể phát triển được.
Mẹ Vương Trạch Vinh vốn muốn dùng việc này thể hiện với mọi người. Nhưng Vương Trạch Vinh sau khi nói ý kiến của Hạng Nam đối với bà, bà thấy Bí thư tỉnh ủy có ý kiến liền lập tức tán thành. Trong mắt bà thì Bí thư tỉnh ủy giống hệt như hoàng đế. Bí thư tỉnh ủy nói thế nào thì nên làm như vậy.
Vương Đại Hải bây giờ cũng đã thay đổi dáng vẻ, trông rất phấn chấn. Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, ông liền nghiêm túc nói với hắn:
- Về rồi à? Ngồi đi. Chuyện hôn lễ của con, chúng ta đã bàn bạc một chút.
Vương Đại Hải cẩn thận nói quá trình hôn lễ với Vương Trạch Vinh, việc này có lẽ là do kết quả nghiên cứu của mọi người.
Nghe Vương Đại Hải nói, Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này làm hơi quá. Riêng ô tô con đã mấy chục chiếc. Xe này là do mọi người chủ động muốn giúp Vương Trạch Vinh chạy quanh thành, tiệc rượu cũng khoảng 500 bàn, hơn nữa chưa chắc đã đủ. Nghe thấy vậy, Vương Trạch Vinh liền đau đầu. Nếu làm lớn như vậy thì hắn nhất định bị người mắng ở sau lưng. Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh nói với Vương Đại Hải:
- Bố, việc này theo ý con là phải làm nhỏ, làm lớn như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Vương Đại Hải trừng mắt nói:
- Kết hôn là việc lớn của đời người, người cần mời nhất định phải mời. Hơn nữa chỉ trong nhà máy này thôi thì con nhà người ta cưới đều mời chúng ta, lần này coi như đáp lễ bọn họ.
Vương Đại Hải còn chưa nói suy nghĩ thật của mình ra. Con lão đã làm quan, vợ chồng Vương Đại Hải rất muốn thể hiện với người.
Mấy bà cô đều nói giúp Vương Đại Hải, tỏ vẻ Vương Trạch Vinh bây giờ đã là phó chủ tịch, Vương gia coi như nở mày nở mặt nên không thể làm tùy tiện được. Nhất định phải làm cho mọi người thấy được sự hưng thịnh của Vương gia.
Lần trước truyền ra chuyện kết hôn đã thu được nhiều tiền mừng như vậy đã khiến Vương Trạch Vinh rất lo lắng. Thấy mọi người không ngừng khuyên mình, Vương Trạch Vinh liền kéo bố mẹ vào trong phòng ngủ.
Vương Trạch Vinh đóng cửa lại rồi nói với hai người:
- Bố mẹ hy vọng con vẫn làm quan hay bị người hại cho mất chức?
Tiền Thanh Phân nghe thấy vậy liền lo lắng nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, có phải xảy ra chuyện gì không mà nói như vậy?
Vương Đại Hải cũng giật mình mà nói:
- Con kéo bố mẹ vào đây, có chuyện gì thì con nói đi.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống nói:
- Bố, mẹ. Con bây giờ mới lên làm phó chủ tịch nên rất nhiều người bất mãn với con. Bố mẹ còn nhớ chuyện thu tiền lần trước không?
Nghe Vương Trạch Vinh nhắc đến việc này, Vương Đại Hải vội vàng nói:
- Bố không ngờ nhiều như vậy, cũng may con kịp thời xử lý.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bố mẹ nghĩ xem mới thu từng đó tiền đã có người ý kiến rồi. Chẳng may chúng ta bày tiệc người ta tặng tiền thì sao?
Tiền Thanh Phân nói:
- Mẹ tính có lẽ không ít.
Vương Đại Hải nói:
- Không thể ít được. Theo bố thấy cũng phải hơn triệu.
Vương Đại Hải bây giờ coi như đã mở rộng tầm mắt thay đổi suy nghĩ trước đây.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đúng ạ. Đến lúc đó tất cả mọi người đến tặng quà, chẳng may thu nhiều tiền như vậy thì sẽ có người ở sau lưng nói con là quan tham. Lời đồn rất đáng sợ.
Vương Trạch Vinh nói thêm:
- Nếu như danh tiếng của con bị mất, như vậy người phản đối con không phải sẽ dùng việc này để hại con sao? Nếu bọn họ lấy cớ việc này biến thành lợi dụng hôn lễ để nhận tiền, con mất chức thì sao?
Vương Trạch Vinh cố ý nói nghiêm trọng một chút. Hắn biết chỉ có thể như vậy mới làm bố mẹ bỏ đi suy nghĩ kia.
Tiền Thanh Phân nói:
- Chẳng lẽ không bày tiệc rượu sao?
Bà mặc dù bị Vương Trạch Vinh nói cho sợ nhưng vẫn không muốn. Bà có mỗi một mình Vương Trạch Vinh, chẳng lẽ làm việc vui cũng không dám sao?
Vương Đại Hải vung tay lên nói:
- Tiệc rượu thì nên làm nhưng theo bố thấy nên đưa ra một quy định. Người đến tham gia không được mang tiền tới.
Vương Đại Hải suy nghĩ một chút thấy vì mặt mũi mà ảnh hưởng đến Vương Trạch Vinh thì không hay lắm. Tiền đồ của Vương Trạch Vinh là quan trọng nhất. Thời gian này Vương Đại Hải rất oai phong trước mặt mọi người. Lão biết mọi người đều là muốn nhờ vả Vương Trạch Vinh. Nếu Vương Trạch Vinh đột nhiên xảy ra chuyện thì không biết đám người đó trở mặt như thế nào.
Vương Trạch Vinh không ngờ Vương Đại Hải có chiêu này, hắn cười nói:
- Dù sao chúng ta cũng không thiếu tiền mà bố. Cứ theo lời bố, không thù quà của ai hết.
Kết hôn mà không bày tiệc rượu thì không được rồi. Huyện Khai Hà có truyền thống này nên bắt buộc phải làm.
Tiền Thanh Phân nói:
- Chẳng may người ta cứ cố đưa thì sao?
Bà vẫn nghĩ đến chuyện có người tặng tiền nên nghĩ ra vấn đề này.
Lời này của bà làm Vương Đại Hải và Vương Trạch Vinh ngẩn ra. Chẳng may người ta cứ ấn tiền vào tay thì sao?
Vương Đại Hải có biện pháp liền nói:
- Như vậy đưa ra hạn mức đi. Dưới 200 tệ thì nhận, trên thì không nhận.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cái này cũng khó nói.
Vương Trạch Vinh cảm thấy làm vậy là có vấn đề. Nhưng trong lúc nhất thời không có cách nào khác. Chẳng qua chuyện hôm nay làm hắn yên tâm. Chỉ cần không thu nhiều tiền như lần trước là được mà. Nhận ít tiền chắc không sao.
Vương Đại Hải nói:
- Việc này con không cần lo, bố sẽ xử lý.
Ba người nói chuyện thêm lát nữa, Vương Đại Hải nói:
- Đúng, mẹ Hàm Yên gần đây nói là muốn hai đứa lên tỉnh thành một lần. Có lẽ là mời bà con đến gặp hai đứa. Con gọi điện hỏi bà ấy xem.
Vương Trạch Vinh nghe xong liền gọi cho Hứa Tố Mai.
- Mẹ, bọn con cần lên tỉnh sao?
Vương Trạch Vinh không hiểu sao Hạng Nam lại bố trí như vậy.
Hứa Tố Mai nói:
- Mẹ đang định gọi điện cho con. Mẹ về bàn với bố con. Ý của ông ấy là con tổ chức tiệc cưới ở huyện nhất định phải chú ý ảnh hưởng. Nếu như thu nhiều tiền sẽ ảnh hưởng đến phát triển của con. Ngoài ra ý bố con là sau khi con tổ chức ở huyện thì lên tỉnh một chút. Người trong nhà đến lúc đó sẽ đến, người ngoài không mời ai cả.
Nghĩ đến gia tộc mà Hạng Nam nói, Vương Trạch Vinh có chút lo lắng. Hắn chỉ là con rể, không thuộc về Hạng gia. Cho dù gia tộc có thế lực thì sao chứ, không biết chừng người ta không coi trọng hắn.
Vương Trạch Vinh nói chuyện mình đã bàn với bố mẹ cùng Hứa Tố Mai. Hứa Tố Mai rất đồng ý rồi nói:
- Như vậy rất tốt. Không nên vì chút tiền mà ảnh hưởng đến danh tiếng.
Vốn bà và Hạng Nam còn lo lắng nhà Vương Trạch Vinh sẽ tổ chức tiệc rượu để thu tiền loạn và gây ảnh hưởng. Bây giờ nghe được Vương Trạch Vinh nói đã biết khả năng này và đề phòng. Hứa Tố Mai rất vui. Đến cấp bậc như bà, tiền không quan trọng mấy. Danh tiếng còn quan trọng hơn tiền nhiều.
Thấy trong nhà nhiều họ hàng như vậy, Vương Trạch Vinh liền lấy cớ trên huyện có việc để chạy ra ngoài. Điều này làm mấy người họ hàng muốn nhờ Vương Trạch Vinh rất buồn bực. Vương Trạch Vinh nói được vài câu đã chạy rồi.
Vương Trạch Vinh rời đi liền chạy đến nhà Lữ Hàm Yên. Hắn mở cửa ra thấy không ai ở nhà, lúc này hắn mới nhớ đến là thời gian đi làm.