- Trạch Vinh, xin lỗi!
Lữ Hàm Yên nhẹ nhàng vuốt ve vùng ngực bằng phẳng của Vương Trạch Vinh, thỏ thẻ nói. Khi có được hạnh phúc thì nàng lại càng cảm khái những việc trước kia.
Vương Trạch Vinh nghe được câu nói khó hiểu liền hỏi:
- Xin lỗi cái gì chứ?
- Trạch Vinh, trước kia nếu em kiên quyết thêm chút nữa thì chúng ta sẽ không xa nhau lâu như vậy!
- À! Việc này à!
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Quên đi, đều là chuyện quá khứ cả rồi, giờ không phải em vẫn thành vợ của anh sao?
Cố rúc sâu vào lòng Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên nói:
- Kỳ thực, anh và Tiểu Giang cũng khá xứng.
Lời này tùy rằng rất khẽ, nhưng Vương Trạch Vinh giật cả nảy, cố làm như bình tĩnh, ra vẻ khó hiểu hỏi:
- Hôm nay em làm sao vậy, toàn nói những câu khó hiểu.
Cắn một cái lên tay Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên đột nhiên nói:
- Đừng nói rằng anh và Tiểu Giang không có gì, thực ra em biết tất.
Lữ Hàm Yên cũng là một cô gái cực thông minh, luận về chỉ số IQ thì nàng tuyệt đối cũng không thua kém Tiểu Giang, chỉ có điều nàng không thể hiện ra mà thôi. Có bao nhiêu chuyện xảy ra ở cái huyện này mà có thể dấu diếm được nàng cơ chứ.
- Biết tất! Em biết gì cơ chứ?
Vương Trạch Vinh thất kinh hỏi.
Lữ Hàm Yên thở dài một hơi, tay ôm chặt lấy Vương Trạch Vinh nói:
- Anh không phải phụ nữ nên không biết. Em có thể cảm nhận được tình ý của Tiểu Giang với anh. Vì sự phát triển của anh mà nàng tình nguyện rời đi. Việc này hoàn toàn là suy nghĩ cho anh!
Hóa ra là việc này! Vương Trạch Vinh cảm thấy mình thiếu chút nữa thì bị dọa sợ đến đổ mồ hôi rồi. Không ngờ việc này lại để cho Lữ Hàm Yên phát giác ra.
- Tiểu Giang đang ở chỗ nào?
Vương Trạch Vinh không biết nói gì đành hỏi. Tiểu Giang lại từ xa về đây mà hai người bận rộn cho hôn lễ, nên Vương Trạch Vinh còn chưa kịp bố trí chỗ ở cho nàng.
- Chị ấy đang ở khách sạn. Nói là ở khách sạn thì tiện hơn. Thật sự là mẹ em có tới đó bảo chị ấy về nhưng chị ấy không chịu.
Nói tới đây, Lữ Hàm Yên hỏi Vương Trạch Vinh:
- Anh nói thật đi, trong lòng anh có ý nghĩ gì với Tiểu Giang hay không?
Đề tài vốn bị chuyển đi lại bị lại kéo giật trở về.
Vương Trạch Vinh thần than trong lòng. Bất kể là người phụ nữ nào, khi đề cập đến một người phụ nữ khác thì đều vô cùng tò mò.
- Lần này Tiểu Giang làm phù dâu cũng rất công phu, chị ấy rất chú ý đến tất cả trang phục của hôn lễ. Đáng tiếc là thời này không cho phép cưới hai người bằng không anh cưới thêm chị ấy thì tốt quá. Tiểu Giang thật đẹp, em là đàn ông thì cũng động tâm.
Lữ Hàm Yên khẽ cười nói.
Vương Trạch Vinh nghe đến đó không biết nói gì, rốt cuộc là Lữ Hàm Yên nghĩ cái gì vậy!
Giả bộ mệt mỏi, Vương Trạch Vinh nói:
- Ngủ đi thôi.
- Em không ngủ được, em muốn cùng anh tâm sự về Tiểu Giang.
Lữ Hàm Yên rõ ràng có chút hưng phấn, tuy rằng hai người vừa mới điên cuồng một trận nhưng chắc là do hôm nay kết hôn nên tâm trạng nàng rất tốt.
Vương Trạch Vinh không muốn nói tiếp, nhắm mắt giả bộ đã ngủ.
Lữ Hàm Yên tựa vào ngực Vương Trạch Vinh, nghe được nhịp tim đập một cách bất bình thường, trong lòng thấy buồn cười vì hiểu chồng mình chỉ giả vờ ngủ. Kỳ thật Lữ Hàm Yên cũng không phải là không biết, chuyện của Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang đều lọt vào mắt nàng, nàng càng có cảm giác chắc chắn là hai người này đã xảy ra cái gì đó. Lần này Tiểu Giang muốn làm phù dâu nên nàng có ý để cho Tiểu Giang thỏa mãn tâm nguyện.
Nghĩ đến Tiểu Giang vì Vương Trạch Vinh mà chịu rời bỏ cương vị công tác để đi xa, Lữ Hàm Yên có ấn tượng rất tốt với Tiểu Giang. Nàng cảm thấy mình hơi có lỗi với Tiểu Giang, nếu như mình và Vương Trạch Vinh chưa từng xa cách thì thôi, đằng này có một thời gian mình và Vương Trạch Vinh đã rời xa nhau, lúc ấy Tiểu Giang và Vương Trạch Vinh lại cùng ở một văn phòng. Nếu bọn họ có phát sinh điều gì thì cũng không thể dị nghị được.
Quên đi, chỉ cần không làm gì quá đáng ở trước mặt mình thì cứ mắt nhắm mắt mở đi! Lữ Hàm Yên thầm quyết định như vậy.
Vương Trạch Vinh căn bản cũng không biết Lữ Hàm Yên còn có ý nghĩ như vậy, trong chốc lát cứ nghĩ đến Lữ Hàm Yên rồi lại sang Giang Anh Hà. Điều khiến Vương Trạch Vinh khó hiểu nhất chính là trong đầu hắn còn hiện ra tình cảnh Triệu Lệ dùng miệng giải quyết vấn đề giúp mình.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Vương Trạch Vinh lại tiến vào mộng đẹp.
Hai vợ chồng Vương Đại Hải đang ngồi nói chuyện với Hứa Tố Mai, Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên liền đi vào.
- Mẹ! Sao mẹ lại ở đây?
Nhìn thấy Hứa Tố Mai, Lữ Hàm Yên liền hỏi. Đối với người mẹ ruột này của mình, Lữ Hàm Yên bắt đầu tiếp nhận rồi, nghĩ đến việc không phải cha mẹ đẻ vứt bỏ mình mà vẫn tìm kiếm suốt hơn 20 năm trời, tình cảm ruột thịt trong nàng lại ùa lên.
- Ha ha, mẹ tới đây từ sớm rồi.
Hứa Tố Mai nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Lữ Hàm Yên thì liền vui mừng, kéo Hàm Yên ngồi xuống cạnh mình.
- Trạch Vinh, vừa rồi bố mới nói chuyện với bà thông gia, con xem xem, ngày hôm qua không biết sao trong nhà lại xuất hiện rất nhiều bao lì xì đầy tiền, việc này nên làm thế nào cho phải đây!
Vương Đại Hải hiện giờ rất là kinh hãi, chỗ bao lì xì đó không phải cái loại chỉ có mấy trăm đồng mà toàn hơn một ngàn, khiến cho cả đêm qua lão không ngủ được.
Vương Trạch Vinh cũng không ngờ chỗ của bố mình cũng có, e là chỗ của Lữ Khánh Phân cũng có thể có.
Nhìn sang Hứa Tố Mai, Vương Trạch Vinh biết bà mẹ vợ này là người trong quan trường, hẳn là cũng biết việc này.
Hứa Tố Anh thấy Vương Trạch Vinh nhìn về phía chị của mình, liền giành nói trước:
- Quên đi, thu thì thu, dù sao cũng đều là tiền mừng kết hôn, cũng không phải là cháu đòi hối lộ, hơn nữa ai có thể chứng mình cháu thu tiền chứ?
Hứa Tố Mai thở dài:
- Quan trường luôn song hành với tham nhũng, tuy rằng con không làm việc bậy kia, nhưng mà nếu từ bỏ các quy tắc ngầm trong quan trường cũng không tốt lắm. Tất cả mọi người đều đưa tiền mừng, nếu con không thu thì sẽ trái với quy tắc đại chúng, như vậy sẽ khiến cho nhiều người tức giận. Tiểu Anh nói cũng có lý, mấu chốt là con vẫn kiểm soát được hành vi của mình, đối với những người tặng đại lễ thì con cần để ý nhiều hơn, nếu thật sự là người có thể sử dụng thì dùng vài người cũng không sao. Làm quan thì cần phải đó thủ hạ là nhân tài về nhiều mặt, phải nhìn ra ưu điểm của bọn họ.
Lời của Hứa Tố Mai làm cho Vương Trạch Vinh rất khó lý giải, nhưng hắn hiểu một điều là bất kể khi nào cũng không thể làm việc xa rời đại chúng. Nếu mà làm việc đó thì nói dễ nghe là thanh cao, nói khó nghe chính là thoát ly quần chúng.
Gật gật đầu, Vương Trạch Vinh không nói nữa.
Vương Đại Hải cau mày nói:
- Ý của chị là có thể thu tiền này sao?
Hứa Tố Mai nói:
- Trạch Vinh không thể thoát ly quần chúng quá mức đúng không? Kết hôn tặng tiền mừng là một loại phong tục, nếu tất cả mọi người đều làm như vậy, cho dù vi phạm kỷ luật thì cũng không thể nói rằng Trạch Vinh nhận hối lộ, hơn nữa, phân định việc này cũng khó mà nói.
Vương Đại Hải vẫn thấy không rõ ràng, cảm thấy trong việc này có gì đó không bình thường, nhưng người ta là vợ của bí thư tỉnh ủy, đã nói như vậy ắt có đạo lý. Lão làm sao biết đây chỉ là cách nghĩ cá nhân của Hứa Tố Mai.
- Trạch Vinh, ngày mai con cùng Hàm Yên lên tỉnh đi, bố vẫn chờ hai đứa đó.
Hứa Tố Mai nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh biết việc này là phải, gật đầu nói:
- Vâng, hôm nay con sẽ xin phép bí thư Trịnh.
Hứa Tố Mai nói:
- Dù sao Trịnh Chí Minh cũng là bí thư của con, tốt nhất là tới gặp mặt xin phép trực tiếp, lấy cơ đi nghỉ trăng mật đi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Con cũng nghĩ như vậy.
Hứa Tố Mai nói:
- Mẹ còn muốn cùng Hàm Yên tới chỗ bà Lữ Khánh Phân thương lượng một việc, chúng ta đi trước nhé.
Mấy ngày này Vương Trạch Vinh thường sử dụng xe, Ngô Đại Giang đã xin nghỉ phép nên hắn đành tự mình lái xe tới huyện ủy.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, Trịnh Chí Minh tỏ ra hết sức nhiệt tình, kéo Vương Trạch Vinh ngồi xuống cười nói:
- Sao không ở nhà nghỉ thêm vài ngày mà lại đi làm sớm như vậy.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Bí thư Trịnh, hôm nay tôi đến là để xin nghỉ phép vài ngày. Tôi định đưa Hàm Yên đi nghỉ trăng mật.
Trịnh Chí Minh cười nói:
- Đó là chuyện tốt mà, trăng mật đúng là nên làm, đáng tiếc tôi không còn cơ hội chứ không cũng muốn học theo đám người trẻ tuổi các cậu một chút! Muốn đi bao nhiêu ngày?
Vương Trạch Vinh nói:
- Dự tính từ 3-5 ngày.
- Vậy thì sao đủ, tôi thấy để 10 ngày đi, hai vợ chồng cứ vui chơi thoải mái, có chuyện gì thì tôi sẽ bảo văn phòng giữ liên lạc với cậu, nếu không đủ thì gọi điện thoại nói một tiếng là được mà.
Hiện giờ một mặt Trịnh Chí Minh hi vọng có thể quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh, mặt khác lại hi vọng Vương Trạch Vinh có thể đi nhiều ngày càng tốt, có Vương Trạch Vinh ở huyện Khai Hà thì hắn cảm thấy rất khó chịu.
Ra khỏi huyện ủy, Vương Trạch Vinh lại tới bên ủy ban huyện tìm Trương Thuận Tường, nói lại việc xin phép một lần, Trương Thuận Tường cũng vui vẻ đồng ý.
Tất cả đều rất thuận lợi, Vương Trạch Vinh đang lái xe về thì đột nhiên nghĩ đến Tiểu Giang đang ở trong khách sạn, rồi đổi hướng chạy tới khách sạn.
Khẽ đập cửa phòng, dường như sớm biết Vương Trạch Vinh sẽ đến, Tiểu Giang nhanh chóng ra mở cửa phòng.
Hai người đi vào ngồi xuống, nhìn thấy đống hành lý đã thu dọn xong, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Muốn đi sao?
Tiểu Giang cười lớn nói:
- Ừ, vé máy bay đã đặt rồi, là trưa mai.
Vương Trạch Vinh cũng không biết tình hình của Tiểu Giang ở phía nam, hỏi:
- Em ở phía nam đã phát triển đến thế nào rồi?
Tiểu Giang cười nói:
- Yên tâm đi, chị họ em hết sức lợi hại. Đừng tưởng rằng chị ấy đã từng bị điên, giờ thì chẳng điên tí nào cả, giao dịch vàng thật sự là thuận buồm xuôi gió, trong khoảng thời gian em tới đó đã kiếm lời được hơn 100 ngàn. Em cũng bắt đầu vừa học vừa làm, em còn đại lý cho sản phẩm của nước ngoài, nên chắc chắn sẽ phát triển.
Nghe được Tiểu Giang nói như vậy, tuy rằng trong lòng còn có bận tâm nhưng Vương Trạch Vinh cũng thấy nhẹ nhõm đi chút ít.
- Hôm qua em đã gả cho anh, từ hôm nay trở đi em sẽ coi mình là vợ của anh.
Nói tới đây, Tiểu Giang đưa danh thiếp của mình cho Vương Trạch Vinh nói:
- Trên này có số điện thoại và nick QQ của em, nếu rảnh thì dùng QQ liên hệ với em nhé.
Nhận lấy danh thiếp, Vương Trạch Vinh đút vào trong áo, sự tình đã phát triển đến hiện giờ, hắn cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.