Bảo mẫu trong nhà Hạng Nam không ngừng mang trà lên.
Vương Trạch Vinh ngồi bên cạnh Lữ Hàm Yên thấy mọi người quan tâm đến nàng như vậy, mặc dù trong lòng hắn không có cảm giác đây là nhà nhưng vẫn vui vẻ. Chỉ cần bọn họ đối tốt với Lữ Hàm Yên là được.
Nhìn Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên, Hạng Tâm Lam nói:
- Theo quy của của Hạng gia, người của Hạng gia đều có một phần sản nghiệp. Sau khi được lão gia tử đồng ý, Tiểu Mật sẽ có cổ phần trong tập đoàn thép Trung Quốc. Bởi vì Tiểu Mật chưa có cống hiến gì cho gia tộc nên tạm thời chỉ được 2%.
Vương Trạch Vinh nghe nói chỉ là 2% nên thầm nghĩ không nhiều gì mấy nên không để ý. Hạng gia này thú vị đó, mỗi một người được chia một số cổ phần. Có lẽ cũng là âm thầm phân phối cổ phần, đây là không thể đưa ra ngoài mặt.
Như thấy rõ hai người không hiểu, Hạng Tâm Lam cười nói:
- Không nên xem thường chỉ là 2%. Bởi vì tập đoàn không chỉ có sản nghiệp trong nước mà có cả ở nước ngoài. Cho nên 2% này một tháng cũng có thể được vài trăm ngàn.
- Ồ.
Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên đều giật mình. Không ngờ một tháng thu được vài trăm ngàn, nói cách khác một năm là vài triệu. Đây chắc là sản nghiệp của Hạng gia.
Lữ Hàm Yên cũng không biết nên làm gì đành phải nhìn Hạng Nam. Đột nhiên có khoản tiền lớn như vậy, nàng không dám lấy.
Hạng Nam nói với Lữ Hàm Yên:
- Đây là một biện pháp mà lão gia tử ngăn chặn tham ô. Gia tộc có khoản thu nhập này khiến cho thành viên không nhận hối lộ.
Sau đó lão nói thêm:
- Đây là thứ con nên được, con nhận đi.
Hạng Tâm Lam nói:
- Sản nghiệp của Hạng gia bây giờ đều ở tập đoàn này. Vì sự phát triển của Hạng gia nên ở tình hình có thể thì hai đứa phải dùng hết khả năng giúp tập đoàn.
Thì ra là như vậy, Vương Trạch Vinh thế mới biết cổ phần này không phải chỉ cầm không mà thôi, nhất định phải làm việc gì đó cho sản nghiệp Hạng gia. Nhìn tình hình của mấy người này, Vương Trạch Vinh cảm thấy trên cơ bản không có chuyện gì mình cần làm cả. Vì thế hắn đứng dậy sang bên uống nước. Mọi chuyện phải dựa vào chính mình.
Hạng Nam mỉm cười nhìn Hạng Tâm Lam viết giấy tờ chuyển nhượng cổ phần cho Lữ Hàm Yên, nhưng đồng thời lão cũng quan sát tình hình của Vương Trạch Vinh. Việc này Hạng gia chỉ là chuyển cho Lữ Hàm Yên chứ không tỏ vẻ gì với Vương Trạch Vinh. Điều này kiểu gì cũng làm Vương Trạch Vinh suy nghĩ. Hạng Nam thấy đến lúc đó chỉ có thể chuyển phần của mình cho Vương Trạch Vinh một chút. mặc dù con râu, con rể của Hạng gia không được phân phối nhưng Lữ Hàm Yên lại là con gái duy nhất của lão, Hạng Nam cảm thấy như vậy sẽ thua thiệt cho Vương Trạch Vinh.
Hạng Nam thầm so sánh Vương Trạch Vinh với đám người hắc đạo. Lão coi trọng Vương Trạch Vinh hơn. Từ sự phát triển của Vương Trạch Vinh có thể thấy đây là người rất biết cách lợi dụng cơ hội, mỗi một lần lên chức đều như ngẫu nhiên nhưng cẩn thận nhìn thì không phải như vậy. Giống như Vương Trạch Vinh trời sinh có thể thấy rõ bên nào có quyền vậy.
Đáng tiếc Vương Trạch Vinh không phải họ Hạng. Hạng Nam thầm than một chút. Nếu Vương Trạch Vinh họ Hạng thì hắn nhất định sẽ được gia tộc toàn lực ủng hộ.
Hắc đạo thấy Lữ Hàm Yên nhận cổ phần liền nói với nàng:
- Em, lần này bố mẹ anh không đến được. Vì vậy hai bác bảo anh mang đến tặng em một dây chuyền.
Nói xong hắn liền lấy một sợi dây chuyền rất đẹp ra.
Dây chuyền kim cương này rất quý trọng, trước đây Vương Trạch Vinh đã nghe nói đến nhưng không biết giá. Thấy vợ chồng Hạng Thành bỏ ra chiếc dây chuyền đắt như vậy, hắn chỉ có thể thở dài trong lòng. Thoạt nhìn hắn rất nghèo. Hắn vốn nghĩ mình có mấy triệu là được rồi, nhưng so sánh với gia tộc lớn thì kém quá xa.
Nếu là các bác tặng thì Lữ Hàm Yên không thể từ chối.
Hạng Quang cười nói với Lữ Hàm Yên:
- Bố mẹ anh cũng bảo anh mang quà đến, cũng là kim cương nhưng không phải day chuyền, mà là khuyên tai.
Nói xong hắn liền đưa hộp quà tới.
Thấy người Hạng gia đối xử khá tốt với Lữ Hàm Yên, chút khó chịu trong lòng Vương Trạch Vinh đã bớt đi. Chỉ cần bọn họ tốt với Lữ Hàm Yên là được mà.
Mặc dù Hạng Đào và Hạng Quang đều hơi xem thường Vương Trạch Vinh, nhưng dù sao cũng là lãnh đạo nên giấu được.
Thực ra mấy người ở Hạng gia lần đầu tiên gặp Lữ Hàm Yên đều giật mình vì cô công chúa xinh đẹp như vậy sao lại lấy một kẻ như Vương Trạch Vinh. Đây là điểm mà bọn họ nuối tiếc, cũng cảm thấy Vương Trạch Vinh không xứng với Lữ Hàm Yên. Vì thế mới lạnh nhạt với Vương Trạch Vinh.
Bọn họ không biết Vương Trạch Vinh sớm thấy tình hình này. Vương Trạch Vinh nghĩ mình đúng là người ở tầng chót xã hội, không có quyền thế như bọn họ nên đành giả vờ như không biết.
Hạng Tâm Lam nói với Lữ Hàm Yên:
- Tiểu Mật, cô bây giờ muốn làm lớn hơn. Cháu đến giúp cô đi.
Lữ Hàm Yên nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Không được đâu ạ, cuộc sống của cháu bây giờ rất tốt.
Nàng không muốn rời xa Vương Trạch Vinh.
- Được rồi, cháu cứ làm ở chỗ cũ một thời gian, sau này rồi nói.
Lữ Hàm Yên đúng là hy vọng có người giúp.
Hạng Định ngồi xuống bên cạnh Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Anh rể, nghe nói anh từ một cán bộ xã làm lên, rất giỏi đó.
Thấy Hạng Định đến nói chuyện với mình, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không có gì, cũng chỉ là có cơ hội mà thôi.
Hạng Định cười nói:
- Cơ hội chó má gì chứ, lời này chỉ có thể lừa người bình thường. Em không tin cơ hội gì hết. Em chỉ tin cơ hội do người tạo ra. Người khác thấy anh may mắn, thực ra chỉ có người trong cuộc mới biết đó là do bọn họ cố gắng mà tạo ra cơ hội.
Vương Trạch Vinh có chút kinh ngạc nhìn Hạng Định. Hắn có cái nhìn mới với thằng ranh này, đây là thằng rất thông minh.
- Vương ca, thực ra em khá phục anh. Đừng nhìn mấy ông anh kia làm quan to hơn anh, bọn họ đều dựa vào thảm trải sẵn trong nhà mà lên. Em tin anh sau này phát triển hơn bọn họ. Anh có kinh nghiệm gì nhất định phải dạy em đó.
Hạng Định chân thành nói. Vương Trạch Vinh quan sát quan khí của hắn liền có tình cảm khá tốt với tên này.
- Em bây giờ là bí thư thành đoàn hả?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Hạng Định bực bội nói:
- Không phát triển nhanh bằng anh, chẳng có thực quyền gì hết.
Vương Trạch Vinh nói:
- Làm rất tốt, cơ sở tốt thì bước tiếp theo sẽ làm lãnh đạo huyện. Làm ở cơ sở một chút là sẽ đi lên rất nhanh.
Hạng Định nói:
- Thực ra em thích đi kinh doanh, kinh doanh tự do hơn nhiều, không phải đấu đá nhiều như vậy. Có tiền có thể hưởng thụ cuộc sống mà.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Có lẽ suy nghĩ này của em không được ai đồng ý.
Hạng Định cười khổ nói:
- Đúng thế.
Nói đến đây, hắn nói tiếp:
- Thực ra quan trường và thương trường không thể tách rời. Nếu muốn đạt được thành công trong kinh doanh cần phải có quan lại ủng hộ. Nếu muốn phát triển lớn ở quan trường thì cũng cần thương trường ủng hộ. Hai thứ không thể thiếu thứ nào. Nhưng đấu đá trong thương trường nhẹ hơn nhiều. Hạng gia có một tập đoàn lớn như vậy, em cũng muốn đến đó phát triển, đáng tiếc trong nhà không đồng ý.
Hạng Quang ngồi bên nghe thấy Hạng Định nói với Vương Trạch Vinh, liền nói:
- Tiếp theo sẽ có cơ hội. Đến lúc đó đưa em đi làm phó chủ tịch huyện.
Vương Trạch Vinh ngồi bên nghe vậy không khí có chút ngạc nhiên. Những người này sao lạ coi chức phó chủ tịch huyện dễ đạt được như vậy?
Hạng Nam nói với hai người:
- Làm việc phải kiên định. Trong thời gian này Hạng Định làm rất tốt, về cơ bản đã thành thục. mặc dù chỉ là một phó chủ tịch huyện, nhưng cũng là thường vụ huyện ủy. Như vậy rất có lợi cho sự phát triển sau này của cháu.
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bây giờ ba đứa về cơ bản là cùng cấp độ. mặc dù Hạng Quang sẽ tiến thêm một bước nhưng Trạch Vinh cũng rất được. Hy vọng mấy đứa có thể giúp nhau trong công việc.
Có lẽ là người một nhà nên Hạng Nam không ra vẻ của Bí thư tỉnh ủy, nói cũng nhiều hơn và khá rõ ràng.
- Bác, nghe nói bác sẽ bị điều đi?
Hạng Đào đột nhiên hỏi.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền giật mình. Hạng Nam là chỗ dựa cực mạnh của hắn, nếu như thật sự điều đi thì khó khăn rồi. Vương Trạch Vinh vội vàng dựng lỗ tai lên mà nghe.
- Có phải nghe bố cháu nói?
Hạng Nam nhìn Hạng Đào mà nói.
- Vâng, bố cháu vô tình nói.
Hạng Đào nói. Hắn là người trong quan trường. Nghĩ đến ông bác này có tác dụng rất lớn cho sự phát triển của hắn nên muốn biết tình hình cụ thể.
Hạng Nam cười nói:
- Có thể như vậy nhưng chưa có quyết định cuối cùng. Việc này không nên truyền ra.
Vương Trạch Vinh đang thầm tính toán sự phát triển của mình sau khi Hạng Nam rời đi. Hắn mặc dù có chút thất vọng vì sự trợ giúp của Hạng gia. Nhưng hắn còn có sự giúp đỡ của Hạng Nam mà. Ở trên tỉnh có Hạng Nam thì sẽ có tác dụng rất lớn đối với hắn.
Hạng Tâm Lam nói:
- Không dễ gì gặp được Tiểu Mật, hôm nay mọi người ra ngoài ăn. Đây coi như là chúng ta chúc mừng Tiểu Mật.
Nhìn bàn ăn có giá mấy chục ngàn, Vương Trạch Vinh cảm thấy tiền của mình không thể so sánh với Hạng gia.
Thấy Hạng gia cả về quan trường và thương trường đều rất được, Vương Trạch Vinh bắt đầu suy nghĩ về vấn đề phát triển của mình.