- Trạch Vinh, về ăn tối nhé. Mẹ đã cho người chuẩn bị đồ ăn rồi. À, bố con cũng có chuyện muốn nói với con đó.
Tuy rằng Hứa Tố Mai rất không vui vì con gái không ở nhà mình nhưng nghĩ lại, Lữ Hàm Yên vẫn luôn sống với Lữ Khánh Phân từ trước tới giờ, cũng đành phải chấp nhận chuyện này.
Vương Trạch Vinh là con rể duy nhất nên Hứa Tố Mai rất để ý. Sau khi Vương Trạch Vinh điều tới huyện Đại Phường, Hứa Tố Mai vẫn luôn chú ý tình huống của hắn. Nghe nói Vương Trạch Vinh quay về tỉnh thành, bà đoán có lẽ là hắn về để lo việc cho huyện. Dù sao có nhiều quan hệ trên tỉnh như vậy, mau chóng trợ giúp Vương Trạch Vinh mới là phải. Tuy rằng nhiều lần Hạng Nam đã nhắc nhở bà giảm bớt quan tâm tới Vương Trạch Vinh trong chuyện này, nhưng nghĩ tới con gái mình, Hứa Tố Mai liền hy vọng Vương Trạch Vinh có thể phát triển nhanh một chút. Bà cũng thường xuyên suy nghĩ xem làm thế nào có thể trợ giúp Vương Trạch Vinh.
Việc Hạng Nam điều tới bộ Nông nghiệp về cơ bản đã định rồi. Thấy sắp bị điều đi, nghe nói Vương Trạch Vinh trở lại, Hạng Nam cũng muốn hỏi tình hình công việc một chút, liền nói Hứa Tố Mai gọi điện thoại bảo Vương Trạch Vinh về nhà ăn cơm.
Vương Trạch Vinh mang Lữ Hàm Yên về nhà Hạng Nam. Bởi vì vừa mới trải qua một hồi mưa gió, trên mặt Lữ Hàm Yên còn đầy vẻ nũng nịu và lười biếng. Nếu không phải tới nhà Hạng Nam ăn cơm, thật sự Vương Trạch Vinh sẽ tiếp tục thi hành gia pháp với cô ngay tại chỗ.
Nghe thấy hai người muốn tới nhà Hạng Nam ăn cơm, Lữ Khánh Phân cũng không có vẻ gì bất mãn, ngược lại còn thúc giục bọn họ đi nhanh:
- Trạch Vinh, con về một lần cũng không dễ dàng, có thể gặp bí thư Hạng ở nhà lại càng không dễ dàng. Mau đi đi, giao lưu nhiều với bí thư Hạng sẽ có lợi cho con.
Thấy bộ dạng Lữ Hàm Yên, Hứa Tố Mai là người từng trải nên rất hài lòng với Vương Trạch Vinh, liền cười nói với hai người:
- Mau vào, mọi người chờ các con sẵn rồi đó.
Đi vào nhà, thấy Hạng Nam đang ngồi đọc báo, Vương Trạch Vinh cung kính nói:
- Ba, ba về rồi ạ!
Hạng Nam buông tờ báo xuống, cười nói:
- Mẹ con nghe nói con trở lại liền gọi ba về. Ngồi đi.
Lượng công việc của Hạng Nam rất nặng, các loại xã giao cũng không ít, hôm nay vì trở về gặp Vương Trạch Vinh, đã phải đẩy toàn bộ các công việc cũng như ngoại giao đi.
Lúc này Hứa Tố Mai đã kéo Lữ Hàm Yên vào đề tài mà phụ nữ hứng thú. Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh nói:
- Cũng không tệ lắm. Ba đã nghe Bí thư Tiền nói qua tình hình công tác của con ở huyện Đại Phường. Xử lý vấn đề ở nhà máy dệt đã sử dụng một chút cân não, tuy nhiên, làm việc cần phải động cân não nhiều hơn mới được. Chuyện nhà máy dệt ở huyện Đại Phường đã xảy ra vài lần, sao con vừa mới tới lại phát sinh? Còn nữa, người khác không xử lý được sao? Rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ kỹ một chút mới có thể làm được.
Hạng Nam đã nhìn ra dụng tâm của La Trung Hoa, tuy nhiên đã xác định là xuống cơ sở tôi luyện, có người đầy mưu mẹo, chuyên môn tính kế người như vậy cũng là chuyện tốt đối với Vương Trạch Vinh.
Kỳ thật Vương Trạch Vinh cũng đã nghĩ chuyện này, tuy nhiên bởi vì mình đã giải quyết thuận lợi, cho nên cũng không quá để ý, bởi vậy hắn gật đầu nói:
- Lúc sau con cũng nghĩ tới việc này.
Hạng Nam cũng không nhiều lời về việc này, lại nói sang chuyện khác:
- Lần này con về là có chuyện gì?
Vương Trạch Vinh nói:
- Huyện Đại Phường là huyện nghèo khó, con thấy vấn đề chủ yếu là giao thông. Từ thành phố Quán Hà đến Đại Phường khoảng cách thẳng tắp chỉ hơn 20 km, nhưng vì phải đi vòng qua núi nên phải đi tới hơn 40 km. Đường ở đó càng không phải nói, hỏng nát căn bản là không thể đi lại được.
khoảng cách
- Con muốn xin tiền sửa đường phải không?
Kỳ thật, Hạng Nam cũng đã sớm nghĩ tới mục đích Vương Trạch Vinh trở về.
Vương Trạch Vinh nói:
- Muốn giải quyết diện mạo lạc hậu của Đại Phường, đầu tiên phải giải quyết vấn đề giao thông. Con muốn xem có thể thông qua quan hệ xin chút tài chính hay không.
- Nói ý tưởng phát triển Đại Phường của con đi.
Hạng Nam cầm chén trà lên uống một ngụm.
Vương Trạch Vinh nói lại một lượt những thứ đã thấy ở huyện Đại Phường cho Hạng Nam nghe, sau đó mới nói:
- Ba, con nghĩ thế này: Đầu tiên, phải làm đường cho tốt, trực tiếp đào hầm xuyên hai quả núi. Như vậy, lộ trình chỉ còn lại có 20 km, rút ngắn khoảng cách Đại Phường và Quán Hà rất nhiều. Chỉ cần làm được việc này, huyện Đại Phường sẽ trở thành vệ tinh của thành phố Quán Hà, các phương diện tất nhiên sẽ phát triển nhanh hơn. Làm xong việc này thì tập trung vào phát triển mạnh du lịch. Huyện Đại Phường có phong cảnh tự nhiên phi thường độc đáo, có đủ loại phong cảnh thiên nhiên, đặc biệt tài nguyên của thị trấn Ánh Hồng vô cùng tốt. Toàn bộ thành phố Quán Hà đều không có suối nước nóng tốt như vậy. Từ đó có thể thu hút rất nhiều du khách đến Đại Phường.
Hạng Nam không nói chen vào mà chăm chú lắng nghe.
Vương Trạch Vinh nói ra những gì mình suy nghĩ, càng nói càng hứng thú:
- Còn nữa, huyện Đại Phường có rất nhiều tài nguyên khoáng sản, sắt, than đá, đồng, vàng, vân vân. Vật liệu đá càng phong phú hơn. Chỉ cần phát triển giao thông, công tác chiêu thương có thể tăng mạnh. Sau khi xây dựng được một vài công nghiệp trụ cột, GDP toàn huyện nhất định sẽ tăng gấp mấy lần. Ba, lần này con đã tận mắt thấy sự nghèo khó của nhân dân huyện Đại Phường. Đi khắp toàn bộ huyện, rất nhiều gia đình thực sự có thể dùng một từ "thảm" để hình dung. Không phát triển huyện Đại Phường lên, con cảm thấy rất có lỗi với chức quan này của mình.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Con có thể suy xét đến việc xây dựng được một vài công nghiệp trụ cột là rất tốt. Công nghiệp rất quan trọng trong việc phát triển của mỗi huyện.
Hạng Nam mỉm cười nói tiếp:
- Không phải chỉ có mỗi chừng đó chứ?
Vương Trạch Vinh nói:
- Huyện Đại Phường có tài nguyên thủy lực phi thường phong phú, xét thấy tình huống thiếu điện nghiêm trọng của thành phố Quán Hà, con cũng chuẩn bị phát triển các loại thủy điện lớn nhỏ cùng nhau, tranh thủ xây dựng huyện Đại Phường thành một căn cứ cung ứng điện cho thành phố Quán Hà, ít nhất điện lực của huyện Đại Phường cũng đạt tới mức đủ tự cấp. Còn nữa, bởi vì huyện Đại Phường có nhiều vùng núi, các loại thổ sản vùng núi, trà, hoa quả cũng nhiều, nếu tiến hành thống nhất quy hoạch, cũng rất có tiềm năng phát triển.
Hạng Nam nghe Vương Trạch Vinh nói những ý tưởng ra, biết điều kiện tiên quyết chính là phải làm đường cho tốt, liền gật đầu nói:
- Con suy nghĩ tốt lắm, hết thảy đều suy nghĩ vì nhân dân. Dù là vùng nghèo khó nhưng chịu động cân não cũng có thể làm ra một ít công trạng. Trạch Vinh à, hiện tại tỉnh đang có hai phương án làm đường. Một là kết nối mấy thành phố có kinh tế tốt với nhau, làm một con đường cao tốc. Một phương án khác chính là làm một con đường cao tốc chạy từ đông sang tây. Phương án đầu tiên không tốt lắm, bất lợi cho sự phát triển của các vùng còn nghèo. Phương án sau chiếu cố nhiều tới các huyện lạc hậu cũng như các huyện tiên tiến, ba tán thành phương án sau.
Nghe vậy, Vương Trạch Vinh nói:
- Ý tứ của ba là kết nối huyện của bọn con vào?
Hạng Nam nói:
- Ba sắp phải điều đi rồi, sau này phần lớn là phải dựa vào cố gắng của chính con. Có thể giúp được con cũng chỉ đến thế này thôi.
Trong lòng Vương Trạch Vinh rất cảm động. Tuy Hạng Nam nói không giúp mình nhưng việc làm đường này chính là bật đèn xanh cho mình.
- Phương án này sẽ thêm huyện của bọn con vào chứ?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Vừa hỏi xong, Vương Trạch Vinh liền hối hận, nếu không thể thêm vào, Hạng Nam cũng sẽ không nói như vậy.
Hạng Nam quả nhiên là mỉm cười không nói gì.
Người giúp việc dọn đồ ăn rất nhanh, Hứa Tố Mai gọi mọi người ngồi vào bàn.
Hạng Nam không uống rượu nhưng vẫn nói với Vương Trạch Vinh:
- Mấy người trẻ tuổi các con muốn uống vài chén thì cứ tự rót.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Bình thường con cũng không uống rượu.
Hứa Tố Mai hoài nghi nói:
- Vậy mà mẹ nghe người ta nói con là tửu tiên của huyện huyện Khai Hà.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Mẹ, Trạch Vinh bình thường đúng là không uống rượu, tuy nhiên, tửu lượng của anh ấy thật sự rất lớn. Đến bây giờ con cũng chưa từng thấy anh ấy say.
Hạng Nam nói:
- Kỳ thật, trong quan trường có mấy ai thích uống rượu chứ. Đây chẳng qua là vì xã giao cần nên bất đắc dĩ phải uống. Rất nhiều người chỉ vì một câu "ai uống rượu hai ngụm thì không thể trọng dụng" nên phải cắn răng liều mạng. Sức khỏe cũng vì uống mà suy sụp.
Hứa Tố Mai nói với Hạng Nam:
- Lần này Trạch Vinh trở về làm quan hệ sửa đường, có thể giúp con nó một chút hay không?
Hạng Nam nhíu nhíu mày nói:
- Bà ít dính vào chuyện của Trạch Vinh đi. Sở dĩ cho nó tới huyện Đại Phường chính là để nó tôi luyện một chút.
Ở nhà, Hạng Nam vẫn là nhất ngôn cửu đỉnh, Hứa Tố Mai cũng không nói gì thêm nữa.
Tuy nói với Hứa Tố Mai như vậy nhưng Hạng Nam vẫn nói với Vương Trạch Vinh:
- Trên tỉnh sẽ khởi công rất nhanh, đường thì chỉ có thể giúp các con đào thông hai quả núi. Những thứ khác thì các con phải tự mình cố gắng. Các con phải tận dụng mọi khả năng kết nối các xã, thị trấn lại, kinh tế của các con mới có thể phát triển nhanh được.
Hiện tại Vương Trạch Vinh thật sự rất hưng phấn, biết rằng mình căn bản không cần quan tâm tới việc đường kết nối Đại Phường và Quán Hà nữa. Trước mắt cần phải làm chính là tính toán tài chính sửa lại đường nối các xã, thị trấn. Việc này hẳn là đơn giản hơn nhiều, chỉ cần rải lại mặt đường sẵn có, mở rộng ra một ít là được.
Hạng Nam mỉm cười nói:
- Đường cao tốc này kỳ thật cũng không cần thiết phải đi qua Quán Hà.
Câu nói không đầu không đuôi này làm Vương Trạch Vinh phải suy nghĩ. Rất nhanh, hắn đoán được dụng ý của Hạng Nam. Vương Trạch Vinh ngạc nhiên vui mừng nhìn về phía Hạng Nam nói:
- Ý của ba là con đường này vẫn chưa có kết luận cuối cùng, mọi người vẫn đang tranh đấu sao?
Hạng Nam thấy Vương Trạch Vinh hiểu ý mình rất nhanh liền nhìn hắn với ánh mắt cổ vũ.
Hiện tại Vương Trạch Vinh cơ bản đã hiểu suy nghĩ của Hạng Nam:
- Đây là nói Quán Hà cũng đang nghĩ cách tiến hành tranh thủ?
Hạng Nam cười ha ha đứng lên.
Vương Trạch Vinh xem như hoàn toàn minh bạch, Hạng Nam rõ ràng đè nén việc này, mục đích chính là muốn cho thị ủy thành phố Quán Hà phải nợ Vương Trạch Vinh một nhân tình. Có lẽ Bí thư Tiền cũng đang dõi mắt nhìn mình trong việc này. Chỉ cần lúc đó mình làm việc này thành công, chính là một công lớn đối với thành phố Quán Hà
- Trạch Vinh à, khi không có việc gì thì nên lên gặp bí thư Tiền để báo cáo công tác nhiều một chút.
Hạng Nam lại nhắc nhở Vương Trạch Vinh một câu.
Hiểu được ý này, Vương Trạch Vinh đoán có lẽ bí thư thị ủy hoặc thị trưởng thành phố Quán Hà đã nghĩ tới mình, đặc biệt là Bí thư Thị ủy Tiền Dịch Tài. Ông ta biết quan hệ giữa mình và Hạng Nam, không tìm mình trong việc này mới là chuyện lạ. Nếu làm được đường, sẽ cực kỳ quan trọng đối với thành phố Quán Hà, cũng là mấu chốt để nâng cao chiến tích của ông ta.
Thả lỏng tâm tư, lúc này Vương Trạch Vinh mới cảm thấy suy nghĩ vất vả của mình chỉ là một chút lông hồng đối với người ở tầng cao mà thôi.