Tâm trạng Tiền Dịch Tài gần đây khá nặng nề. Tin tức Hạng Chính Thiên qua đời, y cũng nghe được. Bởi vì biết Vương Trạch Vinh có quan hệ với Hạng Nam, y càng chăm chú quan sát các lãnh đạo quốc gia đến bắt tay với người nhà Hạng gia. Vương Trạch Vinh đứng ở vị trí phía sau, y cũng thấy được.
Đến cấp bậc thành phố thì ít nhiều cũng biết chuyện đấu tranh ở bên trên. Thấy chỗ dựa lớn nhất của Hạng gia ngã xuống, tâm trạng Tiền Dịch Tài không tốt mấy. Điều này nói rõ mấy vấn đề, nói rõ Hạng gia sẽ bị yếu đi. Theo tình hình trước mắt của Hạng gia thì thấy ở bọn họ không có người mau chóng đứng ra thay thế được vị trí của lão gia tử. Vì thế Hạng gia có thể một lần nữa quật khởi trở lại là rất khó.
Thấy Hạng Nam gọi điện, Tiền Dịch Tài lập tức chạy lên tỉnh.
Y đã nhiều lần đến nhà Hạng Nam. Là cấp dưới tin cậy của Hạng Nam, Tiền Dịch Tài liền trực tiếp đến nhà lão.
Thấy Tiền Dịch Tài đến, Vương Trạch Vinh đang ngồi trên sô pha liền đứng dậy chào.
Tiền Dịch Tài cười cười với Vương Trạch Vinh.
Hạng Nam nói:
- Đến rồi à, ngồi đi.
Vương Trạch Vinh lập tức đi rót trà cho Tiền Dịch Tài.
Hạng Nam nói:
- Dịch Tài, anh cũng biết rồi đó. Tôi có thể rất nhanh sẽ điều đi, vì thế tôi muốn giúp các anh một chút.
Lời này của Hạng Nam rất bình tĩnh như không có việc gì, giống như đã sớm có chuẩn bị. Tiền Dịch Tài thấy thế cũng yên tâm hơn.
Tiền Dịch Tài nói:
- Thành phố Quán Hà bây giờ mới có chút khởi sắc. Tôi sợ sau khi ngài rời đi sẽ có chuyện xấu.
Bởi vì có sự ủng hộ của Hạng Nam nên Tiền Dịch Tài từ từ thu quyền lực, gần đây tiến triển rất nhanh. Y không hy vọng cục diện tốt đẹp đó sẽ xảy ra biến hoá.
Hạng Nam cười nói:
- Việc này tôi sẽ có bố trí, đến lúc đó tôi dẫn cậu đến gặp mấy lãnh đạo.
Nghe Hạng Nam nói như vậy, Tiền Dịch Tài yên tâm hẳn rồi. Xem ra Hạng Nam đã có an bài.
Hạng Nam nói sang chuyện khác:
- Dịch Tài, tôi giao Trạch Vinh cho anh, anh phải chiếu cố cho tốt.
Tiền Dịch Tài cười nói:
- Đồng chí Trạch Vinh làm rất tốt.
Hạng Nam nói:
- Dịch Tài, tôi sẽ thông qua phương án đường cao tốc nối liền đến thành phố Quán Hà. Đây coi như giúp anh, hy vọng anh nắm bắt cơ hội này để phát triển kinh tế thành phố Quán Hà.
Thành phố Quán Hà mãi vẫn trì trệ, đây là một trở ngại lớn cho sự phát triển của Tiền Dịch Tài. Hạng Nam cũng hiểu rõ chỗ khó xử của Tiền Dịch Tài.
Nghe Hạng Nam nói như vậy, Tiền Dịch Tài cũng rất hưng phấn. Đây là Hạng Nam vì tốt cho mình nên làm vậy.
Có Hạng Nam đứng sau nên phương án xây đường cao tốc đã được thuận lợi thông qua. Đường cao tốc đi ngang qua thành phố Quán Hà, đồng thời cũng phá hai ngọn núi đi thông giữa thành phố Quán Hà và Huyện Đại Phường. Đường đi qua hai ngọn núi này dài hơn 4km mất khoảng vài chục triệu. Trước đây thành phố Quán Hà nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhưng bây giờ khác rồi. Do đây là công tác trong toàn tỉnh nên tiền sẽ là tiền từ ngân sách tỉnh. So sánh với cả đường cao tốc thì đoạn đường từ thành phố Quán Hà đến Huyện Đại Phường không đáng nhắc tới. Mọi người cũng không nghĩ đến trọng điểm của việc điều chỉnh đường cao tốc lại là một đoạn ngắn này.
Tiền Dịch Tài vui vẻ quay về thành phố Quán Hà. Có thể đạt được kết quả như vậy đã vượt xa hứa hẹn giúp Huyện Đại Phường trong hội nghị thường ủy của y. Hắn cũng có thể ưỡn ngực trước mặt mọi người.
Đưa Lý Lâm Túy xong, Vương Trạch Vinh lại về nhà Hạng Nam.
- Bố, con có một suy nghĩ như sau. Bố rất có thể bị điều chỉnh đến nơi khác vì vậy chuyện làm đường cũng có thể xảy ra vấn đề. Bố thấy như vậy có được không, khởi công trước đường từ thành phố Quán Hà đến Huyện Đại Phường?
Đây là chuyện mà Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ và đưa ra quyết định.
Nghe Vương Trạch Vinh nói, Hạng Nam cười cười:
- Bố sớm chờ nghe con nói ra điều này. Con có thể nghĩ ra, điều này nói rõ con đã biết suy nghĩ thật xa. Bởi vì đã có quy hoạch nên đoạn đường đó bố đã giao cho cơ quan chuyên môn. Sắp tới sẽ khởi công, dù là đường cuối cùng làm như thế nào thì Huyện Đại Phường cũng sẽ đi thông.
Thấy Hạng Nam sớm đã nghĩ ra, Vương Trạch Vinh nói:
- Con muốn nghĩ cách đến sở Giao thông tỉnh xin thêm tiền để sửa toàn bộ đường trong huyện.
Hạng Nam nói:
- Việc này con cứ nghĩ biện pháp. Nếu không được thì bố sẽ giúp.
Hạng Nam bây giờ đang muốn toàn lực giúp Vương Trạch Vinh.
Lão cũng biết tình hình của Hạng gia. Đối với người con rể khá may mắn này, Hạng Nam mặc dù không có hy vọng nhưng nếu Vương Trạch Vinh phát triển tốt thì sẽ tốt cho con gái lão.
Trong bàn rượu hôm nay, Vương Trạch Vinh mời Bùi Dật Phi, Điền Quang Minh và Lý Lâm Túy – giám đốc sở Giao thông tỉnh.
Đừng nhìn chỉ là một giám đốc, cuộc sống của Lý Lâm Túy rất tốt. Toàn tỉnh có rất nhiều người đến nhờ vả hắn. Hắn mới đầu nghe nói Vương Trạch Vinh chỉ là một Chủ tịch huyện nhỏ, hắn vốn định không quan hệ gì. Không ngờ lại có cả thư ký của Bí thư Hạng đi cùng, Lý Lâm Túy liền chạy đến ngay.
Đừng nhìn Bùi Dật Phi chỉ là một thư ký nhưng lại là thư ký của Bí thư tỉnh ủy. Bình thường có rất nhiều người muốn mời hắn ăn cơm. Hôm nay có thể đi cùng Vương Trạch Vinh, điều này làm cho Lý Lâm Túy không hiểu một Chủ tịch huyện nhỏ bé kia là loại người gì.
- Giám đốc Lý, hôm nay có thể mời ngài đến dùng cơm, tôi rất vinh dự.
Vương Trạch Vinh rót đầy chén cho Lý Lâm Túy rồi nói.
Lý Lâm Túy nhấp một ngụm rượu rồi nói:
- Không biết lão đệ có quan hệ gì với thư ký Bùi.
Lý Lâm Túy nói xong liền cười ha hả:
- Đừng có trách tôi, tôi chỉ tò mò thôi.
Lý Lâm Túy không ngừng ngầm quan sát Vương Trạch Vinh. Hắn thấy như thế nào cũng không ngờ một người chưa đầy 30 tuổi đã là Chủ tịch huyện.
Bùi Dật Phi thấy mình cần phải ra mặt nên nói với Lý Lâm Túy:
- Bố vợ của Trạch Vinh là lãnh đạo của tôi.
- Ừ, tốt tốt, cái gì, lãnh đạo của anh?
Lý Lâm Túy vốn chỉ thuận miệng nói nhưng đột nhiên nghĩ ra Bùi Dật Phi là ai.
Tay giơ chén lên đã ngừng lại, hắn phải cẩn thận nhận định Vương Trạch Vinh.
Điền Quang Minh ở bên nói:
- Giám đốc Lý, bố vợ của Trạch Vinh là Bí thư Hạng.
Bởi vì Hạng Chính thiên là bố của Hạng Nam nên Điền Quang Minh khá chú ý đến tin tức lão qua đời. Lúc ấy hắn đột nhiên nhìn thấy Vương Trạch Vinh ở trong đám người Hạng gia nên rất sợ hãi. Sau khi Vương Trạch Vinh về, hắn nhiều lần vặn hỏi nên đã biết Vương Trạch Vinh là con rể của Hạng Nam. Vì thế càng muốn giúp Vương Trạch Vinh hơn.
- Ha ha, có thể gặp được Trạch Vinh là chuyện đáng mừng. Nào, hai anh em chúng ta cạn chén này.
Thái độ của Lý Lâm Túy lập tức thay đổi.
Hai người uống cạn chén khiến khó khăn trên bàn ăn cũng tốt hơn nhiều.
Lý Lâm Túy cười nói:
- Không biết lão đệ tìm tôi có chuyện gì?
Lý Lâm Túy giả vờ không rõ nên hỏi.
Hắn thực ra sớm đã biết Vương Trạch Vinh mời mình đến ăn cơm chính là về tiền sửa đường.
Lý Lâm Túy vốn không muốn giúp, nhưng bây giờ biết quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Hạng Nam, hắn thấy có thể giúp thì giúp.
Vương Trạch Vinh nói:
- Không dám giấu giám đốc Lý. Huyện Đại Phường tôi là huyện nghèo, đường trong huyện rất xấu nên tôi tới tỉnh xin chút tài chính. Hy vọng giám đốc Lý có thể giúp.
- Cậu ở huyện nào nhỉ?
Lý Lâm Túy đúng là không biết Vương Trạch Vinh ở huyện nào.
- Huyện Đại Phường.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Thì ra là huyện đó.
Lý Lâm Túy thầm nghĩ Lý Lâm Túy có đoạn đường ở quy hoạch cao tốc lần này. Vừa nãy phó chủ tịch tỉnh phụ trách giao thông còn gọi tới yêu cầu phải khởi công đoạn đường đó trong thời gian nhanh nhất. Hai chuyện này hợp lại khiến Lý Lâm Túy hiểu rõ đây là do Hạng Nam giấu phía sau.
- Như vậy đi, bởi vì toàn tỉnh muốn làm đường cao tốc nên tài chính hơi chặt. Tôi chỉ có thể tìm cách ủng hộ một bọn họ giúp các huyện khó khăn.
Lý Lâm Túy nghĩ đến dù sao tiền cũng là để sửa đường mà. Hắn dù cắt tiền ở các nơi khác cũng không thể để Vương Trạch Vinh tay không mà về.
Bùi Dật Phi cười nói:
- Tôi đã nói rồi, giám đốc Lý rất thẳng thắn. Trạch Vinh, cậu xem xem đây có phải là giám đốc Lý ủng hộ không?
Vương Trạch Vinh vội vàng giơ chén lên nói:
- giám đốc Lý, là Chủ tịch huyện nghèo khó, tôi đại biểu mấy triệu dân toàn huyện cảm ơn ngài. Tôi xin uống cạn ba chén.
Vương Trạch Vinh lập tức uống cạn ba chén.
Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Lý Lâm Túy cảm thấy có ấn tượng khá tốt. Con rể Bí thư tỉnh ủy cũng rất cho hắn mặt mũi.
- Lão đệ, tôi thấy như vậy đi. Tài chính nhiều thì tạm thời không có, chỉ có thể nhiều nhất là dồn được 4 triệu cho huyện cậu mà thôi. Ừ, đúng là hơi ít, để sau tôi sẽ nghĩ biện pháp tăng thêm.
Nghe thấy là 4 triệu, Vương Trạch Vinh rất vui. Có bốn triệu này rồi hắn sẽ nghĩ thêm vài con đường khác thì có thể sửa hơn phân nửa đường cũ ở Huyện Đại Phường. Đường Huyện Đại Phường sẽ thay đổi.
- Cảm ơn giám đốc Lý.
Vương Trạch Vinh bây giờ đúng là rất cảm kích Lý Lâm Túy.
Bố Phóng Khí ở bên nói:
- Vì đề phòng qua các tầng chặn đầu chặn đuôi, tôi thấy nên quyết định dùng số tiền này sửa đường của Huyện Đại Phường.
Điền Quang Minh nói:
- Việc này tôi sẽ cho người giám sát thật chặt. Ai dám làm loạn thì sau này đừng muốn có tiền.