Chương 216: Trưởng ban Tuyên giáo không còn chỗ dựa

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Cách làm của Vương Trạch Vinh đã có hiệu quả nhất định. Phó chủ tịch huyện đã có lợi nhất định. Đối với những người lăn lộn nhiều trong chốn quan trường như bọn họ mà nói, nắm giữ lợi ích lớn nhất trong tay là sở trường. Nhìn các Phó chủ tịch rất cao hứng, Vương Trạch Vinh chỉ quan tâm một chuyện đó chính là chất lượng đảm bảo.

Xã do Vương Trạch Vinh phụ trách sửa đường thì một nửa được giao cho công ty Đại Hòa mà La Trung Hoa giới thiệu. Một nửa giao cho công ty Kiến Nhị trên thành phố mà Vương Khai trụ giới thiệu.

Huyện ủy gần đây cũng rất tích cực. Bởi vì bây giờ các xã đều đang sửa đường, mỗi người đều vui vẻ. Bọn họ nghĩ đến Huyện Đại Phường sẽ thoát khỏi tình hình giao thông lạc hậu nên vô cùng hưng phấn.

Hội nghị thường ủy hôm nay nghiên cứu chuyện Chánh văn phòng ban Tuyên giáo. Vương Trạch Vinh biết mình bây giờ không có người đi theo nên chỉ có thể từ từ tích trữ, vì thế hắn cũng không tham gia nhiều làm gì. Vương Trạch Vinh bây giờ mặc dù rất nổi tiếng trong mắt quần chúng nhân dân Huyện Đại Phường, nhưng trong hội nghị thường ủy thì hắn phải đối phó thật cẩn thận.

Trà của Huyện Đại Phường rất ngon. Đừng nhìn loại trà này không nổi tiếng, nhưng người thành phố Quán Hà thích uống loại trà này nhất.

Các cuộc tiếp khác ở Huyện ủy, Ủy ban huyện đều dùng loại trà này, hội nghị thường ủy cũng dùng loại trà này.

Vương Trạch Vinh dùng cốc thủy tinh, hơi trà không ngừng bay lượn trong cốc tỏa mùi hương nhàn nhạt.

Đúng là trà tốt.

Vương Trạch Vinh không hiểu trà, nhưng hắn lại thích mùi hương của trà.

La Trung Hoa có tài nói, mỗi lần hội nghị thường ủy là hắn nói một tràng dài.

Mọi người đang ngồi đây làm đủ thứ chuyện. Mặc dù có một hai người giống như cầm bút ghi chép, nhưng không ai biết bọn họ đang viết gì.

Nhìn qua làn hơi nước, Vương Trạch Vinh nhìn thấy Mâu Tường Cương – trưởng ban Tuyên giáo.

Hắn quan sát quan khí của tên này.

Có lẽ do làn hơi nước nên Vương Trạch Vinh phát hiện một tình hình trước đây chưa thấy qua. Quan khí của Mâu Tường Cương đang cố gắng tiếp xúc với quan khí của hắn.

Vương Trạch Vinh cảm thấy việc là hơi lạ. Trước kia hắn không thấy tình hình này. Nhưng từ quan khí của Mâu Tường Cương và của hắn thì có thể thấy tên này đang thay đổi.

Hơi nước dần nhạt đi, Vương Trạch Vinh vẫy vẫy cho nhân viên rót thêm nước vào cốc của mình.

Hơi nước càng dày thêm, Vương Trạch Vinh càng thêm thấy rõ quan khí của Mâu Tường Cương.

Thật thú vị, quan khí của Mâu Tường Cương không chỉ có một tia trong không trung, mà có một tia không ngừng lắc lư trong không trung.

Vương Trạch Vinh đưa mắt nhìn ra xa thì thấy hầu hết thời gian quan khí của Mâu Tường Cương đều hướng về phía La Trung Hoa, nhưng mỗi lần tiếp xúc là La Trung Hoa lại đẩy quan khí của Mâu Tường Cương ra xa. Sau khi La Trung Hoa đẩy quan khí của Mâu Tường Cương đi; quan khí của hắn liền hướng đến tiếp xúc với bí thư đảng ủy Công an huyện Mộc Vân Thuận. Tình hình cũng giống như La Trung Hoa, Mâu Tường Cương không thể tiếp xúc với quan khí của Mộc Vân Thuận. Chỉ khi không tiếp xúc được với quan khí của hai tên kia, quan khí của Mâu Tường Cương mới chạy đến tiếp xúc với quan khí của Vương Trạch Vinh.

- Các công tác đang triển khai. Đặc biệt là đường cao tốc nối liền Huyện Đại Phường và thành phố, sửa đường trong huyện đang tiến hành. Vì vậy công tác tuyên truyền càng phải tăng cường. Tôi đề nghị điều chỉnh Chánh văn phòng ban Tuyên giáo. Do đồng chí Cam Tĩnh – ủy viên tuyên truyền xã Ngõa Phòng đảm nhiệm.

La Trung Hoa nói một tràng dài rồi đưa ra sự lựa chọn cho chức Chánh văn phòng ban Tuyên giáo.

Vương Trạch Vinh đã gặp qua Cam Tĩnh. Người phụ nữ khoảng 27 tuổi, chồng là thư ký của La Trung Hoa. Xem ra Cam Tĩnh là người của La Trung Hoa.

Khi La Trung Hoa đưa ra sự lựa chọn này, Vương Trạch Vinh thấy quan khí của Mâu Tường Cương và La Trung Hoa đã va chạm với nhau. Quan khí của Mâu Tường Cương bị đánh tan khá nhiều.

Đối với Vương Trạch Vinh mà nói, tình huống này làm hắn vui vẻ. Hắn rốt cuộc thấy được mâu thuẫn giữa các thường vụ.

Vương Trạch Vinh nhớ lại tình hình về Mâu Tường Cương mà Hác Duệ Bân đã nói. Mâu Tường Cương vốn là người của Chủ tịch huyện tiền nhiệm. Mà Chủ tịch huyện kia không hòa thuận gì với La Trung Hoa. Hai người thường xuyên đấu đá nhau trong hội nghị thường ủy. Bây giờ Chủ tịch huyện kia đã xuống, Mâu Tường Cương là người của hắn, La Trung Hoa nhất định phải chèn ép.

Từ tình hình quan khí của Mâu Tường Cương có thể thấy được hắn muốn làm lành quan hệ với La Trung Hoa. Nhưng La Trung Hoa không cho hắn cơ hội.

La Trung Hoa có lẽ thấy tình cảnh của mình rất nguy hiểm nên muốn có thêm đồng minh. Hắn có lẽ thấy Mộc Vân Thuận có chỗ dựa trên thành phố nên muốn thành đồng minh của tên này. Chẳng qua Mộc Vân Thuận không có ý đó.

La Trung Hoa nói xong, các thường vụ đều lên tiếng. Vương Trạch Vinh phát hiện ban Tổ chức cán bộ và Chánh văn phòng Huyện ủy đều theo sát La Trung Hoa. Phó bí thư Mao Hiếu Lễ hầu hết đều ủng hộ La Trung Hoa. Mấy người khác đều không dễ dàng tỏ thái độ.

- Chủ tịch Trạch Vinh, anh cũng nói vài câu đi.

Thấy Vương Trạch Vinh vẫn chưa nói gì, La Trung Hoa liền chỉ danh hắn.

Vương Trạch Vinh bỏ cốc xuống rồi nói:

- Không giấu gì mọi người. Mặc dù tôi đến Huyện Đại Phường đã hơn tháng nhưng hầu hết thời gian đều đi đến các xã, lên tỉnh. Vì thế tôi không hiểu nhiều tình hình nhân viên trong huyện, vì vậy tôi không có ý kiến gì. Tùy tiện lên tiếng chính là cách làm không có trách nhiệm.

La Trung Hoa cười nói:

- Chủ tịch Trạch Vinh không có ý kiến gì, vậy chúng ta biểu quyết thôi.

Kết quả biểu quyết tự nhiên thông qua Cam Tĩnh làm Chánh văn phòng ban Tuyên giáo. Vương Trạch Vinh phát hiện ngoài mình ra thì còn có mấy người bỏ cuộc.

Quan khí của Mâu Tường Cương sau chuyện này đã giảm đi kha khá, không còn tích cực như trước.

Có thể tranh thủ tên này.

Vương Trạch Vinh đưa ra kết luận như vậy về Mâu Tường Cương. Từ tình hình của Mâu Tường Cương có thể thấy hắn là người đơn độc, không có đồng minh ở huyện, không có chỗ dựa. Nếu muốn giữ vị trí thì hắn nhất định phải dựa vào một đội ngũ. Hắn có ba lựa chọn, hai cái đầu không đạt được nên chỉ còn mình Vương Trạch Vinh.

Sau khi kết thúc cuộc họp, Vương Trạch Vinh gọi Hác Duệ Bân vào.

- Tiểu Hác, trưởng ban Mâu là người Huyện Đại Phường ư?

Hác Duệ Bân mặc dù không biết tại sao Vương Trạch Vinh hỏi về Mâu Tường Cương, nhưng hắn vẫn báo cáo những gì mình biết ra.

Nhìn Hác Duệ Bân đi ra, Vương Trạch Vinh châm thuốc mà hút.

Mâu Tường Cương không phải người Huyện Đại Phường, mà là người huyện Vọng Sơn gần đó. Mâu Tường Cương năm nay 41 tuổi, vẫn luôn công tác ở Huyện Đại Phường. Mâu Tường Cương không quá thành công cho lắm. Sau này vì một bàn văn mà được Chủ tịch huyện coi trọng, có Chủ tịch giúp nên hắn rất nhanh phát triển. Một năm trước khi Chủ tịch huyện về hưu đã đề bạt Mâu Tường Cương làm trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy.

Mâu Tường Cương có năng lực, không có chỗ dựa. Đây là kết luận của Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Mâu Tường Cương.

- Lão Mâu, tôi là Vương Trạch Vinh.

Mâu Tường Cương không ngờ vừa họp xong thì Vương Trạch Vinh lại gọi điện cho mình, hắn vội vàng hỏi:

- Chủ tịch Vương có chỉ thị gì vậy?

- Ha ha, mai tôi muốn đến xã Kim Sơn xem tình hình sửa đường. Không biết anh có rảnh không, nếu rảnh thì đi cùng tôi một chuyến.

Vương Trạch Vinh đột nhiên yêu cầu như vậy khiến cho Mâu Tường Cương không hiểu ý đồ của hắn.

- Mai tôi vừa lúc không có chuyện gì.

Mâu Tường Cương cố đè cơn hưng phấn trong lòng rồi bình tĩnh nói.

- Được, mai tôi phái xe đến đón anh.

Mâu Tường Cương bỏ điện thoại xuống liền thấy khá vui vẻ. Hắn nghe ban Tuyên giáo Thị ủy bàn tán không ít về Chủ tịch Vương này. Nghe nói Chủ tịch Vương có chỗ dựa rất mạnh. Qua việc Vương Trạch Vinh lên tỉnh và kiếm được khoản tài chính lớn như vậy là thấy được đây là người có năng lực. Tình hình Huyện Đại Phường bây giờ đối với Mâu Tường Cương mà nói là rất khó khăn. Nếu như không thay đổi tình hình trước mắt thì hắn không dễ gì giữ được chức vụ.

Mâu Tường Cương coi trọng Vương Trạch Vinh còn có một nguyên nhân đó là người này được Bí thư Tiền ủng hộ. Đi theo Vương Trạch Vinh ít nhất có thể đảm bảo vị trí bây giờ không bị ảnh hưởng gì.

Qua hội nghị thường ủy hôm nay, Mâu Tường Cương thấy được La Trung Hoa chuẩn bị động đao với hắn, chuẩn bị thay hắn bằng tay chân thân tín của mình. Ban Tuyên giáo bây giờ đã bị La Trung Hoa chiếm một nửa, cuộc sống của hắn càng lúc càng khó khăn hơn. Có lẽ Vương Trạch Vinh sẽ thay đổi được tình hình đó.

Mâu Tường Cương đấm vào bàn. Hắn cảm thấy Vương Trạch Vinh bây giờ mặc dù có thực lực hơn yếu nhưng hắn không còn đường để đi mà. Không dựa vào Vương Trạch Vinh thì chỉ có con đường chết. Dựa vào Vương Trạch Vinh có lẽ là con đừng lớn.

Mâu Tường Cương quyết định đánh cuộc một phen.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]