Thời cơ bây giờ chưa đến nên Vương Trạch Vinh phải nhẫn nại. Hắn quyết định làm tốt công tác của mình.
- Chủ tịch Vương, nghe nói ngài muốn tìm một bảo mẫu (người giúp việc)
Long Dũng Đình cẩn thận hỏi. Đối với vị lãnh đạo này, từ lúc làm lái xe cho đối phương thì Long Dũng Đình thấy Vương Trạch Vinh luôn chạy quanh các xã. Long Dũng Đình thấy đây là một Chủ tịch vì công việc.
Vương Trạch Vinh đã chuyển đến một căn nhà mà huyện phân cho. Ngôi nhà này khá lớn, trang bị cũng được. Vương Trạch Vinh không thể từ chối nên đành đến đó. Mặc dù ở nhà khách muốn phái người tới dọn dẹp nhà cho hắn. Nhưng Vương Trạch Vinh nghĩ đến một người không quen biết vào nhà mình, nên hắn quyết định tự mình đi tìm một người giúp việc. Như vậy hắn mới yên tâm. Mấy ngày nay hắn đã nhờ người tìm giúp, cũng đã gặp vài người nhưng không hài lòng.
Nghe Long Dũng Đình hỏi như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tiểu Long, cậu có ai thích hợp thì giới thiệu với tôi.
Long Dũng Đình là người ở quê nên chắc có người phù hợp. Vương Trạch Vinh cũng tin người mà Long Dũng Đình giới thiệu.
Long Dũng Đình nói:
- Chủ tịch Vương, là như thế này. Tôi có một chị gái vẫn sống cùng tôi. Chị ấy gặp cảnh ngộ không tốt mấy. Chồng chị ấy vì muốn lên chức nên đã ly hôn với chị. Bây giờ chị ấy một mình ở nông thôn. Chị tôi nấu ăn rất ngon, biết làm mọi thứ.
Long Dũng Đình chỉ nói có vài câu mà trên trán đã đổ mồ hôi.
Thấy Long Dũng Đình như vậy, Vương Trạch Vinh biết hắn lo lắng mình có ý kiến với việc hắn giới thiệu chị gái. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ tên này dám giới thiệu chắc cũng được:
- Vậy cũng được, để chị gái cậu đến thử xem. Tôi nói trước, nếu chị cậu làm tốt thì mới nhận.
Vương Trạch Vinh rất hài lòng với lái xe Long Dũng Đình này. Long Dũng Đình bình thường không nói nhiều, hơn nữa tay chân lanh lợi, mắt rất sắc. Thường thường Vương Trạch Vinh chỉ cần nhìn một cái là Long Dũng Đình hiểu ý ngay.
Khi Vương Trạch Vinh gặp được chị gái của Long Dũng Đình, hắn mới biết suy nghĩ của mình sai. Bây giờ thấy người phụ nữ đứng trước mặt, Vương Trạch Vinh mới biết đây là một người phụ nữ rất đẹp. Ngoại trừ bàn tay hơi ráp ra, còn đâu dáng người rất tuyệt.
Vương Trạch Vinh nhìn Long Hương Băng, Long Hương Băng cũng tò mò nhìn Vương Trạch Vinh. Nàng không ngờ em trai lại giới thiệu mình đến làm bảo mẫu cho Chủ tịch Vương. Theo nàng biết chủ tịch xã cũng từng giới thiệu họ hàng của hắn cho Chủ tịch Vương. Kết quả Chủ tịch Vương không coi trọng. Nếu như có thể làm bảo mẫu cho Chủ tịch Vương, vậy có thể thoát khỏi việc làm ruộng.
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, hai mắt Vương Trạch Vinh sáng lên. Hắn nhìn thân hình Long Hương Băng, nhưng do Long Hương Băng mặc quần áo hơi kín nên khó nhận ra được.
- Cô là Long Hương Băng?
- Vâng.
- Như vậy đi, trưa nay cô nấu cơm cho tôi.
Vương Trạch Vinh không dám chắc người phụ nữ này nấu ăn có ngon hay không?
Dặn mấy câu rồi Vương Trạch Vinh vào thư phòng bật máy tính lên. Hắn không quá quan tâm đến việc Long Hương Băng nấu món gì.
Vương Trạch Vinh lên mạng thì vừa lúc Tiểu Giang cũng ở trên đó.
Hắn thử nhắn một tin, Tiểu Giang đáp lại ngay:
- Ông xã, anh lên mạng à?
Vương Trạch Vinh:
- Sao hôm nay lại rảnh rỗi mà lên mạng vậy?
- Em vừa lúc không có chuyện gì.
- Anh nhớ em không?
Tiểu Giang yêu kiều nói.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Nhớ lắm.
Tiểu Giang cười hì hì rồi nói:
- Có thật không đó.
Vương Trạch Vinh thấy Tiểu Giang khá vui nên hỏi:
- Có phải kinh doanh thuận lợi?
- Biết ngay là không giấu được anh. Lần này em và chị họ lãi lớn. Bọn em đầu tư 6 triệu không ngờ lãi được gần 100 triệu từ chơi cổ phiếu. Gần 100 triệu đó, anh nói em có lợi hại không?
Nghe thấy Tiểu Giang lãi gần 100 triệu, Vương Trạch Vinh đúng là không thể tin:
- Thật không đó? 6 triệu mà lãi gần 100 triệu, em nói quá không vậy?
Tiểu Giang cười nói:
- Mới đầu em cũng không tin, nhưng cổ phiếu em mua vào tăng giá một cách chóng mặt. Em thấy cũng muốn ngất đi.
Thấy Tiểu Giang hưng phấn như vậy, Vương Trạch Vinh cũng vui thay vì thành công của nàng:
- Nghe nói cổ phiếu tăng gấp mấy chục lần khá nguy hiểm. Bọn em phải kiểm soát tốt mới được. Nếu không có thể mất cả vốn lẫn lãi đó.
- Ông xã, em đã bàn với chị và quyết định để nửa số tiền cho chị ấy chơi chứng khoán, nửa còn lại dùng để kinh doanh. Lần trước anh nói đến tài nguyên của Huyện Đại Phường, em chuẩn bị đến Huyện Đại Phường đầu tư. Coi như là giúp anh.
Tiểu Giang đột nhiên có suy nghĩ này, Vương Trạch Vinh mặc dù có chút lo lắng chuyện giữa mình và Tiểu Giang nhưng Huyện Đại Phường đúng là đang cần thu hút các nhà đầu tư. Bây giờ nếu có Tiểu Giang đi đầu là rất tốt. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Huyện Đại Phường đúng là cần tài chính để xây dựng. Em có thể đến đầu tư. Chẳng qua anh đề nghị em tốt nhất ra nước ngoài thành lập công ty, hoặc là lấy thân phận là người kinh doanh liên quốc gia thì sẽ tiện hơn.
Tiểu Giang cười nói:
- Vẫn là chồng em nghĩ chu đáo. Tiền ccaur bọn em mặc dù hơi ít, nhưng có chiêu bài nhà đầu tư nước ngoài sẽ rất có lợi. Em sẽ mau chóng làm tốt. Đến lúc đó chỉ cần anh ra lệnh là em lao vào lòng anh ngay.
Nói đến đây Tiểu Giang nhìn Vương Trạch Vinh đầy quyến rũ qua Webcam:
- Có muốn nhìn thấy em không?
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh liền cảm thấy mình có phản ứng. Hắn cười khổ nói:
- Em có phải muốn hại anh không thế?
Tiểu Giang cười cười đứng lên cởi quần áo rồi đi một vòng mà nói:
- Sao, người em không thay đổi chứ?
Nhìn cơ thể càng lúc càng đẹp của Tiểu Giang, lửa dục trong lòng Vương Trạch Vinh bốc lên rất cao.
- Mau đi đăng ký công ty đi.
Vương Trạch Vinh quát lên. Hắn đúng là bất đắc dĩ.
Tiểu Giang thấy Vương Trạch Vinh buồn bực như vậy thì càng cười vui vẻ hơn.
Hai người nói chuyện một lúc nữa rồi Vương Trạch Vinh ra khỏi mạng.
Hắn ngồi đó suy nghĩ về việc Tiểu Giang đến Huyện Đại Phường đầu tư. Hắn cảm thấy việc này tốt nhất nên do Tiểu Giang mời người chuyên nghiệp đi làm.
Hắn suy nghĩ thêm về tài nguyên của Huyện Đại Phường. Về du lịch, khai khoáng đều có thể, còn có cả lá trà.
Vương Trạch Vinh tắt máy rồi đi ra khỏi phòng. Hắn nói chuyện với Tiểu Giang một lúc rồi đọc sách, đến bây giờ đã cảm thấy đói bụng.
Vương Trạch Vinh vừa đi ra thì đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.
- Cho tôi ăn gì vậy?
Ngửi thấy mùi thơm làm nước miếng của Vương Trạch Vinh sắp trào ra.
- Chủ tịch Vương, bởi vì không chuẩn bị trước nên chỉ có thể làm một ít như vậy.
Long Hương Băng đứng bên đợi Vương Trạch Vinh kiểm tra tay nghề.
Vương Trạch Vinh ăn hết bát cơm thì thấy Long Hương Băng nấu đúng là rất ngon.
- Mấy món này cô học từ đâu?
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu mà hỏi.
- Lúc rảnh rỗi em tự đọc sách.
- Ồ, rất được. Như vậy cô ở lại đây đi. Mỗi tháng 800 tệ.
Vương Trạch Vinh hỏi Long Hương Băng.
Vừa nghe lương một tháng là 800 tệ, Long Hương Băng vội vàng xua tay nói:
- Nhiều quá, một tháng 200 tệ là được mà.
Trong mắt Long Hương Băng, 200 tệ đã là giá cao nhất ở Huyện Đại Phường. Giá nhân công ở Huyện Đại Phường không đáng tiền.
Nhìn ngôi nhà khá lớn, Vương Trạch Vinh chỉ vào hai căn phòng chưa ai ở mà nói:
- Cô chọn một gian mà ở.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút cảm thấy người ta còn có em trai cần chiếu cố nên nói thêm:
- Như vậy đi, khi làm thức ăn thì làm thêm một phần cho Tiểu Long.
Long Hương Băng cảm kích nói:
- Vậy đâu được?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Thêm người cho đông vui. Chẳng qua tiền thức ăn thì Tiểu Long phải bỏ ra một phần.
Long Hương Băng vốn nghĩ đến vấn đề ăn cơm của Long Dũng Đình, bây giờ nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, nàng liền rất cảm ơn Chủ tịch Vương này. Chủ tịch huyện này quá hiếm.
Vương Trạch Vinh cũng không biết quyết định này đã khiến hắn và chị em Long gia cột chặt vào nhau. Long Dũng Đình nghe Long Hương Băng nói ý của Vương Trạch Vinh, hắn liền hoàn toàn trung thành với Vương Trạch Vinh. Lãnh đạo như vậy đâu thể tìm được.
Long Hương Băng cũng không ngừng nhắc Long Dũng Đình nhất định phải phục vụ tốt Chủ tịch Vương.