- Bố mẹ, con và Vương Trạch Vinh đi dạo phố.
Không đợi vợ chồng Hạng Nam nói, nàng đã kéo Vương Trạch Vinh chạy ra ngoài như cơn gió. Hai người Hạng Nam thấy thế không khỏi lắc đầu.
Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, xem ra Lữ Hàm Yên động tình rồi.
Quả nhiên hai người vừa về nhà là Lữ Hàm Yên nhào vào lòng Vương Trạch Vinh. Ánh mắt nàng mê đi, hai người điên cuồng hôn nhau. Hai tay Lữ Hàm Yên không ngừng sờ loạn lên người Vương Trạch Vinh.
Lữ Khánh Phân có lẽ đã đi làm nên nhà khá vắng vẻ.
Không ai nói gì trong lúc này cả, chỉ cần những động tác, nhiệt độ cơ thể là biết. Vừa nãy được Hạng Nam nhắc nhở, Vương Trạch Vinh đã có cái nhìn mới về bước phát triển tiếp theo. Chút chèn ép trong lòng từ trước đến nay, bây giờ đã được giải tỏa. Quan trường là nơi mà quyền thế đặt lên hàng đầu. Có quyền mới có thế, mới có thể làm người ta dồn về phe mình. Hắn vẫn cố nhẫn nhịn ở Huyện Đại Phường, ngay cả Vương Trạch Vinh cũng không hài lòng với mình. Bây giờ được Hạng Nam chỉ bảo, Vương Trạch Vinh không muốn tự áp chế mình nữa. Hắn đã nghĩ ra, không phải chỉ là một Chủ tịch huyện thôi sao, dù làm kém cũng không xảy ra chuyện gì cơ mà.
Suy nghĩ thoáng ra nên bao nhiêu tình cảm trong lòng đều được thiêu đốt.
Lữ Hàm Yên rất nhanh trở về thời nguyên thủy trước mặt Vương Trạch Vinh. Sau khi kết hôn làm cho cơ thể nàng càng đẹp hơn, bộ ngực của nàng không ngừng biến hóa trong đôi tay của Vương Trạch Vinh.
Hai người hôn một trận, Vương Trạch Vinh liền bế bổng Lữ Hàm Yên đi vào phòng ngủ.
Nằm trong lòng Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên cảm thấy rất hạnh phúc, Hai tay ôm lấy cổ hắn, nàng nhỏ giọng nói:
- Trạch Vinh, em lúc nào cũng nhớ anh, nhớ lúc làm chuyện này với anh.
Nghe thấy Lữ Hàm Yên nói như vậy, nhìn thấy cơ thể xinh đẹp của nàng, Vương Trạch Vinh bỏ Lữ Hàm Yên xuống rồi nhào lên người nàng.
Vương Trạch Vinh vào trong Lữ Hàm Yên, những ma sát không ngừng khiến hai người rất nhanh đi lên đến đỉnh điểm.
Tiến vào sâu trong cơ thể Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh không ngừng tiến lên. Vương Trạch Vinh cả tháng không gần phụ nữ khiến hắn càng thêm dũng mãnh.
- Trạch Vinh, Tiểu Giang có liên lạc với anh không?
Sau cơn triền miên, Lữ Hàm Yên cuộn mình vào trong lòng Vương Trạch Vinh, nàng đang rất thỏa mãn.
- Cái này...
Vương Trạch Vinh đúng là không biết nên đáp như thế nào với Lữ Hàm Yên.
- Thực ra em cũng không để ý đâu.
Lữ Hàm Yên nói như vậy làm cho Vương Trạch Vinh giật mình.
- Trạch Vinh, ý của bố mẹ là muốn để em lên Bắc Kinh. Nhưng em không muốn xa anh nên quyết định ở lại. Em sợ mình không chú ý là anh sẽ chạy theo người khác.
Lữ Hàm Yên rất yêu Vương Trạch Vinh, ngoại trừ tình cảm thì sự dũng mãnh của hắn ở trên giường làm nàng không muốn rời xa.
- Hàm Yên, Tiểu Giang đã đến Huyện Đại Phường mở một công ty Địa ốc.
Vương Trạch Vinh quyết định không giấu Lữ Hàm Yên, việc này sớm muộn gì nàng cũng biết. Lữ Hàm Yên khẽ cắn vào tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Coi như anh ngoan ngoãn, Tiểu Giang tỷ đã sớm nói với em rồi.
Vương Trạch Vinh khẽ lắc đầu, hắn không biết Tiểu Giang nghĩ như thế nào mà cái gì cũng nói cho Lữ Hàm Yên biết.
Hai người nằm trên giường nói chuyện với nhau nhưng tay Vương Trạch Vinh không ngừng di chuyển trên người Lữ Hàm Yên. Không lâu sau hai người lại động tình, trong phòng đầy tiếng rên rỉ mê người.
Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào người Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên. Sau khi được tưới tắm, Lữ Hàm Yên rất hạnh phúc, mặt tươi rói.
- Hàm Yên, em làm ở trên tỉnh có thuận lợi không?
Vương Trạch Vinh quan tâm mà hỏi.
- Rất được ạ, em có nhiều thứ phải học nhưng cũng may các lãnh đạo luôn giúp em. Em bây giờ trên cơ bản đã quen với công việc.
Lữ Hàm Yên rất thích công việc bây giờ.
Châm thuốc cho Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên nói:
- Nghe nói ở chỗ anh đấu đá rất căng, hay là anh lên tỉnh làm việc đi.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đâu có cái lý đó. Anh muốn phát triển một phen ở huyện. Em không thấy Huyện Đại Phường vẫn là huyện nghèo sao, người dân ăn không đủ no. Anh muốn giúp quần chúng nhân dân, nhất định phải làm cho Huyện Đại Phường phát triển.
Lữ Hàm Yên nói:
- Có cần em làm gì không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Em cứ làm tốt công việc của mình đi. Anh không tin mình không làm được gì ở Huyện Đại Phường đó.
Đúng lúc này thì có người gọi điện cho Lữ Hàm Yên.
Lữ Hàm Yên cầm lấy nhìn số máy rồi bực mình nói:
- Người này quá đáng ghét, toàn gọi điện hẹn em đi ăn cơm.
Lữ Hàm Yên xinh đẹp như vậy nên có người thích là bình thường. Vương Trạch Vinh cười nói:
- Có người theo đuổi em ư?
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Em chỉ yêu chồng em.
- Anh, hay là như thế này. Hôm nay anh đi theo em một chuyến để cho hắn thấy chồng em. Về sau hắn không theo đuôi em nữa.
Vương Trạch Vinh cũng muốn xem người này như thế nào nên đồng ý.
Được Lữ Hàm Yên giới thiệu, Vương Trạch Vinh biết người này tên Hoàng Gia Thanh – một trưởng phòng ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển. Hắn dựa vào mình có chút quyền lực nên bình thường rất xem thường kẻ khác. Người này có bố là phó chủ tịch tỉnh mà.
Thấy Lữ Hàm Yên và chồng đi tới, vẻ mặt Hoàng Gia Thanh rất khó coi. Mặc dù hắn nghe nói Lữ Hàm Yên đã kết hôn nhưng hắn vừa thấy Lữ Hàm Yên là thích. Vì vậy hắn lập tức ném người tình bí mật vừa quyến rũ được sang bên nhằm theo đuổi Lữ Hàm Yên.
- Vương đệ làm ở đâu vậy?
Hoàng Gia Thanh cố ý hỏi như vậy.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi chỉ là công chức bình thường. Hàm Yên là vợ tôi.
Thấy vẻ mặt Hoàng Gia Thanh, Vương Trạch Vinh rất khó chịu. Thằng này nhìn Hàm Yên với ánh mắt đúng là đáng ăn đòn.
Lữ Hàm Yên cũng cố tình tỏ vẻ thân mật với Vương Trạch Vinh.
Vừa ăn cơm, Hoàng Gia Thanh vừa không ngừng khoe khoang quan hệ trên tỉnh của hắn, thi thoảng thể hiện bố hắn là phó chủ tịch tỉnh. Giống như hắn muốn nói rõ Lữ Hàm Yên lấy Vương Trạch Vinh là sai lầm vậy.
Vương Trạch Vinh vừa ăn vừa quan sát quan khí của Hoàng Gia Thanh. Hắn đột nhiên có một suy nghĩ, quan khí của thằng này không mạnh, hắn thử chèn ép xem sao.
Mặc dù chưa từng thí nghiệm nhưng Vương Trạch Vinh vẫn rất nhanh tản mát quan khí từ trên đỉnh đầu mình ra ngoài.
Quan khí hai người rất nhanh hợp lại với nhau.
Vương Trạch Vinh bắt đầu chèn ép quan khí của Hoàng Gia Thanh.
Lần trước do đã áp dụng với Chu Lâm nên Vương Trạch Vinh đã có kinh nghiệm.
Lần này hắn cũng bắt đầu dùng quan khí của mình cưỡng chế quan khí của Hoàng Gia Thanh.
Hoàng Gia Thanh không biết khống chế quan khí, mà Vương Trạch Vinh lại biết khống chế quan khí của mình và chèn ép đối phương. Không lâu sau, quan khí của Hoàng Gia Thanh đã có vài tia bị Vương Trạch Vinh chèn ép và hướng về phía hắn. Một lát sau Vương Trạch Vinh càng làm cho quan khí của mình ép nhiều hơn. Cứ như vậy không ngừng chèn ép khiến cho quan khí của Hoàng Gia Thanh đã có một nửa nghiêng về phía Vương Trạch Vinh.
Có lẽ do hai bên cùng cấp nên Vương Trạch Vinh có thể miễn cưỡng chèn ép. Nếu chức vụ đối phương cao hơn Vương Trạch Vinh thì hắn sẽ không làm được.
Bị quan khí của Vương Trạch Vinh chèn ép làm cho tâm trạng của Hoàng Gia Thanh dần thay đổi. Mới đầu Hoàng Gia Thanh còn xem thường Vương Trạch Vinh, nhưng khi quan khí của Vương Trạch Vinh chèn ép hắn, suy nghĩ của Hoàng Gia Thanh không ngừng thay đổi. Hắn cảm thấy Vương Trạch Vinh từ từ cao lớn hơn, từ từ có suy nghĩ ủng hộ Vương Trạch Vinh. Đến khi Vương Trạch Vinh ép được một nửa, hắn cảm thấy không nên đối đầu với Vương Trạch Vinh.
Hoàng Gia Thanh mặc dù biết suy nghĩ này không đúng nhưng hắn lại không ngăn được:
- Trạch Vinh, anh ở Huyện Đại Phường không dễ dàng gì. Nếu có gì cần giúp thì cứ nói, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh.
Hoàng Gia Thanh nói như vậy làm cho Lữ Hàm Yên thiếu chút nữa cắn vào lưỡi. Nàng dù nghĩ như thế nào cũng không ngờ Hoàng Gia Thanh lại nói ra lời này.
Càng làm Lữ Hàm Yên thêm kinh ngạc đó là câu nói tiếp theo của Hoàng Gia Thanh:
- Thật xấu hổ, tôi vẫn có ý với vợ của anh, việc này là tôi không đúng. Tôi xin tự phạt mình ba chén. Sau này tôi sẽ không làm như vậy nữa.
Vương Trạch Vinh dùng quan khí mạnh mẽ chèn ép quan khí của Hoàng Gia Thanh, hắn biết suy nghĩ của đối phương bị thay đổi một chút. Nhưng quan khí của Vương Trạch Vinh cũng tổn thất một chút.
Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng biết thêm năng lực của quan khí của mình.
Lữ Hàm Yên đúng là nằm mơ cũng không ngờ được việc này. Nàng hỏi Vương Trạch Vinh:
- Hoàng Gia Thanh này hôm nay làm sao vậy?
Vương Trạch Vinh nói:
- Có lẽ là thấy chồng em quá xuất sắc nên hắn ta tự ti.
Lữ Hàm Yên khẽ đấm Vương Trạch Vinh một cái, nàng rất vui vì đã giải quyết được vấn đề.