Người bên ủy ban đang tính toán tiền đồ của mình. Nhất là đám tay chân của La Trung Hoa càng thêm lo lắng. Vốn nghĩ La Trung Hoa là lãnh đạo rất có tiền đồ, hơn nữa hắn đúng là đã có quyền tuyệt đối ở Huyện Đại Phường, ai ngờ thay đổi như vậy chứ?
Nghĩ lại cũng làm người ta bực mình, Mão Văn Tuấn đi theo La Trung Hoa; Mai Vinh Trân không biết ôm được chân nào cũng được chạy lên thành phố làm Phó cục trưởng, coi như tìm chỗ tốt.
Vậy những tay chân của La Trung Hoa thì sao?
Người đang lo lắng nhất bây giờ chính là thư ký của La Trung Hoa – Nhâm Vinh Sinh. Nhâm Vinh Sinh từ trước đến giờ vẫn là thư ký của La Trung Hoa. Bây giờ nghe được La Trung Hoa sẽ đi, hắn liền lo lắng. La Trung Hoa đã từng hứa lúc thích hợp sẽ đưa hắn xuống xã làm Chủ tịch, bây giờ tin tức đưa ra khiến hắn không biết nên làm như thế nào?
Nhìn La Trung Hoa ngồi trong phòng, Nhâm Vinh Sinh cố lấy can đảm mà nói:
- Bí thư La, ngài thực sự sẽ đi?
La Trung Hoa đứng dậy nhìn về phía đường mới sửa mà nói:
- Ừ, điều đến huyện Thương Điền.
Mặc dù La Trung Hoa không rõ tại sao Nhâm Vinh Sinh lại biết tin, nhưng hắn vẫn xác nhận.
Thường thường tin tức đều là từ trên truyền xuống, La Trung Hoa không biết rõ hôm nay trên Thị ủy đang nghiên cứu việc này. Nhưng hắn ít nhiều cũng có linh cảm.
- Bí thư La, tôi có thể cùng đi với ngài không?
La Trung Hoa xoay người nhìn Nhâm Vinh Sinh. Hắn đúng là quên người này. Thường thường thứ luôn bên người sẽ hay bị quên, đây là tâm lý chung của mọi người.
- Tiểu Nhâm, cậu có năng lực rất mạnh. Tôi định một thời gian nữa sẽ đưa cậu đến xã rèn luyện, bây giờ tổ chức muốn điều tôi đi nên việc này không dễ. Như vậy nếu cậu đồng ý thì cùng đi với tôi, làm thư ký cho tôi.
La Trung Hoa rất hài lòng với thư ký của mình, dùng cũng thuận tay. Hơn nữa đến huyện Thương Điền có một thư ký như vậy cũng là chuyện tốt.
Nghe La Trung Hoa nói như vậy, Nhâm Vinh Sinh rất kích động.
Chỉ cần đi theo La Trung Hoa thì có rất nhiều cơ hội dành cho hắn, Nhâm Vinh Sinh vội vàng nói:
- Tôi đồng ý, chỉ cần Bí thư La cần, tôi sẽ đi theo ngài.
Nhìn Nhâm Vinh Sinh rời đi, tâm trạng La Trung Hoa lúc này rất kém.
Hắn không dễ dàng gì gây dựng sự nghiệp ở Huyện Đại Phường, bây giờ chỉ trong nháy mắt đã sụp đổ.
Bây giờ có thể mang được mấy người thì mang đi từng đó, người khác thì do bọn họ tự lo liệu.
Nhìn người đi lại ngoài cửa sổ, La Trung Hoa có chút ghen ghét với thay đổi ở Huyện Đại Phường bây giờ. Luân chuyển đất đai kia là gì không biết nữa? Sau khi thí điểm, Vương Trạch Vinh còn phát triển nữa không? Lần đầu tiên La Trung Hoa có suy nghĩ về Luân chuyển đất đai.
Có lẽ hắn đúng là không hiểu về công tác Luân chuyển đất đai này. La Trung Hoa trước đây có rất nhiều người đến báo cáo công việc, nhưng sau khi tin truyền là La Trung Hoa sẽ đi thì không còn ai đến nữa.
Chẳng qua văn phòng của Vương Trạch Vinh lại rất náo nhiệt, một hàng dài người xếp hàng muốn báo cáo công việc. Chánh văn phòng Ủy ban huyện Ôn Hòa Lâm rất vui vẻ, hắn cảm thấy mình đã nhặt được bảo vật. Bây giờ La Trung Hoa đã đi, Vương Trạch Vinh là Bí thư huyện ủy, chỉ cần theo Chủ tịch Vương thì nhất định sẽ phát triển. Dù cho Ôn Hòa Lâm đã 50 tuổi, nhưng con cái sẽ được hưởng phúc mà. Ôn Hòa Lâm mặc dù muốn tiến bộ nhưng cũng biết bản thân. Với độ tuổi của hắn nếu muốn phát triển mạnh thì không có hy vọng. Bây giờ chỉ có thể dựa chặt vào Vương Trạch Vinh thì con cái mới có chỗ tốt.
Các lãnh đạo phòng ban đi ra khỏi phòng Vương Trạch Vinh, Ôn Hòa Lâm rất thích nhìn vẻ mặt của bọn họ. Người đến báo cáo công tác với Vương Trạch Vinh có đủ loại, càng có mấy người trước đây là người của La Trung Hoa. Đám người này trước kia đều ra vẻ ta đây với Ôn Hòa Lâm, bây giờ trước mặt Ôn Hòa Lâm lại cúi mặt. Thú vị nhất là những người này muốn vào phòng Vương Trạch Vinh lại như sắp bị xét xử vậy.
Nhìn mấy người này, Ôn Hòa Lâm không nhịn được mà lắc đầu.
Mặc dù tin tức mới truyền ra nhưng Vương Trạch Vinh trước đó đã được La Trung Hoa nói cho biết về việc này.
Nhìn từng người từng người chạy đến báo cáo công tác, Vương Trạch Vinh không khỏi kích động. Huyện Đại Phường sắp do hắn hoàn toàn khống chế rồi, hắn nghĩ đến những ý tưởng của mình sắp được thực thi đồng thời cũng thấy trách nhiệm nặng hơn nhiều.
Nhìn Chủ tịch Hội liên hiệp phụ nữ Trương Quế Hương đánh môi đỏ chót đến báo cáo công việc, Vương Trạch Vinh không thể làm gì khác là kiên nhẫn lắng nghe. Người phụ nữ này đã sắp 40 mà luôn thích đánh môi đỏ chót.
- Ừ, Hội liên hiệp phụ nữ đã làm không ít việc, cần phải làm tốt hơn nữa trong tình hình mới.
Vương Trạch Vinh nói.
Vương Trạch Vinh nói với Hác Duệ Bân:
- Hôm nay đến đây thôi, không gặp ai khác nữa.
Đám người này đến vì mục đích gì, Vương Trạch Vinh hiểu. Bọn họ chính là muốn giữ vị trí của mình.
Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc, người đầu tiên gọi điện cho Vương Trạch Vinh chính là bí thư đảng ủy cục Công an Khoái Phú Quyền.
- Trạch Vinh, vừa nãy hội nghị thường ủy đã thông qua việc bổ nhiệm cậu làm Bí thư huyện ủy Huyện Đại Phường, chúc mừng cậu.
Không một ai biết quan hệ giữa Khoái Phú Quyền và Vương Trạch Vinh. Khoái Phú Quyền cũng rất lợi hại, trong hội nghị không bao giờ lên tiếng, dù là chuyện liên quan đến Vương Trạch Vinh, bình thường hắn cũng không đưa ra ý kiến. Chỉ cần hắn thấy chuyện có lợi cho Vương Trạch Vinh thì nhiều thêm một phiếu cũng không có tác dụng mấy, khi đó hắn sẽ bỏ cuộc. Trừ phi bên phía ủng hộ Vương Trạch Vinh yếu thì hắn mới nhảy ra. Cách làm này của hắn làm mọi người mơ hồ.
- Bí thư, Bí thư La có phải điều đến Thương Điền?
Vương Trạch Vinh nói.
Khoái Phú Quyền cười ha hả nói:
- Tôi tưởng rằng mình gọi điện thế này là sớm rồi, không ngờ cậu đã biết.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đây chỉ là mấy lời bàn tán mà thôi, nói là Bí thư La muốn điều đi nhưng không có tin tức khác.
- Trạch Vinh, lần này Bí thư Phùng cũng ủng hộ cậu, nhất định phải làm tốt công tác.
- Cảm ơn Bí thư Khoái đã quan tâm.
Vương Trạch Vinh cảm ơn.
Khoái Phú Quyền có lẽ có cuộc họp khác nếu không sẽ không gọi điện vào lúc này. Vương Trạch Vinh không khỏi bội phục đám người ở huyện, tin tức quá nhanh. Họp còn chưa xong mà đã có tin tức. Lúc Vương Trạch Vinh đi ra ngoài thì rất nhiều người đều sợ hãi nhìn hắn.
Thực ra Vương Trạch Vinh bây giờ rất kích động. Không đầy hai năm về trước hắn còn lo mất vị trí ở Văn phòng Đảng chính xã Hoàn Thành, bây giờ hắn lại là Bí thư huyện ủy.
Về đến nhà, Vương Trạch Vinh lập tức bật máy tính lên. Không biết tại sao hắn muốn chia xẻ tin tức này với Giang Anh Hà. Hắn cảm thấy khá ngạc nhiên người đầu tiên mình muốn thông báo lại là Tiểu Giang, chứ không phải Lữ Hàm Yên.
Sau khi đăng nhập vào mạng, Vương Trạch Vinh thấy Tiểu Giang cũng trên mạng. Hắn có chút kích động nhắn tới:
- Anh hôm nay được bổ nhiệm thành Bí thư huyện ủy.
Vương Trạch Vinh châm thuốc rồi ngồi im đợi Tiểu Giang gọi lại. Trong lòng hắn cảm thấy mình và Tiểu Giang là cùng tầng lớp, đều là thảo dân, đều giãy dụa ở tầng thấp nhất.
- Thật sao?
Tiểu Giang lập tức nhắn lại, trong giọng không dám tin.
Nhìn hai chữ này, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình rất đáng tự hào.
- Hội nghị thường vụ Thị ủy hôm nay vừa thông qua.
- Tốt quá, anh chờ, em lập tức sẽ về.
Có lẽ Tiểu Giang đang ở ngoài. Tin tức này làm nàng rất kích động. Ông xã của nàng thành công, đây là chuyện lớn.
Nửa tiếng sau, Tiểu Giang nhắn tới:
- Anh bật webcam lên đi.
Hai bên nhìn thấy nhau, Tiểu Giang càng lúc càng đẹp hơn, Vương Trạch Vinh thấy thế không khỏi động tâm.
- Anh thành công rồi?
Tiểu Giang rất hưng phấn.
hai người nói chuyện một lát rất vui vẻ.
Vương Trạch Vinh cảm thấy cứ được nói chuyện với Tiểu Giang như thế này thì quá tốt.
- Anh nói cho Hàm Yên chưa?
Tiểu Giang nói chuyện một lát rồi hỏi.
- Anh chưa, báo tin cho em đầu tiên đó.
Nghe Vương Trạch Vinh nói vậy, Tiểu Giang rất hạnh phúc. Như vậy mình có vị trí thứ nhất trong tim Vương Trạch Vinh. Nàng nói với Vương Trạch Vinh:
- Anh mau nói tin này với Hàm Yên đi, cô ấy nhất định sẽ rất vui.
Hai người nói chuyện một lát rồi thoát ra mạng.
Vương Trạch Vinh sau khi nói chuyện với Tiểu Giang cũng đã bớt kích động. Hắn cầm điện thoại di động gọi cho Lữ Hàm Yên.