Hai người Tiền Dịch Tài và Ngũ Toa Đức được phân công sử dụng khác nhau. Tiền Dịch Tài chỉ có trách nhiệm giám sát không nghiêm nên được điều lên sở Xây dựng giữ chức phó giám đốc. Còn Ngũ Toa Đức điều đến sở Giao thông tỉnh giữ chức trưởng phòng. Đây là giáng chức bởi vì Ngũ Toa Đức cũng bị liên quan đến việc này.
Về phần Khoái Phú Quyền lần này được điều đến một thành phố khác giữa chức thường vụ, Phó thị trưởng. Điều này làm Khoái Phú Quyền rất cảm kích Vương Trạch Vinh. Hắn biết đây là do Vương Trạch Vinh giúp.
Mọi người cũng biết được nguyên nhân mà Vương Trạch Vinh không thể lên chức. Điền Mông Lực là người Huyện Đại Phường, Vương Trạch Vinh là Bí thư huyện ủy mà trong tay có hai phó chủ tịch huyện bị bắt, mấy trưởng phòng bị bắt. Hắn chẳng những không có việc gì mà còn giữ được vị trí Bí thư huyện ủy, điều này nói rõ Vương Trạch Vinh rất mạnh.
Đương nhiên kết quả này trước đó Vương Trạch Vinh không ngờ đến. Theo hắn thấy mình lôi được tên kia ra thì phải là thành tích, nhưng kết quả không đạt được chiến tích mà còn bị người ta công kích mình. Hắn coi như có thêm về kiến thức đấu tranh chính trị.
Sau khi Vương Trạch Vinh về Huyện Đại Phường liền vùi đầu vào công việc. Hắn tạm thời không đi liên lạc với hai lãnh đạo thị ủy.
Vương Trạch Vinh tuy không muốn nhưng Trương Tùng lại gọi cho hắn.
- Trạch Vinh, ông anh đến Quán Hà nên muốn chiêu đãi cậu.
Trương Tùng rõ ràng lộ ra vẻ thân thiết.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Thị trưởng Trương vừa đến nên nhất định có nhiều việc nên tôi sợ ảnh hưởng đến công việc của anh.
Trương Tùng bực bội nói:
- Sao lại nói như vậy, quan hệ giữa hai chúng ta sao lại gọi tôi như vậy?
Vương Trạch Vinh không thể làm gì khác mà nói:
- Vậy cũng được, ở sau lưng thì tôi gọi anh là Trương ca, nhưng lúc có người phải theo quy định.
Trương Tùng rất hài lòng khi Vương Trạch Vinh nói như vậy:
- Sao, hôm nay lên thành phố hai chúng ta tụ tập một chút.
Mặc dù lời này có ý hỏi nhưng rõ ràng là Trương Tùng muốn tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Trương ca đã gọi thì huynh đệ nhất định sẽ tới.
Vương Trạch Vinh không thể nào không đi. Không nói đến quan hệ bạn học, chỉ riêng việc Trương Tùng là Thị trưởng gọi hắn thì hắn phải lập tức đi.
Vương Trạch Vinh lập tức ngồi xe lên thành phố.
Trương Tùng thật ra cũng rất coi trọng lần gặp mặt Vương Trạch Vinh này. Thạch Vân Bình là bạn tốt của hắn nên đã nghe không ít về chỗ dựa của Vương Trạch Vinh. Mặc dù Trương Tùng cũng có chỗ dựa nhưng kém hơn Vương Trạch Vinh. Đồng thời Vương Trạch Vinh là Bí thư huyện ủy Huyện Đại Phường, hắn đến Quán Hà thì có nhiều việc cần nhờ Vương Trạch Vinh. Đặc biệt hắn không hy vọng mạng lưới quan hệ sau lưng của Vương Trạch Vinh bị người khác sử dụng.
Trương Tùng vừa đến Quán Hà nên không biết nhiều tình hình, bây giờ có một bạn học giới thiệu cho hắn cũng rất tiện.
Vương Trạch Vinh đang trên đường thì điện thoại di động vang lên. Chỉ nghe Đỗ Thủ Như nói:
- Trạch Vinh, chú ở đâu thế?
Thấy là Đỗ Thủ Như gọi tới, Vương Trạch Vinh nói:
- Ha ha, Bí thư Đỗ, hôm nay Thị trưởng Trương nói là hẹn bạn học đi tụ tập, tôi đang lên thành phố.
Vương Trạch Vinh phải cẩn thận nên nói như vậy.
- Ha ha, lão Trương hẹn cậu trước rồi à. Như vậy ngày mai hai anh em chúng ta cùng ngồi uống với nhau.
Vương Trạch Vinh không khỏi cảm thấy đầu đầy mồ hôi. Từ việc này hắn có thể nghe ra được giữa Trương Tùng và Đỗ Thủ Như bắt đầu có một biến hoá, có lẽ hai người đã bắt đầu âm thầm tranh đoạt.
Mình chẳng lẽ phải quyết định xem đứng về bên nào?
Thư ký của Trương Tùng tên là Cao Vệ Quân vừa thấy Vương Trạch Vinh liền vội vàng đi lên nói:
- Bí thư Vương ạ?
Hác Duệ Bân nói:
- Đây là Bí thư Vương Huyện Đại Phường chúng tôi.
Xác nhận đối phương đúng là người Thị trưởng mời, Cao Vệ Quân mặt đầy tươi cười mà nói:
- Bí thư Vương, Thị trưởng chờ ngài đã lâu.
Nghe thấy Trương Tùng đã tới, Vương Trạch Vinh liền nói:
- Tôi tới muộn một chút.
Vương Trạch Vinh đi theo Cao Vệ Quân đến một căn phòng. Hắn thấy Trương Tùng đang ngồi bên trong liền vội vàng nói:
- Xin lỗi Trương ca, tôi tới muộn.
Trương Tùng vội vàng đứng lên bắt tay hắn mà nói:
- Lão đệ có thể đến là tốt rồi. Đường xa mà vẫn đến rất nhanh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đúng là phải chạy hơi nhanh.
Trương Tùng liền cười phá lên.
- Mau ngồi xuống nói chuyện.
Trương Tùng kéo Vương Trạch Vinh ngồi xuống, trước mặt Vương Trạch Vinh, Trương Tùng không tỏ vẻ mình là lãnh đạo. Điều này làm cho Vương Trạch Vinh rất vui vẻ.
- Lão đệ, ông anh này đến Quán Hà đúng là mắt như bị che đi. Hôm nay mời cậu đến đây là muốn cậu giới thiệu tình hình Quán Hà cho tôi biết.
Trương Tùng nói thẳng mục đích của mình ra.
Thấy Trương Tùng lấy thái độ là bạn học để nói chuyện, Vương Trạch Vinh coi như thấy được sự lợi hại của tên này. Trương Tùng mới đến nên rất cần tài liệu về quan trường Quán Hà. Nếu như ra vẻ quan to thì không thể biết được nội dung nào từ miệng Vương Trạch Vinh. Hơn nữa còn có thể đẩy Vương Trạch Vinh ra ngoài. Trương Tùng đây là nói cho Vương Trạch Vinh biết tôi coi cậu là huynh đệ.
- Nếu như anh đã muốn biết thì tôi biết được gì sẽ nói.
Vương Trạch Vinh chỉ có thể nói như vậy.
Hai người một hỏi một đáp, phải nói Trương Tùng cũng đã dành nhiều tâm trí để tìm hiểu tình hình Quán Hà.
- Trạch Vinh, anh bây giờ một mình đến Quán Hà, cậu cần phải giúp anh nhiều vào đó.
Trương Tùng giơ chén lên uống cạn rồi nói.
Vương Trạch Vinh thử hỏi một câu:
- Ông anh nói gì vậy, anh sao lại đến đây một mình. Anh và lão Đỗ mà hợp sức thì có chuyện gì là không làm được.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Trương Tùng cười hắc hắc nói:
- Đúng thế, chẳng qua hai anh em ta phải thân thiết một chút, cậu phải giúp anh nhiều mới được.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ thêm một chút về vấn đề giữa Trương Tùng và Đỗ Thủ Như. Hắn không khỏi lo lắng về việc lựa chọn dựa vào bên nào. Hai người đều là bạn học, đối với hắn đều khá tốt. Mình nên quyết định như thế nào?
- Anh bây giờ là lãnh đạo của tôi, cần gì thì ra lệnh một tiếng. Tôi đâu dám không nghe.
Trương Tùng nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trước khi đến lão Thạch, lão Nguyễn, lão Quách đã kéo anh đi cùng ăn uống mà nói có cậu ở Quán Hà thì công tác dễ triển khai hơn nhiều. Lúc nào rảnh rỗi anh sẽ kéo bọn họ đến đây tụ tập.
Trương Tùng đã kéo mấy bạn học khác ra, Vương Trạch Vinh giả vờ không hiểu ý mà nói:
- Thật tốt quá. Huyện Đại Phường chúng tôi đang cần thu hút đầu tư, có lẽ bọn họ có thể giúp được một chút.
Vừa nghe đến Huyện Đại Phường, Trương Tùng liền chú ý nên tạm thời không yêu cầu Vương Trạch Vinh lập tức tỏ thái độ:
- Huyện Đại Phường là huyện thí điểm Luân chuyển đất đai, việc này trước khi đến anh đã nghe lãnh đạo tỉnh ủy nói chuyện, yêu cầu chúng ta coi trọng. Không biết thí điểm đến đâu rồi?
Vương Trạch Vinh nói:
- Nếu không hôm nào anh đến kiểm tra.
- Đến xem thì nhất định rồi, nhưng anh vừa đến tiếp nhận công tác nên rất nhiều việc. Một thời gian nữa may ra mới đi được, cậu nói một chút đi.
Vương Trạch Vinh liền giới thiệu về công tác Luân chuyển đất đai, cải cách cơ cấu, thu hút đầu tư ở Huyện Đại Phường.
Nghe Vương Trạch Vinh giới thiệu xong, Trương Tùng nói:
- Anh sớm nghe nói nông dân Huyện Đại Phường sắp thoát cảnh nghèo, bây giờ nghe cậu giới thiệu mới biết công việc của các cậu làm rất tốt. Việc này là mặt mũi của tỉnh, của thành phố, tuyệt đối không được làm sơ sài.
- Về sau còn cần Trương ca chỉ đạo nhiều.
Nhìn Trương Tùng lúc này, Vương Trạch Vinh có chút khó xử. Nghĩ đến ngày mai gặp Đỗ Thủ Như, Vương Trạch Vinh lại đau đầu. Nếu như Bí thư là một người khác thì với sự nhiệt tình của Trương Tùng, tình hình đã không có gì khó. Nhưng bây giờ hai tên này đều tốt với hắn, hắn nên làm sao?
Nhìn Trương Tùng lảo đảo lên xe, Vương Trạch Vinh nhìn Hác Duệ Bân mà nói:
- Tìm một khách sạn ở, mai còn có một bàn rượu phải tham gia.
Hôm nay thấy Vương Trạch Vinh và Thị trưởng Trương Tùng uống rượu nhiệt tình như vậy, Hác Duệ Bân không khỏi khiếp sợ. Từ sau khi lãnh đạo thị ủy mới tới, hắn không thấy Bí thư Vương chạy lên thành phố. Hắn có đôi khi muốn nhắc Bí thư Vương là phải tăng cường giao tiếp với Lâm Đốn. Hắn vốn nghĩ sau khi Tiền Dịch Tài rời đi thì Vương Trạch Vinh tạm thời không có chỗ dựa mạnh ở Quán Hà. Không ngờ Bí thư Vương còn thân mật với Thị trưởng mới tới hơn cả Tiền Dịch Tài.
Ngày mai còn bàn rượu không biết là uống với ai. Nếu có một thường vụ ủng hộ, thêm cả Lưu Kiến, Phan Tiến trước đây thì Bí thư Vương có ít nhất bốn thường vụ thị ủy ủng hộ, như vậy có một chỗ dựa không nhỏ ở thành phố. Hác Duệ Bân càng thấy mình đi theo Bí thư Vương là rất có tiền đồ.
Sau khi vào khách sạn, Vương Trạch Vinh đi tắm rồi lên giường nằm. Hắn cẩn thận suy nghĩ bước tiếp theo của mình.
Hay là hỏi bố vợ một câu.
Đối với chuyện này Vương Trạch Vinh cảm thấy mình rất khó xử lý. Nếu ngày mai Đỗ Thủ Như ép hắn tỏ thái độ thì sao?
Vương Trạch Vinh gọi điện cho Hạng Nam nhưng đầu bên kia đổ chuông rồi tắt máy. Một lát sau Hạng Nam gọi điện lại mà nói:
- Trạch Vinh, có chuyện gì con?
Vương Trạch Vinh nói:
- Bố, có một chuyện khó khăn nên con muốn hỏi ý của bố.
Hạng Nam cười nói:
- Có gì thì con nói ra xem.
Vương Trạch Vinh liền nói chuyện về Đỗ Thủ Như và Trương Tùng ra.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hạng Nam cười nói:
- Thật không ngờ hai người đó đều có quan hệ với con. Đây là chuyện tốt, hơn nữa có đôi khi không cần đứng về bên nào.
Hạng Nam nói như vậy nhưng Vương Trạch Vinh không rõ nên hỏi:
- Không đứng về bên nào thì con làm sao bây giờ?
Hạng Nam nói:
- Hai người này bố hiểu một chút. Chỗ dựa của Đỗ Thủ Như có lẽ là chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy Lương Minh Hỉ, năng lực của hắn cũng được nhưng chỉ dừng ở đây mà thôi. Chỗ dựa của Trương Tùng có lẽ là Phó chủ tịch tỉnh Bạch Hán Tùng, Bạch gia không bằng Hạng gia.
Hạng Nam nói như vậy làm Vương Trạch Vinh hiểu ý. Bây giờ bố vợ của mình không nã, hơn nữa bắt đầu có xu thế trở lại, ở tình hình này thì dù là Đỗ Thủ Như hay Trương Tùng đều không dám ép hắn quá đáng. Vì vậy hắn có điều kiện đứng ở vị trí trung lập.
- Con tạm thời không nên quyết định đứng về bên nào, cố gắng ủng hộ hai người này trong công tác là được. Con bây giờ cần làm là đạt được thành tích ở Huyện Đại Phường. Chỉ cần có thành tích thì bọn họ cũng không ngăn cản được sự phát triển của con.
Vương Trạch Vinh nằm trên giường phân tích tình hình về Đỗ Thủ Như và Trương Tùng. Hắn bây giờ lại thấy lo cho hai người này. Lần này có nhiều thường vụ mới tới như vậy, nếu hai người bọn họ không hợp sức thì không biết có thể thu được mấy thường vụ về phe mình.
Xem ra Thành phố Quán Hà bây giờ rất phức tạp, có lẽ không còn cục diện một nhà quyết định cả thành phố nữa.