Chu Cường – phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thành phố không ngờ con mình lại nhận hối lộ, đồng thời đã bị cơ quan công an bắt. Nghe được tin này hắn gần như suy sụp. Không ngờ Vương Trạch Vinh lại bắt con hắn. Mặc dù Chu Cường là phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân nhưng ở chuyện này không ai dám nói giúp.
- Lão Chu, thằng Vương Trạch Vinh đó đè lên đầu ông mà ông còn ngồi đó ư?
Vợ Chu Cường oán thán.
- Bà bảo tôi làm gì bây giờ?
Chu Cường buồn bực nói.
- Vương Trạch Vinh hắn chỉnh ông như vậy chính là không coi ông vào đâu. Ông đường đường là phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân không ngờ còn phải sợ một Phó thị trưởng chưa phải thường vụ như hắn.
Nghe thấy lời này, Chu Cường rất giận. Đúng thế, Vương Trạch Vinh là Phó thị trưởng nhưng phải thông qua Đại hội đại biểu nhân dân biểu quyết mới là chính thức. Chưa thông qua biểu quyết mà lại kiêu ngạo như vậy ư. Chu Cường thầm nghĩ ngày kia sẽ diễn ra hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân lần thứ mười ba, trong hội nghị sẽ biểu quyết việc Vương Trạch Vinh làm Phó thị trưởng, mình có phải nên có động tác không?
Chu Cường rất hận Vương Trạch Vinh nên không ngừng gọi điện:
- Lão Chu, ngày kia biểu quyết việc Vương Trạch Vinh làm Phó thị trưởng, ông có ý kiến gì không?
- Lão Chu, đồng chí Vương Trạch Vinh rất được, hẳn là có thể thông qua.
- Nghe nói trong mắt hắn không có các lão đồng chí.
- Ha ha, thanh niên mà, chỉ cần làm được việc thì chúng ta phải thông cảm.
- Lão Trương, ông xem Vương Trạch Vinh kia xem, con tôi uống hơi quá nên nói mấy lời mà hắn đã ra tay, đây có còn là một Phó thị trưởng không?
- Lão Chu, cục Văn hóa đúng là không ra gì, phải chỉnh đốn một chút với được.
Chu Cường gọi cho một loạt người nhằm mục đích hy vọng có người không biểu quyết cho Vương Trạch Vinh. Nhưng sau khi gọi xong thì trong 22 ủy viên Đại hội đại biểu nhân dân, Chu Cường chỉ cảm thấy có hai ba người sẽ phản đối Vương Trạch Vinh. Người khác về cơ bản không tỏ thái độ hoặc trực tiếp ủng hộ Vương Trạch Vinh. Chu Cường dựa lưng vào ghế thở dài một tiếng.
- Ông gọi điện thoại như vậy làm gì?
- Ôi, tôi vốn nghĩ thử gọi điện cho một số người để chơi thằng Vương Trạch Vinh một vố trong hội nghị, không ngờ những người này không muốn trêu chọc Vương Trạch Vinh.
- Vậy con chúng ta làm thế nào bây giờ?
Vợ Chu Cường rất lo lắng mà nói.
- Để tôi đi tìm Bí thư Đỗ.
Chu Cường đứng dậy đi ra ngoài.
Thấy Chu Cường đến, Đỗ Thủ Như sao không biết hắn đến làm gì. Sau khi Chu Cường nói xong, Đỗ Thủ Như nói:
- Lão Chu, anh dù sao cũng là đồng chí nhiều kinh nghiệm. Chu Đại Thành làm một chuyện khiến cho chính quyền mất mặt. Tôi đã tìm hiểu và thấy vấn đề chủ yếu của cậu ta là phụ nữ, chuyện nhận hối lộ không nhiều. Chỉ cần không ai tố cáo cậu ta thì chuyện phụ nữ có thể cho qua, nhưng nhận hối lộ không dễ xử lý.
Chu Cường nói:
- Chuyện phụ nữ thì tôi sẽ xử lý, nhận bao tiền thì tôi sẽ trả lại. Anh xem như vậy có được không?
Đỗ Thủ Như nói:
- Cho dù là như vậy thì có lẽ không còn làm trong nhà nước được nữa.
Chu Cường nói:
- Có thể không phải đi tù là được rồi.
Đỗ Thủ Như nhìn Chu Cường rồi nói:
- Tôi lo lắng chính là bên phía Vương Trạch Vinh.
Chu Cường sao không hiểu ý của Đỗ Thủ Như. Vương Trạch Vinh mà nhìn chằm chằm không bỏ thì con hắn đừng mong ra ngoài. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Xin Bí thư Đỗ giúp đỡ, tôi sẽ đi tìm anh ta nói chuyện.
Trong nhà Vương Trạch Vinh đột nhiên trở nên náo nhiệt. Mấy hôm nay có rất nhiều người lấy cớ đến báo cáo công việc. Vương Trạch Vinh vừa tiễn vợ chồng chủ nhiệm Ủy ban thể dục ra về thì Chu Cường đã tìm tới.
Thấy Chu Cường đến nhà, Vương Trạch Vinh vội vàng đứng dậy đưa tay ra bắt:
- Phó chủ nhiệm Chu sao tự mình tới.
Chu Cường nhìn Vương Trạch Vinh còn trẻ như vậy không khỏi thầm than thở:
- Phó thị trưởng Vương, con trai tôi lần này đã sai, anh có thể bỏ qua được không?
Vương Trạch Vinh mời Chu Cường ngồi xuống rồi nói:
- Bất cứ cán bộ lãnh đạo nào của chúng ta đều phải tuân thủ theo kỷ luật Đảng, pháp luật. Tôi không có ân oán với bất cứ ai. Chuyện của Chu Đại Thành cũng không phải do tôi nói mà được. Nếu không có chuyện gì thì không ai làm gì được cậu ta.
Chu Cường nói:
- Phó thị trưởng Vương nói rất có lý. Tôi ở Quán Hà đã nhiều năm nên cũng có chút quan hệ. Nếu như sau này Phó thị trưởng có gì cần xin cứ nói.
Thấy Chu Cường muốn dùng quan hệ để cứu con, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Phó chủ nhiệm Chu, anh là lão đồng chí nên việc này đối với Chu Đại Thành mà nói cũng không hẳn đã là chuyện xấu. Chỉ cần vấn đề của cậu ta không lớn thì tổ chức cũng có thể châm chước.
- Cảm ơn Phó thị trưởng.
Chu Cường rốt cuộc đã nở nụ cười.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bất cứ chuyện gì đều do thái độ.
Chu Cường nói:
- Xin Phó thị trưởng yên tâm.
Nhìn Chu Cường đi ra ngoài, Vương Trạch Vinh rốt cuộc đã nở nụ cười. Hắn hiểu rõ tình hình của tên Chu Đại Thành kia, đó là một thằng háo sắc, đi đến đâu cũng yêu cầu người ta bố trí gái. Chẳng qua theo tình hình thì ở trong chính quyền ai mà chẳng vậy. Về phần chuyện hắn nhận hối lộ thì khoản tiền không lớn, hơn nữa qua tình hình Chu Cường đến tìm mình thì biết đối phương đã đến gặp Đỗ Thủ Như. Chỉ cần Đỗ Thủ Như đồng ý giúp hắn thì vấn đề đó cũng sẽ bị bọn họ ỉm đi. Cứ như vậy thì công chức nhất định sẽ không còn nhưng ngồi tù thì không. Bỏ đi, mục đích của Vương Trạch Vinh đã đạt được nên quyết định tha cho Chu Đại Thành một lần. Đám người ở Quán Hà có lẽ đã có cái nhìn với mình, điều này rất có lợi cho việc triển khai công tác sau này.
Sáng hôm sau khi Vương Trạch Vinh đi làm, Chánh văn phòng ủy ban Đặng Tiến Triệu đi vào nói với Đặng Diệu Hoa đang quét dọn:
- Tiểu Đặc, Phó thị trưởng Vương bảo cậu đến chỗ ngài một chút.
Khi nói chuyện Đặng Tiến Triệu còn thân thiết vỗ vai Đặng Diệu Hoa.
Đặng Diệu Hoa vào phòng Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Phó thị trưởng tìm tôi?
Chuyện ở cục Văn hóa bây giờ đã truyền ra, ai cũng biết thế lực của Vương Trạch Vinh rất mạnh, đi theo Vương Trạch Vinh chính là có cơ hội lớn. Vương Trạch Vinh chỉ chỉ vào ghế rồi nhìn chằm chằm Đặng Diệu Hoa mà nói:
- Tiểu Đặng, có muốn đến cục Văn hóa công tác không?
Đặng Diệu Hoa nghĩ rằng Vương Trạch Vinh muốn chuyển mình từ ủy ban đến cục Văn hóa làm nhân viên bình thường thì định từ chối. Nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến câu nói của Ngô Quân Chính với mình, chỉ cần được Phó thị trưởng Vương coi trọng thì đi theo nhất định sẽ có cơ hội. Vì thế Đặng Diệu Hoa vội vàng nói:
- Phó thị trưởng Vương, tôi nghe lời ngài.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Tôi định điều cậu đến cục Văn hóa làm Chánh văn phòng, không biết cậu có ý kiến gì không?
Đặng Diệu Hoa lúc này mới biết mình không phải thành một nhân viên bình thường, hắn vội vàng nói:
- Tôi không có ý kiến gì, chỉ cần Phó thị trưởng Vương sai bảo thì tôi làm gì cũng được.
- Cứ quyết định như vậy đi.
Vương Trạch Vinh nói xong liền vùi đầu xuống xem văn bản. Đặng Diệu Hoa ra khỏi phòng mà trong lòng cứ run lên. Hắn vội vàng rút điện thoại gọi cho Ngô Quân Chính:
- Lão Ngô, anh nói đến cục Văn hóa làm Chánh văn phòng tốt hay em công tác ở ủy ban thì tốt?
Ngô Quân Chính giật mình nói:
- Sao thế, sao em lại đột nhiên hỏi việc này?
- Ngô ca, là như thế này, vừa nãy Phó thị trưởng Vương gọi em đến nói điều em tới cục Văn hóa làm Chánh văn phòng. Em chưa biết quyết định như thế nào.
Ngô Quân Chính đúng là ghen ghét với Đặng Diệu Hoa:
- Thằng ranh này sao lại được Phó thị trưởng Vương coi trọng chứ?
Mặc dù là nói như vậy nhưng Ngô Quân Chính vẫn nói với Đặng Diệu Hoa:
- Đây là cơ hội của cậu, điều này nói rõ Phó thị trưởng Vương coi trọng cậu, đương nhiên phải đi. Cậu thể hiện cho tốt không biết chừng Phó thị trưởng Vương sẽ còn đề bạt cậu nữa đó.
Dập máy xong Ngô Quân Chính không khỏi buồn bực vì Đặng Diệu Hoa quá may mắn.
Đại hội đại biểu nhân dân Thành phố Quán Hà tổ chức hội nghị dưới sự chủ trì của Đỗ Thủ Như. Hội nghị tiến hành biểu quyết thông qua nhiều báo cáo, cuối cùng cũng thông qua quyết định đồng chí Vương Trạch Vinh giữa chức Phó thị trưởng Thành phố Quán Hà. Đối với việc biểu quyết Vương Trạch Vinh thì chỉ có ba phiếu trắng, còn đâu 20 phiếu đồng ý. Việc này không nằm ngoài dự kiến của mọi người, chẳng qua chỉ làm theo đúng quy định mà thôi.
Cục trưởng cục Vệ sinh môi trường Quách Văn Cường đang ôm Chánh văn phòng Tằng Trân trên đùi thì cửa phòng bị đẩy bật ra. Trịnh Kiện Lâm lao vào, Tằng Trân hoảng sợ từ trên đùi Quách Văn Cường nhảy xuống. Quách Văn Cường nhìn Trịnh Kiện Lâm đầy tức giận. Trịnh Kiện Lâm thầm nghĩ xong đời rồi.
Cố lấy lại bình tĩnh, Trịnh Kiện Lâm nói:
- Cục trưởng, Phó thị trưởng Vương đến.
- Cái gì?
Quách Văn Cường không để ý đến Trịnh Kiện Lâm nữa, hắn vội vàng sửa sang lại quần áo rồi chạy ngay ra ngoài. Tằng Trân chỉ trừng mắt nhìn Trịnh Kiện Lâm rồi sửa lại áo ngực rồi đi ra ngoài. Trịnh Kiện Lâm đang định đi ra thì nghe thấy tiếng rên rỉ, hắn cẩn thận đi tới nhìn thì thấy trên màn hình máy tính đang chiếu bộ phim... Tắt hay không đây? Trịnh Kiện Lâm cảm thấy đau đầu.
Việc này đúng là làm khó hắn. Từ khi làm việc đến nay hắn chưa gặp phải chuyện phức tạp như thế này bao giờ. Nếu không tắt chẳng may Phó thị trưởng Vương vào thấy thì cục trưởng nhất định sẽ trách tội hắn. Nếu tắt chẳng may cục trưởng về biết đây là hắn tắt thì sao.
- Chào mừng Phó thị trưởng Vương đến kiểm tra công tác.
Quách Văn Cường xum xeo đi đến bắt tay Vương Trạch Vinh.
- Cục trưởng Quách, hôm nay tôi chỉ đến xem một chút mà thôi.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
- Mời Phó thị trưởng vào văn phòng. Trịnh Kiện Lâm vừa mới nói đến đây liền giật mình. Máy hắn đang mở phim.... chẳng may để Phó thị trưởng Vương phát hiện thì mình có phải xong rồi không?
Chuyện của cục Văn hóa làm các cục trưởng khác rất sợ. Quách Văn Cường biết chuyện của mình, nói đến kiếm tiền thì tên kia sao có thể so sánh với hắn:
- Phó thị trưởng Vương, tôi đưa ngài đến các phòng làm việc rồi đến phòng tôi, có được không ạ?
Vương Trạch Vinh nói:
- Như vậy cũng được.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Quách Văn Cường liền nháy mắt ra hiệu cho Tằng Trân. Tằng Trân lén lút đi đến phòng làm việc của Quách Văn Cường. Tằng Trân vừa vào thì thấy Trịnh Kiện Lâm đang loay hoay trước máy tính, đột nhiên nhớ đến ghi chép các khoản tiền mà mình và Quách Văn Cường ăn hối lộ ở trong máy, Tằng Trân hoảng hốt nói:
- Cậu làm gì thế?
Trịnh Kiện Lâm giật mình nói:
- Không, không làm gì.
- Không làm gì thì cậu chạy đến đây làm gì?
Tằng Trân càng thêm lo sợ. Chẳng may Trịnh Kiện Lâm coppy và truyền các số liệu hay đoạn phim giữa ả và Quách Văn Cường chơi nhau ra ngoài thì xong rồi. Thấy Trịnh Kiện Lâm hốt hoảng như vậy, Tằng Trân tự nhiên nghĩ tới hắn đã thấy được đoạn phim kia. Ả thầm nghĩ chẳng lẽ thằng này đã truyền ra ngoài?
Vì thế Tằng Trân nói:
- Tiểu Trịnh, cục trưởng Quách nói sẽ thăng chức cho cậu. Cậu cần phải theo sát cục trưởng Quách.
Trịnh Kiện Lâm có chút khó hiểu, chẳng qua nghe thấy mình được thăng chức nên rất vui:
- Cảm ơn cục trưởng, cảm ơn Chánh văn phòng.
Lúc này Quách Văn Cường mang Vương Trạch Vinh đi kiểm tra các phòng ban của cục Vệ sinh môi trường. Đối với việc Vương Trạch Vinh đến, Quách Văn Cường rất chú ý. Hắn sợ Quách Văn Cường không hài lòng.