- Lão Trương, vừa nãy Bí thư tỉnh ủy Phùng gọi điện tới, Bí thư Phùng có cái nhìn với việc phân công lãnh đạo của Quán Hà chúng ta.
- Ồ.
Trương Tùng nghe thấy Bí thư Phùng có cái nhìn với việc phân công liền khó hiểu hỏi:
- Bí thư Đỗ, chúng ta khi phân công đã báo cáo với cấp trên. Bí thư Phùng phải biết việc này chứ. Nhưng sao lâu như vậy mà bây giờ đột nhiên lại không hài lòng?
Đỗ Thủ Như nói:
- Bí thư Phùng nói mấy chuyện. Một là chuyện phân công, hai là trong hội nghị Luân chuyển đất đai toàn quốc thì có lẽ tỉnh Sơn Nam bị phê bình. Ba là hy vọng công tác Luân chuyển đất đai của Thành phố Quán Hà đi đầu trong cả nước.
Nghe đến đây Trương Tùng coi như hiểu rõ vấn đề bây giờ là việc phân công Vương Trạch Vinh.
Hai người nhìn nhau, Trương Tùng nói:
- Phải điều chỉnh ư?
Đỗ Thủ Như nói:
- Xem ra việc phân công bên ủy ban các anh đúng là tồn tại việc không hợp lý. Lão Trương, việc này anh phải phân tích cẩn thận, mau chóng đưa ra một ý kiến mới được.
Trương Tùng lúc này cũng không vui vẻ gì. Mặc dù Vương Trạch Vinh do mình quản lý trực tiếp nhưng đối với việc phân công Vương Trạch Vinh thì hắn chỉ có thể nghe nhân vật phía sau. Đỗ Thủ Như làm sao lại không biết việc này. Sau khi ra khỏi phòng Đỗ Thủ Như, Trương Tùng về trụ sở thành phố rồi đóng cửa lại. Hắn lập gọi điện cho Phó chủ tịch tỉnh Bạch Hán Tùng. Nghe Trương Tùng nói xong, Bạch Hán Tùng nói:
- Tiểu Trương, việc này tôi ít nhiều cũng nghe được một chút. Nghe nói lần này công tác Luân chuyển đất đai của tỉnh Sơn Nam bị Phó thủ tướng Lục phê bình. Phó thủ tướng Lục còn hỏi đến tình hình của Vương Trạch Vinh Huyện Đại Phường. Phó thủ tướng Lục hy vọng công tác Luân chuyển đất đai của tỉnh Sơn Nam phải đi đầu trong cả nước.
- Lãnh đạo, vậy bây giờ tôi nên làm như thế nào?
Trương Tùng không ngờ việc này còn lên đến tận Phó thủ tướng Lục.
- Tiểu Trương, công tác này phát triển tốt thì đối với cậu rất có lợi. Nhất định phải dùng tốt các đồng chí có năng lực.
Ngay khi Trương Tùng còn đang trầm ngâm suy nghĩ thì bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Quán Hà Chử Quốc Quân nhận được điện của giám đốc sở Công an tỉnh Lý Trấn Giang. Đầu bên kia vừa thông thì Lý Trấn Giang đã nói:
- Chử Quốc Quân, giỏi nắm. Xem ra cuộc sống của anh ở Quán Hà rất tốt nhỉ.
Nghe thấy Lý Trấn Giang nói như vậy, Chử Quốc Quân có chút bối rối. Tình hình tỉnh Sơn Nam có chút đặc biệt. Bí thư đảng ủy không kiêm chức giám đốc sở Công an. Bí thư đảng ủy sở Công an tỉnh là thường vụ tỉnh ủy, giám đốc sở không phải thường vụ tỉnh ủy. Chử Quốc Quân vốn là do Lý Trấn Giang một tay đề bạt lên. Nhưng sau khi hắn đến Quán Hà giữ chức Bí thư đảng ủy cục Công an liền chạy chọt và tạo quan hệ với Bí thư đảng ủy sở Công an Lô Chính Cường. Sau khi cân nhắc hắn cảm thấy một thường vụ tỉnh ủy mạnh hơn một giám đốc không phải thường vụ tỉnh ủy nhiều. Cho nên hắn liền ngã về phía Lô Chính Cường:
- Giám đốc Lý, không biết ngài có rảnh không, chúng tôi xin mời ngài đến Quán Hà kiểm tra công việc.
Chử Quốc Quân cười nói.
Lý Trấn Giang nói:
- Rất tốt, có tiến bộ.
Y nói xong liền dập máy.
Nghe tiếng điện thoại tút tút, Chử Quốc Quân đúng là có chút lo lắng. Hắn hiểu rõ tình hình của Lý Trấn Giang. Đừng nhìn Lý Trấn Giang chưa là thường vụ, nếu như y muốn chỉnh mình thì có không tí thủ đoạn. Lần này xem ra quá đắc tội đến y rồi.
Chử Quốc Quân ngồi đó nhưng tâm trạng rất kém. Chử Quốc Quân không biết được là Phó cục trưởng thường trực cục Công an Thành phố Quán Hà Vu Dương đang ngồi trong nhà Lý Trấn Giang, báo cáo về tình hình của Chử Quốc Quân ở Thành phố Quán Hà.
Quán Hà bề ngoài thì rất bình tĩnh, Vương Trạch Vinh mỗi ngày đều đến các cục mình quản lý để kiểm tra công tác, cuộc sống rất nhàn hạ. Vương Trạch Vinh hôm nay đến Huyện Đại Phường. Mục đích hắn đến là muốn tiến hành kiểm tra công tác du lịch của Huyện Đại Phường.
- Trạch Vinh, hiếm khi anh đến Huyện Đại Phường một lần. Chúng ta phải uống vài chén mới được.
Bí thư huyện ủy Mao Hiếu Lễ rất cảm kích Vương Trạch Vinh. Đầu tiên là y cảm thấy mình quá sáng suốt khi quyết định đi theo Vương Trạch Vinh. Nếu không phải có quyết định đó thì mình sao có thể thành Bí thư huyện ủy.
- Lão Mao, Huyện Đại Phường mới có mấy tháng mà đã phồn vinh hơn nhiều.
Nhìn huyện thành mới càng lúc càng to lớn, Vương Trạch Vinh rất vui.
Chủ tịch huyện Mâu Tường Cương cười nói:
- Lão Bí thư, đây đều do ngài làm ra. Không có ngài đến thì Huyện Đại Phường không có ngày hôm nay. Quần chúng nhân dân đều ghi nhớ ơn của ngài.
Nhâm Quế Di ở bên cũng nói:
- Huyện Đại Phường phát triển du lịch rất tốt, bây giờ thu nhập ngành du lịch của cả thành phố thì Huyện Đại Phường đã chiếm hơn phân nửa. Phó thị trưởng Vương đúng là có công lớn đối với Huyện Đại Phường.
Nghe xong lời này, không ít người hùa theo. Nhìn Phùng Phương, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Công tác thu hút đầu tư của các đồng chí tiến triển thế nào rồi?
Phùng Phương cười nói:
- Rất tốt ạ, trưởng phòng Dương đang lên tỉnh để đàm phán một hạng mục.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Luân chuyển đất đai là cơ sở, quan trọng là phải cố gắng phát triển các hạng mục. Các hạng mục phát triển thì mới giải quyết được vấn đề.
Đang khi mọi người nói chuyện thì điện thoại di động của Vương Trạch Vinh vang lên, hắn lấy ra thì thấy là trưởng ban thư ký Thị ủy Tùy Du gọi tới:
- Phó thị trưởng Vương, Bí thư Đỗ mời ngài mau về thành phố.
Vương Trạch Vinh cũng không biết tại sao Đỗ Thủ Như lại vội vàng gọi mình về như vậy nên cười nói với đám người Mao Hiếu Lễ:
- Tôi vốn định ở Huyện Đại Phường chơi mấy ngày nhưng không được rồi. Bí thư Đỗ gọi tôi về.
Chu Thiến Dao cười nói:
- Đây là chuyện tốt.
- Trạch Vinh, mau ngồi xuống, vất vả rồi.
Đỗ Thủ Như thấy Vương Trạch Vinh vào cửa liền vội vàng đứng dậy đi tới bắt tay hắn. Tay trái ấn Vương Trạch Vinh ngồi xuống, ngoài mặt đầy vẻ thân thiết.
- Bí thư Đỗ, anh gọi tôi đến có việc gì?
Vương Trạch Vinh rất khó hiểu vì sao Đỗ Thủ Như gọi hắn về gấp như vậy. Vương Trạch Vinh sau khi về đến thành phố liền lập tức chạy đến chỗ Đỗ Thủ Như. Đỗ Thủ Như rót nước đưa tới rồi nói:
- Trạch Vinh, cậu vừa mới đảm nhiệm Phó thị trưởng thì có không tí đồng chí lo lắng cậu không thể đảm nhiệm công việc, vì thế khi phân công Thị ủy cũng lo lắng các loại ý kiến. Khi phân công cố ý giao cho cậu mấy công tác có vẻ nhẹ nhàng. Nhưng bây giờ thoạt nhìn suy nghĩ này là có vấn đề. Mặc dù cậu còn trẻ nhưng năng lực công tác là rất mạnh. Các công việc do cậu quản lý đều đã đạt được thành tích.
Nghe thấy Đỗ Thủ Như nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng không hiểu rõ hắn rốt cuộc muốn nói gì:
- Cảm ơn tổ chức đã quan tâm tôi.
Đưa cho Vương Trạch Vinh điếu thuốc, Đỗ Thủ Như nói:
- Trạch Vinh, tôi vẫn chú ý đến công tác của cậu, làm rất tốt. lần này gọi cậu về là tôi muốn hỏi ý kiến của cậu, tổ chức chuẩn bị sẽ tăng thêm trách nhiệm cho cậu.
Lúc này Vương Trạch Vinh mới hiểu Đỗ Thủ Như gọi mình về gấp như vậy là có việc gì. Hắn cũng không biết việc phân công của mình, không thể nào lâu như vậy mới quan tâm.
- Trạch Vinh, là như thế này, bây giờ công tác Luân chuyển đất đai đang được diễn ra trong cả nước. Thành phố Quán Hà chúng ta không thể nào thụt lại phía sau trong công tác này. Cậu là chuyên gia ở việc này, Thị ủy định thành lập một tổ lãnh đạo công tác Luân chuyển đất đai, quyết định bổ nhiệm cậu làm tổ trưởng, lãnh đạo toàn bộ công tác Luân chuyển đất đai trong thành phố. Cậu thấy thế nào?
Vương Trạch Vinh nghe đến đây liền suy nghĩ. Mình sở dĩ có thể triển khai tốt công tác này ở Huyện Đại Phường là do nắm giữ quyền tuyệt đối ở đó, vận dụng quyền lực rất thuận tiện. bây giờ để mình trở thành tổ trưởng tổ lãnh đạo, quyền lực trong tay không đủ thì tổ lãnh đạo đó chỉ là thùng rỗng kêu to:
- Bí thư Đỗ, công tác Luân chuyển đất đai nếu được lãnh đạo coi trọng như vậy thì phải do anh làm tổ trưởng mới đúng. Tôi làm chân chạy là được rồi.
Đỗ Thủ Như cười nói:
- Ở công tác này thì cậu là chuyên gia, tôi sẽ đứng sau làm công tác hậu cậu cho cậu.
Ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng trong lòng Đỗ Thủ Như đang suy nghĩ mình chẳng lẽ không muốn đứng ra ư? Nhưng ý của Bí thư Phùng là muốn cho Vương Trạch Vinh ra mặt.
- Trạch Vinh, cậu phải chuẩn bị sẵn về tư tưởng đó.
- Bí thư Đỗ, công tác Luân chuyển đất đai là công tác liên quan đến nhiều mặt, tôi e rằng...
Vương Trạch Vinh nghĩ thầm nếu đã quyết định như vậy thì mình không thể thoát được, không thể làm gì khác hơn là đòi thêm quyền lực. Đỗ Thủ Như cũng hiểu ý của Vương Trạch Vinh, đây là muốn có quyền.
Đỗ Thủ Như vốn nghĩ tới chỉ thành lập một tổ cho có nhằm mục đích chống chế với cấp trên. Sau đó nếu như Vương Trạch Vinh không thể nắm giữ công tác này thì không liên quan đến hắn. Không ngờ Vương Trạch Vinh lại khôn khéo như vậy.
- Trạch Vinh, đây đúng là một vấn đề. Trong công tác có gì cần thành phố ủng hộ thì tôi và Thị trưởng Trương đều sẽ hết lòng giúp cậu.
Đỗ Thủ Như cười nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cảm ơn Bí thư Đỗ. Công tác Luân chuyển đất đai không hề đơn giản, việc này liên quan đến công tác tuyên truyền, thu hút đầu tư, tài chính... tôi lo lắng việc phối hợp của các phòng ban.
Vương Trạch Vinh từ mấy ngành mình quản đã phát hiện ra mạng lưới quan hệ giữa các lãnh đạo cục rất sâu, nếu như không có quyền quyết định thì công tác muốn triển khai sẽ rất khó khăn. Hắn muốn xem một chút Đỗ Thủ Như có yên tâm để mình đi làm việc hay không. Đúng lúc này Trương Tùng đi vào. Thấy Trương Tùng, Đỗ Thủ Như nhiệt tình nói:
- Lão Trương đến à, mau ngồi xuống nói chuyện.
Đỗ Thủ Như nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, tôi mời Thị trưởng Trương đến nhằm mục đích là nghiên cứu tình hình triển khai công tác Luân chuyển đất đai.
Trương Tùng bắt chặt tay Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trạch Vinh, lão Đỗ và tôi đã bàn bạc một chút, chuẩn bị để cậu trở thành tổ trưởng tổ lãnh đạo công tác Luân chuyển đất đai. Các nhân viên liên quan thì muốn điều động thế nào sẽ do cậu quyết định, trọng trách rất lớn.
- Thị trưởng Trương, anh cũng biết đó, nếu chỉ có một cái giá thì không làm gì được. Chẳng may không chỉ huy được các phòng ban khác thì sao có thể làm tốt công tác.
Vương Trạch Vinh thấy hai lãnh đạo cao nhất đều đến liền biết việc này đã được quyết định, vì thế hắn liền nói những khó khăn ra.
Trương Tùng xua tay nói:
- Điểm này cậu yên tâm, thành phố nhất định sẽ toàn lực ủng hộ. Đến lúc đó nếu ai không nghe lệnh thì thành phố sẽ xử lý người đó. Yên tâm có tôi và lão Đỗ thì xem ai dám không nghe lời.
Vương Trạch Vinh thầm nói chỉ sợ hai người này cản trở mà thôi. Đỗ Thủ Như nói:
- Trạch Vinh, cần triển khai công tác như thế nào thì do cậu quyết định. Công tác này cần phải do người có năng lực như cậu chỉ huy mới được. Đây chính là chuyện lớn liên quan đến sự phát triển kinh tế của toàn thành phố.
Vương Trạch Vinh nói:
- Nếu hai lãnh đạo tin tưởng tôi, tôi chỉ có thể quyết tâm mà làm.
Đỗ Thủ Như cười nói:
- Tôi biết Trạch Vinh là người dũng cảm gánh vác trọng trách. Bí thư tỉnh ủy Phùng đã nói công tác Luân chuyển đất đai của tỉnh Sơn Nam không thể đi sau các tỉnh khác. Thành phố Quán Hà chúng ta vẫn đi trước trong cả nước trong công tác này, tôi hy vọng không những đuổi kịp các nơi khác mà còn phải vượt qua bọn họ.
Trương Tùng nói theo:
- Bên phía thành phố, tôi thấy mấy cơ quan như Hội liên hiệp phụ nữ, Lưu trữ giao cho đồng chí khác. Mấy cục Chiêu thương, Cục Xây dựng, cục Nông nghiệp giao cho Trạch Vinh phụ trách, như vậy mới có lợi cho công tác tiếp theo.
Nghe Trương Tùng nói như vậy, Đỗ Thủ Như nói:
- Phân công công tác bên phía ủy ban nhất định phải lấy việc triển khai Luân chuyển đất đai làm chính. Trạch Vinh, có suy nghĩ gì có thể đề xuất với Lão Trương. Cậu phải nhanh chóng đưa ra phương án của tổ lãnh đạo Luân chuyển đất đai, Thị ủy sẽ lập tức thông qua.
Vương Trạch Vinh nói:
- Được, tôi sẽ mau chóng làm ra.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Đỗ Thủ Như, Vương Trạch Vinh lập tức nghĩ đến vấn đề cơ cấu. Chỉ thành lập một cơ cấu có năng lực cao thì mới có thể triển khai công việc.
Vương Trạch Vinh vừa về phòng thì Chánh văn phòng ủy ban Đặng Tiến Triệu đi vào:
- Phó thị trưởng Vương, có chuyện xin chỉ thị của ngài một chút. Sau khi ngài lên làm Phó thị trưởng Vương thì vẫn chưa có thư ký, vậy nên làm thế nào bây giờ?
Bởi vì Vương Trạch Vinh không nhắc đến việc này nên mới đầu Đặng Tiến Triệu nghĩ rằng Vương Trạch Vinh không làm ăn gì được nên không hỏi. Nhưng bây giờ thấy Vương Trạch Vinh càng lúc càng lợi hại nên cẩn thận hỏi đến việc này. Vương Trạch Vinh nói:
- Ồ, thư ký Hác Duệ Bân của tôi ở Huyện Đại Phường rất được. Các anh bố trí một chút, điều cậu ta đến làm thư ký của tôi đi.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Đặng Tiến Triệu thở dài một tiếng. Hắn vốn định bố trí cháu của mình làm thư ký cho Vương Trạch Vinh, bây giờ xem ra không được rồi. Đáng tiếc. Hắn bây giờ có một ý định đó là hy vọng cháu mình thành thư ký của Vương Trạch Vinh, việc này đối với hắn mà nói rất có lợi. Thấy Đặng Tiến Triệu muốn ra ngoài, Vương Trạch Vinh liền gọi lại mà nói:
- Lão Đặng, anh thông báo đồng chí Ngô Quân Chính đến chỗ tôi một chút.
Ngô Quân Chính, Đặng Tiến Triệu vừa đi vừa nói thầm tên này. Vương Trạch Vinh sao vừa từ Thị ủy về lại tìm đến Ngô Quân Chính. Thằng ranh này dựa vào Vương Trạch Vinh từ lúc nào? Hắn dù như thế nào cũng không thấy Vương Trạch Vinh có quan hệ gì với Ngô Quân Chính. Đi vào phòng làm việc của mình, Ngô Quân Chính tìm số điện thoại rồi gọi sang bên kia. Người nghe điện là Giang Lệ. Ngô Quân Chính lúc này đang sang báo cáo công việc với Chủ tịch. nghe thấy Chánh văn phòng Đặng Tiến Triệu tìm Ngô Quân Chính, Giang Lệ vừa định nói thì đột nhiên thấy Ngô Quân Chính từ ngoài cửa đi vào, cô ả liền vội vàng nói:
- Lãnh đạo, bên ủy ban gọi anh.
Sau đó Giang Lệ nhỏ giọng nói:
- Là giọng của Chánh văn phòng Đặng.
Ngô Quân Chính mấy hôm nay đều đang suy nghĩ nên làm thế nào để tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh, hắn vội vàng nghe điện mà nói:
- Tôi là Ngô Quân Chính, Chánh văn phòng Đặng tìm tôi?
Đặng Tiến Triệu nói:
- Tiểu Ngô, anh lại đây một chuyến. Phó thị trưởng Vương tìm anh có việc.
- Phó thị trưởng Vương?
Mắt Ngô Quân Chính sáng rực lên, cả người như được tiêm thuốc bổ. Hắn không ngờ Vương Trạch Vinh lại tìm mình nên vội vàng nói:
- Tôi lập tức tới ngay.
Bây giờ Ngô Quân Chính cảm thấy hạnh phúc đã tìm tới mình. Không ngờ Phó thị trưởng Vương còn nhớ đến mình. Ra ngoài cửa, Ngô Quân Chính lại quay vào trong phòng đứng trước gương sửa lại quần áo rồi mới đi ra. Ngô Quân Chính rất coi trọng vẻ ngoài của mình.
Thấy Ngô Quân Chính vội vàng như vậy, đám đàn bà trong văn phòng liền bàn tán. Giang Lệ cười hì hì mà nói:
- Xem ra Chánh văn phòng Ngô có chuyện tốt rồi. Vừa nãy là Chánh văn phòng ủy ban Đặng Tiến Triệu gọi tới.
Một người phụ nữ nói:
- Tôi hình như nghe nói Phó thị trưởng Vương gọi chủ nhiệm.
- Hả, là Phó thị trưởng Vương ư? Chẳng lẽ Ngô Quân Chính sẽ xoay người?
- Không ngờ Ngô Quân Chính lại đột nhiên có quan hệ với Phó thị trưởng Vương.
- Nếu như mình sớm biết thì....
Đối với việc Ngô Quân Chính đi gặp Vương Trạch Vinh, mọi người bàn tán một lúc, có đủ phương án được đưa ra. Đặc biệt là việc Ngô Quân Chính đột nhiên có quan hệ với Phó thị trưởng Vương thì bọn họ rất tò mò.
- Phó thị trưởng Vương, ngài tìm tôi?
Ngô Quân Chính cung kính hỏi Vương Trạch Vinh.
- Ngô Quân Chính, tôi đã xem tài liệu của anh, anh từng làm Chánh văn phòng một thời gian dài, có năng lực quản lý và phối hợp.
Vương Trạch Vinh không đi vòng vèo mà trực tiếp nói ra. Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Ngô Quân Chính cũng không biết Vương Trạch Vinh tìm mình làm gì nên cung kính mà nghe.
- Là như thế này, thành phố chuẩn bị thành lập tổ công tác Luân chuyển đất đai, bây giờ đang thành lập bộ máy, anh có hứng thú đến đó làm việc không?
Ngô Quân Chính nghe thấy Vương Trạch Vinh làm tổ trưởng, hắn nghĩ mình sẽ đi đến đó làm một nhân viên bình thường. Hắn vội vàng nói:
- Phó thị trưởng Vương, tôi tuyệt đối phục tùng phân công của ngài. Tôi lúc nào cũng có thể đến.
Vương Trạch Vinh rất hài lòng với thái độ của Ngô Quân Chính, hắn càng thêm quyết tâm sử dụng Ngô Quân Chính:
- Rất tốt, tôi sẽ giao anh làm Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai. Anh bắt đầu tìm nhân viên văn phòng đi.
Ngô Quân Chính vô cùng kích động. Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai hơn xa đám Chánh văn phòng khác. Quan trọng là mình chính là thân tín của Vương Trạch Vinh. Nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh sẽ không ngừng phát triển, hắn run lên. Ra khỏi phòng Vương Trạch Vinh, Ngô Quân Chính cảm thấy cả người rất nhẹ.
Ngô Quân Chính về đến nhà mà vẫn rất hưng phấn.
- Lão Ngô, anh làm thế nào vậy hả, làm cái chức Chánh văn phòng ở đó chẳng chút màu mè gì, muốn tiền không có, muốn quyền cũng không? Anh xem đám bạn học của anh, có ai mà không tiến bộ. Anh thì hay rồi, làm Chánh văn phòng ở Hội liên hiệp phụ nữ, đúng là làm cho đám đàn bà kia coi thường.
Vợ Ngô Quân Chính là Cổ Minh Châu vẫn lẩm bẩm như ngày thường. Cổ Minh Châu bây giờ rất khó chịu với tình hình của Ngô Quân Chính bây giờ. Cổ Minh Châu cũng là một người phụ nữ xinh đẹp. Lúc đầu thấy Ngô Quân Chính làm việc ở chính phủ nên thấy hắn có nhiều cơ hội phát triển nên mới phản đối gia đình mà lấy Ngô Quân Chính. Nhưng không ngờ Ngô Quân Chính không phát triển gì. Cổ Minh Châu nhìn những kẻ kém hơn Ngô Quân Chính không ngừng phát triển, trong lòng cô ta liền hơi thay đổi, mỗi ngày đều lẩm bẩm oán giận vài câu.
Ngô Quân Chính không nói gì mà đi đến ghế ngồi xuống. Cổ Minh Châu hừ một tiếng rồi nói:
- Sao thế, mau đến giúp em?
Mặc dù Cổ Minh Châu ngoài miệng lẩm bẩm nhưng thấy Ngô Quân Chính không nghe lời như trước mà lại ngồi xuống, cô vội vàng chạy đến sờ đầu Ngô Quân Chính rồi nói:
- Anh bị ốm à?
Ngô Quân Chính kéo Cổ Minh Châu ngồi xuống rồi nói:
- Minh Châu, anh sẽ được điều chỉnh công tác.
- Điều chỉnh công tác?
Cổ Minh Châu giật mình mà nói. Suy nghĩ đầu tiên của Cổ Minh Châu là chồng mình bị người chỉnh. Ngô Quân Chính không có chỗ dựa thì có lẽ ngay cả vị trí Chánh văn phòng Hội liên hiệp phụ nữ cũng không thể giữ nên tâm trạng rất kém mà nói:
- Em không nghe thấy ai nói trong văn phòng Hội liên hiệp phụ nữ có ai muốn chỉnh anh mà.
Cổ Minh Châu có chút lo lắng.
- Ha ha, chồng em sẽ phát triển rồi. Xem sau này ai dám chỉnh anh.
Ngô Quân Chính không nhịn được nữa mà kích động nói. thấy Ngô Quân Chính như vậy, Cổ Minh Châu càng thêm lo lắng sợ Ngô Quân Chính bị hoang tưởng nên an ủi:
- Bỏ đi, không làm lãnh đạo cũng không sao, nhà chúng ta sống cuộc sống bình thường là được.
Ngô Quân Chính cười nói:
- Thật sự sẽ phát triển mà. Em biết không bây giờ thành phố sẽ thành lập tổ công tác Luân chuyển đất đai, Phó thị trưởng Vương làm tổ trưởng.
- Là Phó thị trưởng Vương mà anh luôn muốn dựa vào hả?
- Đúng thế, bắt đầu từ hôm nay anh đổi đời rồi.
- Nhìn anh vui vẻ như vậy kìa? Chẳng lẽ Phó thị trưởng Vương đề bạt anh làm cục trưởng?
- Đàn bà nhìn ngắn quá.
Ngô Quân Chính thở dài nói:
- Em chỉ có mỗi cái mục tiêu ấy sao, cục trưởng tính gì. Rồi em sẽ thấy, chồng em sẽ càng lúc càng làm quan to.
- Thật sao?
Ngô Quân Chính đầy hưng phấn mà nói.
- Phó thị trưởng Vương giao cho anh một nhiệm vụ quan trọng đó là Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai. Tất cả các trang bị trong văn phòng, nhân viên, triển khai công tác như thế nào đều giao cho anh. Đây là Phó thị trưởng Vương tin tưởng năng lực của anh. Anh phải suy nghĩ thật tốt mới được.
Ngô Quân Chính nói xong liền ngồi đó mà trầm ngâm suy nghĩ. Vương Trạch Vinh không biết chỉ một quyết định của hắn mà thay đổi vận mệnh của rất nhiều người. Từ sau khi Vương Trạch Vinh lên thành phố thì cuộc sống của Hác Duệ Bân không tốt mấy. Vương Trạch Vinh mang theo lái xe nhưng không mang theo hắn. Người khác không biết nhưng Hác Duệ Bân lại hiểu đây là do lập trường của ông anh mình không kiên định. Điều này làm Hác Duệ Bân rất khó chịu với ông anh. Khó khăn lắm mới thành thân tín của Vương Trạch Vinh, đây là chuyện người khác có nghĩ đến cũng không dám nghĩ. Vậy mà ông anh hay rồi, chân giẫm hai thuyền nên ngay cả Hác Duệ Bân cũng bị liên lụy.
Vương Trạch Vinh đi rồi, các lãnh đạo huyện mặc dù không làm gì Hác Duệ Bân nhưng hắn có thể nhìn ra mọi người đều xa lánh hắn.
Hác Duệ Bân ngồi trong phòng làm việc đang suy nghĩ nên làm thế nào để được Phó thị trưởng Vương sử dụng lại. Thì lúc này Phó chánh văn phòng Huyện ủy Lôi Chí Cao đi tới cười nói:
- Tiểu Hác, chúc mừng cậu. Cậu phải mời khách đó.
Lôi Chí Cao mặt đầy vẻ tươi cười, chuyện này khác hẳn ngày thường. Mà nụ cười này chỉ khi Hác Duệ Bân làm thư ký của Phó thị trưởng Vương mới có thể thấy:
- Có việc gì vui thế?
Hác Duệ Bân có chút khó hiểu nhìn Lôi Chí Cao.
Lôi Chí Cao rất hâm mộ mà nói:
- Tiểu Hác, Phó chánh văn phòng Ủy ban thành phố Hồng Vân Thành đến gọi cậu đến một chút.
Nghe nói như vậy, Hác Duệ Bân thiếu chút nữa rơi lệ. Hắn thầm nghĩ: “Bí thư Vương không quên mình, Bí thư Vương không quên mình”
Hác Duệ Bân rất kích động đi đến phòng làm việc của Chu Thiến Dao:
- Tiểu Hác, Phó chánh văn phòng Hồng lần này đến Huyện Đại Phường để nói chuyện với cậu.
Chu Thiến Dao vừa cười vừa nói. mặc dù Chu Thiến Dao cười rất đẹp nhưng Hác Duệ Bân căn bản không quá để ý tới. Hác Duệ Bân lúc này đang có nhiều suy nghĩ khác.
- Tiểu Hác. Trước đây cậu đã làm thư ký của Phó thị trưởng Vương. Hôm qua Phó thị trưởng Vương tự mình điểm danh cậu, hy vọng cậu có thể tiếp tục làm Bí thư cho ngài. Việc này tôi đại biểu tổ chức đến hỏi ý kiến của cậu. Nếu cậu đồng ý thì chúng ta lập tức sẽ làm. Nếu không đồng ý thì cậu cũng có thể nói ra.
Hác Duệ Bân sao lại không muốn đi theo Vương Trạch Vinh. Hắn rất kích động, một lúc lâu cũng không nói được gì. Chu Thiến Dao gọi Hác Duệ Bân ngồi xuống mà nói:
- Tiểu Hác, Phó thị trưởng Vương nhất định sẽ phát triển rất cao, đi theo Phó thị trưởng Vương thì sẽ rất có lợi cho cậu. Cậu phải suy nghĩ thật kỹ.
Hác Duệ Bân cố gắng lắm mới lấy lại bình tĩnh mà nói:
- Cảm ơn Phó thị trưởng Vương đã tin tưởng tôi, cảm ơn tổ chức. Tôi nhất định sẽ làm tốt công tác thư ký cho Phó thị trưởng Vương.
Hồng Vân Thành cười nói:
- Cứ quyết định vậy đi, ngày mai cậu lên thành phố báo danh.
Từ văn phòng đi ra, Hác Duệ Bân trực tiếp chạy thẳng về nhà. Hắn muốn ngồi mình một một chỗ mà suy nghĩ. Sau khoảng thời gian bị mọi người xa lánh, hắn cảm thấy mình dù như thế nào cũng phải theo sát bước tiến của Phó thị trưởng Vương. Nhưng lúc này điện thoại di động của hắn không ngừng vang lên. Hắn biết mình không thể một mình hưởng thụ cảm giác hạnh phúc này rồi. Huyện Đại Phường truyền ra tin tức quá nhanh, việc Hác Duệ Bân sẽ thành thư ký của Phó thị trưởng Vương rất nhanh mọi người đều biết. Lúc này mọi người mới phát hiện ra trong mắt Vương Trạch Vinh thì Hác Duệ Bân là một thư ký đủ tiêu chuẩn.
Ông anh Hác Duệ Quân là người đầu tiên gọi điện tới:
- Tiểu Bân, em lại được làm thư ký cho Phó thị trưởng Vương?
Hắn là người hưng phấn nhất. Sau khi nghe được tin tức này, hắn nghĩ đến ngay mình sẽ có thể tiến bộ.
Hác Duệ Bân nói:
- Đúng vậy, mai em sẽ lên thành phố.
Trong giọng Hác Duệ Bân rất bình tĩnh nhưng hắn biết suy nghĩ của ông anh mình. Hắn hạ quyết tâm về sau dù như thế nào cũng không thể nói giúp ông anh trước mặt Phó thị trưởng Vương. Nhìn từng cái tên gọi tới đều là lãnh đạo huyện Đại Phường, Hác Duệ Bân liền dập máy. Hắn biết mục đích của bọn họ, không ngoài chính là muốn tạo lại quan hệ với mình.