- Ai biết nông sâu của cô ta là gì chứ. Lúc ấy khi gọi điện thoại, Chu Lan Hương nói anh có năng lực mạnh, anh liền khiêm tốn một chút rồi thuận miệng nói mấy câu đó. Chu Lan Hương là bạn học hồi đại học của anh, mọi người đều biết nhau có năng lực gì, nói lời này có gì sai chứ? Không phải là mọi người đều biết lẫn nhau sao?
- Ồ, bảo sao, thì ra là bạn học cũ. Trước kia sao không nghe thấy anh nói qua, giấu sâu thật đó.
Cổ Minh Châu càng thêm khẳng định Ngô Quân Chính có quan hệ gì đó với Chu Lan Hương.
Vương Trạch Vinh đúng là đau đầu, có lẽ Cổ Minh Châu hiểu lầm Ngô Quân Chính. Chỉ cần Ngô Quân Chính không làm chuyện gì quá đáng thì Vương Trạch Vinh cũng không quá để ý. Vương Trạch Vinh nói với Cổ Minh Châu:
- Phải tin vào đồng chí Ngô Quân Chính. Công tác Luân chuyển đất đai là công tác quan trọng nhất trong tỉnh bây giờ. Đồng chí Ngô Quân Chính hàng ngày rất bận rộn, việc này tôi biết. Ngô Quân Chính chưa từng đến huyện Vũ Lâm, Chu Lan Hương cũng chưa từng lên thành phố. Cổ Minh Châu này, tuyệt đối không thể vì suy đoán mà xác định việc này. Nếu như Ngô Quân Chính dám làm việc này, tôi sẽ lập tức cách chức anh ta.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Cổ Minh Châu nhìn Ngô Quân Chính:
- Thật sự không có?
Ngô Quân Chính buồn bực nói:
- Anh đúng là muốn có, đáng tiếc người ta không để ý đến anh.
- Lão Ngô, em trách oan anh.
Cổ Minh Châu lập tức hết buồn ngay. Ngô Quân Chính lúc này lại thấy buồn bực, sao gọi một cuộc điện thoại mà lại xảy ra chuyện. Nếu Phó thị trưởng Vương có cái nhìn với mình thì không tốt. Ngô Quân Chính liền nói với Cổ Minh Châu:
- Không có việc gì thì về nhà đi.
Cổ Minh Châu đứng dậy nói với Vương Trạch Vinh:
- Phó thị trưởng Vương, lão Ngô nhà em là người thành thật. Anh ấy nếu làm sai chuyện gì thì mong ngài bỏ qua cho anh ấy.
Vương Trạch Vinh nhìn đôi vợ chồng này không khỏi dở khóc dở cười. Hôm sau khi đi làm, Vương Trạch Vinh thấy Ngô Quân Chính liền gọi hắn vào phòng mình:
- Lão Ngô, triển khai công tác nhất định phải có chừng mực. Tôi tin anh có thể làm tốt.
Ngô Quân Chính nói:
- Xin Phó thị trưởng Vương yên tâm.
Ngô Quân Chính vừa đi thì Phó bí thư thị ủy Lưu Kiến gọi tới:
- Trạch Vinh, cậu đến Bảo Nguyệt hiên một chút.
Bảo Nguyệt hiên là một quán trà, Vương Trạch Vinh cũng đã cùng Lưu Kiến đến đây uống trà mấy lần. Vào phòng, Vương Trạch Vinh thấy Lưu Kiến và Phan Tiến Di đã ngồi ở trong đó.
- Ha ha, mau ngồi.
Lưu Kiến mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống. Thấy hai người này cùng đến, Vương Trạch Vinh không hề kinh ngạc. Hai người này bây giờ chính là đồng minh. Phan Tiến Di rót trà cho ba người rồi nói:
- Xem tôi pha trà được không?
Phan Tiến Di có một sở thích đó là nghiên cứu trà đạo. Lưu Kiến cười nói:
- Anh đó, trà đạo càng lúc càng giỏi.
Vương Trạch Vinh giơ chén lên ngửi thấy mùi hương rất thơm liền khen:
- Trà ngon.
Nói xong mới biết người ta là chuyên gia, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi mặc dù thích uống trà nhưng không hiểu gì về trà đạo.
Phan Tiến Di cười ha hả mà nói:
- Trà đạo giống như người vậy. Cậu nếu chăm chú nghiên cứu trà đạo thì sẽ cảm nhận được nhiều thứ trong đó.
Vương Trạch Vinh uống vào thấy khá ngon. Lưu Kiến nói;
- Nghe nói trên tỉnh sẽ phái một người thay vị trí của Chử Quốc Quân.
Đây là ý mà hai người gọi Vương Trạch Vinh đến đây.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Không thể từ Quán Hà sao?
Lưu Kiến nói:
- Chuyện của Chử Quốc Quân có ảnh hưởng rất không tốt, trên tỉnh có cái nhìn với hệ thống công an Quán Hà.
Phan Tiến Di nói:
- Chẳng qua việc này cũng khó mà nói, quyết định cuối cùng vẫn còn có thời gian. Trạch Vinh, cậu phải mau chóng tranh thủ mới được. Rất nhiều chuyện nếu mình không hành động thì không được.
Lưu Kiến nói:
- Trưởng ban Trương có tiếng nói rất quan trọng.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Cảm ơn hai lão ca đã quan tâm.
Phan Tiến Di nó:
- Tình hình Quán Hà rất phức tạp, lần này trên tỉnh muốn Quán Hà đưa ra danh sách. Hai chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu. Trạch Vinh, cậu cũng phải tìm thêm một hai người nữa mới được.
Trong tỉnh muốn Quán Hà đưa danh sách lên, Vương Trạch Vinh coi như hiểu ý của hai người này. Hội nghị thường vụ Thị ủy nhất định sẽ thảo luận chuyện chọn người, chỉ dựa vào hai người bọn họ thì không thể đảm bảo mình được thông qua. Bọn họ muốn mình thông qua quan hệ để làm được việc này. Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Cảm ơn hai vị lão ca.
Vương Trạch Vinh bây giờ đúng là rất nóng lòng tiến vào thường vụ thị ủy, rất nhiều việc nếu không phải thường vụ thì khó tiến hành.
Sau khi về nhà Vương Trạch Vinh liền chạy vào phòng để gọi điện hỏi Hạng Nam. Dù nói như thế nào thì một mình mình suy nghĩ cũng không bằng hỏi ý kiến của bố vợ mà. – Trạch Vinh, có phải là nghĩ về chuyện vào thường vụ?
Hạng Nam cười nói. Lão biết Vương Trạch Vinh gọi đến chính là có mục đích này.
- Bố cũng biết?
Vương Trạch Vinh đoán có người trong tỉnh đã sớm gọi điện thông báo với Hạng Nam về việc này.
- Ừ, việc này bây giờ có chút phức tạp.
Hạng Nam nói. Phức tạp, nghe thấy vậy Vương Trạch Vinh liền lo lắng. Mình bây giờ chỉ là một Phó thị trưởng bình thường, hắn không thể làm được nhiều thứ, có thể nói là muốn sờ cũng không tới. Hạng Nam cũng rất muốn giúp Vương Trạch Vinh nên cố gắng giải thích cho hắn:
- Trạch Vinh, lần trước việc xử lý bộ máy Quán Hà thì do Phùng Nhật Hoa đến chưa lâu, chưa chính thức nắm giữ Tỉnh ủy nên y phải dùng cách cân bằng. Cả Bí thư thị ủy và Thị trưởng đều không phải người của y. Lần này Chử Quốc Quân gặp chuyện, Phùng Nhật Hoa không thể nào không nghĩ cách cả. Vị trí bí thư đảng ủy cục Công an tất cả mọi người đừng nghĩ đến, cũng may thừa ra một vị trí thường vụ. Mọi người tranh đoạt thực ra là vị trí này. Người của bố cũng đang vận động để con thành thường vụ thị ủy. Việc này con cũng không cần lo nghĩ nhiều, quan trọng là làm tốt công tác. Nếu không xảy ra chuyện gì quá lớn thì chắc không vấn đề gì.
Vương Trạch Vinh lúc này mới hiểu vì sao cấp trên lại mãi không có kết luận. Vương Trạch Vinh nói:
- Bây giờ trên tỉnh thông báo Quán Hà tiến hành đề cử người, đã có hai thường vụ tỏ vẻ sẽ ủng hộ con, con bây giờ nên làm gì/
Hạng Nam nói:
- Trình tự nhất định phải tuân theo, Quán Hà đề cử mặc dù không có tác dụng mấy nhưng nếu như có thể được vào danh sách đề cử thì người ủng hộ con cũng có thêm một chỗ dựa. Nếu tranh thủ được thì nhất định phải tranh thủ.
Vương Trạch Vinh cũng không biết đám người Hạng Nam định xử lý như thế nào, có lẽ là thông qua lợi ích ở một thành phố khác để đưa mình lên chức, xem ra tổn thất cũng là rất lớn. Vương Trạch Vinh dập máy rồi ngồi đó mà cẩn thận phân tích tình hình Thị ủy Quán Hà. Trong mười một thường vụ thì mất hai người, bây giờ chỉ còn chín người. Quá bán chính là năm người. Lưu Kiến và Phan Tiến Di đã khẳng định ủng hộ, vậy là có hai phiếu. Nếu không có gì bất ngời xảy ra thì Khổng Tương Hữu sẽ bỏ phiếu trắng. Lý Thư Vũ gần đây thường nói giúp mình, xem ra cô ta cũng có thể lôi kéo được. Như vậy đã có ba phiếu. Ba phiếu ư.
Vương Trạch Vinh không ngừng dùng ngón tay gõ gõ lên bàn. Bây giờ đã đến lúc mình phải đứng về phía một ai đấy. Đứng về phía Đỗ Thủ Như hay là đứng về phía Trương Tùng?
Trong các thường vụ thị ủy thì Đồng Kiến Nhân là người không có thái độ rõ ràng nhất. Phiếu của hắn là một biến số, tạm thời không thể xác định. Trưởng ban thư ký Thị ủy Tùy Du cũng khó mà nói. Hắn là người của Phó chủ tịch tỉnh Thái Hán Dương, ai biết Thái Hán Dương bây giờ có thái độ gì. Chẳng may đến lúc đó hắn không ủng hộ mình. Hoàng Khánh Hỉ về cơ bản là đi theo Đỗ Thủ Như.
Sau khi tính toán kỹ, Vương Trạch Vinh liền có quyết định. Vương Trạch Vinh lập tức đến chỗ Đỗ Thủ Như. Hắn nói:
- Bí thư Đỗ, công tác Luân chuyển đất đai hiện nay cần phải tạo xu thế, tuyên truyền thật tốt để mọi người biết được quyết tâm của Quán Hà. Như vậy mới có thể có nhiều người đến đầu tư.
Đỗ Thủ Như nói:
- Ý này của Trạch Vinh rất tốt, quan trọng là phải chú trọng công tác tuyên truyền. Mà cậu đã tính đến hiệu quả hay chưa?
Vương Trạch Vinh nhìn Đỗ Thủ Như rồi nói:
- Bí thư Đỗ, công tác Thành phố Quán Hà đều được triển khai dưới sự lãnh đạo của anh. Công tác Luân chuyển đất đai ở Huyện Đại Phường làm rất tốt, tôi muốn cùng Bí thư Đỗ đến Huyện Đại Phường kiểm tra.
Đỗ Thủ Như cười ha hả mà nói:
- Rất tốt, chúng ta cần phải lợi dụng Huyện Đại Phường để tuyên truyền, nhất định phải tạo được xu thế.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cảm ơn Bí thư Đỗ đã ủng hộ.
Đỗ Thủ Như đứng dậy vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Trạch Vinh, tôi rất yên tâm khi cậu phụ trách chúng tôi này.