Uống vài chén rượu, Trương Tùng liền thở dài nói nói với Vương Trạch Vinh. Sau khi hết giờ hai người liền đến đây. Trương Tùng bây giờ càng thêm khách khí với Vương Trạch Vinh. Bàn tiệc hôm nay được Trương Tùng chuẩn bị rất chu đáo để tỏ rõ sự coi trọng của hắn với Vương Trạch Vinh. Hắn thấy quan hệ giữa mình và Vương Trạch Vinh càng lúc càng xa, nếu không chữa trị thì không khéo Vương Trạch Vinh chạy đến bên kia thì công tác của hắn ở Quán Hà càng thêm khó khăn. Vương Trạch Vinh nghĩ đến đám người Đỗ Thủ Như rời đi nên cũng nói:
- Đúng thế, Tỉnh ủy coi như không hài lòng với Quán Hà, điều chỉnh rất lớn. Lần điều chỉnh này khiến thường vụ Quán Hà về cơ bản đã đổi một lần. Bây giờ rất nhiều gương mặt mới làm cho công tác rất khó khăn.
Trong phòng này chỉ có mỗi hai người Trương Tùng và Vương Trạch Vinh mà thôi.
- Trên tỉnh đưa anh lên vị trí Bí thư thị ủy, anh cảm thấy áp lực rất lớn.
Trương Tùng nói. Vương Trạch Vinh quan sát Trương Tùng, hắn không tin Trương Tùng không thích vị trí này nên nói:
- Đáng tiếc Đỗ ca rời đi quá oan uổng.
Mặt Trương Tùng không khỏi hơi đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường:
- Lão Đỗ lần này điều lên Ủy ban kinh tế kỹ thuật tỉnh làm chủ nhiệm, đó là nơi rất béo, rất nhiều người muốn đến mà không được. Ôi, anh ta thì coi như giải thoát, lưu hai chúng ta ở Quán Hà phức tạp này. Anh chỉ có thể dựa vào chú ủng hộ.
Lời này của hắn đã biến Vương Trạch Vinh thành người của mình, đồng thời cũng tỏ vẻ bất lực. Thấy Trương Tùng lại muốn kéo mình về phía hắn, tình hình lần này đã không còn Đỗ Thủ Như nên Vương Trạch Vinh cũng muốn ủng hộ Trương Tùng triển khai công việc.
Đưa cho Trương Tùng điếu thuốc và châm giúp hắn, Vương Trạch Vinh hút một hơi thuốc rồi nói:
- Trương ca, chỉ cần anh tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ ủng hộ công tác của anh.
Thấy Vương Trạch Vinh rốt cuộc đã nói ra, Trương Tùng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hít sâu một hơi thuốc, Trương Tùng nhìn qua làn sương để quan sát xem Vương Trạch Vinh nói có thật hay không:
- Trạch Vinh, lời này của chú quá khách khí, anh có bao giờ không tin chú. Anh vẫn luôn coi chú là bạn thân của anh.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Ha ha, đúng là tôi nói sai rồi.
- Nào, anh mời chú.
Trương Tùng mỉm cười giơ chén rượu lên mời Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cũng mỉm cười uống cạn. Hai người đã nói suy nghĩ của mình ra. Trương Tùng cần Vương Trạch Vinh ủng hộ. Vương Trạch Vinh cũng nói nếu anh muốn tôi ủng hộ thì phải tin tôi, mọi người là hợp tác cơ mà. Không khí trên bàn rượu liền tốt hơn nhiều. Hai người nói những đề tài hai bên cảm thấy thích thú.
Trương Tùng đã thành công trở thành Bí thư thị ủy Quán Hà. Nhưng vừa lên làm thì hắn cảm thấy áp lực từ khắp nơi khiến mình không thể thở nổi. Tình hình Quán Hà khiến Trương Tùng rất khổ sở. Sau khi bộ máy bị điều chỉnh, các thường vụ mới vào rất khó khống chế. Mọi người đều có chỗ dựa. Là Bí thư thị ủy, rất nhiều việc Trương Tùng cảm thấy không biết thực hiện như thế nào. Nếu như là Bí thư thị ủy mà không thể khống chế Quán Hà trong thời gian ngắn, Tỉnh ủy sẽ thấy hắn như thế nào, đám lãnh đạo thành phố sẽ thấy hắn như thế nào. Một loạt vấn đề xảy ra trước mặt hắn.
Trương Tùng từ chỗ dựa của mình là Bạch Hán Tùng nên cũng biết được tình hình của Du Lâm Xương. Thật lòng mà nói Du Lâm Xương mới là người của Bí thư tỉnh ủy Phùng Nhật Hoa, là người trung tâm khác hẳn hắn. Phùng Nhật Hoa từng gọi hắn và Du Lâm Xương đến nói chuyện, từ trong giọng nói của Phùng Nhật Hoa, Trương Tùng biết y có ý nghiêng về Du Lâm Xương. Trương Tùng đã sớm suy đoán Du Lâm Xương nhất định là người mà Phùng Nhật Hoa lựa chọn để thay thế vị trí của hắn. Trương Tùng không hy vọng tình hình này xuất hiện. Hắn cũng muốn phát triển, vì thế hắn không thể nào liên minh cùng Du Lâm Xương.
Dùng một ít thủ đoạn âm thầm khiến Du Lâm Xương bị thiệt, tốt nhất ép hắn rời đi là tốt nhất. Nếu Du Lâm Xương bị điều đi, Phùng Nhật Hoa chỉ có thể dùng hắn, như vậy hắn mới chính thức nắm giữ Quán Hà trong tay.
- Tôi mời anh.
Thấy Trương Tùng hơi thất thần, Vương Trạch Vinh giơ chén lên mời hắn.
Trương Tùng quan sát Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh cũng quan sát hắn. Từ tình hình bộ máy lãnh đạo thị ủy bây giờ, Vương Trạch Vinh sớm hiểu rõ. Vương Trạch Vinh biết Trương Tùng và Du Lâm Xương thuộc hệ của Phùng Nhật Hoa, nhưng Du Lâm Xương có vị trí quan trọng hơn Trương Tùng trong mắt Phùng Nhật Hoa. Lúc trước Bạch Hán Tùng dựa vào Hạng Nam, sau này lại dựa vào Phùng Nhật Hoa. Lúc đầu Vương Trạch Vinh nghe nói cả bí thư và Thị trưởng đều là người của Phùng Nhật Hoa thì cũng có chút lo lắng. Bởi vì chỉ cần Trương Tùng và Du Lâm Xương hợp sức thì dù các thường vụ khác liên minh cũng không làm gì được bọn họ. Dù như thế nào thì nếu có vấn đề, cấp trên cũng sẽ giữ uy tín của lãnh đạo chủ yếu. Đối với việc này lúc ấy Trương Tất Trường chỉ cười cười. Sau này Vương Trạch Vinh cũng hiểu một ít đạo lý. Bây giờ Phùng Nhật Hoa coi như đã đạt được phần thắng, không những đưa Du Lâm Xương đến Quán Hà làm Thị trưởng, còn đưa Trương Tùng lên làm Bí thư thị ủy. Cả Bí thư và Thị trưởng đều là của Phùng Nhật Hoa. Từ bề ngoài thì Phùng Nhật Hoa chiếm hết ưu thế, các thường vụ cũng không dám có động tác gì.
Nhưng qua quan sát Vương Trạch Vinh phát hiện ra một điều đó là Trương Tùng và Du Lâm Xương không hòa hợp, không thể cùng đái chung một chỗ. Đây là chuyện tốt đối với Vương Trạch Vinh.
- Trạch Vinh, đối với việc điều chỉnh cán bộ sau đây, chú có ý kiến gì không?
Trương Tùng đột nhiên hỏi. Sắp tới thành phố sẽ tiến hành điều chỉnh bộ máy rất lớn. Những cán bộ bên dưới nếu có chỗ dựa thì tốt, không có phải tìm chỗ mới, đây là chuyện lớn trong đời sống chính trị của phần lớn cán bộ. Chẳng may tìm sai chỗ dựa thì cuộc sống của hắn sẽ không tốt gì.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn nói suy nghĩ của mình ra quá sớm nên cười nói:
- Anh biết tôi đó, tôi bình thường sẽ không tham gia vào mấy chuyện này. Chỉ cần Thị ủy đưa ra, chúng tôi sẽ theo sát là được.
Vương Trạch Vinh vốn nghĩ Trương Tùng chỉ là kẻ không có tâm cơ, nhưng sau lần họp lớp này, Vương Trạch Vinh coi như có cái nhìn mới với Trương Tùng. Cả quá trình có lẽ đều là Trương Tùng tự bày mưu tính kế, lợi dụng cuộc họp lớp để đẩy Đỗ Thủ Như ra trước. Kết quả chính là làm không ít lãnh đạo tỉnh có cái nhìn với Đỗ Thủ Như. Mới xảy ra nhiều chuyện lớn mà Đỗ Thủ Như không có cái nhìn đại cuộc, không thành thục. Đây chắc sẽ là nguyên nhân Đỗ Thủ Như rời đi, Trương Tùng thuận lợi lên chức:
- Trạch Vinh, chú đừng có đùn đẩy như vậy. Anh thực lòng muốn bàn với chú chuyện điều chỉnh cán bộ. Tình hình Quán Hà chú cũng biết đó, sau mấy sự cố khiến không ít phòng ban thiếu lãnh đạo, đã đến lúc không thể không điều chỉnh. Chú có người thích hợp thì nói ra, Quán Hà cần rất nhiều các đồng chí có năng lực.
Trương Tùng nói rất chân thành, tỏ rõ ý đồ của mình. Vương Trạch Vinh thấy Trương Tùng có ý đưa lợi ích về mình nên cũng động tâm:
- Tôi đúng là chưa nghĩ đến việc này.
- Không vội, không vội, có người thích hợp thì chú báo anh, anh sẽ ủng hộ chú.
Trương Tùng cười nói. Nếu Trương Tùng nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng bắt đầu suy nghĩ về việc này. Theo tình hình trước mắt thì Trương Tùng nhất định cũng có một vài người muốn dùng, không có các thường vụ ủng hộ thì người của hắn không dễ gì được thông qua. Có sự ủng hộ của mình thì Trương Tùng càng thêm chắc chắn. Vương Trạch Vinh biết Trương Tùng đang đợi mình nên cười nói:
- Tôi mời anh một chén. Anh yên tâm, tôi sẽ ủng hộ công tác của anh.
Trương Tùng tươi cười ra mặt cụng ly với Vương Trạch Vinh:
- Có Trạch Vinh ủng hộ, công tác của anh dễ triển khai hơn nhiều.