- Cứ theo đạo lý cũ, mỗi bên đề cử một người.
Phan Tiến Di cười nói:
- Việc này anh cứ làm chủ đi, có một hai hạn ngạch là được rồi.
Hắn biết hiện giờ Vương Trạch Vinh đã không còn như trước kia. Tuy rằng Trạch Vinh xếp sau mình nhưng ai cũng biết hắn sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua mình. Phan Tiến Di biết bản thân mình không có chỗ dựa nào quá lớn, cả hai đều đang ở vào cục diện cùng hưởng vinh nhục, giúp Vương Trạch Vinh phát triển thì cũng chính là giúp mình tiến bộ.
- Đập! Đập cho tao!
Trong khi Vương Trạch Vinh đang cùng trò chuyện với Phan Tiến Di thì nghe thấy bên ngoài có người lớn tiếng hô đập. Cả hai đều liếc mắt nhìn nhau đầy ngạc nhiên, không ngờ đến đây cũng không yên!
Sau khi dùng khăn lau khô chân rồi đi tất xỏ giầy vào thì một đám người từ bên ngoài xông vào, tay tên nào cũng đều cầm gậy gộc hoặc ống tuýp. Những người này nhìn thấy đồ vật là liền đập vỡ, hết sức hung hăng càn quấy. Mã Đại Đầu từ đằng sau đang dẫn theo một số người chạy tới chặn đánh đám người này.
- Bảo vệ hai vị khách quý!
Mã Đại Đầu hét to, hét xong hắn liền thoát khỏi cuộc chiến rồi chắn phía trước Vương Trạch Vinh giống như là ai muốn đả thương Vương Trạch Vinh thì phải bước qua xác hắn vậy. Nhìn thấy bộ dạng của Mã Đại Đầu, Vương Trạch Vinh liền đoán xem ra tên Mã Đại Đầu này cố ý dẫn người tới nơi này.
- Đánh cho tao!
Tên cầm đầu cầm một ống tuýp lao về phía Vương Trạch Vinh và Phan Tiến Di, vài người của Mã Đại Đầu liền xông lên đối chiến với tên cầm đầu kia.
Vương Trạch Vinh thầm than xui xẻo, có đi ngâm chân mà cũng đụng phải việc đánh đấm, chẳng lẽ xã hội đen ở Quán Hà này thật sự ngông cuồng như vậy sao? Nghĩ đến việc vừa mới quét sạch một thế lực xã hội đen là Vương Trạch Vinh lại càng bực mình, lẽ nào tới hiện giờ xã hội đen ở Quán Hà này vốn chưa hề biến mất. Đưa mắt nhìn thoáng qua tình hình song phương đánh nhau, đám người của Mã Đại Đầu cũng không tỏ ra yếu thế, có mấy người còn đứng chắn trước mặt Vương Trạch Vinh và Phan Tiến Di, Vương Trạch Vinh liền móc di động ra bấm số của Vu Dương cục trưởng cục công an.
- Vu Dương, thế này là thế nào, không ngờ xã hội đen ở Quán Hà này lại càn rỡ như vậy!
Vương Trạch Vinh liền mở miệng nói.
Lời này khiến cho Vu Dương chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, hỏi:
- Phó thị trưởng Vương, đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Trung tâm mát xa Lam Nguyệt Lượng vừa mới thành lập mà không ngờ đã bị xã hội đen ngang nhiên cầm hung khí đến đập phá, các anh quản lý như thế nào vậy hả?
Nghe Vương Trạch Vinh nói xong, Vu Dương lật mình khỏi người một cô gái xinh đẹp, mắng:
- Con mẹ thằng nào lại gây phiền toái cho ông, đợi đấy ông chỉnh mày đến nơi đến chốn.
Cầm lấy điện thoại, Vu Dương gọi tới đồn công an Thành Nam, hét to với đồn trưởng Dương Đào:
- Hạn cho anh trong vòng năm phút chạy tới trung tâm mát xa chân Lam Nguyệt Lượng, nếu xảy ra chuyện gì thì cứ đợi tôi xử lý đi.
Đây chính là đích thân cục trưởng gọi điện thoại tới, nghe thấy bảo mình phải tới trung tâm mát xa chân Lam Nguyệt Lượng trong năm phút, Dương Đào vừa hộc tốc chạy ra ngoài vừa gọi nhân viên, trong lòng lại thấy băn khoăn. Hôm nay nhận được điện thoại của phó cục trưởng Ninh Cường, bảo mình không cần hỏi đến chuyện ở trung tâm mát xa Lam Nguyệt Lượng, qua cuộc gọi ám chỉ rằng không cần hỏi đến đêm nay chỗ đó xảy ra chuyện gì. Cho nên mặc dù biết đêm nay khả năng sẽ xảy ra chuyện nhưng hắn vẫn rút người khỏi đoạn đường này.
"Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?"
Xe cảnh sát của hắn nhanh chóng khởi động, trên trán mướt mát mồ hôi, việc này thật khó nói, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Vu Dương hiện giờ đang vắt chân lên cổ chạy tới chỗ Vương Trạch Vinh, đích thân phó thị trưởng gọi điện thoại tới chứng tỏ việc này lớn, ngộ nhỡ thật sự có chuyện gì xảy ra thì cái ghế cục trưởng này khó mà giữ được. Nhìn thấy người của Mã Đại Đầu không phải là không ngăn được mà mục đích là đứng đánh ở chỗ đó, Vương Trạch Vinh thấy đường thoát đã bị chắn, nếu muốn ra ngoài thì chỉ còn cách lao ra, Phan Tiến Di khẽ nói:
- Trạch Vinh, phải rời nơi này càng sớm càng tốt, nếu không thì ảnh hưởng không tốt.
Vương Trạch Vinh gật gật đầu, nhìn về phía Mã Đại Đầu đang đưa lưng về phía mình, nói:
- Mã Đại Đầu, không muốn lăn lộn ở Quán Hà nữa phải không?
Mã Đại Đầu sau khi mở trung tâm mát xa chân Lam Nguyệt Lượng ở Quán Hà thì vừa vặn lại cạnh tranh làm ăn với khu vực trung tâm mát xa do xã hội đen bảo kê lẫn cục công an chống lưng. Lần này Mã Đại Đầu xuống đây công tác chính là muốn nghĩ cách khơi thông mối quan hệ này, không ngờ hôm nay đối phương lại đánh tới tận cửa. Đối với loại chuyện này thì Mã Đại Đầu cũng biết báo công an e là cũng chẳng có ý nghĩa gì nên đành đối chiến, thế nhưng lực lượng của Mã Đại Đầu đều ở Chiếu Đông, còn ở Quán Hà này thì không có ưu thế. Nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh và một lãnh đạo đang ở trong phòng VIP nên hắn nảy ra ý mượn đao giết người, theo ý nghĩ của Mã Đại Đầu thì nếu ở Chiếu Đông mà Vương Trạch Vinh còn có thế lực lớn như vậy thì hiện giờ đang ở trên một mẫu ruộng ba tấc đất của hắn thì chọc vào hắn sẽ xúi quẩy. Bởi vậy, tuy rằng cũng chống đỡ được những người này nhưng hắn lại ra hiệu đám thủ hạ vừa đánh vừa lui. Vừa lui đến phòng của Vương Trạch Vinh, nghe được hắn hỏi thì Mã Đại Đầu biết ý nghĩ của mình đã bị Vương Trạch Vinh nhìn thấu nên liền đi đến bên cạnh Vương Trạch Vinh nói nhỏ:
- Phó thị trưởng Vương, tôi tới Quán Hà là để kinh doanh, đây là một băng nhóm xã hội đen tên là băng Cương Quản (băng ống tuýp). Nghe nói bọn họ có cục công an chống lưng, tôi không thể trêu vào bọn họ, cho nên không còn cách nào khác, mong ngài đừng trách. Tôi sẽ lập tức sai người hộ tống hai ngài ra ngoài.
Thấy hắn vừa nhận sai lầm lại nói rõ ràng, Vương Trạch Vinh đã hơi tha thứ, lại nghe thấy dính dáng tứoi cục công an nên Vương Trạch Vinh và Phan Tiến Di đều ngẩn người.
Trong khi mấy người đang nói chuyện thì Dương Đào đồn trưởng đồn công an Thành Nam đã chạy tới trung tâm mát xa chân, nhìn thấy đồ đạc dọc đường bị đập phá thì Dương Đào lại càng kinh hãi, giữ chặt một người ở trung tâm mát xa lại hỏi:
- Người đâu?
Tên phục vụ này kinh hoảng chỉ chỉ trên lầu, Dương Đào dẫn người chạy vọt lên, vừa chạy hắn vừa cầu khấn đừng xuất hiện án mạng. Khi Dương Đào xông lên tầng cao nhất thì Vương Trạch Vinh và Phan Tiến Di đã được người của Mã Đại Đầu hộ tống vào thang máy đi xuống dưới. Dương Đào nhìn xung quanh một lượt cũng không thấy có người nào khả nghi, tuy rằng hết sức khó hiểu nhưng vẫn hô lớn:
- Công an đây, tất cả úp mặt vào tường mau.
Thấy công an đến, đám người bang Cương Quản định chuồn thì người của Mã Đại Đầu liền phát uy, nhanh chóng quật ngã và giữ lại vài người. Đúng lúc này Vu Dương cũng dẫn người xông vào, sau khi thông báo cho Dương Đào hắn cũng lập tức chạy tới, tuy rằng cô gái ở trong cục rất hấp dẫn nhưng an nguy của Vương Trạch Vinh lại càng trọng yếu hơn. Hắn cũng nhìn chung quanh một hồi, lúc nãy trong điện thoại còn nghe được có tiếng đánh nhau, sợ Vương Trạch Vinh có chuyện gì xảy ra.
Đối phó với đám xã hội đen này thì mấu chốt chỉ ở chỗ là công an có quyết tâm muốn động hay không thôi, giờ lại nhận được lệnh của Vương Trạch Vinh, đặc biệt trong điện thoại còn cảm nhận được sự bất mãn của Vương Trạch Vinh nên Vu Dương lại càng hạ quyết tâm muốn chỉnh đám người này một chút. Người của hai bên bị Vu Dương dẫn về cục công an, sau khi trải qua thẩm vấn thì Vu Dương phát hiện vấn đề khá lớn, không ngờ việc này lại liên quan đến phó cục trưởng cục công an!
Đụng phải chuyện như vậy, Vu Dương thầm nghĩ xui xẻo, vội vàng bấm số điện thoại của Vương Trạch Vinh. Sau khi nghe Vu Dương báo cáo chi tiết, Vương Trạch Vinh cũng với tình hình trước mắt thì khó xuất hiện thay đổi. Thế nhưng nghĩ đến việc không ngờ một phó cục trưởng cục công an ở Quán Hà lại lén lút chống đỡ xã hội đen thì hắn lại cảm thấy không xử lý thì không được, liền nói với Vu Dương:
- Lập tức tiến hành báo cáo với bí thư Sở.
Bí thư Đảng ủy công an Sở Lợi Cương mặc dù vừa mới tới nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy thì vẫn nên báo cáo với hắn là hơn. Đương nhiên, cho dù không báo cáo thì tự nhiên cũng sẽ có người nói cho hắn biết. Ngay sau đó Vương Trạch Vinh lại bấm số điện thoại của Trương Tùng, nói cho hắn chuyện phó cục trưởng cục công an có giao thiệp với xã hội đen.
Lúc này Trương Tùng đang nằm ở trên giường, do uống không ít rượu nên sau khi về đến nhà, vợ của hắn làm một ít đồ giải rượu cho hắn. Mới vừa giảm bớt được một ít thì Vương Trạch Vinh lại gọi điện thoại tới.
- Trời ơi!
Trương Tùng rên rỉ thống khổ, tỉnh ủy yêu cầu Quán Hà cần ổn định, giờ thì tốt rồi, vừa mới điều chỉnh lại bộ máy chính quyền thì lại đẻ ra cái việc phó cục trưởng cục công an giao thiệp với xã hội đen, thế này còn để cho người ta thở nữa hay không.
- Trạch Vinh, nếu việc không lớn thì xem có thể xử lý nhỏ đi được hay không?
Ch có xử lý êm đẹp thì mới là biện pháp tốt nhất.
Vương Trạch Vinh nói:
- Còn đang trong quá trình kiểm chứng.
Trương Tùng nói:
- Sở Lợi Cương biết chưa?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi đã bảo Vu Dương báo cáo với hắn rồi.
- Anh theo dõi vụ này, người khác tôi không yên tâm!
Kỳ thật so với Trương Tùng thì Vương Trạch Vinh còn buồn bực hơn, hôm nay đụng chuyện gì cũng xấu, đi ngâm chân cũng gặp phiền phức, loại chuyện này nếu làm lớn thì đối với mình và Phan Tiến Di cũng chẳng tốt gì. Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh liền gọi cho Vu Dương nói:
- Việc này xử lý nhỏ đi.
Nhìn lại tình hình quan khí của mình, phần quan khí đại biểu cho chính khí mất đi một tia, thấy vậy Vương Trạch Vinh rất là bất an, đi tới đi lui trong phòng suy tính lợi hại, biết rõ ràng mình làm như vậy là lựa chọn tốt nhất nhưng sâu tận đáy lòng lại cảm thấy làm như vậy không tốt.
- Lão Phan, lão nghĩ việc này nên xử lý như thế nào?
Vương Trạch Vinh bấm số điện thoại của Phan Tiến Di sau đó nói tình hình cơ bản rồi hỏi:
- Trạch Vinh, việc này tôi cũng nghĩ qua rồi, liên quan đến phó cục trưởng cục công an nên việc này không còn là việc nhỏ nữa. Tôi thấy vinh nhục cá nhân là chuyện nhỏ còn sự an bình của Quán Hà mới là chuyện lớn. Không ngờ tư tưởng của Phan Tiến Di lại tới trình độ như vậy, Vương Trạch Vinh tự thấy hổ thẹn trong lòng. Đương lúc Vu Dương chuẩn bị hạ lệnh xử lý nhẹ việc này thì Vương Trạch Vinh gọi điện tới nói:
- Cục trưởng Vu, có tài liệu cụ thể Ninh Cường liên quan tới xã hội đen không?
Vu Dương nói:
- Việc này mặc dù có nhân chứng nhưng không có vật chứng, tính định tính không được tốt cho lắm.
- Nghiêm túc điều tra, nếu thực sự hắn có việc này thì nhất quyết không thể buông tha.
Vương Trạch Vinh lại đem tình hình có nhân chứng báo cáo lại với Trương Tùng.
Trương Tùng nghĩ một hồi rồi nói:
- Trước tiên thông báo Ủy ban thanh tra kỷ luật đến tiến hành xử lý.
Vu Dương đối với việc này thực sự là cực kỳ thống hận, theo lời cung khai của đám người bị bắt, cục công an Quán Hà nhanh chóng xuất kích, trong thời gian ngắn toàn bộ bang Cương Quản bị bắt giữ. Trong quá trình điều tra bang này đã vạch trần được một số vụ việc đả thương người, tàn phế, thậm chí là đánh chết người, hơn nữa từ trong tổng bộ còn tìm được chứng cứ cấu kết giữa Ninh Cường và bọn chúng.