Quán Hà bây giờ vừa được điều chỉnh nên tình hình không rõ. Lãnh đạo mới đến cũng không biết ai đứng về ai. Ở trong hội nghị thường ủy với thiểu số phục tùng đa số, người được đa số thường vụ ủng hộ sẽ có quyền lên tiếng. Vương Trạch Vinh cũng không muốn mình muốn làm gì cũng bị cản trở.
Sau khi biết tình hình của Chu Tài Khâm, một loại cảm giác đầy áp lực đã xuất hiện. Vương Trạch Vinh cảm thấy không có ưu thế gì so với Chu Tài Khâm cả.
Bây giờ mình phải nắm giữ một nhóm thường vụ, nếu Chu Tài Khâm chăm chú làm việc vì nhân dân thì sẽ ủng hộ bọn họ. Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi cảm thấy mình dù như thế nào cũng phải chiến đấu. Hơn nữa ý của Hạng Nam cũng không phải để mình dựa vào Chu Tài Khâm.
- Phó thị trưởng Vương, em pha trà cho ngài.
Long Hương Băng thấy Vương Trạch Vinh ngồi trên ghế suy nghĩ liền vội vàng đi pha trà mang tới.
- Ừ.
Vương Trạch Vinh cười cười cầm lấy.
- Long tỷ, mỗi ngày chị đều ở trong nhà không buồn sao?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Không có gì, làm việc nhà rất nhanh sẽ hết giờ mà.
Long Hương Băng cười nói.
Vương Trạch Vinh thấy Long Hương Băng rất giống một bà chủ trong nhà. Long Hương Băng bây giờ không còn vẻ quê mùa như trước nữa, thân thể đầy đặn thật quyến rũ. Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không có gì thì bảo Long Dũng Đình mang chị đi thăm các nơi, đừng ở nhà suốt như vậy.
- Cảm ơn Phó thị trưởng Vương.
Long Hương Băng có thể cảm nhận được Vương Trạch Vinh quan tâm đến mình.
Vương Trạch Vinh cầm chén trà rồi đắm chìm trong suy nghĩ.
Nhìn Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ, Long Hương Băng rất kính phục hắn. Người đàn ông mới đầy 30 tuổi đã là phó thị trưởng thường trực, nghe Long Dũng Đình nói thì Vương Trạch Vinh có thể còn lên nữa.
Long Hương Băng lén nhìn trộm Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ nghĩ, trong mắt cô hiện ra vẻ rất đặc biệt.
Vương Trạch Vinh cũng không biết Long Hương Băng đang lén quan sát hắn. Hắn bây giờ đang tiến hành phân tích các thường vụ Quán Hà, xem ai có thể đứng về phía mình.
Vu Dương thì không có vấn đề đề gì, đây coi như là tâm phúc của mình. Ngoài hắn ra thì sao?
Tùy Du sau lần hợp tác đó thì đi lại khá gần mình, nhưng nếu nói hắn thuộc về Vương hệ thì khó nói. Chỉ có thể nói là đồng minh mà thôi.
Mã Hoa Quân thì sao? Hắn còn cách mình xa hơn Tùy Du, cũng chỉ có thể là đồng minh.
Phân tích đến đây Vương Trạch Vinh mới phát hiện mình quá lạc quan. Tay chân của mình bây giờ chỉ có mình Vu Dương mà thôi. Chẳng may Mạc Chính Quần và Chu Tài Khâm kéo được mấy thường vụ thì mình chẳng có bao nhiêu quyền lực.
Sau khi phân tích được tình hình này, Vương Trạch Vinh lúc này mới kính nể đám người Trương Tất Trường đã cho mình mấy con bài ẩn. Có hai người bọn họ cố ý lưu lại cho Vương Trạch Vinh gồm Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Tiếu Thư Thiên và trưởng ban Tuyên giáo Hoàng Tổ Cường.
Bảo sao không điều hai người này đi, hai người này là tốt nhất cho mình thu nhận.
Cẩn thận phân tích tình hình hai người này, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất dễ. Đầu tiên là Tiếu Thư Thiên, Trương Tùng đã giao hắn cho mình, bản thân hắn cũng có ý này, chỉ cần tăng cường liên lạc thì không khó. Sau đó chính là Hoàng Tổ Cường. Hoàng Tổ Cường là người Thành phố Hoa Khê điều đến đây, nghe nói lão lãnh đạo của hắn đã lui xuống. Hắn sở dĩ lựa chọn dựa vào Phùng hệ là vì thấy Phùng Nhật Hoa cường đại. Không ngờ hắn lại sai rồi, hắn bây giờ không có chỗ dựa nên nhất định đang nóng lòng tìm kiếm. Chỉ cần mình chủ động một chút thì cũng không khó.
Sau khi hiểu rõ điều này, Vương Trạch Vinh cũng yên tâm hơn.
Ngay cả Vương Trạch Vinh cũng không biết bây giờ rất nhiều quan chức cũng đang suy nghĩ tình hình Quán Hà như hắn.
Theo Vương Trạch Vinh thấy việc này không phải không thể thực hiện. Hơn nữa người trong chốn quan trường có ai không muốn có quyền lực lớn chứ?
Chu Tài Khâm và Mạc Chính Quần đến Quán Hà đúng là muốn làm được việc gì đó nên đã đi các nơi mà điều tra tình hình.
Vương Trạch Vinh cũng làm như vậy. Bí thư tỉnh ủy Lâm Chính Vũ rất chú ý đến công tác Luân chuyển đất đai, đã triệu tập hội nghị nghiên cứu vấn đề này mấy lần. Vì thế Vương Trạch Vinh cũng mang Ngô Quân Chính lên tỉnh họp mấy lần. Trên tỉnh rất coi trọng năng lực công tác của Ngô Quân Chính nên muốn điều hắn lên văn phòng Luân chuyển đất đai tỉnh công tác.
Từ trên tỉnh về, Vương Trạch Vinh liền gọi điện cho Hoàng Tổ Cường.
- Trưởng ban Hoàng, tối nay có rảnh không, chúng ta ngồi một chút nói chuyện?
Vương Trạch Vinh cười nói.
Hoàng Tổ Cường đang ngồi trong văn phòng nghe một trưởng ban Tuyên giáo huyện báo cáo công tác, thấy Vương Trạch Vinh gọi điện hẹn mình nói chuyện, hắn như được sạc thêm điện.
Hắn ôm ống nghe rồi nói với trưởng ban Tuyên giáo huyện kia:
- Hôm nay đến đây thôi.
Tên này thấy Trưởng ban Hoàng có điện thoại nên lập tức đứng lên nói:
- Vâng, tôi không quấy rầy ngài.
Nói xong hắn liền đứng dậy đi ra ngoài. Hoàng Tổ Cường lúc này rất hưng phấn, Vương Trạch Vinh chủ động mời hắn ăn cơm là có ý muốn đưa cành ô liu ra với hắn.
- Trạch Vinh à, tối nay tôi không có gì, anh nói địa điểm.
Hoàng Tổ Cường cố làm mình bình tĩnh.
- Được, Hỉ Ngư lâu được chứ?
- Được.
Hoàng Tổ Cường lập tức đồng ý.
Hoàng Tổ Cường dập máy xong rồi vỗ mạnh tay vào bàn, hắn rất hưng phấn.
Hoàng Tổ Cường sau khi được điều từ Thành phố Hoa Khê đến Quán Hà làm trưởng ban Tuyên giáo, hắn không phục Vương Trạch Vinh lúc ấy cũng là Bí thư huyện ủy. Lúc ấy hắn muốn chống lại Vương Trạch Vinh cho nên điều này ảnh hưởng đến việc hắn dựa vào Du Lâm Xương. Nhưng sau này hắn mới biết mình sai lầm rồi. Hoàng Tổ Cường mới cẩn thận nghĩ lại chuyện của Vương Trạch Vinh, hắn càng nghĩ càng cảm thấy nên đi theo Vương Trạch Vinh.
Có khi Hoàng Tổ Cường suy nghĩ lúc ấy mình không phải hành động theo cảm tính thì có lẽ đã dựa vào Vương Trạch Vinh.
Sau khi không còn chỗ dựa, Hoàng Tổ Cường rất lo lắng vị trí của mình. Hắn cũng muốn tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh nhưng sợ đối phương không nhận. Ngày hôm qua hắn cũng nghĩ đến lần này Bí thư Mạc từ huyện về thì mình thử xem. Đương nhiên đối với Bí thư Mạc, hắn cũng không quá coi trọng. Đây chỉ là hành động bất đắc dĩ nếu Vương Trạch Vinh không nhận hắn.
Hôm nay Vương Trạch Vinh đột nhiên hẹn nói chuyện là điều Hoàng Tổ Cường không ngờ. Hắn đột nhiên thấy đường tương lai của mình lại rộng mở. Hắn hạ quyết tâm lần này dù như thế nào cũng phải đứng trên thuyền của Vương Trạch Vinh.
Hoàng Tổ Cường liền gọi cho Chánh văn phòng:
- Tối nay tôi có việc, tiếp các đồng chí trên tỉnh bảo lão Tả đi làm.
Chánh văn phòng nói:
- Sợ chủ nhiệm Lưu trên tỉnh mất hứng.
Hoàng Tổ Cường nói:
- Không có gì.
Vương Trạch Vinh và Hoàng Tổ Cường một trước một sau đến nhà hàng. Vương Trạch Vinh chủ động đưa tay về phía Hoàng Tổ Cường rồi nói:
- Trưởng ban Hoàng có thể đến thì tốt quá.
- Trạch Vinh mời, tôi sao có thể không đến.
Hoàng Tổ Cường bắt chặt tay Vương Trạch Vinh, hai người ngồi đối diện với nhau mà nói chuyện.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lão Hoàng, anh và tôi đều là cán bộ từ Hoa Khê đến, phải liên lạc thường xuyên mới đúng.
Hoàng Tổ Cường cũng cười nói:
- Tôi luôn muốn nhận được điện thoại của Trạch Vinh.
Hai người đều cười phá lên khiến không khí tốt hơn nhiều.
Vương Trạch Vinh nghe nói vậy thì biết là có cửa rồi. Hắn nói:
- Lão Hoàng, có tình hình gì thì chúng ta liên lạc với nhau.
Hoàng Tổ Cường thấy Vương Trạch Vinh chủ động như vậy thì biết mình cũng nên tỏ vẻ một chút. Hắn vội vàng nói:
- Trạch Vinh yên tâm, sau này tôi sẽ tăng cường liên lạc với anh, đừng thấy phiền là được.
Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:
- lão Hoàng có nhiều kinh nghiệm công tác, tôi có nhiều việc sẽ cần nhờ anh giúp.
Hoàng Tổ Cường giơ chén lên nói:
- Chén này tôi mời anh, có gì không đúng thì mong Trạch Vinh bỏ qua.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lão Hoàng khách khí rồi.
Hai người biết thông qua cuộc nói chuyện này thì đã xong mọi việc, sau này chỉ cần tăng cường liên lạc mà thôi.
Hoàng Tổ Cường rất vui vẻ, có thể dựa vào Vương Trạch Vinh thì hắn biết vị trí của mình tạm thời không bị dao động. Sau này chỉ cần nắm chắc tuyến này thì nhất định sẽ phát triển. Phó thị trưởng Vương
Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ. Hoàng Tổ Cường hôm nay đã thể hiện rõ thành ý, trong giọng còn bảo mình bỏ qua các chuyện trước đây, đây là việc tốt.