Ở tình hình này đối với Chu Tài Khâm mà nói thì nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn chính là phải có thành tích như vậy mới phát triển được.
Chu Tài Khâm lên làm Thị trưởng Quán Hà, hắn nhất định muốn có thành tích ở Quán Hà. Theo Chu gia hiểu thì tình hình Quán Hà không phức tạp. Mạc Chính Quần không có thực lực mấy, không coi vào đâu. Đối với Vương Trạch Vinh có nhiều quan hệ ở Quán Hà đó chính là đối thủ lớn nhất của Chu Tài Khâm. Chu gia biết lão gia tử Hạng gia mặc dù mất nhưng Hạng gia vẫn còn lực lượng lớn. Bây giờ biện pháp tốt nhất chính là làm lực lượng Hạng gia không ảnh hưởng đến Hạng gia, Chỉ có như vậy thì Chu Tài Khâm mới có thể ngăn cản Vương Trạch Vinh.
Lần này Chu lão gia tử gặp hai anh em Hạng gia chính là bỏ lợi ích ra, làm Hạng Thành không ủng hộ Vương Trạch Vinh nữa. Cứ như vậy có Lục Nhân Cổ lần trước đến Quán Hà đã giúp Chu Tài Khâm rất nhiều. Bọn họ tin với năng lực của Chu Tài Khâm thì sẽ nhanh chóng khống chế được Quán Hà.
Tình hình đúng như suy nghĩ của Chu gia nghĩ, sau làn Lục Nhân Cổ đến Quán Hà thì nhiều người thấy được lực lượng của Chu Tài Khâm. Tình hình cả trên tỉnh và thành phố đều thay đổi.
Phó thị trưởng Tề Dược Cường là người đầu tiên dựa vào Chu Tài Khâm. Theo hắn nghĩ thì Chu gia có lực lượng hơn Hạng gia, dựa vào Chu Tài Khâm thì sẽ phát triển nhanh hơn.
Ngay sau đó Chu Tài Khâm cũng mượn một chút lực lượng và kéo được trưởng ban thư ký Thị ủy Dương Hằng Bình về phía mình. Bây giờ Chu Tài Khâm đã có ba phiếu, điều này làm hắn rất hài lòng.
Tỉnh ủy đang giục Quán Hà việc đề cử một Phó thị trưởng, vốn tất cả mọi người đều muốn ngăn cản việc này nhưng giờ không thể kéo được nữa.
Biết không thể kéo dài nên Mạc Chính Quần yêu cầu chính quyền thành phố phải đề cử trước.
Chu Tài Khâm là Thị trưởng nên biết bây giờ đề cử thì rất bất lợi với mình, rất có thể là người của Vương Trạch Vinh. Nhưng hắn không làm không được nên triệu tập hội nghị thường trực ủy ban.
Trong hội nghị, Chu Tài Khâm nói:
- Chính quyền thành phố thiếu một Phó thị trưởng, trên tỉnh đã nhiều lần thúc giục. Thị ủy bảo bên ủy ban đề cử trước, sau đó do Thị ủy thống nhất báo lên. Nhân hội nghị hôm nay mọi người bàn bạc một chút.
Chu Tài Khâm nhìn mọi người rồi nói tiếp:
- Bí thư huyện ủy Tiền Sơn – Khang Tiến Ba về các phương diện đều được, mọi người thấy thế nào?
Nghe Chu Tài Khâm nói như vậy, Tề Dược Cường nói:
- Đề nghị của Thị trưởng Chu rất đúng. Đồng chí Khang Tiến Ba về các năng lực đều được, tôi đồng ý.
Tề Dược Cường có mục đích rõ ràng. Bây giờ ủng hộ Chu Tài Khâm thì sẽ được hắn cảm ơn, mặc dù đề cử không được cũng không sao.
Thấy hai người ủng hộ nhau, Lưu Kiến nói:
- Theo các phương diện và thành tích thì tôi thấy đồng chí Lý Hạ - huyện Vũ Lâm thích hợp hơn.
Hắn mặc dù biết lực lượng của Chu Tài Khâm rất lớn nhưng hắn là người Vương hệ, đắc tội Chu Tài Khâm có sao.
Lưu Kiến phản đối khiến Chu Tài Khâm sa sầm mặt.
- Mọi người có ý kiến gì không?
Chu Tài Khâm hỏi.
Thấy hội nghị như vậy, mấy người khác đều thấy không khí khá khẩn trương. Mặc dù Vương Trạch Vinh không nói gì nhưng ý của Lưu Kiến chính là ý của Vương Trạch Vinh.
Tiền Trạch Sơn sau khi biết lực lượng của Chu Tài Khâm nên đã dần dựa vào hắn. Thấy Chu Tài Khâm cần ủng hộ nên cắn răng nói:
- Tôi đồng ý ý kiến Thị trưởng Chu.
Hắn có tính toán của mình, bây giờ hắn kiêm chức ở thành phố nếu thực sự chuyển làm thật thì tiền đồ của mình phát triển nhanh hơn. Sau mấy lần gặp gỡ Chu Tài Khâm, Chu Tài Khâm cũng đã ám chỉ với hắn là sẽ giúp.
Thấy Tiền Trạch Sơn ủng hộ Chu Tài Khâm, Vương Trạch Vinh biết mình không nói không được. Hắn nói:
- Đồng chí Lưu Kiến xuất phát từ công tác nên đề cử. Đồng chí Lý Hạ về các phương diện đều trội hơn Khang Tiến Ba. Đặc biệt lần trước ở huyện Tiền Sơn xảy ra chuyện, Khang Tiến Ba làm Bí thư huyện ủy chắc chắn có trách nhiệm. Tôi cũng cho rằng đề cử Khang Tiến Ba không thỏa đáng.
Nghe thấy Tiền Trạch Sơn tỏ thái độ, Lý Nhân Khánh cũng nói:
- Tôi đồng ý ý kiến của Phó thị trưởng Vương.
Thấy mọi người nhìn mình, Phó thị trưởng Cam Cúc Tịnh thầm kêu khổ. Hai bên mình đều không thể đắc tội, đồng ý bên nào thì bên kia nhất định có ý kiến nên suy nghĩ một chút cô nói:
- Nói thật, tôi không hiểu hai người này nên bỏ phiếu trắng.
Thấy Đặng Tiến Triệu và Lôi Đức Bình định nói chuyện, Chu Tài Khâm biết quyết không thể để bọn họ có ý kiến nên cười nói:
- Xem ra mọi người không thể quyết định được một người, tôi thấy đưa cả hai người này lên Thị ủy, do thường vụ thị ủy nghiên cứu lựa chọn.
Tiền Trạch Sơn cười nói:
- Tôi đồng ý.
Sau khi ủy ban có lựa chọn, hội nghị thường vụ Thị ủy đã được diễn ra. Hội nghị lần này có nội dung chủ yếu là báo Phó thị trưởng lên Tỉnh ủy.
Bây giờ có ba sự lựa chọn trước mặt mọi người gồm Lý Hạ, Khang Tiến Ba và Bí thư huyện ủy Trung Điền – Giang Vân Lộc. Đây là người ban Tổ chức cán bộ đưa ra.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mạch Kỳ nói trước:
- Theo ban Tổ chức cán bộ khảo sát, Bí thư huyện ủy Trung Điền - Giang Vân Lộc phù hợp mọi phương diện để trở thành Phó thị trưởng.
Mạch Kỳ sau khi đến Quán Hà thì không dựa vào ai. Hắn liên tục là lãnh đạo ưu tú ba năm liền của tỉnh Sơn Nam, rất phản cảm việc kéo bè kéo phái. Hắn đề cử Giang Vân Lộc là do khả năng chứ không có tính cá nhân gì.
Mạc Chính Quần biết mình dù đề cử cũng không tác dụng, hơn nữa hắn đã thống nhất với Vương Trạch Vinh, chỉ cần ủng hộ Vương Trạch Vinh là được.
- Bây giờ có ba sự lựa chọn nhưng Phó thị trưởng chỉ có một, Tỉnh ủy cũng không hy vọng Quán Hà đề cử nhiều người như vậy. Ý tôi là chọn ra một đồng chí trong ba đồng chí này.
Tề Dược Cường nói:
- Tôi cho rằng đồng chí Khang Tiến Ba từ Bí thư huyện ủy chuyển thành Phó thị trưởng là hợp lý nhất. Sau khi đồng chí này thành Phó thị trưởng thì càng có thể phát huy năng lực.
Dương Hằng Bình nghe thấy Tề Dược Cường nói thế liền nói:
- Có thể chọn một trong hai đồng chí Khang Tiến Ba và Giang Vân Lộc, bọn họ đều là Bí thư huyện ủy nên có ưu thế rõ ràng. Nhưng tôi thấy điều kiện của đồng chí Khang Tiến Ba tốt hơn. Tôi đồng ý ý kiến Phó thị trưởng Tề.
Vu Dương sao có thể ngồi yên nên nói:
- Chúng ta cần người làm Phó thị trưởng nên phải có năng lực mạnh trong công tác chính quyền. Trưởng ban Dương nói vậy là không đúng. Cái gì gọi là ưu thế rõ ràng, không biết chị đã đến ba huyện đó xem tình hình chưa? Huyện Tiền Sơn tại sao lại loạn, điều này nói rõ Bí thư huyện ủy có trách nhiệm rất lớn, sao có thể nói là có ưu thế? Hơn nữa kinh tế huyện Trung Điền không bằng huyện Vũ Lâm, chị cho rằng huyện Trung Điền có ưu thế sao? Tôi cho rằng Phó thị trưởng là người giỏi về phát triển kinh tế. Đồng chí Lý Hạ - Chủ tịch huyện Vũ Lâm là chuyên gia trong làm việc này. Tôi tin nếu Lý Hạ làm Phó thị trưởng thì sẽ có lợi trong công tác.
Tiếu Thư Thiên nói tiếp:
- Bí thư Vu nói rất có lý. Quán Hà cần phát triển nên phải có người có năng lực. Lãnh đạo chủ yếu của ủy ban không biết làm kinh tế thì chỉ huy sao được. Tôi đồng ý ý kiến Bí thư Vu.
- Trưởng ban Tùy có ý kiến gì không?
Mạc Chính Quần hỏi Tùy Du.
Tùy Du nói:
- Đề cử Phó thị trưởng chủ yếu là có lợi cho ủy ban, việc này tôi không có ý kiến, do các đồng chí bên ủy ban lo lắng.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Mã Hoa Quân nói:
- Ba đồng chí này không có hành vi vi phạm pháp luật, tôi cũng không có ý kiến như Trưởng ban Tùy.
Thấy hai người này bỏ cuộc, Chu Tài Khâm giật mình. Hắn biết lần này mình đã thấy bại. Mấy người kia đều là của Vương Trạch Vinh và Mạc Chính Quần. Mặc dù không nói nhưng bọn họ nhất định đứng về phía Vương Trạch Vinh.
Trưởng ban Tuyên giáo Hoàng Tổ Cường nói:
- Tôi thấy đồng chí Lý Hạ có rất nhiều ưu thế, đưa Lý Hạ làm Phó thị trưởng sẽ có lợi cho triển khai công tác.
Vương Trạch Vinh thấy mình không cần nói gì nữa. Hắn chỉ nhìn Mạc Chính Quần.
Mạc Chính Quần cười nói:
- Xem ra đa số đồng chí đề cử đồng chí Lý Hạ, tôi thấy báo cáo đồng chí Lý Hạ đi. Còn quyết định cuối cùng do trên tỉnh.