Thấy Tiền Thanh Phân không ngừng nhìn mình, Lữ Hàm Yên mặc dù đã sớm quen với việc này nhưng đó là trước mặt Lữ Khánh Phân. Bây giờ trước mặt bố mẹ Vương Trạch Vinh, ở ngoài nhiều người ngồi như vậy mà mình lại vào phòng... cùng Vương Trạch Vinh khiến nàng rất xấu hổ.
Có lẽ thấy được Lữ Hàm Yên xấu hổ nên Tiền Thanh Phân vui vẻ đi nấu cơm. Bà hôm nay rất vui, các thứ đều đã tặng bà con mỗi người một ít, thấy vẻ mặt của mọi người làm bà rất tự hào.
Nghe thấy mọi người không ngừng khen Vương Trạch Vinh, Vương Đại Hải cũng rất vui vẻ, từ trong mắt ông rõ ràng hiện ra vẻ đắc ý. Con ông bây giờ đã là phó thị trưởng thường trực, chức quan này thì ông biết, đó là lãnh đạo lớn.
Khi nói chuyện với người nhà, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất thoải mái. Hắn đã nỗ lực rất nhiều mới được như ngày hôm nay. Mặc dù sau lưng có chỗ dựa nhưng nếu muốn phát triển thì nhất định phải có thành tích. Một hai năm qua hắn đã dồn mọi tâm trí vào việc phát triển kinh tế. Các huyện ở Quán Hà về cơ bản đều có dấu chân của hắn, không ít hạng mục do tự hắn đàm phán mà có.
Người đầu tiên gọi điện chúc tết Vương Trạch Vinh là Diệp Ny Na. Nàng còn tưởng Vương Trạch Vinh ở Quán Hà, nghe Vương Trạch Vinh nói đã về huyện Khai Hà thì rất vui vẻ:
- Tốt quá, hai hôm nữa em đến thăm anh.
Vương Trạch Vinh nghĩ kiểu gì Hàm Yên cũng ghen nhưng không tiện từ chối Diệp Ny Na.
Đối với cô gái Diệp Ny Na này, Vương Trạch Vinh rất thích nàng. Nghe bố mẹ nói Diệp Ny Na thường xuyên đến nhà giúp hai người.
Người thứ hai gọi điện cho Vương Trạch Vinh là Lữ Khai Trung. Hắn từ Vương Đại Hải biết Vương Trạch Vinh sẽ về nhà ăn tết, hắn liền hủy lịch lên thành phố ăn tết. Bây giờ Vương Trạch Vinh như mặt trời giữa trưa, lần này khó khăn lắm Vương Trạch Vinh mới về Khai Hà thì sao hắn có thể bỏ qua.
Lữ Khai Trung được Vương Trạch Vinh dẫn tiến nên bây giờ đã dựa vào Lưu Kiến. Đây là chuyện tốt với hắn.
- Lão lãnh đạo, tôi hôm nay không có nơi nào ăn tết nên muốn đến nhà ngài ăn tết.
Lữ Khai Trung nói đùa.
- Lão Lữ, không có đâu thì đến nhà tôi.
Vương Trạch Vinh nghe thấy Lữ Khai Trung không về thành phố liền nói.
Lữ Khai Trung cười nói:
- Vậy tôi lập tức tới.
Vương Đại Hải ở bên nghe thấy Lữ Khai Trung gọi tới liền nói:
- Phó bí thư Lý rất được, thi thoảng lại đến nhà chơi. Con mời anh ta đến đây ăn tết.
Hai chiếc điện thoại di động của Vương Trạch Vinh không ngừng vang lên, không ngừng có người gọi điện đến chúc tết hắn.
Ngay cả điện thoại di động của Lữ Hàm Yên cũng không ngừng vang lên.
- Trạch Vinh, tôi về nhà rồi. Chuyện ở Lâm Thạch lần này sẽ ảnh hưởng không ít người, tôi thấy nên hạn chế ảnh hưởng.
Lưu Kiến không muốn mở rộng chuyện này.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi cũng nghĩ vậy, nếu không có người cho rằng chúng ta ỷ thế hiếp người.
Lưu Kiến nói:
- Đúng thế.
Vương Trạch Vinh dập máy xong liền nói với Lữ Hàm Yên:
- Hàm Yên, em gọi điện chúc tết lãnh đạo chưa?
Lữ Hàm Yên nói:
- Việc này phiền lắm.
Mặc dù nói như vậy nhưng Lữ Hàm Yên vẫn không ngừng gọi điện ra ngoài.
Thấy Lữ Hàm Yên gọi điện, Vương Trạch Vinh liền thấy sai rồi. Hắn nói với Lữ Hàm Yên:
- Em vừa nãy gọi điện sai rồi. Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển tuy là phó chủ nhiệm, nhưng em nên gọi anh ta là chủ nhiệm.
Lữ Hàm Yên nói:
- Việc này là thế này, em cảm thấy chủ nhiệm rất mất hứng với mọi người gọi phó chủ nhiệm là chủ nhiệm, vì thế trước mặt chủ nhiệm thì bọn em toàn gọi là phó chủ nhiệm.
Vương Trạch Vinh nói:
- Ở đây có nhiều vấn đề đó. Anh ta mặc dù là phó chủ nhiệm nhưng mọi người gọi như vậy thì nhất định sẽ mất hứng. Đương nhiên nếu khi có chủ nhiệm thì phải gọi là phó chủ nhiệm.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Điểm này em biết, nhưng mỗi lần nói ra lại quên mất.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này em phải học nhiều.
Lữ Hàm Yên mặc dù công tác trên tỉnh nhưng nàng không hiểu mấy về việc này.
Gọi mấy cuộc điện thoại thì Bí thư đảng ủy Công an huyện Khai Hà Mạc Đại Bưu mang quà đến nhà.
- Lão lãnh đạo, nghe nói ngài về, tôi đến chúc tết ngài.
Mạc Đại Bưu rất cảm kích Vương Trạch Vinh bởi vì một tay Vương Trạch Vinh đưa hắn lên chức.
Mạc Đại Bưu khi rảnh rỗi lại chú ý đến tình hình của Vương Trạch Vinh. Sau khi Vương Trạch Vinh rời khỏi huyện Khai Hà, cuộc sống của hắn liền khó khăn. Bây giờ tên Cổ Lệnh Văn lại còn làm trưởng phòng khiến hắn gần như không còn quyền lực. Hắn có đôi khi thật sự muốn nhờ Vương Trạch Vinh điều hắn đến Quán Hà.
- Ha ha, lão Mạc đến chơi thì thôi, sao còn mang theo quà thế này. Lần sau còn như vậy thì tôi không cho anh vào cửa đâu đó.
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói. Đối với Mạc Đại Bưu, Vương Trạch Vinh có ấn tượng rất tốt. Hắn nghe bố mẹ nói Mạc Đại Bưu vẫn giúp nhà mình, việc lớn việc nhỏ chỉ cần hắn biết đều tích cực trợ giúp.
Mạc Đại Bưu nói:
- Đã lâu không gặp ngài, ngài phải cho tôi thể hiện một chút chứ?
Hắn đang muốn kéo gần thêm quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Mạc Đại Bưu bỏ đồ xuống rồi chạy xuống bếp xem có việc gì làm không, đây giống như nhà hắn vậy.
Theo thời gian tiếng chuông cửa không ngừng vang lên, các cán bộ huyện Khai Hà không ngừng có người đến. Bọn họ đều biết có thể quan hệ tốt với nhà Vương Trạch Vinh thì không biết chừng sẽ có lúc có tác dụng. Hầu hết không biết Vương Trạch Vinh về nhà, lần này chỉ thử mà thôi.
Mọi người rất vui vì Vương Trạch Vinh năm nay về nhà ăn tết.
Có nhiều người đến chúc tết như vậy làm Vương Trạch Vinh khá vui vẻ. Hắn nhiệt tình chào mọi người, nói chuyện vài câu với từng người. Vương Trạch Vinh vẫn nhớ đến tình hình của từng người. Mọi người rất cảm kích về việc này.
Cũng may Vương Đại Hải mua nhà rất lớn nên mọi người ngồi trong phòng khách mà không chặt.
- Trạch Vinh, tôi đến chúc tết gia đình.
Lữ Khai Trung cầm mấy chai rượu Mao Đài đi tới. Hắn đã nghĩ ra, cầm các thứ khác không ổn nên mang rượu tới.
Vương Trạch Vinh đứng lên nói:
- Anh đến là được, sao lại mang quà đến thế này?
Lữ Khai Trung nói:
- Ai đi chúc tết mà không mang quà chứ. Tôi không phải tặng ngài mà là đưa đến cho lão gia tử.
Vương Trạch Vinh cười ha hả mời hắn ngồi xuống.
Lữ Khai Trung không ngừng hỏi thăm sức khỏe Vương Đại Hải, nói chuyện khá vui với ông.
Khi Lữ Khai Trung đến, Vương Trạch Vinh phát hiện giữa Lữ Khai Trung và Mạc Đại Bưu không quá hòa hợp, việc này hắn đã nghe Diệp Ny Na nói.
Vương Trạch Vinh nghĩ cứ tiếp tục như vậy thì không ổn. Hắn muốn hóa giải việc này.
Vì thế Vương Trạch Vinh liền gọi Lữ Khai Trung và Mạc Đại Bưu vào thư phòng.
Vương Trạch Vinh đưa cho mỗi người một điếu thuốc rồi nói:
- Hai anh làm gì vậy hả, đều là thường vụ huyện ủy thì phải đoàn kết chứ.
Lữ Khai Trung có chút lo lắng nói:
- Lão lãnh đạo, chúng tôi vẫn hợp tác tốt mà.
Mạc Đại Bưu nói:
- Có lão lãnh đạo ở đây, tôi cũng không giấu. Khi còn Bí thư Lý thì mọi người vẫn đoàn kết. Nhưng khi Bí thư Lý vừa đi liền có người ngầm lôi kéo.
Lữ Khai Trung trừng mắt nói:
- Không biết là ai giở trò sau lưng.
Thấy hai người như vậy, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Hai anh đấu như vậy thì có kết quả gì? Lực lượng bị yếu đi bao nhiêu.
Lữ Khai Trung và Mạc Đại Bưu sao không biết tình hình bây giờ. Bởi vì hai người không ngừng đấu đá khiến cho Cổ Lệnh Văn nhân cơ hội làm giảm thế lực của hai người. Bây giờ nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, bọn họ liền cúi đầu xuống.
Nhìn hai người vùi đầu hút thuốc như hai đứa trẻ, Vương Trạch Vinh liền phân tích tình hình của hai người một chút. Nói thẳng ra, Lữ Khai Trung có nhiều mưu kế hơn Mạc Đại Bưu.
- Lão Mạc, anh phải phối hợp với lão Lữ chứ?
Thấy Lữ Khai Trung định nói, Vương Trạch Vinh còn nói thêm:
- Lão Lữ, Lưu Kiến rất được, nhất định phải thường xuyên báo cáo công việc với anh ta.
Việc này dù Vương Trạch Vinh không nói, Lữ Khai Trung cũng đi làm. Nghe Vương Trạch Vinh nói, Lữ Khai Trung vội vàng nói:
- Xin lão lãnh đạo yên tâm, tôi luôn nhất trí với Thị trưởng Lưu.
Sau đó Vương Trạch Vinh liền cố hòa giải cho hai người, từ bề ngoài thì thấy hai người cũng có vẻ đỡ hơn.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ mình chỉ có thể làm như vậy, chuyện về sau do bọn họ.
Ra ngoài thì Vương Trạch Vinh rất giật mình. Bây giờ đã có thêm không ít người, bây giờ đầy cấp dưới cũ của hắn ở huyện Khai Hà.
Làm Vương Trạch Vinh ngạc nhiên nhất chính là Thường Hỉ – phó trưởng phòng Công an huyện Lâm Thạch.
Thấy Thường Hỉ đến, Vương Trạch Vinh liền sa sầm mặt. Hắn không có ấn tượng tốt với tên này.
Làm cho Vương Trạch Vinh mất hứng đó là mình may là người có chỗ dựa nên mới ra nhanh, nếu là người khác thì có lẽ muốn ra khỏi đó cũng khó.
Thấy Vương Trạch Vinh khó chịu với mình, Thường Hỉ càng thêm lo lắng. Nếu Vương Trạch Vinh không chịu bỏ qua thì hắn đúng là chết rồi.
- Thị trưởng Vương, đều do tôi sai, tôi không nên tin lời người khác nói. Tôi lần này đến là nhận lỗi với ngài.
Vương Đại Hải không biết nghe Thường Hỉ nói gì mà nói với Vương Trạch Vinh:
- Phó trưởng phòng Thường đã nói chuyện với bố, người xấu rất nhiều, xảy ra một chút chuyện cũng có sao. Con phải hiểu chỗ khó xử của công an chứ.
Mấy người không biết chuyện Vương Trạch Vinh bị bắt. Mạc Đại Bưu biết Thường Hỉ, thấy Thường Hỉ buồn bã như vậy, hắn liền biết thêm về thế lực của Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh đang định nói chuyện thì tiếng chuông cửa vang lên. Lúc này Bí thư huyện Lâm Thạch - Giang Chí Phong mang quà đến.
Giang Chí Phong vừa vào đã giới thiệu:
- Tôi là Bí thư huyện ủy Lâm Thạch - Giang Chí Phong. Đối với chuyện Thị trưởng Vương gặp ở huyện Lâm Thạch, tôi có lỗi nên đến nhận lỗi.
Giang Chí Phong thấy Thường Hỉ cũng ở đây liền thở dài một tiếng và biết có không ít người nhanh nhạy.
Người ta dù sao cũng là Bí thư huyện ủy nên Vương Trạch Vinh không muốn làm khó. Hắn cười nói:
- Bí thư Giang mau vào trong ngồi.
Nghe thấy đối phương là Bí thư huyện ủy, Vương Đại Hải vội vàng nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, mau nói chuyện với Bí thư, từ xa như vậy đến nhà chúc tết là có ý tốt mà.
Thường Hỉ thấy Bí thư huyện ủy đến liền vội vàng nói với Giang Chí Phong:
- Bí thư, xảy ra chuyện đó tôi biết mình rất sai, lần này đến huyện Khai Hà là muốn xin lỗi Thị trưởng Vương.
Giang Chí Phong không để ý đến hắn mà nói với Vương Trạch Vinh:
- Là Bí thư huyện ủy, huyện chúng tôi xảy ra chuyện này làm tôi rất giật mình và đau lòng. Tôi đại biểu Huyện ủy xin lỗi ngài và Thị trưởng Lưu.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi và Thị trưởng Lưu gặp chuyện đó cũng không sao. Tôi chỉ là muốn hỏi phó trưởng phòng Thường nếu là người dân bình thường gặp chuyện đó thì có thể dễ dàng ra ngoài không? Làm phó trưởng phòng Công an huyện thì anh có nghĩ đến lợi ích quần chúng nhân dân không?
Thường Hỉ vội vàng nói:
- Thị trưởng Vương phê bình rất đúng, tôi nhất định sẽ tăng cường học tập.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đương nhiên, chuyện ở huyện các anh tôi không quản được, quan trọng là do các anh.
Vương Đại Hải ở bên nói:
- Trạch Vinh, coi như xong, dù sao con cũng không sao nên cho người ta cơ hội sửa sai đi.
Vương Trạch Vinh thấy bố mình đã nói như vậy, liền nói với Giang Chí Phong:
- Chuyện bây giờ trên tỉnh, thành phố đang điều tra, xử lý như thế nào thì tôi không thể quyết định. Đương nhiên tôi cũng không gây ảnh hưởng đến. Tôi nói rồi, quan trọng do huyện các anh tự mình xử lý.