Thấy Vương Trạch Vinh đang nghiền ngẫm, Hạng Nam uống ngụm nước rồi nói:
- Con bây giờ đã là lãnh đạo thành phố cho nên sự phát triển của con không thể như trước nữa. Làm quan ở mức thấp thì một câu nói của cấp trên có thể khiến con giảm đi rất nhiều đường, nhưng tình hình bây giờ đã khác. Con có thể suy nghĩ một chút, ở cấp tỉnh, thành phố sẽ có bao người tranh đoạt. Con phải có thành tích đặc biệt nếu không muốn phát triển là rất khó.
Vương Trạch Vinh thực ra cũng có thể nhận ra điều này. Trước đây khi còn ở xã thì chỉ cần Trương Tất Trường nói một câu khiến mình tiến bộ rất nhanh. Bây giờ thì khác, dù là Phó thủ tướng Lục thừa nhận thì tăng lên cũng không dễ dàng gì. Có đôi khi Vương Trạch Vinh nghĩ đến một chuyện nếu Phó thủ tướng Lục đến Quán Hà thì mình nhất định sẽ phát triển. Bây giờ nghe Hạng Nam phân tích và giải thích, Vương Trạch Vinh hiểu được tình hình của mình, mạng lưới quan hệ của mình còn quá ít.
Một lúc sau Hạng Nam nói tiếp:
- Đến cấp bậc như con thì phải biết tác dụng của vòng tròn.
Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Nam nhưng không hiểu gì.
Hạng Nam mỉm cười nói:
- Con biết vì sao rất nhiều gia tộc lại cho con cái cưới nhau không, đó chính là làm cho rễ phát triển thật mạnh.
Hạng Nam nói tiếp:
- Đến cấp độ nhất định thì mỗi người đều tìm mọi cách tạo quan hệ mà tiến bộ. Một người ngồi trên vị trí đều là do có chiếc rễ mạnh, cưới xin là biện pháp nhân rộng tốt nhất. Khi hai gia tộc kết làm thông gia thì rễ của hai bên sẽ quấn chặt nhau. Theo thời gian thì sẽ xuất hiện hai bên liên lạc mật thiết với nhau, dù muốn động cây nào cũng sẽ ảnh hưởng đến cây bên kia. Mặc dù hai bên đều hút dinh dưỡng của nhau nhưng như vậy sẽ khiến hai cây càng quấn chặt nhau hơn.
Thì ra là như vậy. Vương Trạch Vinh rốt cuộc đã hiểu được việc này. Nếu như càng lúc càng có nhiều cuộc hôn nhân thì động một cây sẽ động đến lợi ích tất cả, cũng chính là đấu với một tập thể khổng lồ.
Nghe đến đây, Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một tiếng. Nếu không phải vì Lữ Hàm Yên mất tích thì mình đừng mong cưới được cô ấy.
Lại nghĩ đến Hạng Đào và Hạng Quang. Vợ của Hạng Đào là Lưu Nhược Bình nghe nói cũng có thân phận lớn. Vợ Hạng Quang – Hà Tiểu Ba cũng có chỗ dựa lớn. Cẩn thận mà nói trong Hạng gia chỉ có mình hắn là không có chỗ dựa.
Hạng Nam cười nói:
- Đương nhiên, không phải tất cả các cuộc hôn nhân đều như vậy. Chỉ cần tạo thành vòng tròn cấp hai thì cũng có được hiệu quả này. Vừa nãy nói đến vấn đề tạo vòng tròn với cấp trên, đến cấp độ này thì người trong vòng tròn cũng không hẳn là người quan trường. Ở Bắc Kinh có không ít con ông cháu cha, con không nên xem thường bọn họ. Bọn họ là người nhất định phải lôi kéo vào vòng tròn.
Vương Trạch Vinh nói:
- bọn họ hình như không có tác dụng cho sự tiến bộ của con mà.
- Con có biết mỗi một gia đình, đặc biệt là gia tộc lớn ở Bắc Kinh, con cái bọn họ vào xã hội đều phải tiến hành phân tích. Nếu như cảm thấy một người có tiền đồ trong quan trường, gia tộc đó sẽ dồn toàn lực khiến người đó phát triển. Nhưng có nhiều người không thể đi lên chính trị, dù cố gắng đẩy vào quan trường, cung cấp rất nhiều tài nguyên cũng không có bao nhiêu tiền đồ. Những người đó chỉ có thể đi kinh doanh hoặc làm một nghề khác.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này con cũng nghe được một chút.
- Nhưng người này mặc dù không có tư cách tranh đoạt quyền lực, nhưng gia tộc và bọn họ có mối quan hệ không thể chia cách. Gia tộc cũng hy vọng bọn họ có thể trưởng thành. Nếu bọn họ có thể phát triển mạnh trong kinh doanh thì cũng có cống hiến cho gia tộc.
Hai người nói chuyện đến đây thì Lữ Hàm Yên đi vào hỏi:
- Trạch Vinh, bố, hai người nói chuyện gì vậy?
Hạng Nam cười nói:
- Bố nói chuyện mấy câu với Trạch Vinh thôi.
- Bố dạy anh đạo lý làm quan.
Lữ Hàm Yên nói:
- Học nhiều làm gì chứ, rất nhiều người không có chức, không có quyền vẫn sống tốt mà.
- Trạch Vinh đến được như ngày hôm nay coi như đi ngược dòng nước, không tiến thì sẽ lui. Đừng coi thường chữ lui, nếu thật sự đi đến bước đó thì cuộc đời chính trị đã kết thúc.
Lữ Hàm Yên ngồi xuống nói:
- Nghiêm trọng như vậy sao bố?
- Động một sẽ động tất cả. Việc này con không hiểu rồi. Trong chính trị nếu cho đối thủ cơ hội thì con sẽ bị chèn ép về mọi phương diện, sẽ không cho con cơ hội xoay người.
Thấy Lữ Hàm Yên hơi sợ, Hạng Nam cười nói:
- Con sang nói chuyện với mẹ con đi, bố nói chuyện với Trạch Vinh thêm chút nữa.
Lữ Hàm Yên rất vui vì bố mình có thể truyền dạy kinh nghiệm cho Vương Trạch Vinh, nàng vâng rồi đi ra.
Hạng Nam cười cười nhìn Lữ Hàm Yên đi ra, sau đó nói:
- Tính cách Tiểu Mật không phù hợp với chính trị.
Vương Trạch Vinh cũng thấy thế. Lữ Khánh Phân sao lại dạy Lữ Hàm Yên có tính cách này chứ?
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Chúng ta tiếp tục đề tài vừa nãy. Trạch Vinh, con phải quan hệ nhiều với con ông cháu cha ở Bắc Kinh, nếu có thể nhét bọn họ vào vòng tròn của con thì sẽ có tác dụng lớn đối với sự phát triển của con. Con thử nghĩ xem, nếu con có quan hệ với bọn họ, gia tộc bọn họ thấy con có tác dụng với đời sau của họ, họ có giúp con không? Đương nhiên là có, bởi vì con phát triển tốt thì con cháu bọn họ sẽ có chỗ tốt.
Vương Trạch Vinh bây giờ coi như hiểu được tác dụng của đám con ông cháu cha, nếu như theo lời Hạng Nam nói thì khi bên cạnh mình có một đám con cháu các gia tộc lớn, như vậy nói rõ rất nhiều gia tộc đứng về phía mình. Như vậy thế lực cũng trở nên cường đại hơn.
- Trước đây con đúng là không ngờ đến.
Vương Trạch Vinh cảm thấy mình vẫn còn thiếu nhiều trong việc quan hệ.
Thấy Vương Trạch Vinh đã hiểu một chút, Hạng Nam cười nói:
- Con bây giờ không thể nào tạo vòng tròn quá cao cấp, đó là do con chưa đủ tư cách. Nhưng từ sự phát triển của con thì đã có năng lực hình thành vòng tròn quan hệ với con cái bọn họ, con phải mau chóng tiến hành mới được.
Vương Trạch Vinh nói:
- Con là người từ ngoài đến, sao có thể tạo được quan hệ với bọn họ?
Hạng Nam cười nói:
- Ở phương diện thì Hạng Định làm rất tốt. Lát nữa bảo cậu ta dẫn con đi làm quen với những người kia.
Vương Trạch Vinh không ngờ Hạng Định lại có năng lực như vậy nên khó hiểu hỏi:
- Sao cậu ta lại quen nhiều người như vậy?
Hạng Nam nói:
- Hạng Định thích quan hệ bạn bè, từ nhỏ đã sống ở Bắc Kinh, những người đó đều quan hệ với cậu ta từ nhỏ.
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
- Hạng Định có nhiều bạn như vậy thì sao vẫn không phát triển?
- Một người muốn tiến bộ thì phải có đủ điều kiện, nếu như điều kiện chưa đủ mà mạnh mẽ đẩy lên chỉ hại người mà thôi. Hạng Định thông minh nhưng nhược điểm lớn nhất là không trầm tĩnh. Cậu ta không phù hợp trong chính trị.
- Vậy tại sao còn cố đẩy Hạng Định vào chính trị?
- Trạch Vinh, người Hạng gia không nhiều, chỉ có Hạng Đào, Hạng Quang và Hạng Định là nam, điều này con cũng thấy. Hạng Đào quá kiêu ngạo khiến cậu ta không hợp với đám đông, có lẽ làm Thị trưởng là tối đa. Hạng Quang trầm ổn nhưng bây giờ vẫn mới đến được Bí thư huyện ủy, phát triển cũng khó khăn. Chỉ có Hạng Định thì các điều kiện đều tốt, nhưng đáng tiếc lại không quyết tâm.
Nghe Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh coi như biết ý định của Hạng gia. Bọn họ muốn đỡ Hạng Định lên nhưng đáng tiếc theo hắn quan sát thì Hạng Định không có bao nhiêu hy vọng.
- Trạch Vinh, con mặc dù không phải con cháu Hạng gia, nhưng Tiểu Mật đã lấy con, bố sẽ toàn lực giúp con, bố hy vọng con có thể mau chóng phát triển.
Hạng Nam nói vậy làm cho Vương Trạch Vinh rất cảm kích.