- Trạch Vinh, Mc Quán Hà rất tuyệt.
Tào Hưng Hạo nghiêm túc nói.
Thạch Vân Bình cũng khen:
- Xem ra Quán Hà rất coi trọng công tác Thông tin truyền thông, nếu không như vậy thì sao có nhân tài như vậy?
Hồng Đại Thăng ở bên cười nói:
- Đều là do Phó thị trưởng Vương chỉ đạo công tác tốt.
Thang Ngọc Như lúc này đang ngồi sát vào bên tay phải Vương Trạch Vinh, đưa một quả dâu tây vào miệng hắn:
- Phó thị trưởng Vương, dâu này ăn ngon lắm.
Vương Trạch Vinh thấy Tào Hưng Hạo đang ôm một Mc vừa nhảy với hắn.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Ừ, ngon đó.
Tào Hưng Hạo nói:
- Vừa nãy Trạch Vinh hát hay đó chứ, vậy mà giấu mãi.
Thạch Vân Bình cười nói:
- Mọi người ra ngoài chơi còn ra vẻ lãnh đạo. Chú nhìn xem, mấy cô em xinh đẹp này còn sợ chú.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Bao giờ thì anh lên chức thế?
- Còn phải cố gắng một chút.
- Lão Thạch cũng giống anh, chữ phó không phải muốn bỏ là bỏ được. Nhưng anh thấy Trạch Vinh không lâu nữa sẽ bỏ được chữ Phó.
Vương Trạch Vinh thấy mấy cô gái bên cạnh không ai dám xen miệng vào, hắn biết ở đây không phải chỗ nói chuyện nên nhìn Hồng Đại Thăng mà nói:
- Cục trưởng Hồng phải xin ý kiến của phó giám đốc Tào nhiều vào.
Hồng Đại Thăng vội vàng nói:
- Xin Phó thị trưởng Vương yên tâm, tôi nhất định thực hiện chỉ thị của ngài.
Tào Hưng Hạo đưa tay chặn lại mà nói:
- Đừng đưa công việc vào đây. Tôi còn chưa hát đủ.
Nói xong hắn liền cầm mic mà hát.
Ba cô gái thực tập mặc dù khá đẹp nhưng chắc chưa trải qua việc này nên vẫn giữ khoảng cách một chút.
Vương Trạch Vinh thấy khá hài lòng với việc này nên chủ động mời ba cô gái này nhảy. Theo hắn nghĩ thì như vậy sẽ khiến mình không phạm sai lầm.
Chẳng qua thấy Tào Hưng Hạo và Thạch Vân Bình không ngừng trêu chọc hai người phụ nữ kia, hắn cũng muốn.
Lại một bài hát chậm vang lên, lần này không ai hát cả. Tào Hưng Hạo và Thạch Vân Bình đều ôm hai người phụ nữ nhảy.
Vương Trạch Vinh cũng đứng dậy, hắn phát hiện người kéo mình là Thang Ngọc Như.
Ôm eo Thang Ngọc Như, Vương Trạch Vinh cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa. Như là bài xích, nhưng cũng động tâm.
Ánh đèn lại tối om, hai người nhảy một lúc rồi đến căn phòng kia.
Thang Ngọc Như lần trước thất bại và nghĩ mình làm chưa đủ.
Cẩn thận mà nói Thang Ngọc Như mặc dù có thể kiên trì ở đài truyền hình, tuy bị dụ dỗ nhưng cô vẫn không dễ dàng lên giường. Ngoài chồng thì cô chưa từng làm chuyện này với người đàn ông nào khác. Cô muốn bán cho một người đáng giá. Hôm nay có thể gặp Vương Trạch Vinh, cô biết cơ hội của mình đã đến. Nếu thật sự có thể quan hệ với Vương Trạch Vinh thì cô sẽ giảm được nhiều thời gian phấn đấu.
Vì hấp dẫn Vương Trạch Vinh, Thang Ngọc Như lần này càng dán gần hơn vào Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh vào đây với mình, Thang Ngọc Như không khỏi mừng thầm.
Vừa vào trong, Thang Ngọc Như liền chủ động hôn.
Thang Ngọc Như đoán nãy mình thất bại do nói nhiều, nếu mình có hành động mà không nói thì đã thành công.
Vì thế lần này cô trực tiếp vào cuộc mà không nói gì.
Hiệu quả làm người ta vui vẻ, lần này Thang Ngọc Như coi như đã thành công.
Thang Ngọc Như chủ động hôn, Vương Trạch Vinh cũng không giữ mình được nữa. Hắn là một người đàn ông sung sức mà.
Nếu phụ nữ như vậy, Vương Trạch Vinh liền thả lỏng mình. Hắn ôm lấy Thang Ngọc Như mà hôn lại.
Vương Trạch Vinh vừa hôn vừa không ngừng dùng tay sờ mó người Thang Ngọc Như.
Thang Ngọc Như rất nhanh bị kích thích, cô ôm chặt lấy cổ Vương Trạch Vinh mà hôn.
Thang Ngọc Như đang khiêu khích Vương Trạch Vinh, nhưng bây giờ lại bị Vương Trạch Vinh làm loạn.
Dù sao cũng là một người phụ nữ chưa quan hệ với ai ngoài chồng mình, Thang Ngọc Như sao có thể chống lại được kỹ thuật lão luyện của Vương Trạch Vinh. Không lâu sau, Thang Ngọc Như đã quỳ gối trước mặt Vương Trạch Vinh.
Thang Ngọc Như ôm lấy chân phải Vương Trạch Vinh, cô thở hổn hển. Vừa nãy cô cảm thấy mình đạt đến đỉnh mà chưa bao giờ có. Bên dưới ktieets ra làm cô muốn điên lên. Vương Trạch Vinh cũng thấy mình rất cần phải tiến vào không gian ẩm ướt đó mà phát tiết.
Vương Trạch Vinh đẩy Thang Ngọc Như chổng mông lên, hắn tiến thật sâu vào trong cơ thể cô ta.
Trong phòng rất tối và chỉ có tiếng rên rỉ của hai người.
Vương Trạch Vinh bây giờ đã quên hết mọi thứ, hắn chỉ muốn phát tiết hết bản năng đàn ông.
Thang Ngọc Như là một người phụ nữ xinh đẹp, Vương Trạch Vinh vừa không ngừng đẩy ra đẩy vào vừa nghĩ đến lúc cô ta trên Tv, càng nghĩ như vậy, Vương Trạch Vinh càng thấy khoái cảm.
Vương Trạch Vinh không ngờ quan hệ với Thang Ngọc Như lại làm hắn hưng phấn như vậy.
Mc này mặc dù chỉ ở đài truyền hình thành phố, nhưng nếu là hơn hai năm trước Vương Trạch Vinh không dám nghĩ. Bây giờ người đẹp đó đang nằm đó mà rên rỉ khi bị hắn chơi.
Vì có suy nghĩ này nên Vương Trạch Vinh rất mạnh mẽ.
Một lúc lâu sau khi Thang Ngọc Như ra mấy lần, Vương Trạch Vinh mới bắn sâu vào trong cơ thể Thang Ngọc Như. Nhưng sau khi phát tiết hắn không mệt mỏi mà thấy rất sung sướng.
- Cô không sao chứ?
Vương Trạch Vinh ôm lấy Thang Ngọc Như mà nhỏ giọng nói.
Phụ nữ rất nhanh hồi phục là bản năng của họ, Thang Ngọc Như thở hổn hển mà nói:
- Em không sao.
Đang khi nói chuyện Thang Ngọc Như liền đứng lên mà nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:
- Em làm sạch cho ngài.
Nói xong Thang Ngọc Như liền ngồi xuống trước chỗ đó.
Vương Trạch Vinh một lần nữa được hưởng sự phục vụ mà trước kia Triệu Lệ đã làm cho hắn.
Hai người mặc lại quần áo rồi từ từ theo điệu nhạc nhảy ra ngoài như không có gì xảy ra vậy. Chẳng qua Vương Trạch Vinh có thể cảm thấy Thang Ngọc Như đã hơi mệt. Sau mấy lần lên đỉnh và tiết ra, Thang Ngọc Như đúng là đã khá mệt.
Thang Ngọc Như cũng rất biết ý, không tỏ ra quá thân thiết với Vương Trạch Vinh.
Cô bây giờ đang rất thỏa mãn. Vốn chỉ nghĩ để Vương Trạch Vinh chơi và mình có chỗ tốt, không ngờ Vương Trạch Vinh lại lợi hại như vậy. Quan hệ với Vương Trạch Vinh làm cô có khoái cảm mà chồng chưa từng mang tới, rất tuyệt vời.
Đương nhiên cô cũng rất hưng phấn trở thành người phụ nữ của Vương Trạch Vinh. Sau chuyện này thì cô tin không lâu sau cuộc đời của mình sẽ thay đổi lớn.
Nhảy thêm vài điệu nữa, Vương Trạch Vinh còn hát thêm một bài thì Thạch Vân Bình mới từ trong toilet đi ra.
Tào Hưng Hạo hát xong một bài liền cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Ngày mai còn có việc, hôm nay đến đây thôi chứ?
Thạch Vân Bình nói:
- Ừ, mai còn phải theo Chủ tịch Lữ đi kiểm tra nên rất bận mà. Tan thôi.
Tào Hưng Hạo vỗ vai Hồng Đại Thăng mà nói:
- Tiểu Hồng làm rất tốt, có tiền đồ.
Hồng Đại Thăng vui vẻ nói:
- Mấy lãnh đạo có thể hài lòng là tốt rồi. Cục Thông tin truyền thông nhất định sẽ càng làm tốt hơn nữa.
Vương Trạch Vinh không đánh giá nhiều về việc hôm nay Hồng Đại Thăng đã làm. Nghĩ đến hắn đã dựa vào Tào Hưng Hạo, hắn ít nhiều phải cho Tào Hưng Hạo mặt mũi nên bắt tay Hồng Đại Thăng mà nói:
- Cục trưởng Hồng, chỉ cần làm tốt công tác thì tổ chức sẽ không quên thành tích của anh.
Hồng Đại Thăng càng thêm kích động nên nói:
- Xin Phó thị trưởng Vương yên tâm, Hồng Đại Thăng tôi sẽ luôn đoàn kết quanh ngài.
Tào Hưng Hạo cười ha hả đi ra ngoài.
Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu với Thang Ngọc Như rồi đi ra ngoài.