Hiệu trưởng Mã Tử Thiện rón rén đuổi theo, gọi khẽ:
- Thư ký trưởng Trương, thư ký trưởng Trương, thật xin lỗi quá, cô giáo Lý vừa mới điều đi, không có giáo viên thay thế, mới để nha đầu mới tốt nghiệp này thử... Thư ký trưởng Trương yên tâm, tôi lập tức an bài giáo viên chủ nhiệm khác...
Ông ta vừa rồi ghé tai vào cửa nghe, thấy Thôi Úc Mạn nói không nể nang gì, không dám vào khuyên, sợ chọc giận nha đầu điên này, khiến Trương Tri Hành càng mất mặt.
Ông ta đang kêu trời kêu đất sao lại gặp phải hạng chuyện gây thị phi này, phía thị trưởng Vạn còn chưa biết phải ăn nói ra sao đây.
- Không có giáo viên thay cô Lý, hay là không có giáo viên này muốn thay?
Trương Khác nhướng mày lên hỏi, với tính cách đanh đá, chua ngoa của Thôi Úc Mạn, nếu không có ai che chở, trong cái xã hội này, chỉ e ngay cả mẩu xương cũng chẳng còn:
- Cô giáo Thôi không tệ, chỉ cần đừng tùy tiện gọi ba tôi từ chính phủ tới mắng mỏ là được.
Mã Tử Thiện cười ngượng ngập, làm chủ nhiệm lớp có hai trong bốn Đại công tử chẳng phải dễ, phải ngó lơ sự tồn tài của những học sinh đặc biệt này, lại không được để đám học sinh đặc biệt này ảnh hưởng tới học sinh khác, cái chuyện vừa tốn công lại mất lòng này, ai dại gì mà nhận.
Trương Tri Hành đương nhiên chẳng chấp một cô nhóc, từ góc độ giáo viên mà nói, hành vi của Thôi Úc Mạn rất đáng khen, quan hệ giữa học sinh và giáo viên, không thể để thói xấu ngoài xã hội làm ô nhiễm, hỏi:
- Cô Lý đang làm rất tốt, vì sao đột nhiên chuyển sang trường khác?
Mã Tử Thiện ấp úng:
- Do cục giáo dục quyết định, tôi cũng thấy đột ngột.
- Haiz.
Trương Tri Hành cũng chỉ hỏi thế thôi, dù sao chuyện trong nội bộ cục giáo dục, ông ta không tiện xen vào, chỉ nói thêm một câu:
- Cô giáo Lý và cô giáo Thôi đều là giáo viên rất có trách nhiệm.
Trương Tri Hành nói thế cũng chẳng giúp được Thôi Úc Mạn là bao, ai biết Vạn Dũng, Triệu Cẩm Vinh có nổi cơn lôi đình vì con trai bị gọi là cặn bã trước mặt bao người hay không?
Mã Tử Thiện muốn mới Trương Tri Hành tới phòng ăn nhỏ ở trường ăn cơm, nhưng vừa bị người ta giáo huấn một chấp, còn tâm tư nào ở lại đây thêm một phút nào nữa, nên không nhận lời.
Nhìn Mã Tử Thiện ủ rũ rời đi, Trương Khác cười, thầm nghĩ trong lòng ông ta cũng chẳng dễ chịu gì.
Đứng trên hành lang tầng ba, nhìn chiếc Mitsubitshi đỏ đỗ gữa đường, đám Vạn Thiên Tài tất nhiên sẽ không đẩy xe sang bên đường rồi mới đi.
Trương Khác thấy thế cũng tốt, cần phải có người trấn áp bọn chúng, bên y đang diễn kịch trước mặt Chu Phú Minh, nên Trương Khác không tiện xung đột trực tiếp với đám Vạn Thiên Tài.
Nhưng chúng ngang ngược quen rồi, ít bị nhục nhã như thế, chắc chắn rất uất ức.
Cô ả vừa tốt nghiệp ngày, đúng là rất cá tính.
Trương Khác tới lớp học tìm Đường Thanh, vừa vặn Đường Thanh đi ăn cơm về lớp nghỉ ngơi, thấy Trương Khác trong lớp, cô nàng cười khúc khích:
- Bị mắng rồi chứ gì?
- Không phải bạn nói cho cô ta số điện thoại của ba mình chứ?
Trương Khác làm bộ hung dữ.
- Cô ấy không biết hỏi người khác à?
Đường Thanh cười duyên dáng:
- Cô giáo hỏi mình, mình còn cách nào chứ?
Thấy Đường Thanh cười trên nỗi đau của mình, nhưng Trương Khác chẳng làm gì nổi cô nàng, kéo cô đi ăn tiếp.
Buổi chiều ở trường chẳng có việc gì, lớp tổ chức tổng vệ sinh, Đường Thanh là lớp trưởng không trốn được, cùng đám Trương Khác ăn trưa bên ngoài xong, rồi cưỡng ép Trương Khác và Đỗ Phi về lớp học.
Trên đường về lớp, chiếc Mitsubitshi đã bị chuyển sang bên đường, chẳng biết là ai xả hận, đá một cái làm cửa xe hõm sâu vào, còn có người dùng thứ gì như chìa khóa rạch ột vết xước dài.
Đỗ Phi cực kỳ hả dạ, nếu chẳng phải Trương Khác ngăn cản hắn cũng xông vào cho cái xe kia thêm vài cú đá.
Buổi trưa nhiệt độ rất cao, trong lớp đông người ngột ngạt, Trương Khác ở lỳ trong xe bật điều hòa không chịu đi, Đỗ Phi cũng không chịu nhúc nhích, Đường Thanh chịu thua, đành một mình về lớp.
- Làm sao bây giờ, gặp phải giáo viên chủ nhiệm thế này, về sau sống thế nào đây?
Đỗ Phi rất lo lắng cho cuộc sống trong trường sau này:
- Mã Tử Thiện đã đồng ý điều cô ta đi rồi, sao mày không phụ họa một tiếng.
Trương Khác điều chỉnh ghế ngồi, gối đầu lên tay, dáng vẻ thoải mái:
- Mày sợ cô ta lôi cả ba mày tới trường chứ gì?
- Ba tao rất tôn sư trọng đạo, lại sĩ diện, nếu bị cô ta kéo tới trường, chắc chắn sẽ trút giận lên tao.
- Ba mày không phải là tôn sư trọng đạo.
Trương Khác cười hô hố:
- Đó hội là di chứng sợ vợ.
Vợ Đỗ Tiểu Sơn mặc dù không làm giáo viên từ lâu rồi, nhưng hệ thống giáo dục khu Tây Thành muốn làm việc gì, tìm bà ta còn hiệu quả hơn tìm Đỗ Tiểu Sơn. Đỗ Phi gây ra chuyện gì ở trong trường, cha hắn không qua tâm lắm, nhưng phải qua ải mẹ hắn trước.
- Ba mày mới sợ vợ.
Đỗ Phi hận người khác lấy việc này ra đùa, thẹn quá hóa giận:
- Mày không lo à?
- Sợ vợ đâu phải chuyện xấu, ba tao cũng sợ mẹ tao, mà tao cũng chẳng có gì phải lo, ba tao đã bị cô ta gọi tới rồi, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nên vội tới. Ba tao trước kia làm giáo viên, tất nhiên chẳng thèm chấp Tiểu Thôi, sau này kệ cô ta là được, còn sợ cô ta tới chính phủ làm um lên hay sao?
Trương Khác đột nhiên ngồi bật dậy:
- Ài, buổi chiều phải quét dọn, hiện giờ tao chỉ sợ Đường Thanh cằn nhằn.
Trương Khác bảo Phó Tuấn đỗ xe dưới tán cây đợi, cực kỳ đau khổ lê bước vào trong phòng học nóng bức, đoán chừng nhiệt độ trong phòng phải lên tới 40 độ, cứ nghĩ năm sáu chục người chen chúc nhau, Trương Khác chỉ muốn quay về xe.
Đường Thanh ở trong lớp tay cầm vở bài tập quạt phành phạch, trán đẫm mồ hôi, khuôn mặt xinh xắn đỏ hồng hồng, thấy Trương Khác và Đỗ Phi đi vào, đắc ý hừm một tiếng:
- Còn tưởng hai bạn dám trốn chứ.
Tổng vệ sinh do ban cán sự lớp tổ chức, giáo viên toàn trường chiều mở đại hội công đoàn gì gì đó, Thôi Úc Man chỉ ngó qua lớp một chút. Trương Khác, Đỗ Phi và mấy đứa bạn khác được Đường Thanh sai đi lau cửa kính hành lang, Trương Khác và Đường Thanh một nhóm, cách cửa kính đầu mày cuối mắt với nhau, cảm giác không tệ.
Một sô gái khác lau cửa sổ với Đỗ Phi, thấy Đỗ Phi hời hợt lau qua lau lại cùng một chỗ, bực mình nói:
- Bạn lau phía dưới mình được không? Đừng lau mãi một chỗ, phải lau chỗ khác nữa chứ....
Trương Khác đang một tay lau cửa sổ, một tay cầm Coca ướp lạnh nhàn nhã uống, nghe cô bạn kia nói thế, phì một cái phun sạch Coca lên kính, làm Đường Thanh ở phía đối diện giật mình.
Lúc này mọi người mới cảm nhận được chỗ ám muội của câu nói kia, cười rộ cả lên, cô bạn kia dung mạo cũng thường thường, nhưng bộ dạng má phấn thẹn thùng cũng rất dễ coi, chỉ có điều mọi người cười dữ quá, không còn mặt mũi nào ở lại, ném khăn vào thùng chạy xuống lâu, cả lớp càng cười tợn.
- Hạ lưu.
Đương Thanh thấy Trương Khác cười xấu xa, nhớ lại vừa rồi mình cũng đứng trên bệ cửa sổ lau kính phía trên, xấu hổ mắng y một tiếng.
Trương Khác háy mắt lấy khăn lau lau mặt kính trước ngực cô, Đường Thanh tưởng tượng ý vị mờ ám trong động, tức giận cầm khăn ném tới:
- Lưu manh.
Đường Thanh không chịu đứng ở phía đối diện cho Trương Khác trêu ghẹo nữa, cầm giẻ lau đứng cùng một phía với y, thúc giục:
- Lau xong cửa kính còn có lan can nữa đấy.
Trương Khác huých huých vai Đường Thanh, bảo cô nhìn cô gái đứng bên cửa sổ, Đường Thanh thò đầu ra nhìn thấy cô gái đó mặc váy bằng sợi tổng hợp, ánh sáng xuyên qua, có thể nhìn rõ ràng quần lót bên trong và cặp đùi trắng trẻo, đưa tay ra che mắt Trương Khác:
- Bạn thật lưu manh, không cho nhìn người khác.
Giọng cô nàng nũng nịu, chẳng giận thật, thấy Trương Khác giãy dụa vẫn muốn nhìn, vội nhắc cô gái kia:
- Tiểu Man, bạn lộ hết rồi kìa.