Đường Thanh lườm y một cái.
Trương Khác cười khì, chồng Lý Chi Phương là loại không dám có chút phản kháng nào với uy hiếp bên ngoài, nên mới dọa hắn như thế, ít nhất có thể giúp cuộc giống gia đình này có thể tiếp tục được.
Lý Chi Phương có lẽ có chỗ không phải với hắn, trong cảnh này rồi mà vẫn không bỏ hắn đi, có lẽ vì muốn Chu Hiểu Lộ có một gia đình hoàn chỉnh, có lẽ vì nguyên nhân khác, đều đáng được thông cảm.
Lý Chi Phương xuất hiện ở cửa sổ, nhặt kính vỡ trong ngoài nhà, cho vào thùng rác.
Đợi thêm một lúc lâu trong nhà không có tiếng cãi nhau nữa, ngược lại truyền ra tiếng TV, Trương Khác mới để cho Chu Hiểu Lộ về.
Còn phải học tập, không thể ở ngoài quá lâu, Trương Khác và Đường Thanh về thẳng Tân Cẩm Viên, xe thì để Đỗ Phi lái đi.
Ba người phụ nữ vẫn đang tán gẫu trong phòng khách, Trương Khác và Đường Thanh lên lầu trên, lúc này Đường Thanh mới hỏi:
- Sao bạn biết chiêu đó có tác dụng?
- Hả?
Câu hỏi không đầu không cuối của cô nàng làm Trương Khác không hiểu:
- Thì đập cửa kính ấy...
- À, nam nhân chia ra làm rất nhiều loại, nếu bạn đập cửa nhà Phó Tuấn, nói không chừng anh ta đuổi theo tẩn ột trận... Đối phó với nam nhân khác nhau thì phải dùng thủ đoạn khác nhau.
Trương Khác tất nhiên muốn khoe khoang thủ đoạn đối phó với nữ nhân của mình còn nhiều hơn, nhưng mà trước mặt Đường Thanh, đành thôi vậy.
- Ồ...
Đường Thanh tự hiểu tự không, gật gù:
- Mình thấy thủ đoạn đối phó các cô gái của bạn càng nhiều hơn phải không?
Trương Khác choáng váng, đưa tay nâng chiếc nhỏ của cô lên, chăm chú nhìn đôi mắt dài vừa quyến rũ, cặp lông mày cong vút như lưỡi liềm sẵn cứa nát bất kể trái tim cứng rắn độ nào, thật không hiểu cô nàng làm sao lại luôn đoán được ý nghĩ của mình.
- Mẹ mình ở phía dưới đấy...
Thế nhưng đôi mắt lại khép hờ, răng cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng ra vẻ hết sức kiều mỵ, cám dỗ tột độ, rõ ràng hành động và lời nói của Đường Thanh không ăn khớp nhau.
Trương Khác vỗ đầu:
- Hôm nay phải tỉnh táo học bài, không để tiểu yêu tinh dụ dỗ làm chuyện khác.
Đường Thanh cười nhéo tai y:
- Ai muốn dụ dỗ bạn, là do bạn tự không chuyên tâm biết không hả?
Cố Kiến Bình đi lên, mùa đông qua 9 giờ cảm giác muộn lắm rồi, dặn sẽ cùng Lương Cách Trân về trước, Đường Thanh có thể ở lại nhà Tạ Vãn Tình.
Trước kia mọi người còn lo Trương Khác và Đường Thanh ở bên nhau làm ra chuyện khiến mọi người trở tay không kịp, nhưng lâu dần cũng hiểu ăn trộm cả ngày thì được chứ phòng trộm cả ngày là không nổi, nên chẳng buồn nhắc nhở hai đứa trẻ nữa.
Một lúc sau Tạ Vãn Tình lên nói với Đường Thanh:
- Khi nào em muốn ngủ thì cứ qua nhé.
Đường Thanh thẹn thùng nói:
- Bọn em có thể sẽ học rất khuya...
Mặt cô nàng hơi hồng, rõ ràng không muốn tới chỗ Tạ Vãn Tình ngủ.
Trương Khác mừng thầm, nhưng y mừng quá sớm rồi, Đường Thanh đúng là muốn ngủ với y, nhưng thuần túy chỉ là muốn ngủ chung mà thôi, Trương Khác đột nhiên cảm thấy quay về thập niên 90 có một một điều cực cực kỳ không hay, các thiếu nữ như Đường Thanh quan niệm tình dục còn quá bảo thủ... Trương Khác trải qua một đêm mà y không muốn nhớ lại.
Mặt trời thẹn thò chui lên sau rạng núi xa xa, ánh nắng ban mai dịu nhẹ nhưng mạnh mẽ đầy lùi màn đêm từng chút một, nắng ấm chưa chiều vào tới cửa sổ nhưng bên ngoài đã có mấy con chim chăm chỉ đã ra ngoài kiếm ăn, kêu lích rích đánh thức Trương Khác, nhìn Đường Thanh mái tóc cô được ánh ban mai chiếu sáng ánh lên sắc hung lộng lẫy, khuôn mặt điềm tĩnh như đứa trẻ con, cuộn mình trong lòng y, nhưng có đứa trẻ con có nào có khuôn ngực tròn đầy đặn, cái mông vểnh cao chết người như thế, Trương Khác chẳng thấy mình điềm tĩnh chút nào, hôn lên cánh môi hồng mọng nước của Đường Thanh.
Đêm qua cả hai thức quá khuya, Trương Khác không nỡ đánh thức cô, đành chấp nhận số phận, nhẹ nhàng gỡ bàn tay trắng ngần của Đường Thanh đang ôm lấy cổ xuống, tiếp đó gỡ cái chân gác lên người y...
Bên ngoài trời vẫn còn tờ mờ tối, chỉ thấy thấy vầng sáng bạc sữa ở phương đông, Trương Khác ngồi vào bàn giải mấy bài tập, cảm thấy rất thuận tay, phù vậy là không để phụ lòng Đường Thanh, ngẩng đầu lên thấy Tạ Vãn Tình đứng ở cửa, cô có chìa khó nơi này, tự mở cửa vào:
- Sao em dậy sớm thế?
Trương Khác vẫy tay bảo Tạ Vãn Tình ghé đầu tới, nói nhỏ:
- Nhịn không nổi phải dậy, làm toán có thể giữ đầu óc tỉnh táo.
Tạ Vãn Tình phì cười ra tiếng, lườm Trương Khác một cái, quyến rũ vô hạn.
Trương Khác bất giác tim đập nhanh hơn, rất muốn ôm lấy cô vào lòng âu yếm một chút giải tỏa cả đêm nhẫn nhịn, tất nhiên chỉ dám nghĩ thôi, thách y chẳng dám làm, kêu trời:" Ông trời ơi tôi làm gì nên tội mà mà ông dày vò tôi như thế?" Kiếm chuyện hỏi phân tán sự chú ý:
- Sao chị dậy sớm vậy?
- Thấy bên em đèn sáng, cũng không ngủ được nữa.
Tạ Vãn Tình cười:
- Có uống cà phê không chị mang sang cho?
Nhà mới còn chưa có đồ pha cà phê, Trương Khác gật đầu, Tạ Vãn Tình về nhà pha cà phê mang sang, ngồi xuống bàn uống cùng Trương Khác.
- Á.. Chị Vãn Tình dậy sớm thế?
Đường Thanh nghe thấy bên dưới có tiếng nói chuyện, khoác áo ngủ xuống lầu, thấy trước mặt Trước Khác là bài luyện thi, tự hào nói:
- Hiếm khi thấy Trương Khác chịu bỏ công như vậy..
Đưa tay lấy cốc cà phê của Trương Khá uống.
Trương Khác cau mày:
- Này, còn chưa đánh răng.
- Vậy ai lén hôn người ta hả?
Đường Thanh chun mũi, làm ra vẻ hung dữ nhìn Trương Khác, Trương Khác không những chỉ hôn cô còn dùng thứ xấu xa kia chọc vào mông cô, làm cô sợ không dám tỉnh lại, lúc này có thêm Tạ Vãn Tình, cô nàng lấy được dũng khí.
Đường Thanh chạy đi rửa mặt, Tạ Vãn Tình hỏi:
- Lần này em lên tình thành lại có chuyện hả?
- Dạ...
Chắc Hứa Tư đem chuyện xảy ra trên đường cao tốc kể cho Tạ Vãn Tình rồi, Trương Khác ra chiều đau khổ:
- Xem mới vừa ra đường, bị cô ta phóng với tốc độ hơn 200 km/h, tim em làm bằng thịt mà, đau lắm.
- Tử Gia là đứa không chịu thua ai đâu, em cẩn thận đừng để nó phát hiện ra, nếu không em khổ đấy.
Tạ Vãn Tình nghiêm túc cảnh báo:
- Chưa bị phát hiện đã lĩnh giáo rồi...
Trương Khác vuốt tai, ý chỉ chuyện kia:
- Chị đã thấy chiếc hoa tai kim cương đó chưa, vì chơi xấu một người tàn tật mà tiểu thư nhà họ Tạ xa xỉ tới vậy sao?
Tạ Vãn Tình chỉ biết lắc đầu:
- Tử Gia là đứa khó nhìn thấu hơn cả Tiểu Lục, nói làm chuyện gì cũng theo ý thích, chị khổ không ít lần vì nó, mấy năm qua xa lánh một chút, không ngờ tính nó không thay đổi gì, xem ra chị phải cách nó xa một chút.
- Mọi người đang nói chuyện gì đấy?
Đường Thanh vừa đánh răng vừa hỏi, một tay đỡ dưới cằm, đề phòng kem đánh răng rơi xuống đất:
- Đánh răng một mình thật là buồn.
Trương Khác không còn gì để nói, cũng không dám trêu Đường Thanh, nếu không sẽ bị cô nàng lấy kem đánh răng bôi lên mặt ngay, nói:
- Đang nói chuyện về cô em họ của chị Vãn Tình, tính cách cực kỳ nóng nảy, trông thì xấu xí...
Tạ Tử Gia tuy không thể nói là cực đẹp, nhưng tuyệt đối không thể dùng xấu xí hình dung, nhưng nói tới cô gái khác với Đường Thanh, tốt nhất cứ chê bai một chút.
- Xì, mình không tin.
Đương Thanh tuy biết là Trương Khác đang nói lung tung, nhưng vẫn cười tin mắt, chạy vào phòng vệ sinh nhổ bọt kem đánh răng đi.
Đồ dừng tắm rửa đều từ chỗ Tạ Vãn Tình đưa sang từ đêm qua, Đường Thanh không muốn để người khác biết đêm qua cô ngủ cùng Trương Khác, tắm rửa xong vội đem mọi thứ trở về chỗ cũ, dọn dẹp phòng rất cẩn thận, trông qua giống như Trương Khác ở đây một mình vậy.
7 giờ 30, Đỗ Phi lái chiếc VS 40 tới đón Trương Khác và Đường Thanh đi học, Thịnh Hạ cũng ngồi trong đó, Trương Khác đi vòng quanh xe, thấy đuôi xe có thêm vài vết xước, chưa kịp lên tiếng Đỗ Phi đã cướp lời:
- Tao đi đón Tiểu Hạ, ở Tiền Nhia gặp một mỹ nữ chặn xe, đợi khi tao đỗ lại cô ta bảo nhận nhầm người, mày nói có bực không, đúng là cô gái rất được...