Chương 296: Khó

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Qua phố thị Sa Điền, tòa nhà Phủ Thiên của Cẩm Thành đã xây dựng được bốn năm tháng, không bao lâu nữa là chính thức hoàn thành.

Trương Khác quen nhìn tòa nhà chọc trời rồi, nhưng tòa nhà Phủ Thiên dù sao là kiến trúc cao tầng thực sự hơn 100 mét của Hải Châu, vẫn rất thu hút ánh mắt mọi người.

Hiện ra toàn bộ đất đai tây sa điền đã phân chia hoàn tất, việc giải tỏa đang đi tới hồi kết, một số nơi đã lục tục khởi công xây dựng. Do Cẩm Thành chiếm 1/3 đất đai nơi này, cho nên làn sóng xây dựng phải đợi Cẩm Thành kiếm được tiền khi tiêu thụ tòa nhà Phủ Thiên mới được.

Chuyện hủy bia lịch sử thời Tống khiến cho quyền khai thác khu đất đó của Cẩm Thành đã bị đóng băng.

Cẩm Thành đầu tư vào mảnh đất đó tổng cộng 3000 vạn, so với tải sản của Cẩm Thành thì số tiền đó có vẻ chẳng đáng là cái gì, nhưng quy mô to lớn của địa ốc Cẩm Thành là dựa vào mô hình "lấy đất thế chấp vay tiền", còn bản thân tài chính tự có không sung túc lắm.

Vụ án cục văn vật ít nhiều gây tổn thất cho Cẩm Thành, bọn họ hiện giờ phải dựa vào việc bán trước không gian ở tòa nhà Phủ Thiên, hoặc tìm nguồn vốn khác mới có thể khởi động xây dựng quy mô lớn.

Triệu Cẩm Vinh phải đối diện với một hiện thực, sau khi Vạn Dũng rời khỏi Hải Châu, sự ủng hộ của thành phố dành cho Cẩm Thành ngày một ít, cho dù có nhà họ Tạ điều hòa, nhưng ông ta nhận ra được Chu Phú Minh ngày càng xa lánh, trò chơi bài tặng tiền rất ít khi tham gia nữa.

Cẩm Thành phải chậm bước lại là do bất đắc dĩ, các doanh nghiệp địa ốc khác không biết chuyện quanh co trong đó, còn tưởng Triệu Cẩm Vinh trở nên thận trọng với việc khai phát địa ốc thương nghiệp. Sức ảnh hưởng của địa ốc Cẩm Thành ở Hải Châu thì khỏi phải nói, làm các doanh nghiệp khác cũng đồng loạt giảm nhịp độ.

Nhà Hứa Hồng Bá nằm ở góc phía bắc Sa Điền, ông có hai con trai một con gái, con gái gả vùng ngoài, hai người con trai thành gia lập nghiệp cả, nhà ông có trạch viện riêng, là kiến trúc cuối thời Thanh, nhường hậu viện cho con trai ở, còn nhà chính, sương phòng, tổng cộng hơn 10 gian phòng lớn nhỏ, cả nhà ở vẫn thừa thãi, còn cho thuê ba gian phòng khách.

Hứa Hồng Bá là người khoáng đạt, cởi mở, am hiểu thế sự, nhưng không thích chuyện tranh đấu, với trí tuệ của ông, không cầu đại phú đại quý, bố trí ổn thỏa cuộc sống gia đình là không thành vấn đề.

Xe lái tới ngoài trạch viện của Hứa Hồng Bá, Trương Khác gọi điện cho ông trước, tránh gõ cửa đánh thức những người khác trong nhà.

Hứa Hồng Bá khoác áo đi ra mở cửa, oán trách luôn miệng, người gia vốn đã ngủ ít ngủ khó, chịu không nổi dầy vò như người trẻ tuổi, nhà ông mà có ai tới làm phiền sau 10 giờ tối là ông chửi cho vuốt không kịp nước bọt.

Cảnh cáo Trương Khác nếu không phải là có chuyện thực sự quan trọng, về sau gõ cửa vào thời gian này ông tuyệt đối không tiếp.

Trương Khác chỉ cười mặc kệ Hứa Hồng Bá cằn nhằn, cùng Hoàng Trụ Toàn theo ông vào nhà chính nói chuyện.

Ngõ vốn yên tĩnh, giờ này có xe đi vào, tức thì làm đám chó sủa ngậu xị cả lên, làm những người khác trong nhà cũng bị đánh thức, con trai thứ hai của Hứa Hồng Bá mang máy sưởi điện tới nhà chính.

Trương Khác tới nhà Hứa Hồng Bá làm khách nhiều lần rồi, đều quen biết con trai của ông ta, con cả của Hứa Hồng Bá cách cư xử hơi kém hơn, lúc này tuyệt đối sẽ không chịu dậy tiếp khách.

Con thứ giúp pha trà xong, Hứa Hồng Bá phất tay bảo con:

- Con đi ngủ đi, Trương Khác chẳng phải là khách khứa gì đáng kể.

Hoàng Trụ Toàn lấy ra hai bình Mao Đài, Hứa Hồng Bá nói luôn:

- Uống trà đi, giờ này hiếm có khách tới chơi nhà, đừng để phí công pha trà.

Hoàng Trụ Toàn dở khóc dở cười, Trương Khác thản nhiên như không, Hứa Hồng Bá đại khái đoán được ý đồ y dẫn Hoàng Trụ Toàn tới đây làm gì, ông ta cố ý làm thế là muốn xem Hoàng Trụ Toàn có đáng để ông phải phí lời không?

Hoàng Trụ Toàn điều tới cục viên lâm văn vật chủ quản công tác bảo hộ di sản văn hóa, nhưng ở phương diện này ông ta chỉ là người ngoài nghề, việc bảo hộ văn hóa ra sao để khớp với đường lối kiến thiết thành phố thì ông ta chưa có ý tưởng cụ thể, ở phương diện này Trương Khác còn kém Hứa Hồng Bá rất xa.

Không thân quen không thể nói quá nhiều vấn đề chuyên sâu, ngồi tới một giờ sáng Hứa Hồng Bá ngáp luôn mồm, Trương Khác liền kéo cha con Hoàng Trụ Toàn về.

Một số chuyện có thể nhắc nhở, một số chuyện phải trông cậy vào ngộ tính của anh, không phải cứ chọn đúng phe, biết nịnh bợ một chút là có thể thăng tiến trên quan trường.

Cho dù chỉ là cuộc nói chuyện rất xã giao, nhưng với Hoàng Trụ Toàn mà nói rất hữu dụng, nếu không ngay đường lối cơ bản ông ta cũng không nắm bắt được, ngày mai báo cáo công tác với Đường Học Khiêm nhất định sẽ rất vất vả.

Trương Khác bảo Hoàng Tiểu Minh đưa mình về Tân Cẩm Viên, nhà bên này cơ bản đã bố trí thỏa đáng, Trương Khác mặc kệ tập tục phải chọn ngày mới vào ở, nhà mới thoải mái hơn, cũng yên tĩnh hơn.

Đỗ Phi đã đỗ xe trước cổng, cửa xe kẹp giấy, chìa khóa đem tới chỗ Tạ Vãn Tình.

Sáng sớm thức dậy, Tạ Vãn Tình pha cà phê sáng mang sang cùng thưởng thức với Trương Khác, cảm giác này với cô thật mỹ hảo, không nhất thiết phải chung chăn chung gối với nhau.

Đối với học sinh cao trung bình thường mà nói hôm nay là ngày nghỉ đông chính thức đầu tiên, Đường Thanh và các cán bộ lớp phải thảo luận chuyện đi cắm trại.

Trương Khác và Tạ Vãn Tình dùng bữa sáng xong, gọi vài cuộc điện thoại, xác định Tô Tân Đông, Chu Du, Đào Hành Kiện tới công ty liên doanh tụ hội với đại diện cao cấp phía TI, Hứa Tư cũng tới đó.

Hứa Tư về Hải Châu nghỉ một tuần, nhưng không có nghĩa là cô có thể ở nhà đốt thời gian cả tuần, cô cũng có việc phải làm.

Việt Tú - Hong Kong từ tháng trước chính thức chặn lợi nhuận, mỗi tháng có gần 5 vạn chip giải mã với giả ưu đãi của TI chuyển tới Ái Đạt qua đường Hong Kong. Ái Đạt kết toán với Việt Tú - Hong Kong theo giá thị trường, chặn lại đó lợi nhuận tới 2000 vạn.

Có tài chính có thể làm rất nhiều việc, có thể đưa về trong nước đầu tư, hưởng thụ ưu đãi thuế quan. Chuyện tìm công ty ở Hong Kong mượn xác để lên thị trường chứng khoán đã được lập kế hoạch, về chuyện này Đào Hành Kiện là chuyên gia, bất kể hắn bận ở Ái Đạt tới đâu, lần này cũng phải tới Hong Kong hiệp trợ Hứa Tư

- Chúng ta đi đón Hứa Tư thôi.

Ăn sáng xong, Tạ Vãn Tình kiến nghị.

- Vâng.

Tạ Vãn Tình không kiến nghị như thế, Trương Khác sẽ lái xe đưa cô tới thẳng công ty liên doanh tụ họp, nghe Tạ Vãn Tình nói hôm qua Hứa Tư đã tới Cẩm Hồ.

Xe vòng qua khu cán bộ nghỉ hưu đón Hứa Tư lên xe, cô lo lắng nói ngay:

- Nghe nói Phi Dung mời cả Đường Thanh tới nhà ăn cơm rồi, hiện giờ nó và Đường Thanh rất thân thiết....

- Chuyện giữa các cô gái với nhau, làm sao mà em biết được?

Trương Khác ngoài cười khổ còn biết nói gì.

Chuyện hôm qua Trương Khác đã tâm sự với Tạ Vãn Tình, cô và Hứa Tư cùng ngồi ghế sau, nói chuyện Đường Thanh ngày mai sẽ về Tân Thái:

- Chuyện giữa em và Trương Khác, chắc Trần Phi Dung vô tâm kể hết cho Đường Thanh rồi, cô bé đó khá là thông minh đấy...

Hứa Tư cũng rất đau khổ, cảm giác như mình đã cướp đi hạnh phúc vốn chỉ của riêng Đường Thanh.

Tạ Vãn Tình cũng chẳng thoải mái gì, nhưng cuộc đời cô trải qua nhiều gập ghềnh, một số chuyện nhìn rất thoáng, cảm thấy có thể chia sẻ một phần Trương Khác đã là phải cám ơn cuộc đời rồi, căn bản không có ý độc chiếm.

Dù sao cô còn có rất nhiều chuyện quan tâm, cho dù không có một nam nhân, nhìn Chỉ Đồng trưởng thành cũng có thể sống hạnh phúc, nhưng với Đường Thanh mà nói, con đường đời mới chỉ trải ra trước mắt.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]