Công ty xây dựng của con trai thứ hai Tiết Quốc Hoa vốn chỉ làm thị trường ở ngoài, hiện trong nước đầu tư nhà cổ không nhiều, nhưng lợi nhuận rất cao, năm 95 tiền công thợ xây bình thường chỉ chừng 20 đồng, còn thợ của hắn lương từ 60 đồng trở lên.
Trương Khác có muốn lập tức cải tạo Đông Sa Điền trên quy mô lớn cũng không thể, vì kiếm không ra đủ thợ lành nghề, mà cải tạo nhà cổ giao cho dân ngoài nghề, chẳng khác nào phá hoại.
Đi vào trong ngõ, Hứa Hồng Bá chỉ mấy trạch viện Trương Khác có ý mua cho Trần Kỳ xem, những căn nhà này đều đã đàm phán ổn thỏa với chủ hộ, Trần Kỳ nhìn trúng cái nào thì cải tạo cái đó trước.
Thành phố không cho tiến hành cải tạo ngõ Sa Điền, nên đường đi lồi lõm, nhưng ở phía tây, vốn là khu mà thành phố chuyên môn dành cho tòa nhà Phủ Thiên làm bãi đỗ xe, đang khẩn trương thi công, chỉ vài tháng nữa thôi sẽ có con đường từ phía bắc chạy vào, làm thay đổi hoàn toàn hoàn cảnh của phía tây ngõ Đan Tỉnh.
Lúc này tuyển chọn cải tạo, vừa khéo có thể góp vui với ngày khánh thành của tòa nhà Phủ Thiên.
Cho dù làm quán ăn riêng tư, không cần thiết phải chọn chỗ náo nhiệt ở cửa ngõ, nhưng cụ thể chọn ở đâu thì vẫn cần Trần Kỳ cân nhắc thật kỹ.
Hứa Duy nói ba cô gái bọn họ sẽ ở lại trong trạch viện đằng sau, dù chưa được thấy qua nơi đó, Lưu Phân vẫn rất hâm mộ nói:
- Trạch viện tốt như thế, cả phòng trong khách sạn Tây Thành cũng không theo kịp, nổi sửa thành khách sạn, đợi khi nào có tiền thím cũng vào ở một đêm...
Hôm sau là ngày tới trường học lấy thành tích, Trương Khác vốn định tới Cẩm Hồ thảo luận kế hoạch mua nhà máy Tân Quang, tập đoàn Chính Thái cũng phải người tham gia.
Lần này mua chỉ có nhà máy mới, không bao gồm trung tâm ẩm thực cải tạo từ nhà máy cũ, từ tháng trước Cẩm Hồ đã chính thức thông báo cho Chính Thái thuê tài vụ ngoài, tiến hành kiểm toán tài sản.
Trương Khác buổi tối về Tân Cẩm Viên, được cha nói cho biết lần này thành tích thi cuối kỳ không tệ, còn xếp được thứ 20 trong lớp. Thì ra Mã Tử Thiện từ trưa đã gọi điện thoại tới chính phủ tỉnh báo cáo thành tích của y rồi.
Trương Khác do dự, ngày kia đi Hong Kong, có thể về trước giao thừa đã là khá lắm rồi, nhưng chuyện cắm trại phải quan tâm một chút, mà chuyện mua nhà máy Tân Quang cũng không thể không hỏi tới được.
Đừng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, Tạ Vãn Tình tựa hồ đang cầm cốc đứng ngoài ban công, giữa hai căn nhà vốn phải trồng hàng cây cao để đảm bảo tính riêng tư giữa các nhà, lúc này Trương Khác thấy thiếu mấy cái cây đó cũng không có gì không hay, vẫy tay với Tạ Vãn Tình, nhưng quá xa không thấy vẻ mặt của cô, chỉ thấy cô ra dấu gọi điện thoại, Trương Khác lấy di động ra vẫy, Tạ Vãn Tình đặt cốc ở ban công, đi vào phòng.
- Em có biết mai Chính Thái phái ai tới không?
Tạ Vãn Tình hỏi qua điện thoại.
- Ai tới chẳng như nhau ạ? Chính Thái có bao giờ nghĩ tới việc thông báo trước cho chúng ta đâu.
- Đan Mai sẽ tới, Chính Thái quyết định đột xuất, buổi tối cô ta mới gọi điện cho chị.
- Ồ.
Trương Khác ngạc nhiên, y quen Đan Mai lâu rồi, thời ban đầu mới thành lập Hải Thái, Đan Mai đại biểu cho Chính Thái làm tổng giám tài vụ của Hải Thái. Thế nhưng khi Chính Thái chính thức mua cổ phần của Cẩm Hồ thì Đan Mai từ đầu tới cuối không xuất hiện. Đại khái là bên Chính Thái lo Đan Mai quá thân thiết với bên này:
- Chuyến này phái Đan Mai tới, ra là bọn họ muốn hòa hoãn quan hệ với chúng ta à.
- Chị cũng nghĩ thế, tóm lại Đan Mai tới tốt hơn bất kỳ ai khác.
Tạ Vãn Tình không hề che giấu ghét bỏ những người khác trong nhà họ Tạ.
- Nếu Đan Mai tới thì cuộc họp ngày mai em không tham gia nữa, chẳng có kích thích gì cả, em hi vọng Tạ Kiếm Nam tới cơ.
Trương Khác nuối tiếc nói:
- Chắc là bọn họ thất vọng lắm, ban đầu muốn lấy tiến độ thu mua để bóp cổ chúng ta mà.
- Hi hi...
Tạ Vãn Tình cười dịu dàng, Ái Đạt hiện như mặt trời giữa trưa, Chính Thái tất nhiên thu lại thái độ hùng hổ của mình.
- Về giá mua, em muốn nâng cao lên một chút, cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu của khu Thành Nam, chắc sẽ làm nhà họ Tạ trố mắt. Có điều phải để cho bọn họ biết, chúng ta và bọn họ sẽ không đứng cùng một chiến tuyến.
- Cũng được.
Tạ Vãn Tình đồng ý:
- Chỉ sợ Chính Thái không bằng lòng.
- Kệ họ.
Trương Khác dửng dưng:
- Nhưng mà em thấy họ sẽ không giơ cái bản mặt hầm hầm dọa người khác mãi ra đâu.
Tạ Vãn Tình cười khúc khích:
- Về giá thu mua, chú hai chị có trao đổi điện thoại với chị vài lần, mập mờ tỏ ý hi vọng thông qua ảnh hưởng của ông nội Chỉ Đồng hạ thấp giá mua, trong mắt ông ta, đó là chuyện ba bên đều có lợi. Đừng nói là nâng cao giá mua, mà đúng giá, bọn họ cũng thất vọng lắm...
- Thất vọng ư? Vậy cứ để bọn họ thất vọng đi, nếu chẳng phải đối phương là chính phủ Thành Nam, em còn lo Chính Thái đợi có giá đưa ra rồi sẽ tố cáo chúng ta thông đồng để mưu lợi...
Đối với Chính Thái, Trương Khác luôn đề phòng khả năng xấu nhất có thể.
Hải Dụ, Việt Tú, Chính Thái là đại cổ đông của Cẩm Hồ, nâng giá mua lên, nhìn có vẻ cả ba phía đều tổn thất, nhưng với quan hệ mật giữa Hải Dụ, Việt Tú và khu Thành Nam, bên này bỏ ra thêm bao nhiêu, bên kia có thể bối thường lại, cuối cùng chỉ có tập đoàn Chính Thái tổn hại.
Chắc là nhà họ Tạ cũng nghĩ như thế.
Bọn họ cũng nghĩ như thế cũng tốt, trước kia dùng tiền ép người ta, thì phải lường trước sẽ gặp phải cảnh này chứ. Không hiểu có nổi điên lên không?
- Tối mai em sẽ mời Đan Mai ăn cơm nhé.
Trương Khác khoe khoang:
- Buối sáng em tới trường lấy thành tích, chị biết em thi được bao nhiêu điểm không?
- Hi hi, biết rồi, vừa về đã được nghe nói rồi.
o0o
~~Trương Khác đang ngủ say thì bị điện thoại đánh thức, làm y hối hận không tắt máy, bật đèn lên thì thấy mới năm giờ, bên ngoài trời còn tối đen.
- Nếu không có chuyện gì quan trọng thì mày biết tay tao.
Trương Khác hăm dọa Đỗ Phi.
- Biết hôm qua mày bận việc nên tao làm phiền, chuyện cắm trại tao đã lập xong phương án, muốn mày xem trước để quyết định..
- Ai thích xem đi mà xem.
Trương Khác dở khóc dở cười, Đỗ Phi nếu biết quan tâm tới y thật thì đã đợi một tiếng nữa mới gọi điện thoại, đoán chừng tên tiểu từ này vừa viết xong phương án, hưng phấn quá không ngủ được nên mới gọi điện quấy nhiễu y.
Đỗ Phi cười hì hì:
- Mày bỏ tiền mà, phải đợi mày quyết định chứ?
- Trừ mày và Đường Thanh thì ai biết tao bỏ tiền? Mày đừng có làm phiền tao, tao phải ngủ hai tiếng nữa mới dậy, cảnh cáo mày cũng đừng có làm phiền Đường Thanh, cô ấy không được ngủ đủ giấc, sẽ nổi điên cực kỳ đáng sợ đấy. Mày đi mà tâm sự với cô giáo Lý của mày ấy.
Trương Khác tức tối phát tiết một hồi rồi mặc xác Đỗ Phi, tắt máy, ôm gối ngủ tiếp.
Phương án cắm trại đại khái đã có, toàn trường có 3000 học sinh trong trường nếu đều tham gia thì quy mô quá lớn, sẽ tạo thành ẩn họa về an toàn, biện pháp trung hòa là chỉ có một phần học sinh miễn toàn bộ chi phí, học sinh tự nguyện tham gia sẽ phải bỏ một phần chi phí, Ái Đạt tài trợ một phần chi phí, khống chế chừng 300 người.
Do cần chủ nhiệm các lớp công bố chuyện này trên lớp, nên cần phải xác định phương án trước.
Trương Khác lái xe đưa Đường Thanh tới trường thì Đỗ Phi và Lý Chi Phương đã tới được hai tiếng rồi.
Trương Khác tới ngoài văn phòng Lý Chi Phương, thò đầu vào thấy bên trong còn có hai giáo viên đoàn trường, mấy cán bộ học sinh trong hội hội sinh, Trần Phi Dung cũng trong số đó, liền rụt đầu lại, để Đường Thanh vào một mình.