Trương Khác gật đầu chào:
- Hai vị này là chủ tịch Cát và giám đốc Phó phải không?
Trương Khác đã xem tư liệu về thực nghiệp Gia Tín nên nhận ra họ.
Tôn Thượng Nghĩa giới thiệu:
- Trương Khác là bạn của Tĩnh Mông từ nội địa tới, Hứa tiểu thư đây là bạn của cậu ấy.
Hứa Tư lấy danh thiếp ra đưa cho Cát Minh Đức và Phó Tuấn.
Đào Hành Kiện được giới thiệu một thân phận khác là trưởng phòng đầu tư Cty Việt Tú - Hk, không phán đoán được thân phận này quan trọng hơn thân phận ở Ái Đạt không, cũng không rõ quan hệ giữa Việt Tú HK và Ái Đạt là gì, nhưng danh thiếp của Hứa Tư in tổng giám đốc của Việt Tú HK, hiển nhiên là quan trọng hơn Đào Hành Kiện nhiều.
Rõ ràng là có một nhân vật quan trọng hơn xuất hiện, lại để một nhân vật thứ yếu ra tiếp xúc, đều này thực sự có chút thất lễ, thiếu tôn trọng Cát gia.
Trương Khác biết làm thế khiến Tôn Thượng Nghĩa khó xử, nhưng nếu như gặp phải, mà sau này Hứa Tư chủ trì công việc tại Hong Kong, không thể không chạm mặt Cát Minh Đức, Phó Gia Tuấn, vậy đành xem lòng trung thành của bọn họ với Cát gia cao thế nào, Trương Khác để Hứa Tư lộ ra thân phận:
- Không biết mọi người đang nói chuyện gì thế?
Đào Hành Kiện bình tĩnh đáp:
- Giám đốc Phó rất có kiến giải về thị trường điện gia dụng hải ngoại, tôi đang chân thành xin chỉ giáo.
- Xem ra mọi người đang trò chuyện hứng khởi, chúng tôi đi qua đây không quấy rầy đấy chứ?
- Hứa tiểu thư..
Cát Minh Đức chần chừ nhìn Hứa Tư, nhìn có vẻ Trương Khác và Hứa Tư mới là người có quyền định đoạt, vậy mà chỉ để Đào Hành Kiện ở lại còn bản thân rời đi, phải chăng bọn họ không có thành ý hợp tác mấy:
- Tôi đoán Việt Tú và Ái Đạt chắc phải có quan hệ gì đó phải không? Hứa tiểu thư thấy chuyện hợp tác giữa Ái Đạt và chúng tôi ra sao?
Hứa Tư mỉm cười:
- Phân công nội bộ của Ái Đạt rất rõ ràng, công ty Hong Kong chỉ phụ trách mảng đầu tư cổ phần, chẳng lẽ chủ tịch Cát muốn nói tới phương diện hợp tác đầu tư cổ phần?
Đầu tư cổ phần?
Ái Đạt muốn khai thác thị trường hải ngoại thì thực nghiệp Gia Tín không phải là đối tác thích hợp lắm, điều này trong lòng Cát Minh Đức hiểu rất rõ, Cát gia tiền nhiều thế mạnh, nhưng ở phần chế tạo và tiêu thụ đồ điện tử không phải mạnh lắm.
Hứa Tư và nói thế, Cát Minh Đức có ngốc cũng biết Ái Đạt tìn họ hợp tác có mưu đồ xa hơn.
Cát Minh Đức nhìn Tôn Thượng Nghĩa, khách là do ông ta mời tới.
Tôn Thượng Nghĩa trước đó không biết mục đích cuối cùng của Trương Khác, chuyện nói tới mức này đương nhiên không thể để dang dở được:
- Các vị định tiến hành đầu tư cổ phần ra sao, thị trường chứng khoán Hong Kong và nội địa có sự khác biệt về bản chất, tôi nghe nói trong nội địa thông qua tin tức nội bộ phát tài rất nhiều, hơn nữa sau đó dù có phát hiện cũng chỉ phạt tám mười vạn. Nhưng ở Hong Kong thì khác hẳn, không lộ thì thôi, một khi lộ ra sẽ làm người làm chuyện đó tuyệt đối phải hối hận....
Tôn Thượng Nghĩa nói vậy là nhắc Trương Khác chú ý, thị trường chứng khoán Hong Kong và nội địa có rất nhiều điểm khác biệt, hơn nữa hiện giờ điện tử Ái Đạt giống như ôm một chậu châu báu, hoàn toàn không cần liếm máu dính trên lưỡi đao.
Nội tâm mà nói, Trương Khác rất ghét hành vi trong ngoài câu kết thao túng giá cổ phiếu, nhưng thị trường chứng khoán trong nước hiện tại không phải là chỗ để đầu tư, nếu không dựa vào các thao tác ngầm thì khó sinh tồn được:
- Đem quyền đại lý Đông Nam Á cùng một lượng tài chính nhất định vào một công ty, do thực nghiệp Gia Tín định hướng tăng cổ phiếu phát hành cho Việt Tú mua lấy công ty này, liệu có được không?
Thị trường tư bản Hong Kong tương đối tự do, chỉ cần nhất thiết hợp hợp với trình tự, hơn nữa được các nhà đầu tư khác thừa nhân, định hướng tăng cổ phiếu là chuyện rất đơn giản, thuận tiện hơn trực tiếp mua cổ phần, hơn nữa trong toàn bộ quá trình, ngoài minh bạch hợp pháp, cổ phiếu tăng phát có thời gian chuyển nhượng tự do nhất định, để phòng có kẻ lợi dụng thủ đoạn tăng phát kiếm lợi lớn.
Cát Minh Đức và Phó Gia Tuấn đưa mặt nhìn nhau, có chút thắc mắc, Trương Khác không giới thiệu thân phận nhưng lại lên tiếng thay cả Hứa Tư và Đào Hành Kiện.
- Các vị nhìn trúng công ty này sao?
Cát Minh Đứng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cát gia sẽ không bỏ công ty này đâu.
Hai năm qua công ty nội địa tới Hong Kong mượn xác lên thị trường chứng khoán không ít, không chế một xĩ nhiệp kinh doanh kém, cổ phiếu thấp không cần mất nhiều chi phí. Sau đó lợi dụng các loại thủ đoạn tài chính đưa xí nghiệp nội địa vào công ty Hong Kong, vậy là hoàn thành quá trình mượn xác, so với việc trực tiếp phát hành cổ phiếu ở Hong Kong thì thuận tiện hơn nhiều, chi phí cũng thấp.
- Hiện giờ thực nghiệp Gia Tín còn giữ được phần nào giá cổ phiếu, chẳng phải vì kinh doanh còn có thể duy trì được, mà nhà đầu tư phổ thông còn hi vọng vào Cát gia đứng đằng sau...
Trương Khác thản nhiên nói:
- Có điều từ khi nghành chế tạo điện tử Hong Kong liên tục đi xuống tới nay, Cát gia vẫn chưa đưa ra phương giải quyết mang tính thực tế. Nếu nói Cát gia không bở thực nghiệp Gia Tín, thì tối thấy ngày càng có ít người tin đấy.
- Xem ra các vị đã chuẩn bị rất kỹ..
Cát Minh Đức sắc mặt không tốt chút nào, tựa hồ bị đụng chạm vào chỗ đau.
Trương Khác lấy làm lạ vì phản ứng của hắn, cứ như thực nghiệp Gia Tín là của hắn chứ không phải của Cát gia. Có điều y không bận tâm tới cảm thụ của Cát Minh Đức, nếu cả lời thật lòng mà nghe không lọt tai thì khỏi hợp tác cũng được.
- Cát gia rất có mặt mũi tại Hong Kong, cho dù thực nghiệp Gia Tín trở thành công ty rỗng ruột hoàn toàn, Cát gia khó mà bán nó đi được, huống hồ xem ra thực nghiệp Gia Tín còn cầm cự được hai ba năm nữa...
Trương Khác chân thành nói:
- Nếu hai bên hợp tác vui vẻ, đừng nói tới quyền đại lý, thậm chí sử dụng nhãn hiệu sản phẩm ở hải ngoại cùng chuyển nhượng kỹ thuật tương quan của Ái Đạt cho thực nghiệp Gia Tín.
Cát Minh Đức và Phó Gia Tuấn nghe mà sáng mắt, đề nghị này cực kỳ hấp dẫn, nếu chỉ là đại lý tiêu thụ, quy mô tiêu thu quyết định ở đầu tư quảng cáo ở hải ngoại.
Chuyện này họ đã thảo luận với Đào Hành Kiện rồi, hiện Ái Đạt đang tập trung tinh lực ở trong nước, có thể cung cấp giá ưu đãi cho đại lý, nhưng phương diện tuyên truyền thị trường do thực nghiệp Gia Tín tự phụ trách.
Ái Đạt vì sao rực rỡ chói lọi như thế, còn chẳng phải vì ném 8000 vạn ra mua lấy cái danh hiệu Tiêu Vương của ĐTH TW?
Thực nghiệp Gia Tín hiện không thể bỏ ra nhiều tiền như thế, dù có tiền, cũng không thể bỏ, nhãn hiệu dù sao cũng thuộc về Ái Đạt, thị trường tiêu thụ có thành công thì họ chỉ được hưởng lợi nhuận, còn không thành công là quảng cáo miễn phí cho Ái Đạt ở nước ngoài.
Thực nghiệp Gia Tín có nhà máy ở Việt Nam và Philippines, nếu như có thể để nhà máy nơi đó dán lên nhãn hiệu Ái Đạt, tự tổ chức tiêu thụ thì nắm được chủ động cao hơn, lơi nhuận lớn hơn.
Trương Khác nói tới quyền sử dụng nhãn hiệu của Ái Đạt ở hải ngoại chỉ là nói về đầu đĩa VCD mà thôi, y dự kiến sau năm 98, VCD sẽ bị DVD thay thế, khi đó quyền sử dụng nhãn hiệu thực tế đã quay về với Ái Đạt, cho dù thực nghiệp Gia Tín có tiếp tục sản xuất VCD cũng chẳng có thị trường.
Dù sao hai năm này Ái Đạt chẳng thể chú ý tới thị trường hải ngoại, không bằng đem nó ra đổi lấy lợi ích thực tế, hơn nữa thực nghiệp Gia Tín kinh doanh ở hải ngoại, sẽ không ngừng làm gia tăng giá trị thị trường của thương hiệu Ái Đạt ở hải ngoại.
Đương nhiên, mục đích cuối cùng của Trương Khác biến Ái Đạt và Gia Tín thành một.
Chủ đề này không thể nói nhiều hơn, Trương Khác cùng Hứa Tư rời đi. Cát Minh Đức trong Cát gia thuộc thành phần bị đẩy sang bên lề, với hắn mà nói thực nghiệp Gia Tín có phải lá xí nghiệp của Cát gia hay không không quan trọng, quan trọng là phải làm có cải tử hoàn sinh.