Chương 167: Năm người phụ nữ diễn kịch

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Vương Phượng Phi!

Ở nơi này mà có thể nhìn thấy Vương Phượng Phi, Trần Kinh hết sức bất ngờ, nhưng Vương Phượng Phi còn kinh ngạc hơn nhiều, anh ta mỉm cười đi tới, Hầu Lâm Xung gật đầu với hắn nói:
Chào anh Vương.

Vương Phượng Phi cười, đáp:
Cái tên tiểu tử này, không phải nói muốn đi Anh du học à? Sao vẫn còn ở thành Sở này vậy?

Hầu Lâm nét mặt có chút xấu hổ, nói:
Anh đừng giễu cợt em nữa! Thành tích của em, đi đâu học mà chẳng vậy. Không phải là có một câu tục ngữ như thế này sao? Một con bò, từ Đông Kinh chạy tới Tây Kinh thì vẫn là một con bò thôi, em đại khái chính là như vậy!

Cái tên này! Thực không khỏi làm cho người khác lo lắng!
Vương Phượng Phi thở dài.

Trần Kinh lúc này mới nói chen vào:
Bí thư Vương, tôi thật không ngờ lại gặp anh ở đây!

Vương Phượng Phi cười ha hả nói:
Đúng thế! Tôi cũng cảm thấy trái đất này thật là nhỏ bé! Cậu đến cùng với ai? Tôi không nhận ra, con đường đi của cậu cũng không phải là bình thường.

Trần Kinh buông lỏng tay, giơ tấm thẻ phóng viên cầm trong tay ra, Vương Phượng Phi hơi sững người, sau đó cười ha hả, chỉ vào Trần Kinh nói:
Khá lắm, xem ra ngòi bút của các cậu không giống người bình thường, so với chúng tôi thì vẫn nhiều hơn một thân phận rồi, ông Vua không ngai vàng ạ!

Vương Phượng Phi vừa nói vừa ngồi xuống:
Được, hôm nay để tôi xem xét đã, tôi cảm thấy lần viếng thăm này đối với một người ở vào bậc cha chú như tôi trong cái buổi gặp mặt này sẽ nhạt nhẽo vô vị. Trần Kinh, hôm nay cậu cũng đã đến rồi, chúng ta cùng nhau uống vài chén rồi nói chuyện, như vậy cũng rất thú vị đấy!

Trần Kinh và Vương Phượng Phi đang nói chuyện phiếm rất vui vẻ, bỗng nhiên, mọi người trong bữa tiệc huyên náo cả lên, mọi người cùng quay người hướng về một phía, hướng mà ở đấy có cầu thang lên gác, trên tầng có vài cô gái duyên dáng ăn bận sườn xám uyển chuyển từ trên cầu thang đi xuống.

Một lúc sau, lại có thêm một cô nhiếp ảnh gia lưng đeo máy ảnh cũng xuất hiện trước mọi người, cô từ từ lui về phía sau cầu thang, cô lui về phía cầu thang chừng ba bước thì trên tầng hai xuất hiện một cô gái mặc bộ lễ phục màu trắng. Cô gái với thân hình cao mảnh khảnh, tóc búi cao rất phức tạp trên đỉnh đầu có đính kèm một ít đồ trang trí.

Sự chú ý của Trần Kinh dừng lại ở mắt của người con gái. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt nào linh hoạt như vậy, người con gái xuất hiện trong nháy mắt, ánh mắt chuyển động, Trần Kinh nhìn vào hai vào tròng mắt của cô, trong lòng không hề có dấu hiệu gì mà đột nhiên giật mình.

Người con gái sở hữu gương mặt với ngũ quan vô cùng hài hòa, đôi mắt hình hạnh nhân, mũi cao, đôi môi đỏ mọng gợi cảm vô cùng.

Đây chính là một gương mặt điển hình của người phụ nữ đẹp phương đông, Trần Kinh dụi mắt và nhìn xung quanh, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô gái. Trong thời khắc này, người con gái này chính là trung tâm và là tiêu điểm của cả bữa tiệc.

Đây chính là Diệp tiểu thư sao?
Trần Kinh thầm nghĩ trong lòng.

Suy nghĩ trong tâm hắn lại thay đổi, hắn lại ngẩng đầu lên tầng hai, ở phía sau người con gái, hắn rốt cuộc cũng đã nhìn thấy Phương Uyển Kỳ, hôm nay Phương Uyển Kỳ mặc một bộ đồ công sở màu vàng nhạt, đầu đội một chiếc mũ nồi rất thời thượng, ở lưng thắt một chiếc thắt lưng nhỏ, một trang phục rất khác biệt. Mặt cô cũng tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, giống như là phóng viên thực thụ vậy.

Cô xuất hiện bên cạnh người con gái mặc bộ lễ phục màu trắng, không hề có một chút nào là giọng khách át chủ nhưng cũng không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của cô!

Cô để hai tay sau lưng, đôi mắt băn khoăn nhìn xung quanh, cuối cùng cô rốt cục cũng nhìn về phía Trần Kinh, cô hơi chau mày, dường như chạm phải ánh mắt nhìn thấy cái nháy mắt của Trần Kinh.

Người con gái mặc bộ lễ phục màu trắng từ từ xuống cầu thang, vài tiếng “xoẹt xoẹt!” vang lên, những dài ruy băng đủ màu sắc từ trên không trung bay xuông bao trùm cả người con gái mặc áo trắng. Mọi người nổ những tràng pháo tay ròn rã, tất cả mọi người đều mỉm cười nhìn cô gái mặc đồ trắng này.

Cuối cùng cô đi xuống dưới, đôi mắt long lanh hướng về phía đám đông tỏ ý chào hỏi, có người sớm đem lễ vật đặt trước cô.

Cô khẽ xuỵt nhẹ một chút, mọi người đều lập tức im lặng, người con gái mỉm cười nói:

Hoan nghênh mọi người đã đến thăm Sở Phong! Hôm nay đến đây đều là những bạn bè tốt của Hải Duyên, ngoài ra cũng có các bậc đàn anh, trong thời khắc này Hải Duyên cảm thấy vô cùng cảm động! Cảm ơn các bạn rất nhiều!

Người con gái áo trắng phong thái nổi bật, nhưng cách nói chuyện lại rất lão luyện ngắn gọn, nói chuyện vài câu bèn đưa chủ đề mở ra, cô nói tất cả hơn chục câu, đều là lời nói khách sáo chúc phúc, cuối cùng là mọi người tự do ống rượu, khiêu vũ, chuyện trò, phần giữa của phòng tiệc cũng biến thành một sàn nhảy một cách kỳ diệu, tiếp theo đó ánh đèn cũng thay đổi, thời điểm nhạc vang lên, đưa mọi người chìm vào cảnh đẹp xuất hiện lần đầu tiên.

Ngồi cùng Trần Kinh - Hầu Lâm và thằng nhóc sớm đã mất tung tích rồi, Vương Phượng Phi nâng ly về phía Trần Kinh nói:
Trần Kinh! Chú không ra mời cô nào đó nhảy một bài sao?

Trần Kinh lắc đầu nói:
Bí thư vương, anh cứ tự nhiên đi! Tôi chỉ ngồi vậy thôi!

Vương Phượng Phi gật đầu, đứng dậy, ông ta đi đến sàn nhảy, nói chuyện vài câu với một người quý bà, hai người liền ôm nhau nhẹ nhàng khiêu vũ.

Trần Kinh ngồi một mình có chút buồn, Phương Uyển Kỳ cố tình làm ra vẻ bí ẩn, cô nói có người muốn điều tra Trần Kinh, cô nói Trần Kinh phải đến Sở Phong hội, cô sẽ đem chân tướng sự việc nói cho Trần Kinh biết, nhưng hiện giờ chính cô còn đang mải vui chơi, làm sao còn nhớ rõ gốc rễ câu chuyện Trần Kinh này chứ?

Chào anh! Tôi có thể mời anh nhảy một điệu không?

Một người con gái mặc bộ lễ phục màu đen đi đến trước mặt Trần Kinh, Trần Kinh hơi ngạc nhiên, hắn đang định từ chối, hắn nhìn xung quanh, xung quanh không có ai cả, chỉ có một mình hắn trơ trọi ngồi một mình uống rượu, có vẻ hơi khác thường.

Hắn gật đầu, kéo tay người con gái, ôm eo cô cũng tiến vào sàn nhảy.

Khiêu vũ Trần Kinh đã học ở trường đại học, không phải là giỏi nhưng cũng lâu rồi không nhảy, lại có chút mới lạ, rất may cô gái là người nhảy lành nghề, Trần Kinh giẫm phải chân cô, nhưng vẫn nhảy theo được.

Rượu đã lạnh, uống xong một cốc bia, Phương Uyển Kỳ phì ra một hơi thật dài.

Bên cạnh cô, Diệp Hải Duyên nhẹ nhàng mỉm cười nhìn cô, cô trừng mắt nhìn Hải Duyên, nói:
Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy con gái uống rượu bao giờ sao?

Diệp Hải Duyên nhăn mặt nhíu mày, mắt cô nhìn phía đối diện, một người con trai cao lớn phong độ đẹp trai ngồi đối diện, mặt tươi như hoa cúc, đeo cặp kính màu vàng, nhìn anh càng tính cách hơn.

Uyển Kỳ, em uống ít thôi!
Người con trai mỉm cười nói.

Phương Uyển Kỳ cười nhạt nói:
Anh muốn em uống ít là em sẽ uống ít hay sao? Em vẫn sẽ uống nhiều đấy.

Vài người trai gái khác ở xung quanh cũng không nói, party hôm nay, ai ai cũng mặc lễ phục, chỉ riêng Phương Uyển Kỳ đặc biệt mặc đồ công sở, trong party mọi người đều bưng ly rượu đỏ chân dài, cũng chỉ có riêng Uyển Kỳ khăng khăng uống bia.

Thôi được rồi! Liêu Triết Du, anh cũng tránh một chút đi!
Diệp Hải Duyên nói với người con trai phong độ đẹp trai.

Người con trai cười, nâng ly rượu ở bàn lên nhẹ nhàng lắc lắc, từ từ thưởng thức một hơi, nói:
Được rồi. Các bạn chơi vui vẻ nhé! Tôi đổi chỗ ngồi khác!

Nói xong đứng dậy, đi khắp phía chơi đùa.

Phương Uyển Kỳ khẽ hắc một tiếng, Diệp Hải Duyên quay đầu nhìn về phía cô nói:
Cậu ý, vẫn còn giống đứa trẻ chưa lớn! Liêu Triết Du phong độ, lại có sự nghiệp thành công, có điểm nào không tốt nữa? Cậu không thể không gây sự với anh ấy sao?

Cậu xem bộ trang phục trên người cậu đi, làm sao có thể giống người đi tham gia party chứ? Cậu nghe tớ nói một lời, cậu đừng bao giờ tự hành hạ bản thân mình, bản thân vui vẻ mới quan trọng!

Phương Uyển Kỳ cắn môi, mắt nhìn về phía sàn nhảy, mặt biến sắc.

Bỗng nhiên, cô chỉ tay về phía sàn nhảy, nói:
Hải Duyên, cái người kia lạ quá, là bạn của cậu sao?

Hải Duyên nhìn theo hướng Uyển Kỳ chỉ, nhìn thấy một người đàn ông có gương mặt lạ, cô lắc đầu nói:
Tớ không quen! Có thể là bạn trai của ai đó?

Bạn trai của ai? Không thể nào!ở cái Sở Thành này có gã bảnh bao đẹp trai nào mà mình không biết mặt chứ? Không thể nào.
Phương Uyển Kỳ lắc đầu, sau đó cô a lên một tiếng:
Cái người đấy và người nhảy cùng anh ta không phải là người ở chỗ giám đốc Liên hay sao? Tớ nhìn cô ta sợ lạnh nhạt với khách lắm!

Diệp Hải Duyên hơi chau mày, theo Phương Uyển Kỳ nói như vậy, cô cũng cảm thấy có chút không bình thường.

Hội sở Sở Phong được coi là hội sở tư nhân, có thể vào đây được cũng chỉ là những người quen biết, hoặc nếu là người lạ đến cũng cần phải có người đưa đến, tuyệt đối không có người hoàn toàn xa lạ nào thình lình xuất hiện nơi đây.

Nhất là Phương Uyển Kỳ, cô với thân phận là phóng viên, bình thường giao thiệp rộng rãi, số người mà cô quen biết ở cái Sở Thành này rất đông, nhất là trai trẻ, lại có một người con trai trẻ nào mà cô không quen biết?

Không ít chàng trai cô gái quanh Diệp Hải Duyên khi thấy Phương Uyển Kỳ đưa ra nghi vấn như vậy, mọi người đều xác nhận, kết quả cuối cùng là mọi người đều không biết!

Diệp Hải Duyên bấm chuông trên bàn gọi phục vụ, Phương Uyển Kỳ cầm tay cô nói:

Được rồi! Được rồi! Đừng ngạc nhiên nữa! Như vậy đi, tớ phát hiện ra rằng party càng ngày càng vô vị! Hôm nay như thế này nhé, chúng ta chơi một trò chơi đi!

Chúng ta có mấy người con gái, một…hai…ba….tất cả có năm người con gái, chúng ta oẳn tù tì, ai thua người đấy phải đi mời gã đẹp trai kia nhảy! Tiện thể làm rõ thân phận của hắn ta, các cậu có dám chơi trò này không?

Phương Uyển Kỳ mắt sáng lên, dồi dào cảm hứng, có người đề xuất:
Cái người này chúng ta đều không quen biết, có lẽ nào trà trộn vào đây với mục đích gì khác, chúng ta đến tìm hắn khiêu vũ liệu có nguy hiểm không?

Thôi! Thôi! Cậu xem nhiều phim kinh dị quá rồi đấy! Nói lung tung! Điều chúng ta muốn là một chút kích thích, hơn nữa không phải mỗi người chúng ta đều có một phần năm cơ hội, cậu không thua là được mà?
Phương Uyển Kỳ xua tay nói với mấy bạn.

Cô nói như vậy ngay lập tức liền có người phản ứng, Phương Uyển Kỳ nói với Diệp Hải Duyên:
Đúng rồi, Hải Duyên cậu sẽ không trốn đúng ko? Hôm nay cậu là nhân vật chính cậu không tham gia thì không có ý nghĩa gì cả.

Hải Duyên cười tao nhã nói:
Nữ quỷ này, chỉ có cậu mới nghĩ ra những cái tinh quái như vậy? Không phải là một phần năm cơ hội hay sao? Chúng ta chơi thôi! Xem ai thua ai thắng, mấy người con trai chúng ta đến lúc đấy coi như là anh hùng cứu mỹ nhân.

Ba người con gái một trò chơi, lúc sau có năm người con gái, trò chơi này thật đặc sắc!

Trò chơi bắt đầu, năm cô gái dần dần loại nhau, cuối cùng người thua cuộc chỉ còn lại có Diệp Hải Duyên và Phương Uyển Kỳ.

Phương Uyển Kỳ giống như con gà trọi mắt đỏ, vươn tay ra nói:
Chúng ta lại nào, chỉ còn hai con ong mật thôi…

Hai cô gái, chỉ còn lại hai bàn tay nhỏ nhắn ngọc ngà biến đổi hình dạng liên tục trong không trung, trong không khí đầy gay go và quyết liệt, bỗng nhiên, tiếng hô làm cho xung quanh im lặng trong giây lát.

Ngay sau đó là tiếng hoan hô của Phương Uyển Kỳ:
Hải Duyên, ha ha, cậu thua rồi! cậu trốn không được rồi…
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]