Y kìm không ho khan, chỉ ho nhẹ 1 chút, dường như y đang dùng các này để làm giảm bớt không khí ngượng ngùng, hoặc là, y muốn Chương Đạc bên cạnh y có thể hỗ trợ y.
Cuối cùng, Chương Đạc bước đến, Phùng Hải Minh có ý trưng cầu anh ta.
Chương Đạc thấp giọng nói:
- Chẳng có chuyện gì cả, họ Trần kia đang làm vẻ thần bí thôi!
Dưới con mắt Chương Đạc, Trần Kinh quả thực đang làm trò cười, Ủy ban kỷ luật bản lĩnh lớn như vậy đã sắp xếp cẩn thận vụ án này, sớm đã bịt kín mít không 1 kẻ hỡ. Trần Kinh muốn đơn thân độc mã hành sự, chỉ tùy tiện chuyện phiếm vài câu mà muốn hiểu rõ được vụ án này sao, tìm cách khác đi!
Đừng nói là tay ngang như Trần Kinh, cho dù hắn có là người trong nghề, Chương Đạc cũng không tin Trần Kinh có thể làm được.
Chắc chắn là, hiện tại Trần Kinh đang chơi trò tâm lý, chơi mấy trò tâm lý này trước mặt 1 người dày kinh nghiệm như Chương Đạc chẳng khác nào 1 đứa con nít muốn qua mặt người lớn, gã căn bản chẳng sợ.
Hôm nay gã còn muốn xem, Phó bí thư Trần mới đến này có được bao nhiêu bản lĩnh, có thể làm được bao nhiêu chuyện?
Từng giây từng phút trôi qua, cả hội trường vô cùng im lặng, không khí với áp lực không tên đang bao trùm cả hội trường khiến trong lòng mỗi người ai nấy cũng thấy hơi nặng nề.
Thành Sâm Phòng đốc tra quận ủy có chút sốt ruột, ánh mắt cứ ngó nghiêng, cuối cùng, ánh mắt anh ta dừng lại trên khuôn mặt Trần Kinh.
Khuôn mặt Trần Kinh vẫn bình tĩnh như nước, trước mặt hắn là 1 văn kiện, Trần Kinh cầm viết, cúi đầu chăm chú đọc, tất cả những chuyện khác, dường như hắn không nghe thấy.
Không biết tại sao, thái độ của Trần Kinh khiến trong lòng Thành Sâm cảm thấy rất tin tưởng, anh ta tin chắc chắn hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Trước mặt Trần Kinh Thành Sâm giống như dậm phải đinh, lần trước sau khi dậm phải đinh đã khiến anh ta thực sự tiếp xúc với sự hủ bại và những thứ không thể chấp nhận được của hệ thống giáo dục, lần đó anh ta rất ngạc nhiên.
Là Chủ nhiệm phòng Đốc tra, anh ta không chỉ 1 lần nhận được nhiệm vụ, yêu cầu anh ta điều tra các vấn đề trong hệ thống giáo dục.
Nhưng vì luôn có người này người nọ đánh tiếng, sau đó là ra mặt nhờ vả, đòi nể mặt, cuối cùng thì chẳng điều tra được gì, hết lần này đến lần khác, ngay cả Thành Sâm cũng chẳng cảm nhận được công việc của mình có bao nhiêu sai sót.
Cho mãi đến lần này, thông qua lời dặn dò chủ động của Vương Cách Tuyển, anh ta mới hiểu rõ chiến tuyến giáo dục, đột nhiên có mấy vấn đề nghiêm trọng, sâu sắc, điều này đã khiến anh ta tỉnh táo ý thức được, trước đây mình đã không làm tròn trách nhiệm đến mức nào.
Ý thức được điều này, trong lòng anh vô cùng ủng hộ ý định nghiêm túc chỉnh đốn hệ thống giáo dục của Trần Kinh.
Nhưng anh ta tuyệt đối không thể ngờ rằng, chuyện này lại có biến số lớn như vậy, vốn đã có chứng cớ vô cùng xác thực, ván đã đóng thuyền, không ngờ Vương Cách Tuyển lại “phản pháo”, lật lọng lại tất cả, không thể không nói rằng, chuyện này quả thực hoang đường.
Thành Sâm hoàn toàn không thể chấp nhận được điều này, anh ta cho rằng, nếu tổ công tác của Ủy ban kỷ luật có thể làm việc nghiêm túc, có thể tách Vương Cách Tuyển và Vương Văn Bân ra thẩm tra thì chuyện này không thể nào xảy ra. Xảy ra chuyện này, nhất định là Vương Cách Tuyển và Vương Văn Bân có cơ hội nào đó thông công rồi? Thành Sâm nghi là Ủy ban kỷ luật có vấn đề, anh ta hơi hối hận, lúc đó anh ta không ngăn cản Trần Kinh, chuyện này nếu Phòng đốc tra thu thập chứng cứ trước, sau đó mới bắt người, thì sao có thể xảy ra tình trạng như ngày hôm nay?
So với Thành Sâm, cảm xúc của Chân Củng xao động hơn 1 chút.
Lúc đầu khi Trần Kinh muốn Ủy ban kỷ luật bắt người, anh ta cũng rất băn khoăn. Hệ thống giáo dục mấy năm nay không ngừng xảy ra vấn đề. Nguyên nhân căn bản là có người đứng sau làm ô che chắn. Mấy năm nay, cải cách giáo dục, miếng bánh ngọt giáo dục này đã trở thành sản nghiệp của người ta rồi.
Trong sản nghiệp này, xảy ra vấn đề, đặc biệt là vấn đề hủ bại, có thể nói đã trở thành một mắt xích lợi ích.
Trước tình hình như vậy, Trần Kinh không nắm được Ủy ban kỷ luật trong tay, không thể tùy tiện sử dụng Ủy ban kỷ luật, những chuyện xảy ra giữa chừng đều không thể khống chế được, kết quả cuối cùng làm sao có thể biết trước được?
Cục diện hiện tại đã như vậy, có thể nói là tương đối bị động, rốt cuộc Trần Kinh có cách nào để ngăn cơn sóng dữ?
Thời gian trôi qua chầm chậm, dần dần, tất cả mọi người trong hội trường đều cảm thấy sốt ruột, trong lúc tất cả mọi người đều ngồi không yên, cuối cùng Trần Kinh cũng đã đóng xấp văn kiện lại, chậm rãi đặt cây bút lên trên văn kiện.
Đảo mắt nhìn mọi người trong hội trường 1 lượt rồi nói:
- Được rồi, chúng ta họp thôi!
Trần Kinh dừng một chút, nói:
- Trước khi họp, tôi muốn nghiêm khắc phê bình Tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật! Là bộ phận kiểm tra kỷ luật, công tác điều tra của chúng ta cần phải bảo mật, nghiêm túc, khách quan, trách nhiệm, nhưng thực tế thì sao?
Tôi thấy, tình hình có vài chỗ không đúng, tổ công tác của chúng ta điều tra 1 tuần trời, công việc chẳng có chút tiến triển gì, điều này thực sự không thể tưởng tượng nổi!
Ánh mắt Trần Kinh trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào Chương Đạc, nói:
- Tôi nói hơi thẳng thiếu khách khí 1 chút, thậm chí tôi còn nghi ngờ tổ công tác của chúng ta, không biết có thái độ điều tra nghiêm túc hay không, chuyện này tôi thấy rất khó nói, cần phải nghiêm túc điều tra.
Ủy ban kỷ luật chúng ta, năng lực làm việc như vậy, năng lực công tác như vậy, làm sao có thể đáp ứng yêu cầu đây?
Trần Kinh nói chuyện không khách sáo, vừa mở miệng đã chỉa mũi giáo vào Phùng Hải Minh và Chương Đạc, giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc.
Giọng điệu Trần Kinh như vậy, không phải chỉ khiến Phùng Hải Minh và Chương Đạc không kịp trở tay, ngay cả Chân Củng cũng cảm thấy giật mình, Thành Sâm cũng trợn trừng mắt.
Anh đã từng suy nghĩ xem Trần Kinh sẽ dùng thủ đoạn gì, nhưng anh ta thật sự không ngờ, Trần Kinh lại nói chuyện quyết liệt như vậy. Trực tiếp chĩa mũi dùi vào tổ công tác của Ủy ban kỷ luật.
Nên biết, những người tham dự hôm nay, hơn phân nửa là người của Ủy ban kỷ luật, Trần Kinh công khai phê bình Ủy ban kỷ luật trong cuộc họp như vậy, chẳng phải là đang chỉnh Phùng Hải Minh và Chương Đạc sao?
Mặt Chương Đạc đỏ hồng, gã trầm ngâm hồi lâu, nói:
- Bí thư Trần, anh phê bình cá nhân thì tôi nhận. Nhưng Ủy ban kỷ luật là bộ phận kiểm tra của Đảng, tất cả mọi người đều trói buộc nghiêm khắc bởi kỷ luật. Anh nói nghi ngờ thái độ và mục tiêu của chúng tôi, điều này tôi không đồng ý.
Mượn vụ án hệ thống giáo dục này để nói, chúng tôi hoàn toàn làm theo trình tự trước kia, giờ vụ án không thể tiến triển, chúng tôi cũng chỉ có thể báo cáo chi tiết với anh. Không thể vì vụ án không có tiến triển mà anh lại phủ nhận thái độ làm việc của chúng tôi được...
Trần Kinh nhẹ nhàng hừ một tiếng, vỗ bàn một cái, nói
- Vụ án không thể tiến triển sao? Anh tin rằng không thể tiến triển?
Trần Kinh hùng hổ, mắt nhìn chằm chằm Chương Đạc, Chương Đạc gân cổ nói:
- Tôi tin là như vậy, tôi có thể đại diện tổ điều tra gánh vác toàn bộ trách nhiệm!
Trần Kinh chầm chậm dựa về phía sau, đầu gối lên lưng ghế tựa, chẳng nói câu nào, thậm chí hắn còn từ từ nhắm mắt.
Một lúc lâu sau, hắn hùng tay gõ bàn, đột nhiên nói vọng ra cửa:
- Cho bọn họ vào!
Cánh cửa phòng họp được mở ra, mấy người bên ngoài của Tổ công tác được đám Vương Kim phòng đốc tra quận ủy đưa vào.
Sắc mặt Vương Kim vô cùng nghiêm túc, còn sắc mặt của mấy nhân viên điều tra Ủy ban kỷ luật hơi trắng, ánh mắt cũng chớp chớp.
- Vương Kim, anh nói sơ qua tình hình đi!
Trần Kinh nói.
Vương Kim hắng giọng một cái, nói:
- Báo cáo Bí thư Trần, vừa rồi chúng tôi đi hỏi Vương Văn Bân, hắn đã bước đầu thú nhận những chuyện mình phạm phải, trong đó chủ yếu là thú nhận chuyện hắn nhận tiền hối lộ của người khác giúp người khác điều động công tác!
Giọng Vương Kim rất nghiêm túc, cũng hiểu rất rõ, cả phòng họp im lặng, anh ta vừa nói xong mấy câu này, thoáng chốc phòng họp đã trở nên xôn xao.
Đầu tiên, bên Ủy ban kỷ luật ai nấy đều sửng sờ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, vẻ mặt không thể tin nổi.
Mặt Chương Đạc trắng bệch, gã nhảy dựng lên, nói:
- Điều này không thể nào!
Gã nhìn về phía nhân viên điều tra Ủy ban kỷ luật đứng cạnh Vương Kim, hỏi”
- Trương Dương Khôn, tình hình thế nào?
Nhân viên điều tra tên Trương Dương Khôn gật đầu nói:
- Những gì Giám sát Vương nói hoàn toàn là sự thật, Vương Văn Bân chủ động mở miệng nhận rồi!
Sau khi được nhân viên công tác của Ủy ban kỷ luật xác nhận, chuyện này không có gì đáng nghi ngờ nữa, Chương Đạc đứng dậy, bước nhanh khỏi chỗ ngồi, đi thẳng ra phía cửa, gã vừa đi vừa nói:
- Tôi đi xem thử!
Gã đi đến cửa, hai cảnh sát có vũ trang đứng hai bên đã giơ tay ra cản, không cho gã có cơ hội ra khỏi cửa.
Chương Đạc dừng bước, quay đầu lại, Trần Kinh chậm rãi nói:
- Phó bí thư Chương, anh muốn đi đâu?
Sắc mặt Chương Đạc xanh lét, rõ ràng có chút không kìm chế được cảm xúc, môi gã giật giật, muốn nói gì đó nhưng không sao mở miệng được.
Gã không tin đây là sự thật, gã không tin Vương Văn Bân lại ngu ngốc như thế, sao lại chủ động thú nhận? Chẳng lẽ Trần Kinh đã cho y ăn phải bùa mê thuốc lú gì sao?
Vương Văn Bân chủ động nhận tội, còn có thể liên quan đến bao nhiêu chuyện đây?
Vừa nghĩ đến đây, lòng tin của Chương Đạc có chút sụp đổ, trong lòng gã bắt đầu hoảng hốt, lúc này, rốt cuộc gã cũng đã ý thức được, hôm nay có thể mình sẽ gặp phiền phức!
Trần Kinh sớm đã dự đoán được ngày hôm nay, hiện nay trong ngoài tòa nhà, đều là người của Trần Kinh.
Nói không chừng, lúc này ngay cả Vương Văn Bân và Vương Cách Tuyển đều đã nằm trong tay Trần Kinh rồi.
Trần Kinh có cách khiến Vương Văn Bân mở miệng, hắn chắc chắn có cách để điều tra tất cả những việc xảy ra gần đây, công tác của Ủy ban kỷ luật vì sao cứ mãi trì trệ không tiến, Vương Cách Tuyển vì sao đột nhiên “phản cung”, tất cả những chuyện này đều đã điều tra rõ, trong chuyện này Ủy ban kỷ luật đóng vai trò gì?
Vừa nghĩ đến đây, Chương Đạc hận không thể nào lao thẳng ra ngoài, đầu tiên là giải quyết cho xong hậu quả của những việc này, nhưng Trần Kinh đã cao tay, suy tính trước những chuyện này rồi!
Hôm nya, không chỉ Vvn và Vương Cách Tuyển không có cơ hội để nói dối mà ngay cả tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật cũng trở thành cá trong chậu của Trần Kinh, có lẽ hôm nay Trần Kinh muốn thanh toán cho rõ ràng Ủy ban kỷ luật!
Thành Sâm đã thấy rõ tất cả, cảm xúc của anh ta lập tức tăng lên, anh ta nhìn quanh, vẻ mặt hiện lên tia châm biếm.
Chỉ cần có cơ hội, anh ta sẽ chỉnh Chương Đạc ngay, muốn hỏi gã xem, trình đồ của Ủy ban kỷ luật từ lúc nào lại không bằng Phòng đốc tra, ngay cả những vụ án đơn giản như vậy mà cũng chẳng xử lý nỗi.