Chân Củng cắp cặp công văn đi đến trước phòng làm việc của Lưu Tích Nhân, anh ta bước vào phòng thư ký trước.
Thư ký Lưu Tích Nhân vừa thấy Chân Củng, vội vàng đứng lên nói:
- Chủ nhiệm Chân...
Chân Củng nhíu mày nói:
- Sao? Trong phòng Bí thư có người à?
Đúng lúc này, tiếng cười sang sảng từ phòng làm việc của Lưu Tích Nhân truyền ra, Lưu Tích Nhân và Trần Kinh đang nói chuyện rất vui vẻ.
Chân Củng sửng sốt, vội nghênh đón, Lưu Tích Nhân thấy Chân Củng, vội vàng vẫy vẫy tay nói:
- Cậu nói chuyện với Bí thư Trần trước đi! Bí thư Trần có công việc cần sắp xếp! Chuyện bên tôi cũng không gấp lắm đâu!
Chân Củng gật đầu, Trần Kinh nói:
- Được rồi! Bí thư, anh làm việc đi, tôi với lão Chân đến đó, năm nay có gói trà Lễ Hà mới chưa mở, tôi mời lão Chân đi uống trà!
- Đi đi! Đi đi! Cứ làm mạnh tay vào! Đức Thủy chúng ta có vài cán bộ cá biệt, rất thích lên mặt, đối với những cán bộ như vậy, thái độ của tôi rất rõ ràng, cần phê bình thì phê bình, như thế họ mới nhanh chóng tìm về đúng vị trí được!
Lưu Tích Nhân nói.
Chào tạm biệt Lưu Tích Nhân, Trần Kinh và Chân Củng hai người một trước một sau xuống lầu.
Ra khỏi văn phòng, đến chỗ sàn lát lạch bên ngoài cửa, bước chân của Trần Kinh uy vũ, rất có lực.
Tâm tình Chân Củng thấp thỏm, đi theo phía sau Trần Kinh, bình thường anh ta rất khéo ăn khéo nói, muốn gì gì có thể xuất khẩu thành chương, nhưng không ngờ hôm nay anh ta lại chẳng biết nên nói gì.
Trong đầu anh ta giờ chỉ thầm nghĩ, đó là câu của lãnh đạo cũ: “Người có thể làm lãnh đạo đều không đơn giản! Đừng coi lãnh đạo không đáng làm lãnh đạo!
Giờ, Chân Củng đã cảm thấy câu đó đúng.
Nếu dựa vào tuổi tác, người bình thường khó tránh khỏi coi thường Trần Kinh, vì tuổi Trần Kinh quá trẻ, còn trẻ như vậy mà đã gánh lòng dũng cảm như vậy trên gai, hắn có thể sao?
Chân Củng luôn có suy nghĩ như vậy, dù Trần Kinh luôn nằm ngoài dự kiến của Chân Củng, nhưng Chân Củng vẫn luôn không kìm nổi lo lắng.
Chẳng hạn lần gần đây nhất, Trần Kinh chủ trì công tác Quận ủy, Chân Củng cũng rất lo lắng.
Rõ ràng Nhiếp Quang muốn lợi dụng Trần Kinh để đâm sau lưng Lưu Tích Nhân, như vậy chẳng khác nào người của 2 phái ở Đức Thủy đều vây lại công kích Trần Kinh, tình trạng công kích như vậy khiến Chân Củng phải toát mồ hôi lạnh thay Trần Kinh.
Đối với Chân Củng mà nói, anh ta có suy nghĩ rất rõ ràng, anh ta không thể đứng về phía đi ngược với suy nghĩ của Bí thư Lưu. Còn những phương diện khác Chân Củng cũng sẽ không vô cớ đắc tội với Nhiếp Quang, cho nên, Chân Củng không suy nghĩ cách để giúp đỡ Trần Kinh
Anh ta trơ mắt nhìn Trần Kinh bước trên con đường
“sai lầm”, tuy rằng đôi lúc có tiếc nuối, nhưng anh ta cũng chỉ như vậy, vẫn chỉ muốn xem xem, cuối cùng Trần Kinh sẽ giao lại cục diện như thế nào cho Lưu Tích Nhân.
- Lão Chân, anh đang nghĩ gì đấy? Sao im lặng vậy?
Trần Kinh bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Chân Củng.
Chân Củng sửng sốt, vội hỏi
- Không có gì, tôi nghĩ anh đang nghĩ gì đấy nên không dám quấy rầy anh!
Trần Kinh khoát tay nói:
- Tôi suy nghĩ á? Mấy hôm nay áp lực của tôi không lớn lắm. Giờ Bí thư Lưu về rồi, có anh ấy chủ trì đại cục, trọng trách trên vai tôi cũng nhẹ hẳn đi!
Chân Củng ho nhẹ một tiếng, đang định nói. Trần Kinh lại quay đầu nói với Chân Củng:
- Thông báo với trưởng ban tổ chức cán bộ Đường, và lãnh đạo các phòng có liên quan, cùng với những người có liên quan đến vụ Hà Hoa, chúng ta tổ chức 1 cuộc họp!
Chuyện này có ảnh hưởng quá xấu, rối loạn hết đại cục, đã chệch quá xa khỏi quỹ đạo rồi!
Trần Kinh hừ lạnh một tiếng:
- Vừa nãy anh cũng nghe rồi đấy, Bí thư Lưu đã bày tỏ thái độ rồi, đối với những người không nghe lời, phải nghiêm khắc phê bình, đôi lúc chúng ta không thể nương tay được!
Trong lòng Chân Củng rùng mình, anh ta lại nhớ đến thái độ của Trần Kinh khi động vào Cục giáo dục. Trần Kinh lúc đó với bây giờ không khác nhau là mấy, trong mắt cũng lóe tia hàn quan, đây là dấu hiệu hắn muốn động thủ sao?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Chân Củng hơi lo sợ.
Trần Kinh hôm nay là Trần Kinh khoảng thời gian trước giống như 2 người, sự biến đổi lớn này khiến Chân Củng không kịp trở tay.
Nhưng rất nhanh, trong lòng anh ta lóe lên một ý tưởng, cũng hiểu ngay một ít ngọn nguồn rồi.
Trần Kinh nhìn thấu tất cả mọi chuyện ở Đức Thủy. Trong thời gian Lưu Tích Nhân cho hắn chủ trì tất cả công tác, hắn 1 mặt biểu hiện không đủ năng lực, để Đức Thủy chia bè chia phái. Mặt khác, hắn nắm chắc đại cục, đề xuất dù tình hình thế nào cũng không trì hoãn phát triển, bộ máy kinh tế không được 1 phút buông lỏng.
Hiện nay đại cục Đức Thủy là gì? Chính là phải phát triển kinh tế, duy trì ở vị trí thứ nhất toàn thành phố.
Cùng với phát triển kinh tế, các vị lãnh đạo đều muốn mò thành tích, nước lên thì thuyền lên,mọi người đều phải lập công trong chính trị.
Điều này đối với Lưu Tích Nhân mà nói là việc đáng coi trọng nhất, Trần Kinh có thể nắm chắc đại cục, từ đó có thể thấy hắn vô cùng sáng suốt.
Dựa theo suy nghĩ của Nhiếp Quang, xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn phải nghiêm túc điều tra, chỉnh đốn toàn diện. Nhưng mặt khác, Nhiếp Quang chỉ lợi dụng Trần Kinh làm lá chắn, để khắp nơi điều tra chân tướng Lưu Tích Nhân.
Nhiếp Quang lợi dụng Trần Kinh, Trần Kinh sao không biết lợi dụng sơ hở của Nhiếp Quang chứ?
Nhiếp Quang muốn nghiêm túc điều tra, Trần Kinh cho gã nghiêm túc điều tra, Nhiếp Quang dồn hết tinh lực vào vấn đề Hà Hoa, Trần Kinh ở bên ký hàng loạt văn kiện, đặt ra hàng loạt những biên phát để phát triển, bảo vệ đại cục.
Giờ xem ra, phương diện này Trần Kinh đã thực sự trung hòa được suy nghĩ của Lưu Tích Nhân.
Mặt khác, giờ Đức Thủy như 1 đống hỗn độn, từ 1 phương diện nào đó cũng đã lộ rõ tác dụng của Lưu Tích Nhân với Đức Thủy,
Lưu Tích Nhân không ở Đức Thủy, Đức Thủy đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, trong con mắt người khác, Trần Kinh chẳng có tài cán gì, nhưng Lưu Tích Nhân thì sao?
Trong lòng bất kỳ lãnh đạo nào hoặc ít hoặc điều đều có tâm lý anh hùng cá nhân, Lưu Tích Nhân ở Đức Thủy lâu như vậy, chắc chắn ông cũng có
Trần Kinh bỏ mặc Nhiếp Quang, Trần Kinh thậm chí không để ý đến sự phản đối trong bộ máy, cố ý đi 1 mình, khiến cho mọi người có ý kiến với hắn.
Điều này không phải mặt nào đó cũng cho Lưu Tích Nhân cảm thấy hắn không thể uy hiếp được ông sao?
Thử nghĩ trong thời gian Lưu Tích Nhân không có ở Đức Cao. Trần Kinh lại khiến cho toàn công tác Đức Thủy có thể vận hành suôn sẻ, đâu ra đấy, thậm chí còn tốt hơn lúc có mặt Lưu Tích Nhân thì Lưu Tích Nhân sẽ nghĩ gì?
Nghĩ đến đây, lưng Chân Củng toát cả mồ hôi lanh, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Trần Kinh, ánh mắt càng thêm kính sợ.
Trần Kinh quả không phải hạng người dễ chơi, người ta nhìn nhận vấn đề rõ ràng hơn bất cứ ai, thông suốt hơn bất cứ ai
Đức Thủy bây giờ, Trần Kinh muốn bảo vệ vị trí, còn gì tốt hơn so với hiện trạng bây giờ?
Cả 1 đám Ủy viên thường vụ Đức Thủy, tất cả đều không vừa mắt với Trần Kinh, đây chính là tấm bùa hộ mệnh của Trần Kinh.
Trần Kinh thông minh, hắn cũng biết rõ nhược điểm của Lưu Tích Nhân.
Lưu Tích Nhân này là người trọng thể diện, ăn mềm không ăn cứng. Nếu biểu hiện của Trần Kinh ở Đức Thủy mạnh mẽ, cứng rắn quá, không chừng Lưu Tích Nhân sẽ đối đầu với hắn.
Giờ Trần Kinh bị xa lánh, lúc này là lúc Lưu Tích Nhân thể hiện thái độ “rộng lượng” của mình!
Từ các động tác của Trần Kinh ở Đức Thủy, anh ta hiểu rõ.
Chấn chỉnh giáo dục, Trần Kinh vẽ 1 vòng tròn lớn, sau đó đợi Lưu Tích Nhân giao cho Thượng phương bảo kiếm, Trần Kinh mới quyết đoán ra tay, thuần thục kết thúc sự việc.
Trần Kinh làm việc vô cùng gọn gàng, vừa chuẩn vừa độc, làm gì có 1 chút mơ hồ và yếu đuối nào?
Nhưng chấn chỉnh xong hệ thống giáo dục, Trần Kinh như thay đổi là 1 người khác, trở nên không quả quyết, đối mặt rất nhiều vấn đề lại bắt đầu xử lý chậm chạp.
Chẳng hạn như Hà Hoa không may xảy ra chuyện, Trần Kinh biết rõ Nhiếp Quang đang lợi dụng hắn, nhưng hắn lại có biểu hiện ngây ngây ngô ngô, giống như chẳng biết chút gì.
Giờ làm cho cả Công ty xây dựng Phiếm Giang và Công ty bất động sản Tam Giang rơi vào bị động, mà vì Công ty xây dựng Phiếm Giang và Công ty bất động sản Tam Giang rơi vào bị động Lưu Tích Nhân cũng rất bị động.
Giờ Chân Củng đã rõ, Trần Kinh đang yếu thế, đang khiến mình yếu đi, trở nên không có chút uy hiếp gì.
Lưu Tích Nhân quay về, ở Hội nghị thường vụ chỉ đích danh Trần Kinh phụ trách vụ Hà Hoa, lần này Trần Kinh lại giành được Thượng Phương bảo kiếm.
Bí thư đích thân ra lệnh Trần Kinh toàn quyền phụ trách, trong mắt Trần Kinh liền nổi lên tia hàn quang, khó trách lại quen thuộc đến thế.
Trần Kinh là Phó bí thư, chức trách của hắn là phò tá Bí thư làm việc.
Trong lòng Trần Kinh lúc nào cũng có thước đo. Cây thước này không bao giờ cho phép hắn tạo thành uy hiếp với Lưu Tích Nhân. Lưu Tích Nhân bố trí công việc, hắn chỉ cần thuận lợi hoàn thành.
Có thể giải quyết khó khăn cho lãnh đạo, đồng thời không uy hiếp lãnh đạo, người như vậy lãnh đạo nào mà không thích?
Trong đầu Chân Củng suy nghĩ như vậy, trong lòng càng cảm thấy có lý, càng nghĩ càng bất an.
Nhất là vô tình Trần Kinh quay đầu nhìn anh ta, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, khiến trong lòng Chân Củng cảm nhận được từng cơn lạnh lướt qua.
Ánh mắt Trần Kinh bình tĩnh, nhưng Chân Củng lại cảm thấy ánh mắt dịu dàng của hắn đã nhìn thấu được anh ta, dường như bản thân mình đang trần truồng, không có chút bí mật nào trước mặt hắn,
- Lão Chân, sau này chúng ta báo cáo công việc với lãnh đạo phải đặt ra 1 quy tắc, nguyên tắc là thực sự cầu thị. 1 chuyện cho dù sai thế nào thì chúng ta cũng phải báo cáo cho chi tiết. Đầu tiên, chúng ta phải dám báo cáo, quan trọng hơn nữa là chúng ta không thể giấu diếm tình hình thực tế.
Chẳng hạn chuyện ở Hà Hoa, khi báo cáo, chúng ta nên nắm chắc điều này.
Trần Kinh nói
Hắn dừng lại 1 chút, nói tiếp:
- Về chuyện ở Hà Hoa, tôi muốn báo cáo lên Bí thư!
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Chân Củng, thâm ý nói:
- Anh là Chánh văn phòng Quận ủy, cũng muốn báo cáo lên Bí thư! Không thể nghe từ 1 phía mà! Báo cáo của mỗi người chúng ta đều không thể đảm bảo tính khách quan tuyệt đối, chỉ có cả 2 cùng báo cáo, Bí thư mới có thể nhận được những tin hữu dụng, những tin thật, anh nói đúng không?
Chân Củng vội vàng gật đầu, nói
- Bí thư Trần nói đúng, điểm này là tôi sơ sót, ta đây nhất thời vội vàng, nên đã phạm sai lầm vớ vẩn, haha!
- 1 chút sai lầm cũng không được phạm phải!
Trần Kinh thản nhiên cười nói, hắn bước nhanh về phòng làm việc của mình, trên trán Chân Củng toát đầy mồ hôi.