Đầu đề của xấp văn kiện viết: "Tổng kết xử lý sự cố giải phóng mặt bằng ở khu Hà Hoa."
Lưu Tích Nhân mở xấp tài liệu, tài liệu không dài, tổng cộng cũng chỉ có hai trang, nhưng hai trang này bị Lưu Tích Nhân lật qua lật lại đọc, lông mày của lão cũng nhíu lại, rất lâu sau vẫn chưa giãn ra được.
Thư ký Nguyễn Sơn Lâm đưa trà vào cho lão, đây đã là lần thứ ba rồi.
Mỗi lần vào, ly trà trên bàn làm việc của Lưu Tích Nhân vẫn chưa được uống, cứ thế mà nguội đi.
Nguyễn Sơn Lâm thay ba chén trà cho Lưu Tích Nhân, phát hiện Lưu Tích Nhân vẫn đọc xấp tài liệu, trong lòng anh ta cảm thấy rất bất ổn, rất thấp thỏm.
Xấp tài liệu này là bên Phó Bí thư Trần đưa tới, Bí thư Trần Kinh toàn quyền phụ trách công tác bên Hà Hoa, hiện nay ở Hà Hoa xảy ra sự cố, dưới sự chủ trì của Trần Kinh trên cơ bản đã giải quyết thích đoán. Về phương thức giải quyết vấn đề của Trần Kinh, gần đây ở Đức Thủy ai nấy đều nói, Trần Kinh xử lý sự việc nhìn vào đại cục chung, lại chú ý đến tình huống đặc biệt, các giới trong xã hội đều tương đối hài lòng
Nguyễn Sơn Lâm có chút không rõ, chuyện này nếu tất cả mọi người đều tương đối hài lòng, sao Bí thư Lưu lại có vẻ không vui lắm?
1 bản tài liệu tổng kết đơn giản như vậy hà tất phải đọc cả 1 buổi sáng, vừa lật qua lật lại vừa cẩn thận cân nhắc chứ?
Nguyễn Sơn Lâm hồ cảm giác, chuyện này có chút gì đó không bình thường
Thời gian anh ta đi theo Lưu Tích Nhân không ngắn, rất nhiều suy nghĩ của Lưu Tích Nhân anh ta đều có thể nghiền ngẫm được, anh ta mơ hồ cảm giác, khoảng thời gian gần đây, quan hệ giữa Lưu Tích Nhân và Trần Kinh có chút tinh tế.
Hoặc là nói thái độ của Lưu Tích Nhân đối với Trần Kinh có chút tinh tế.
Mấy hôm trước, Lưu Tích Nhân đồng ý đến phòng hát đoàn kịch, Nguyễn Sơn Lâm đi theo lão
Trong phòng karaoke, Nguyễn Sơn Lâm đã gặp Phó bí thư thành ủy Phương Khắc Ba, lúc đó sắc mặt Phó bí thư Phương rất âm trầm. hình như không hoan nghênh sự có mặt của Lưu Tích Nhân vậy.
Vào buổi tối hôm đó, Lưu Tích Nhân và Phó bí thư Phương đã bao 1 căn phòng riêng nói chuyện khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Khi từ phòng riêng bước ra. Nguyễn Sơn Lâm phát hiện vẻ mặt Lưu Tích Nhân không ổn.
Trong phòng karaoke, hai vị chủ tịch của Công ty bất động sản Tam Giang Thiệu Khôn và Thiệu Hồng Ngạn đều có mặt, hai vị Chủ tịch mời rượu Lưu Tích Nhân bị lão từ chối, khiến 2 người tương đối bối rối.
Lúc đó Nguyễn Sơn Lâm cũng mơ hồ nhận ra, rất có thể, Phương Khắc Ba không hài lòng với công tác của Lưu Tích Nhân.
Nguyễn Sơn Lâm biết, Phương Khắc Ba không thích Trần Kinh, không chỉ 1 lần, Lưu Tích Nhân đã phải chịu áp lực từ phía Phương Khắc Ba. Nhưng, cũng không dưới 1 lần, Lưu Tích Nhân đều để cho Trần Kinh có cơ hội thi triển tài năng, trong suy nghĩ của Nguyễn Sơn Lâm, có phải trong chuyện này, suy nghĩ của Lưu Tích Nhân và Phương Khắc Ba không giống nhau?
- Reng, reng!
Nguyễn Sơn Lâm nhấc máy. Giọng nói trầm thấp của Lưu Tích Nhân vang lên: - Bảo Chủ nhiệm Chân Củng đến văn phòng tôi!
Nguyễn Sơn Lâm thở ra một hơi, nhẹ nhàng gác máy. Sau đó nhanh chóng chạy ra cửa đi thẳng đến văn phòng Chân Củng.
Chân Củng tới rất nhanh, trên đường đi y hỏi Nguyễn Sơn Lâm: - Tiểu Nguyễn, Bí thư vội vã gọi tôi như vậy, có chuyện gì à?
Nguyễn Sơn Lâm nói: - Không rõ lắm, nhưng buổi sáng bí thư cứ đọc báo báo xử lý sự cố xảy ra ở Hà Hoa, chính là bản báo cáo do Bí thư Trần đích thân viết đấy!
Chân Củng hơi hơi nhíu mày, day day huyệt Thái Dương, biết phiền toái đang đến đây
Bây giờ Lưu Tích Nhân đang rất rối rắm, lão không biết nên xử lý mối quan hệ giữa lão và Trần Kinh thế nào
Nói thật lòng, nói theo nghĩa hẹp, lão không muốn cho Trần Kinh nắm quá nhiều quyền hành. Nhưng đứng từ góc độ lý tính, đứng từ góc độ đại cục, Lưu Tích Nhân dùng Trần Kinh lại có thể là lựa chọn tốt nhất hiện nay. Đây chính là điểm khiến Lưu Tích Nhân buồn phiền
Trong suy nghĩ của Chân Củng, vấn đề này cũng nan giải
Trần Kinh có thể sử dụng, có thể trọng dụng, điểm này không thể nghi ngờ.
Bởi vì theo năng lực mà nói, chỉ cần là việc Lưu Tích Nhân giao cho Trần Kinh, từ trước đến giờ chưa 1 lần hắn khiến Lưu Tích Nhân thất vọng.
Thứ hai, Trần Kinh hiểu rất rõ đạo làm cấp dưới, cho tới bây giờ vốn chưa để cho Lưu Tích Nhân phải khó chịu, đây là điều căn bản nhất. lúc đầu Trần Kinh nhậm chức, Lưu Tích Nhân cho hắn quản lý Đảng và quần chúng. Nhưng cho đến nay, về vấn đề nhân sự Trần Kinh rất hiếm khi làm chủ.
Phàm thuộc về vấn đề nhân sự, Trần Kinh đều chuẩn bị đầy đủ tư liệu có liên quan tìm Lưu Tích Nhân báo cáo, để cho Lưu Tích Nhân quyết định
Làm bí thư mà nói, quyền lợi quan trọng nhất là quyền quyết định nhân sự. cho tới nay Trần Kinh không hề mó tay vào quyền nhân sự, dụng tâm sâu xa thế này, rất khó có người có thể làm được.
Không thể không nói, Trần Kinh là một người lợi hại, vị trí của hắn rất quan trọng, sống cùng với Lưu Tích Nhân hắn cũng biết cách làm lu mờ bản thân.
Nhưng, làm lu mờ không có nghĩa là không lộ tài năng. Trần Kinh để lộ không ít sắc cạnh, nhất là phương diện cải cách và chấn chỉnh hệ thống giáo dục, thủ đoạn của Trần Kinh rất mạnh mẽ, có thể nói là hết sức mạnh tay, từ biểu hiện đó có thể thấy được sự quyết đoán và năng lực cùng với năng lượng cao thâm mặc trắc ẩn giấu sau lưng Trần Kinh.
Từ lúc Trần Kinh đến Đức Thủy đã bị người ta đồn đại về bối cảnh của hắn, Trần Kinh là thư ký của Bí thư thành ủy Ngũ Đại Minh.
Cho nên Trần Kinh đến Đức Thủy bị rất nhiều người cho rằng Trần Kinh sẽ lợi dụng bối cảnh Ngũ Đại Minh này, làm rất nhiều chuyện ở Đức Thủy, trong đó có thể nhất là, Ngũ Đại Minh mượn cơ hội này, khiến Lưu Tích Nhân không thể không xuống đài.
Nhưng, điều khiến người ta mở rộng tầm mắt là, sau khi Trần Kinh vào Đức Thủy, cho tới tận bây giờ chưa từng lợi dụng quan hệ với Ngũ Đại Minh.
Trần Kinh cũng chưa từng đề ra bất kỳ quan điểm chính trị nào khiến Lưu Tích Nhân nghi ngờ, ngược lại, hắn rất ủng hộ công tác của Lưu Tích Nhân, lúc nào cũng giữ gìn hình tượng và quyền uy của Lưu Tích Nhân, đây chính là điều nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Trong đầu nghĩ đến những chuyện này, Chân Củng bước vào văn phòng Lưu Tích Nhân.
Lúc này Lưu Tích Nhân đang ngồi trên ghế với 1 tư thế kỳ quái, lão nằm ngửa trên ghế bành, hai chân gác lên bàn làm việc, bộ dáng rất là bất nhã.
Thấy Chân Củng bước vào, lão mới thả chân xuống.
Chân Củng tiến lên trước nói: - Bí thư, anh tìm tôi?
Lưu Tích Nhân chỉ chỉ ghế dựa, Chân Củng gật gật đầu ngồi xuống, Lưu Tích Nhân thản nhiên cười cười, đưa tài liệu trên bàn cho Chân Củng: - Đọc đi, 1 tài liệu hay như vậy, lâu lắm rồi chưa thấy ở Đức Thủy!
Lưu Tích Nhân dừng một chút, nói: - Nội dung tài liệu lời ít ý nhiều, nhưng diễn đạt rõ ràng. Bên trong trần thuật đến nơi đến chốn, nhìn thấy điểm mấu chốt của vấn đề, chỉ trong 2 trang ngắn ngủi, vấn đề và biện pháp giải quyết vấn đề, cùng với bài học rút ra từ sự việc ở Hà Hoa đều nói rất rõ ràng!
Giọng Lưu Tích Nhân bình thản, từ ngữ khí của lão Chân Củng không phán đoán được suy nghĩ trong lòng của lão.
Chân Củng chỉ có thể cầm thứ trên tay đọc, kỳ thật thứ này y đã đọc rồi, không khoa trương mà nói, Trần Kinh triển khai công tác rất sắc bén, cũng rất hữu hiệu
Dưới sự lãnh đạo của Trần Kinh, vấn đề Hà Hoa đã nhanh chóng tìm được tiếng nói chung, công tác giải phóng mặt bằng 1 lần nữa tiến hành, trong chuyện này cũng chẳng xảy ra chuyện ồn ào gì nữa
Nhất là đám phần tử ngoan cố ở Hà Hoa, trước kia khi nào cũng kêu gào đòi đi khiếu oan
Nhưng phần lớn sau khi được Trần Kinh làm công tác tư tưởng những người này đều bày tỏ sẽ tiếp nhận ý kiến của Bí thư Trần, không đi khiếu oan nữa, điều này khiến các nhân viên công tác cảm thấy thoải mái, mọi người đều vô cùng khâm phục Trần Kinh.
Chân Củng đọc tư liệu rất cẩn thận, nhưng phần nhiều là giả vờ giả vịt, vì y biết, Lưu Tích Nhân vẫn còn điều khác muốn nói
- Lão Chân, dựa vào năng lực của Trần Kinh, ở Đức Thủy làm chân phó bí thư đúng là nhân tài không được trọng dụng, kỳ thực hắn có đủ năng lực để đứng 1 mình rồi! Lưu Tích Nhân thản nhiên nói.
Chân Củng kinh ngạc không nói nên lời
Y không hiểu được ý tứ trong câu nói của Lưu Tích Nhân, nghe câu này của Lưu Tích Nhân, lẽ nào lão không muốn để Trần Kinh lưu lại Đức Thủy?
Nghĩ đến đây, Chân Củng cảm thấy việc này không có khả năng.
Vấn đề đi hay ở của Trần Kinh nhất định phải do Hội nghị thường vụ cấp thành phố quyết định. Lưu Tích Nhân muốn cho hắn đi, hắn có thể đi ngay sao?
Hơn nữa, Trần Kinh vừa mới đứng vững gót ở Đức Thủy, Bí thư thành ủy Ngũ Đại Minh cũng không thể đồng ý để hắn đi
Dù sao, hiện nay thành tích Đức Thủy đang tốt, rời khỏi Đức Thủy trong thời hoàng kim thế này, Trần Kinh có thể đi đâu nữa? Bí thư Ngũ không thể để người mình quý mến bị sử dụng như thế
- Tôi có 1 thông tin không chính thức, lão Chân! Lưu Tích Nhân nói, lão than nhẹ một hơi, lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Chân Củng: - Tin này anh phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài!
Chân Củng gật đầu nói: - Yên tâm đi, bí thư, tôi nhất định giữ bí mật, tôi theo anh lâu như vậy, cái khác không dám nói, nhưng tuyệt đối kín miệng
Lưu Tích Nhân cảm xúc có chút phức tạp, nói: - Lão Chân, có khả năng tôi phải rời khỏi Đức Thủy, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, tính ra, tôi đã ở Đức Thủy 5 năm rồi, tổ chức có thể cảm thấy tôi đã ở đây lâu quá rồi!
Chân Củng đột nhiên biến sắc, nói: - Bí thư
Lưu Tích Nhân ép tay, ra hiệu Chân Củng không cần phải nói.
Văn phòng thoáng chốc tĩnh mịch, sắc mặt Chân Củng trở nên rất khó coi, tin tức này khiến y giật mình, y không ngờ Lưu Tích Nhân lại rời Đức Thủy trong thời khắc mấu chốt này
Rời khỏi Đức Thủy, Lưu Tích Nhân sẽ đi đâu? Đâu nghe nói trên thành phố còn chỗ nào trống?
Rất lâu sau, Lưu Tích Nhân chậm rãi nói: - Khả năng không chỉ rời khỏi Đức Thủy mà còn rời khỏi Đức Cao, thế nào, tin tức này chấn động quá đúng không?
Chân Củng gật gật đầu, nói: - Bí thư, thật sự là rất giật mình, vì sao?
Lưu Tích Nhân thản nhiên cười cười, nói: - Có một số việc không nên hỏi vì sao, tôi đi tỉnh thành, đó cũng là đề bạt! Nhưng Đức Thủy còn nhiều chỗ khiến tôi lo lắng!
Lưu Tích Nhân chỉ chỉ ngoài cửa sổ, chỉ về phía Ủy ban nhân dân quận: - Lão Nhiếp là người có tài, nhưng không đủ khí lượng, thiếu cái nhìn đại cục, tôi có chút thất vọng!
Lão gõ nhẹ lên bàn, ánh mắt nhìn về phía Chân Củng: - Ngoài ra, vấn đề sắp xếp cho anh cũng khiến tôi đau đầu! Anh theo tôi hơn 4 năm rồi, đã mấy lần có thể cất nhắc nhưng lại chẳng nắm lấy cơ hội, bây giờ, tôi nghĩ có cơ hội thì anh phải tuyệt đối nắm chắc!
Lưu Tích Nhân lấy xấp tài liệu trên tay Chân Củng, dùng tay ước lượng, nói: - Trần Kinh tuổi còn trẻ, nhưng đừng bao giờ thấy hắn trẻ mà phủ định hắn, tiền đồ của hắn thực sự là vô lượng