Dáng người Lưu Tích Nhân không cao, nhưng trong vóc dáng nhỏ này lại ẩn chứa năng lượng kinh người, cho tới bây giờ, ông ta mặc dù có chút thần bí nhưng đại cục của Đức Thủy luôn ở trong lòng bàn tay của ông ta.
Gần đây Chân Củng phát hiện một hiện tượng kỳ quái, bỗng nhiên anh ta cảm giác, Lưu Tích Nhân đối với chuyện đã xảy ra của Đức Thủy nghe được càng ngày càng ít.
Từng ấy năm tới nay, Chân Củng đều dựa theo hình thức cố định để báo cáo công việc cho Lưu Tích Nhân, nhưng hiện tại, hình thức này đã không thể đủ khiến Lưu Tích Nhân hài lòng.
Chân Củng cũng có chút không hiểu rõ ngọn nguồn trong vấn đề này.
Lẽ ra, Lưu Tích Nhân muốn đi rồi, trên cương vị của ông ta nên là đi quan tâm chuyện này, như thế nào ngược lại đối với chuyện của Đức Thủy sự chú ý lại ngày càng nhỏ nha?
- Bí thư, chuyện đã xảy ra là như vậy, dựa theo kế hoạch của chính quyền bên kia, có thể còn muốn làm cho nghi thức khởi công tòa nhà kinh doanh thời trang hoành tráng hơn một chút, Phó Bí thư Trần ủng hộ kế hoạch này, hơn nữa còn đặc biệt ngỏ ý hắn có thể đi giành thêm một ít tài chính.
- Phải làm mấy bàn tiệc tối vui chơi giải trí, chất lượng phải cao một chút, tốt nhất có thể mời mấy ngôi sao ca nhạc trong nước, truyền thông tốt nhất là đài truyền hình của tỉnh trở lên, làm như vậy, ảnh hưởng nhất định sẽ rất lớn.
Chân Củng nói.
Anh ta dừng một chút nói:
- Hai ngày này sắp xếp hàng ngày của ông, bên trong có thể phía bên chính quyền sẽ báo cáo chuyên đề cho ông, Phó Bí thư Trần cũng để tôi sắp xếp, hắn cũng hy vọng có thể làm một báo cáo về công việc cho ông trong thời gian sớm nhất!
Lưu Tích Nhân trầm ngâm không nói.
Thật lâu sau, ông ta nói:
- Lão Chân, lần trước chẳng phải cậu nói Trần Kinh và chủ tịch Nhiếp quan hệ rất căng hay sao? Sao bây giờ hắn đối với kế hoạch của bên phía chính quyền lại để ý như vậy? Tôi vẫn lo lắng, trên vấn đề này, tư tưởng của hắn còn có chút chưa thông đấy!
Chân Củng nói:
- Phó Bí thư Trần người này a, lòng dạ quả thật không tầm thường, bây giờ rất nhiều người đều nói anh ta là một người có năng lực!
- Có năng lực!
Lưu Tích Nhân lặp lại ba chữ kia, gật đầu nói:
- Rất chuẩn xác, đúng là có năng lực a!
Ông ta lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp thuốc, châm cho mình một điếu thuốc, đưa cho Chân Củng một điếu, sau đó nói:
- Hiện tại Đức Thủy phát triển đâu vào đấy, tất cả các phương diện đều làm rất tốt, rất làm cho người ta vừa lòng, xem ra, Đức Thủy có tôi hay không, dường như không quan trọng nữa rồi!
Chân Củng hơi sửng sốt nói:
- Bí thư, cũng không thể nói như vậy, hiện tại chúng ta có thể có được thành tích này, đây đều là dưới sự lãnh đạo của ông mà hoàn thành, không có sự lãnh đạo của ông, mọi người làm sao có thể đồng tâm hiệp lực?
Lưu Tích Nhân hừ nói:
- Đồng tâm hiệp lực? anh nói bốn chữ này, hiện tại dùng cho bộ máy của chúng ta chuẩn xác sao?
Chân Củng im miệng không nói nữa, hiện tại bên trong bộ máy Đức Thủy, Trần Kinh và Nhiếp Quang cạnh tranh gay cấn, nhất là bên phía Nhiếp Quang, biểu hiện rất nóng nảy.
Nguyên nhân mâu thuẫn giữa Nhiếp Quang và Trần Kinh là vì vụ án của Chương Vũ Hiệp, đụng nhau một lần, gần đây rất không an phận, không ngừng đâm chọc khiêu khích.
Tình hình như vậy, hoàn toàn là vì mâu thuẫn hai bên thể hiện ra ngoài, mọi người trong Đức Thủy đều có thể nhìn rõ ràng vấn đề này, nói bộ máy đồng tâm hiệp lực, thật đúng là không nói được.
- Sắp xếp một chút đi, tôi nói chuyện với Phó bí thư một chút, có chút chuyện cần phải nói!
Lưu Tích Nhân cao giọng nói.
Trần Kinh và Lưu Tích Nhân gặp mặt, Chân Củng đặc biệt sắp xếp vào buổi chiều, lúc sắp tan ca.
Lúc này, Lưu Tích Nhân có thể linh hoạt nắm chắc thời gian, nếu như cần nói chuyện lâu một chút, đằng sau cũng không có lịch trình gì, không ảnh hưởng đến công việc khác.
Đối với Chân Củng mà nói, hiện tại anh ta cần phải xem xét lịch trình trong ngày của Trần Kinh nhiều hơn một chút, hiện tại công việc của Trần Kinh rất bận rộn, từ sáng đến tối bận không hết việc, Huyện ủy một đống việc lớn như vậy, hiện tại phần lớn đều là đến tay Trần Kinh, anh ta lấy thân phận Phó bí thư, quyền lợi hành sử phần lớn đều là quyền lợi của Phó bí thư, trước mắt đây cũng là đặc sắc của Đức Thủy.
Lúc Lưu Tích Nhân nhìn thấy Trần Kinh, khuôn mặt cười tươi như một đóa hoa, Trần Kinh còn chưa báo cáo cho ông ta, ông ta đã khích lệ một hồi, khiến Chân Củng ở một bên trong lòng vừa hâm mộ lại xấu hổ.
- Bí thư, ông cùng Phó bí thư Trần cứ nói chuyện, tôi về văn phòng trước, chuẩn bị ít tài liệu.
Chân Củng hạ giọng nói.
Vượt ngoài ý muốn của anh ta, Lưu Tích Nhân khoát tay nói với anh ta:
- Cậu vội gì chứ, Phó bí thư Trần không dễ dàng gì đến đây, cậu mau đi chuẩn bị trà, chúng ta nhấm nháp tay nghề của phó bí thư Trần một chút, tôi nói cho cậu biết, cơ hội như vậy không có nhiều đâu!
Chân Củng vội vàng chuẩn bị trà, bận rộn một hồi, ba người vây quanh bàn trà, Trần Kinh bắt đầu pha trà.
Hương trà lượn lờ, trong phòng không khí có chút hòa hợp.
Nói cho đến khi mùi trà nồng, Trần Kinh đề xuất muốn báo cáo công việc cho Lưu Tích Nhân, Lưu Tích Nhân nói:
- Cái này không vội, hôm nay cậu đến rồi, có chuyện tôi muốn thông qua cậu một chút!
Lưu Tích Nhân dừng một chút nói:
- Có câu nói rất hay, hiện tại cái xã hội này chính là “nhân hồng thị phi đa” cậu làm việc ở Đức Thủy, trước mắt thành tích rõ như ban ngày đấy, có thành tích, liền có vấn đề.
Lưu Tích Nhân đứng dậy, lấy từ trên mặt bàn một tập tài liệu đưa cho Trần Kinh
Trần Kinh mở tài liệu ra, chỉ nhìn mấy cái, lông mày liền nhíu lại.
Tim Chân Củng đập liên hồi, giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, tài liệu này là anh ta tự tay đưa cho Lưu Tích Nhân.
Nội dung chủ yếu của tập tài liệu đề cập đến hai điểm, điểm thứ nhất là Trần Kinh cứ trì hoãn không cách chức cục trưởng cục giáo dục của Liễu Thanh, hiện tại có rất nhiều người tố cáo hắn tham nhũng nhận hối lộ, liên quan đến mức tài chính rất lớn, bên viện kiểm sát đặc biệt phái người đi kiểm tra, đem chuyện này làm cho rõ trắng đen.
Điểm thứ hai, là rất nhiều hạng mục đấu thầu của Đức Thủy, bên trong có tấm màn đen, có mấy cái công trình xây dựng đô thị, cục giám sát chất lượng kiểm nghiệm không đạt chất lượng, hơn nữa, hiện tại mấy công trình đó đã xuất hiện nguy hiểm, nhất là hai con đường bê tông giả, vừa mới sửa xong đường, lập tức đã có vấn đề rồi.
Công ty nhận thầu công trình này là công ty Hồng Vệ, công ty thi công cụ thể là công ty công trình cầu đường Diêm Thị, tài liệu tố cáo, Phó bí thư huyện ủy Trần Kinh chủ trì mấy công trình đấu thầu này, hơn nữa, Tổng Giám Đốc công ty công trình cầu đường Diêm Thị là chị họ của Trần Kinh.
Khi Chân Củng có được tập tài liệu này, lúc đó anh ta vô cùng giật mình, vì liên quan đến việc trọng đại, cho nên việc đầu tiên là anh ta đem tập tài liệu này giao cho Lưu Tích Nhân.
Anh ta tuyệt đối không đoán được, Lưu Tích Nhân sẽ đưa tài liệu ra trong lúc này.
Ông ta muốn làm gì đây, là muốn Trần Kinh đầu quân sao?
Trong phòng yên tĩnh dị thường, Trần Kinh nhìn chằm chằm vào tập tài liệu, Lưu Tích Nhân và Chân Củng đều không quấy rầy hắn, thời gian dường như dừng lại.
Qua một hồi lâu, Trần Kinh đem tài liệu đặt trên bàn trà, chầm chậm nhấp một ngụm trà, nói:
- Những tài liệu này rất tỉ mỉ, rất xác thực, không phải tin đồn vô căn cứ a!
Lưu Tích Nhân nói:
- Chuyện này, cậu đi sắp xếp, để các đơn vị và bộ phận có liên quan đem chuyện này điều tra rõ ràng, tôi không tin trong này nói đều là sự thật, đối với con người cậu, tôi có đầy đủ sự tin tưởng, từ lý lịch của cậu, cho tới đoạn đường này đều là thử thách.
Trần Kinh lắc lắc đầu nói:
- Bí thư, chuyện này làm như vậy không ổn, mặc kệ như thế nào, nghi ngờ là không tránh khỏi, điều tra đi, điều tra rõ ràng, làm rõ trắng đen, phải nghiêm minh!
Trần Kinh uống hết một ly trà, nói:
- Hai con đường, mấy chục kilomet, hơn chục triệu, số tiền này không nhỏ, đều là tài sản của Quốc gia và nhân dân, quan trọng hơn là công trình như vậy, xuất hiện sai lầm nghiêm trọng như vậy, xã hội sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, việc như vậy không điều tra rõ ràng, làm sao có thể ăn nói với xã hội, làm sao có thể bàn giao cho nhân dân?
Lưu Tích Nhân gật gật đầu nói:
- Cậu có thể có thái độ này, tôi rất vui mừng, chuyện đã như vậy, tôi sẽ tự tay làm, nhất định phải làm rõ vấn đề, nếu như cuối cùng làm rõ vấn đề rồi, là có người âm thầm quấy phá, chuyện như vậy, tuyệt đối không thể nhân nhượng!
- Như vậy là tốt, cảm ơn bí thư.
Trần Kinh thản nhiên nói.
Trần Kinh cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng lúc này đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng.
Hắn cẩn thận suy xét vấn đề này, nhất là vấn đề thi công quốc lộ, trong vấn đề này quá nhiều sự trùng hợp.
Chính tại thời gian đó, Lưu Tích Nhân ủy thác cho Trần Kinh, Trần Kinh không biết gì cả, liền chủ trì đấu thầu công trình một lần.
Cái gọi là chủ trì, trên thực tế chính là đại diện đảng ủy đi nói chuyện, tỏ thái độ, sự việc cụ thể đều là bên đấu thầu phụ trách làm, nhưng hiện tại sự việc có vấn đề, Trần Kinh có trách nhiệm lãnh đạo, lần này không thể trốn tránh.
Mặt khác, công ty công trình Diêm Thị tiến nhập Đức Cao, Trần Kinh cũng không biết chuyện này.
Lẽ ra, chuyện lớn như vậy, Diêm thị không thể giấu hắn, tính cách của Diêm Danh chính là loại không thể giấu diếm chuyện gì, thích khoe khoang, anh ta làm sao có thể đem chuyện này biến thành vô thanh vô tức?
Một số điểm này Trần Kinh hiện tại vẫn chưa hiểu rõ lắm.
Nhưng, giống như tập tài liệu hôm nay, vừa nhìn là biết đây là sáng tác lão luyện, sự việc bên trong miêu tả chứng cứ đầy đủ, trật tự rõ ràng, tuyệt đối không phải là vô căn cứ.
Hơn nữa, sự thật trong tập tài liệu kia, điều tra cũng rất đơn giản, căn bản không phí bao nhiêu công sức, tình hình như vậy, nói hươu nói vượn là thừa, không có ai ngu mà đi làm như vậy.
Trong đầu vòng qua những ý niệm này, Trần Kinh ngửi được hương vị của âm mưu.
Đây giống như một cái lưới lớn, đặt ra cái bẫy lớn như vậy, Trần Kinh căn bản không hề phát hiện ra, cũng không ý thức được.
Cái bẫy này liên lụy đến rất nhiều người, có xí nghiệp có rất nhiều cán bộ, hơn nữa trong đó có đủ các cấp lãnh đạo quan trọng, thậm chí những người này có thể còn bao gồm cả Lưu Tích Nhân.
Trong lòng Trần Kinh thầm cười khổ, không khỏi tự chế giễu bản thân không có tài đức gì, còn khiến người ta dùng ác chiêu như vậy mà đối phó.
Chuyện này nếu như giải thích không rõ ràng, chỉ riêng Diêm Danh và bà con có quan hệ với Trần Kinh ở Đức Thủy cũng không cần ở lại nữa.
Có một số việc rõ ràng là trong sạch, nhưng giải thích không rõ ràng.
Cho dù giải thích rõ ràng rồi, lãnh đạo và đồng nghiệp hiểu rõ ngọn nguồn rồi, nhưng dân chúng thì sao?
Dân chúng sẽ tin tưởng xảy ra chuyện lớn như vậy sao, thân thích của lãnh đạo làm, lãnh đạo lại không biết chút gì? Hơn nữa, Trần Kinh là một lãnh đạo, còn là chủ trì đấu thầu, cuối cùng đấu thầu lại xảy ra vấn đề, trong chuyện này không có gì mờ ám sao?
Nhân ngôn đáng sợ, giống như cán bộ Trần Kinh, nhất định phải quý trọng danh dự của chính mình, một khi danh tiếng xảy ra vấn đề, tiền đồ vĩnh viễn cũng không tán được nữa.