Hôm nay ủy viên thường vụ tới rất đầy đủ, ngay cả trưởng ban chỉ huy quân sự bình thường rất ít tham dự nay cũng đã ngồi xuống, từ khi bắt đầu, không khí trong hội nghị đã có chút căng thẳng, bình thường có mấy người nghiện thuốc, thích hút thuốc, hôm nay tất cả mọi người đều đình chỉ, từng người từng người ngay ngắn chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm túc.
Ghế của thượng ủy Lưu Tích Nhân ở giữa, hai bên ông ta là Trần Kinh và Nhiếp Quang, trên chiếc bàn dài, Trần Kinh và Nhiếp Quang ngồi đối diện nhau.
Trần Kinh giống như bình thường, tham dự cuộc họp mang theo một quyển sổ màu đen, mở quyển sổ ra, bên trên đặt một cái bút máy màu đen.
Nhiếp Quang không mang theo đồ vật này nọ, hai tay của ông ta đặt trên bàn, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, dường như là đang nhìn Trần Kinh, lại có vẻ là đang nhìn vách tường.
Lưu Tích Nhân lên tiếng trước, ngữ khí của ông ta rất thấp, cũng rất nghiêm túc, ông ta nói:
- Hội nghị hôm nay, tôi nghĩ mọi người đều đã có sự chuẩn bị rồi, Đức Thủy của chúng ta mới quy hoạch hai con đường, đây là giao thông chủ yếu của thành phố Đức Cao tương lai, là công trình có tính cải tạo nhất mà Đức Thủy lão thành chúng ta làm.
- Nhưng hai công trình này, hiện tại biến thành thế nào rồi?
- Tôi muốn hỏi một câu, cán bộ lãnh đạo của chúng ta, là hành sử quyền trong tay như thế nào? Chuyện này đã tạo nên ảnh hưởng tiêu cực cho Đức Thủy , tôi muốn hỏi mọi người có biết hay không?
Ánh mắt ông ta nhìn về phía Nhiếp Quang nói:
- Chủ tịch Nhiếp, tình hình cụ thể anh nói cho mọi người cùng nghe, xử lý đối với việc này anh cũng nói ý kiến xem!
Nhiếp Quang bưng chén trà lên uống một ngụm, ngồi thẳng người nhìn bốn phía một lát mới nói:
- Chuyện này đầu tiên cá nhân tôi phải kiểm điểm, công trình xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy, tôi làm việc cho chính phủ, giám sát không tới nơi, tôi xin nhận trách nhiệm!
Chuyện này tôi đã yêu cầu xuống dưới, nhất định phải nghiêm tra, điều tra rõ ràng, minh bạch!
Về phần phân công quản lý đồng chí phó chủ tịch Lưu Vĩ, tôi đã tạm thời cách chức ông ấy , để tổ chức thẩm tra, việc xử lý, còn cần ý kiến phát biểu hôm nay của mọi người ở đây, cùng nghĩ biện pháp!
Trần Kinh cầm lấy bút trên quyển sổ vẽ vẽ, dường như đang ghi chép lại.
Trong nháy mắt, hội trường yên tĩnh trở lại.
Hai con đường đấu thầu, là do chủ thầu xử lý, nhưng lúc đấu thầu ở hiện trường, Trần Kinh là chủ trì, cuộc họp hôm nay vốn là sự tham gia của những người có trách nhiệm liên quan, nhưng sau đó lại bị Lưu Tích Nhân kêu dừng lại.
Bởi vì hiện tại mấy lãnh đạo đấu thầu, đang bị tạm thời cách chức để điều tra, ông ta cho rằng lúc này để họ xuất hiện trên cuộc họp là không thích hợp.
Đây là một tín hiệu, tín hiệu này chứng minh, con đường này tồn tại hai vấn đề, đã có không ít dị nghị rồi, hội nghị hôm nay không phải thảo luận vấn đề này mà là giải quyết hậu quả của những người lãnh đạo kia như thế nào.
Trần Kinh không nghi ngờ chính là mục tiêu chính của hội nghị ngày hôm nay.
Dù sao, hiện tại trong phạm vi nội bộ, quan hệ giữa đơn vị thi công công trình và Trần Kinh là quan hệ thân thích, Trần Kinh lại hoàn toàn là người chủ trì đấu thầu lần này, vấn đề trong lúc này, Trần Kinh có phải là nên cho mọi người một lời giải thích?
Hội trường trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt Lưu Tích Nhân luôn quan sát sự băn khoăn trên mặt của mọi người.
Nhìn tư thế của ông ta, là không muốn phá vỡ cục diện bế tắc này.
Nhiếp Quang thì có chút vội vàng xao động, đôi bàn tay không ngừng cọ sát vào nhau, có mấy lần dường như muốn lên tiếng, cuối cùng lại vẫn ngậm miệng lại.
Rất nhiều ủy viên ban thường vụ dường như cũng cảm nhận được loại cảm xúc này, Lưu Tích Nhân không muốn đắc tội với người, cũng không muốn trộn đều tiến đến.
Trong khoảng thời gian gần đây, công tác của Đức Thủy, ông ta tự mình chủ trì không nhiều, hiện tại xảy ra chuyện, thì nên là do Trần Kinh và Nhiếp Quang hai người tự mình đi sắp xếp.
Hai người, trách nhiệm của ai lớn, hoặc là ai có năng lực đem trách nhiệm đẩy lên người của đối phương, toàn bộ là việc của hai người bọn họ, ông ta có lẽ mừng rỡ khi ngồi nhìn hai hổ đấu nhau.
Đợi tất cả mọi người trong hội nghị thường vụ phát ngôn, đều có thái độ rồi, quyết định của một sự việc sẽ thành mục đích chung, đây là điều cần ông ta giải quyết dứt khoát.
Đến lúc đó, ông ta mặc dù là bí thư làm sao có thể dễ dàng thay đổi quyết định của hội nghị thường vụ?
Tính toán của ông ta nổ vang như vậy nhưng Trần Kinh nửa ngày cũng không biểu lộ thái độ, hội trường cũng có chút tẻ ngắt rồi!
- Khụ khụ!
Trần Kinh nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, ánh mắt mọi người đều dồn về phía hắn.
Ánh mắt Trần Kinh quét về bốn phía, thản nhiên nói:
- Vừa rồi chủ tịch Nhiếp nói rất hay, chuyện này phải nghiêm tra, đối với chuyện này tôi kiên quyết ủng hộ, bất kể là dính đến người nào, dính đến ai, cũng không thể bao che, không thể lấp liếm!
Căn cứ vào tài liệu biểu thị, hai con đường thi công do công ty Diêm thị làm, công ty này là công ty của tỉnh thành, tổng giám đốc Diêm với tôi có quan hệ thân thích.
Nếu như kết quả điều tra, thật sự là do vấn đề của Diêm thị, tôi chấp nhận điều tra nghiêm khắc của tổ chức….
Giọng điệu của Trần Kinh rất nhạt, nhưng lời nói thì như đinh đóng cột, có can đảm gánh vác trách nhiệm.
Nhất là đôi mắt của hắn, đảo qua tất cả mọi người một loạt, rất ít người dám đối diện với hắn.
Hắn vừa nói như vậy, khóe miệng Niếp Quang cong lên thành một đường cong, trong lòng âm thầm có chút cao hứng, nếu Trần Kinh thả ra lời nói này, sự tình rất nhanh có thể điều tra rõ ràng, đến lúc đó xem hắn còn có mặt mũi nào tiếp tục ở lại Đức Thủy.
Lưu Tích Nhân ho khan một tiếng, khẽ thở dài nói:
- Bên ngoài có chút đồn đại, tôi muốn nhấn mạnh một câu, trước khi mọi việc chưa được điều tra rõ ràng, không ai được phép tung tin đồn lộn xộn, Chân Củng, cậu chú ý một chút, để phòng điều tra sắp xếp người kín đáo chú ý những động tĩnh này, ai dám động vào sợi dây này, nhất định không được nhân nhượng.
Giọng điệu ông ta chậm dần, nói:
- Tất cả mọi người phát biểu đi, có thể nói ý kiến của riêng mình!
Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Phùng Hải Minh nói:
- Tôi nói hai câu vậy, gần đây, tôi phát hiện Đức Thủy của chúng ta có một cỗ gió, tôi không phải nói là có người nhằm vào phó bí thư Trần làm gì đó, tôi chỉ muốn nói, chúng ta có quá nhiều người, bản thân gặp phải sự việc không liên quan đến việc chính, lại tùy ý bịa đặt sinh sự, tùy ý truyền ra một số tin đồn.
- Gần đây có người phản ánh với ủy ban kỷ luật nói cục trưởng giáo dục Liễu Thanh là kẻ khả nghi nhận hối lộ, kẻ khả nghi tham ô, nói cái gì mà đây là phó bí thư Trần bao che cho ông ta, làm sao, rồi lại làm sao…đấy…
Phùng Hải Minh đem chén trà đặt lên bàn nói:
- Đây quả thực là nói hươu nói vượn, vấn đề của Liễu Thanh, ủy ban kỷ luật của chúng tôi đã sớm điều tra, hơn nữa bản ghi chép còn có trong hồ sơ, chúng tôi không xử lý Liễu Thanh, là suy xét đến vấn đề hiện tại hệ thống giáo dục chưa đủ ổn định, có quá nhiều công tác chúng ta không thể khống chế hữu hiệu.
- Để Liễu Thanh tiếp tục ở lại làm, tôi và phó bí thư Trần cũng chia ra tìm ông ta nói chuyện, cùng làm rõ vấn đề của ông ta, yêu cầu ông ta phải lập công chuộc tội.
- Tôi tin tưởng mọi người cũng nhìn thấy, gần đây công tác giáo dục hai điểm rất nhiều, cải cách công tác giáo dục của Đức Thủy chúng ta cũng là điển hình của toàn thành phố, những công việc này, đều là thành tích.
- Tôi làm ủy ban kỷ luật đã nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn cho rằng, mục đích của chúng ta không phải là bắt giam bao nhiêu người, mà là cần phải để công tác có thành tích, muốn cho càng nhiều cán bộ có cơ hội hối cải để làm lại từ đầu, có thể dừng cương trước bờ vực…
Phùng Hải Minh nói rất kích động, nước miếng bay tứ tung, làm cho cả hội trưởng xôn xao một trận.
Tất cả mọi người đều đã hiểu, Phùng Hải Minh là công khai ủng hộ Trần Kinh, hơn nữa lời ông ta nói còn rất rõ ràng, cũng chỉ thiếu nói là bây giờ có người đang muốn chỉnh Trần Kinh, muốn cho Trần Kinh đẹp mặt.
Phùng Hải Minh nói xong, nụ cười trên mặt Nhiếp Quang sớm đã giảm đi, trở nên rất khó coi.
Mà đúng lúc này, trưởng ban tổ chức Đường Chiêu Chiêu nói:
- Bí thư Phùng nói rất có đạo lý, trên cương vị của ban tổ chức mà nói, chúng tôi đối với việc sử dụng cán bộ cũng có nhiều phương diện phải suy xét, cấp trên luôn dặn dò chúng tôi phải lấy đại cục làm trọng, trước đại cục có đôi khi chúng ta phải linh hoạt một chút, vấn đề gì ……
- Mặt khác, đối với vấn đề về chất lượng công trình hai tuyến đường trên, tôi cảm thấy trước tiên chúng ta cần phải thảo luận xem giải quyết như thế nào, làm sao để loại bỏ ảnh hưởng tiêu cực.
- Về phần thảo luận trách nhiệm là của ai, thì có thể để lại sau, vừa xảy ra vấn đề, là nói đến trách nhiệm, cuối cùng là truy cứu trách nhiệm hay sợ hãi phải gánh vác trách nhiệm?
Đường Chiêu Chiêu vừa dừng lại, thì bí thư đảng ủy Vương Học Bình nói:
- Đối với vấn đề trách nhiệm, cái nhìn của tôi là, trách nhiệm của ai, bất kể là thế nào cũng không thể trốn tránh được, không phải trách nhiệm của ai, sự thật trước mặt, không ai có thể đem trách nhiệm áp đặt lên người khác, cho nên từ góc độ này mà nói, tôi cảm thấy trưởng ban Đường nói có lý.
Ba ủy viên thường vụ liên tục nói chuyện, ba người, cùng đi đến thống nhất, giống như đã đự đoán trước được vậy, việc này khiến không khí trong cả hội trường bỗng chốc bị dồn đến đỉnh điểm.
Nhiếp Quang lạnh lùng nói:
- Theo cách nói của các vị, là nói tôi đang đùn đẩy trách nhiệm sao? Hay là nói tôi sợ phải nhận trách nhiệm?
Phó chủ tịch thường trực Tống Lâm nói:
- Hôm nay chúng ta họp thảo luận trách nhiệm, tôi không cho rằng có vấn đề gì, sở dĩ phải đề xuất vấn đề trách nhiệm, kỳ thật tôi cho rằng Niếp trưởng khu là dám nhận trách nhiệm, bây giờ chỉ là hỏi trách nhiệm thôi, đã là hỏi trách nhiệm, xảy ra vấn đề có thể không thảo luận trách nhiệm sao?
Tống Lâm đứng ở bên Nhiếp Quang, khiến tranh luận trong hội trưởng mở rộng thêm, hai bên cũng liền kéo ra tư thế, tranh luận kịch liệt ở trên cuộc họp.
Phùng Hải Minh tính tình nóng nảy, ông lạnh lùng hừ lạnh một tiếng nói:
- Tống chủ tịch, ông nói lời này…..
- Khụ khụ
Trần Kinh nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, Phùng Hải Minh nói nửa câu, liếc nhìn Trần Kinh một cái, âm thanh đột nhiên dừng lại.
Trần Kinh thản nhiên nói:
- Bí thư mỗi người phát biểu ý kiến của mình, không cần phải cãi vã, còn mấy người chưa lên tiếng, mọi người đều nói một chút đi.Thái độ dịu đi một chút, khách quan một chút, tỉnh táo một chút, dù sao chúng ta cũng đều là giải quyết vấn đề.
Trần Kinh vừa nói, mùi thuốc súng trong hội nghị liền nhạt đi, Phùng Hải Minh ngậm miệng lại, Đường Chiêu Chiêu và Vương Học Bình cũng không nói nữa, đều biến thành câm hết.
Hiện tại những người còn lại cũng chỉ còn Trưởng ban tuyên giáo Cao Thắng, chủ tịch mặt trận tổ quốc Liêu Hoa Giới, ban chỉ huy quân sự Thạch Tuyên, còn có chánh văn phòng huyện ủy Chân Củng, dần dần, bốn người đều bị dồn đến không thể không nói gì nữa.
Hội nghị thường vụ như thế này, sợ rằng đều khiến tất cả mọi người không ngờ.