Phòng trọ là một gian phòng mà một người họ hàng của Lam Miệt để đó không dùng đến. Một phòng rất vừa phải, trang trí đơn giản, không có đồ dùng gia đình gì, chừng hơn mười thước vuông. Tuy không lớn nhưng rất tiện dụng, hơn nữa đây là khu chung cư mới xây, sạch sẽ. Hạ Tưởng tương đối hài lòng, tiền thuê phòng một tháng cũng vừa phải.
Tào Thù Lê cũng không có ý kiến gì cả. Hai người gật đầu một cái liền quyết định luôn. Lam Miệt dùng điện thoại di động của Hạ Tưởng gọi điện cho người họ hàng. Người này bảo cô cứ quyết định là được, đơn giản làm một cái hợp đồng, sau khi ký tên, trả nửa năm tiền thuê nhà là gian phòng thuộc quyền sử dụng của Hạ Tưởng.
Với chuyện mua đồ dùng gia đình và các vật dụng trong cuộc sống, Tào Thù Lê một tay xử lý:
- Không khiến anh phải lo. Anh còn tiền ở chỗ em cơ mà. Em toàn quyền chủ động là được rồi, được không? Không cho nói. Anh đi làm đại sự của anh đi, những chuyện lặt vặt này, để em tranh thủ thời gian làm là được rồi.
Hạ Tưởng nhớ tới hai hạng mục mà hắn và Tào Thù Lê phối hợp thiết kế. Tuy nói là chia ra một nửa tiền cho cô, nhưng cô lại lấy năm mươi nghìn đồng đưa cho bố mẹ mình. Có thể nói là cô tuyệt không nợ tiền gì của hắn cả.
Tào Thù Lê nhìn thấu sự nghi hoặc trong mắt của Hạ Tưởng thì bất mãn nói:
- Còn muốn tính toán rạch ròi với em có phải không? Vậy anh giúp Mễ Huyên thiết kế phương án, chị ấy cho em 10% cổ phần, em trả lại cho anh là được rồi. Em cần tiền làm gì. Nếu không tìm thấy người nguyện ý vì người đó mà tiêu tiền thì em chẳng thèm dính dáng dây dưa đến Mễ Huyên mà làm cái gì. Làm cứ như là em tham tiền lắm không bằng.
Hạ Tưởng cũng biết Tào Thù Lê chưa từng có khái niệm thiếu tiền. Phỏng chừng nếu như không có sự xuất hiện của hắn, Tào Vĩnh Quốc cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa hết mọi thứ cho cô. Bất kể là công việc hay cuộc sống, cô cũng sẽ không phải chịu những thời điểm khốn đốn. Trong lòng hắn rõ ràng cô bực mình chuyện hắn rất so đo, liền giữ chặt tay cô:
- Anh là con nhà nghèo, không thể so sánh với em như con nhà địa chủ vậy. Ở nhà anh ăn cơm mặc quần áo đều phải tính toán. Tính toán dần thành quen rồi, khó tránh khỏi có chút mẫn cảm trong chuyện tiền nong. Nếu không, em cứ thử tìm một người bạn trai triệu phú thử xem, thử một lần cái cảm giác gọi là tài đại khí thô (tiền nhiều thế lớn) thế nào?
- Xem em có đánh anh không, nói năng lung tung.
Tào Thù Lê làm bộ giận, đuổi Hạ Tưởng, lại bị hắn kéo vào trong lòng. Tào Thù Lê vô cùng thẹn thùng, rồi lại không có khí lực mà đẩy Hạ Tưởng ra. Hai người sắp chạm môi vào nhau rồi thì đột nhiên bên ngoài có tiếng Lam Miệt truyền đến:
- Không còn sớm nữa, phải về rồi.
Chuyện ý loạn tình mê cứ thế mà chấm dứt.
Mấy người Hạ Tưởng cùng nhau đi ăn cơm. Tôn Cải Nhạc đề cử quán Mỹ Thực Lâm mới mở ở bên cạnh Học viện Âm nhạc. Hạ Tưởng không muốn đi lắm. Hắn cũng không biết vì cái gì, luôn luôn có cảm giác không muốn quen biết với Vệ Tân. Có lẽ là ở kiếp trước đã nợ cô quá nhiều. Cho dù đến kiếp này gặp lại, cho dù không phát sinh ra chuyện gì cũng khiến hắn cảm thấy thẹn trong lòng, không muốn đối mặt.
Có điều mấy người kia đều kiên trì đi đến đó, hắn cũng không cố ép nữa.
Mỹ Thực Lâm không lớn, mang tính chất bán đồ ăn nhanh thôi, cũng có ít món xào. Đơn giản gọi chút đồ ăn, mấy người cũng đang đói bụng nên ăn lấy ăn để. Hương vị quả thật cũng không tệ. Hạ Tưởng tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, lại thấy Tôn Cải Nhạc bởi vì đột nhiên được Ấn Tiểu Song ưu ái mà uống mấy chén rồi thì nghĩ thầm tranh thủ mở ra đột phá khẩu từ miệng y.
Hắn đang lo không biết thăm dò bối cảnh của Tôn Hiện Vĩ từ đâu ra thì Tôn Cải Nhạc lại chủ động đưa tới cửa, sao lại có thể buông tha? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sau khi nói mấy câu, chẳng cần phải khơi gợi nhiều, Tôn Cải Nhạc liền chủ động nói ra tất cả những gì y biết về Tôn Hiện Vĩ.
Tôn Hiện Vĩ đầu tiên là kinh doanh dược phẩm. Ngành sảnh xuất thuốc lợi nhuận rất cao, người ngoài khó có thể tưởng tượng được. Một hộp thuốc xuất xưởng với mức giá ít thì tới tay người tiêu dùng cuối cùng sẽ cao đến giá nhiều. Trung gian ở giữa ít nhất phải qua bảy tám mức cắt xén. Làm công ty dược phẩm, mặc dù chỉ lưu thông, ở mức đó tăng giá không được cao lắm nhưng lợi nhuận cũng rất khả quan.
Lợi nhuận thuốc lớn là bởi do trong các bệnh viện, trên cơ bản là được các viện trưởng, các phòng ban và các y bác sỹ dắt mối.
Nghe khẩu khí của Tôn Cải Nhạc thì dường như là Tôn Hiện Vĩ càng ngày càng cảm thấy ngành sản xuất thuốc là quá đen tối, kiếm tiền của người bệnh là rất không đạo đức, cũng giống như việc lấy cái chết ra mà uy hiếp người khác. Moi tiền trong túi áo người bệnh cơ bản là chẳng khác gì việc cầm dao cướp bóc cả. Chỉ khác là, cầm dao cướp bóc thì là trực tiếp, là không lấy được tiền thì giết người. Còn bệnh viện thì là gián tiếp, tức là không lấy được tiền thì để bệnh chết người.
Tôn Hiện Vĩ không chịu nổi sự dằn vặt của lương tâm cho nên dứt khoát rút lui khỏi ngành dược phẩm. Ông ta nhìn thấy triển vọng của thị trường bất động sản cho nên tấn công vào thị trường này. Tôn Hiện Vĩ cũng rất có đầu óc kinh doanh. Sau khi đổi nghề, rất nhanh phất lên, liên tiếp xây được hai khu chung cư, lượng tiêu thụ đều rất đắt khách.
- Đúng rồi, khu chung cư Hưng Vinh cũng là của chú em xây đấy. Nếu anh mà muốn mua một gian phòng ở đó, em có thể giới thiệu cho anh. Mà nói chuyện nửa ngày giời em còn chưa biết Hạ ca là làm công tác gì?
Tôn Cải Nhạc bởi vì Ấn Tiểu Song mà tâm tình thật là tốt, còn uống thêm vài cốc bia nữa, nói chuyện không khỏi lớn lối:
- Chú em quen người trong thị ủy, nói không chừng còn có thể giúp anh nữa đó.
Mặc kệ Tôn Cải Nhạc nói là thật hay giả, Hạ Tưởng vẫn tương đối kính nể với việc Tôn Hiện Vĩ từ ngành thuốc nhảy sang chiến đấu liên tục trên các chiến trường bất động sản. Hắn cũng đã từng buôn bán thuốc cho nên biết đây là thời điểm kiếm bội tiền, nghe nói rất nhiều người nghèo bởi vì không có tiền chữa bệnh mà chỉ có thể nằm chờ chết cũng khiến trong lòng rất khó chịu. Lại nói nữa, ngành dược phẩm phát triển bất bình thường, tất cả nhân viên trong ngành đều trốn tránh trách nhiệm hết.
Kiếm tiền thì không sai, nhưng không phải tất cả mọi người đều coi trọng tiền hơn con người, có thể chịu đựng được sự day dứt của lương tâm, có thể chỉ biết đến sự hưởng lạc của bản thân mà không quan tâm đến sự sống chết của người khác.
Đối với Tôn Cải Nhạc không đánh đã khai, nói ra quan hệ ở thị ủy của Tôn Hiện Vĩ, Hạ Tưởng đương nhiên sẽ không bỏ qua. Hắn cụng ly với Tôn Cải Nhạc:
- Anh bất quá chỉ là một viên chức nho nhỏ, không đáng nhắc tới. Chú của cậu bản lĩnh tới trời, về sau nói không chừng thật sự là cần nhờ chú ấy chiếu cố.
- Đâu có, ngay hôm nay em vừa nhận đại ca thì đã có bạn nữ quan tâm. Đại ca sẽ mang đến cho em rất nhiều may mắn. Chú em với Trưởng ban Phương ở Thành ủy quan hệ không tệ. Về sau nếu có chuyện gì, cứ việc nói em một tiếng. Nếu em có khả năng giúp đỡ sẽ tuyệt không từ chối.
Tôn Cải Nhạc rõ ràng là đã uống nhiều, vừa nói mạnh miệng lại vừa rót thêm rượu, mượn rượu tăng thêm sự can đảm, đưa tay ra kéo tay Ấn Tiểu Song.
Với Ấn Tiểu Song chủ động, vừa nghe thấy Tôn Cải Nhạc nhắc đến chú y thì thái độ thay đổi một trời một vực, từ hờ hững lại cố ý ra vẻ tốt, Hạ Tưởng cũng không vì thế mà có ý khinh bỉ. Trên thế giới này có đàn ông thực tế thì cũng có phụ nữ thực dụng. Rất công bằng mà.
Có điều khi hắn nghe Tôn Cải Nhạc nói ra Trưởng ban Phương thì vẫn âm thầm lắp bắp kinh hãi. Ở trong Thành ủy, Trưởng ban họ Phương thì chỉ có một người là Phương Tiến Giang, thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy.
Như thế xem ra, hậu trường của bất động sản Thiên An của Tôn Hiện Vĩ là Phương Tiến Giang. Như vậy bất động sản Cát Thành của Kiều Bạch Điền là có quan hệ mật thiết với nhân vật nào trong thành phố đây?
Hạ Tưởng cũng không vội đi thăm dò quan hệ của Kiều Bạch Điền, bởi vì hắn biết, Kiều Bạch Điền nhất định sẽ chủ động hiện thân.
Đương nhiên, đối với hậu trường của hai công ty bất động sản này, trong lòng Trần Phong biết rất rõ. Nhưng Hạ Tưởng cũng sẽ không trực tiếp đi hỏi Thị trưởng Trần. Như vậy sẽ có vẻ hắn quá ngây thơ cũng quá không có trí tuệ. Cũng sẽ bởi vì như thế mà bị Trần Phong xem thường. Chuyện tương tự, phiền toái tương tự, là do tự hắn đi giải quyết, không cần vận dụng đến Thị trưởng. Hãy cứ cố gắng hết sức đã, dù sao cũng là công việc phân cho mình. Nếu mọi chuyện đều phải nhờ đến Thị trưởng, thì chẳng dùng được bao lâu hắn cũng sẽ bị biếm lãnh cung thôi.
Đưa Tào Thù Lê quay về ký túc xá, Hạ Tưởng liền miễn cưỡng ở qua đêm trong phòng trọ, sáng sớm hôm sau thì đi làm. Cũng may mà có xe tốc hành từ chung cư Hưng Vinh đến ủy ban nhân dân thành phố, không cần phải đổi chuyến.
Chuyện ở phố Nhị Thập Lý còn cứ giằng co mãi, Ngô Cảng Đắc đúng là có đến đó, nhưng vẫn cứ khoanh tay đứng nhìn, khiến cho công ty nhận thầu là bất động sản Cát Thành rất là bất mãn tuyên bố bọn họ vì không chấp nhận cho chính quyền tháo gỡ khó khăn, cho nên chính quyền thành phố cũng không ủng hộ bọn họ về mặt chính sách nữa mà ngược lại sẽ hướng về thôn dân. Thật sự là rất buồn cười. Ngô Cảng Đắc cũng không phải loại đèn đã cạn dầu (gà mờ), lúc này lại phản bác nói là nếu như bất động sản Cát Thành cảm thấy giải quyết phố Nhị Thập Lý còn có gì khó khăn nữa thì chính quyền thành phố có thể đổi một công ty khác nhận thầu.
Hạ Tưởng trực tiếp bỏ qua chuyện phố Nhị Thập Lý mà chờ đợi Kiều Bạch Điền hiện thân. Hắn bây giờ chỉ chú ý đến chuyện khai thác kinh doanh ở thôn Lưu Gia Doanh. Bởi vì nhận khai thác thôn Lưu Gia Doanh chính là Tập đoàn Đạt Tài.
Thành Đạt Tài, sếp tổng của Tập đoàn Đạt Tài chính là truyền kỳ trong giới bất động sản của tỉnh Yến.
Khi còn trẻ, Thành Đạt Tài chỉ là một gã cán sự ở một cơ quan trực thuộc thành phố. Trong một lần làm việc, vô tình y biết được tin tức một mảnh đất sắp được bán đấu giá. Y dốc hết vốn liếng, tặng lại lãnh đạo đơn vị. Lãnh đạo lại giao lại cho y quyền khai thác sử dụng mảnh đất đó. Thành Đạt Tài cũng không biết lấy được tin tức từ đâu, biết đất sắp tăng giá, tìm đến một công ty, thế chấp mảnh đất cho công ty với giá cực thấp, ký kết một hợp đồng là trong vòng nửa năm sau y sẽ lấy lại mảnh đất, giá cả cao hơn 10% so với thời điểm đó. Nếu đến lúc đó y không thu về được, đất sẽ trở thành tài sản của công ty. Nhưng trong vòng nửa năm, y có thể bất cứ lúc nào bỏ vốn thu hồi, công ty cũng phải dựa theo quy định, chỉ có thể bán cho y.
Công ty đồng ý, cho rằng là một vụ mua bán không hề lỗ.
Thành Đạt Tài lấy tiền công ty đưa cho hắn, xuất ra một phần ba đưa cho lãnh đạo đơn vị. Hơn một trăm ngàn đồng là một con số không nhỏ ở thời điểm đó. Sau khi lãnh đạo nhận lấy, đã bán đất cho Thành Đạt Tài với giá cả cực thấp, giá cả vừa vặn đủ bằng hai phần ba số tiền mà công ty đã đưa kia. Chẳng khác gì là Thành Đạt Tài dùng tiền công ty không mất cái gì chiếm được mảnh đất.
Mảnh đất từ quyền sử dụng và khai thác biến thành quyền sở hữu, đột nhiên lại lan ra tin tức thành phố Yến sẽ quy hoạch chỉnh thể, đất tăng lên giá vài chục triệu đồng. Thành Đạt Tài vẫn im lặng không động. Mãi cho đến một ngày theo kỳ hạn nửa năm sau, y đột nhiên tìm đến công ty, thanh toán cho công ty 10% theo giá cả ban đầu. Sau đó lại nhanh chóng ký kết một hợp đồng với một công ty cổ phiếu. Giá bán lập tức tăng cao.
Thành Đạt Tài vớt được thùng vàng đầu tiên trong đời.
Từ đó về sau, y xin nghỉ việc, bằng thủ đoạn vô cùng thành thạo lao vào làm bất động sản, tích lũy tư bản dần dần. Trải qua một thập niên, tài sản đã tăng lên đáng kể.
Thành Đạt Tài là một nhân vật không tồi, nhưng lúc ban đầu tham gia thị trường, thủ đoạn của y cũng không phải là quang minh lắm. Có điều cũng phải nói thật là trong giới bất động sản, tin vỉa hè rất nhiều, không có thể nào sạch sẽ được. Chỉ cần đại bộ phận không có trở ngại gì là có thể được rồi. Nhưng đúng là bởi vì lợi nhuận và sự cạnh tranh trong ngành bất động sản mà sau lưng mỗi công ty bất động sản đều có một người hỗ trợ đắc lực.
Làm cho Hạ Tưởng không nghĩ ra được chính là bất kể là đời sau hay là hiện tại, hắn thủy chung vẫn không biết hậu trường của Tập đoàn Đạt Tài là ai. Tuy rằng hắn cũng từng hoài nghi là Cao Thành Tùng, nhưng sau khi suy nghĩ sâu xa, thì thấy là lúc Cao Thành Tùng lên đài, Tập đoàn Đạt Tài đã trở thành quái vật lớn rồi, Cao Thành Tùng đã không còn khả năng tác động được tới Tập đoàn Đạt Tài. Tập đoàn Đạt Tài là ngọn cờ đầu ở tỉnh Yến, Cao Thành Tùng cũng sẽ không tự hủy Trường Thành. Cho nên mối quan hệ giữa ông ta và Tập đoàn Đạt Tài là hai bên cần lẫn nhau. Thậm chí, những khía cạnh ông ta mong cầu ở Tập đoàn Đạt Tài còn nhiều hơn một khi ông ta muốn có được thành tích.
Như vậy trong mấy năm đầu Tập đoàn Đạt Tài khuếch trương lên, ai mới là người hỗ trợ mạnh mẽ ở phía sau cho Tập đoàn Đạt Tài?
Làm cho Hạ Tưởng thấy hứng thú nhất không phải là bản thân Tập đoàn Đạt Tài hay là Thành Đạt Tài mà là nhân vật thần bí chưa bao giờ lộ diện đã đưa Tập đoàn Đạt Tài đến tầm cao như ngày hôm nay kia. Bởi vì hắn biết, một doanh nghiệp muốn quật khởi trong giới bất động sản, cho tới bây giờ đều đều là một người ở phía trước, một người ở phía sau. Chỉ có vừa buôn bán, vừa tác động nhân tài vật lực các phương, lại có một nhân vật chính trị có trí tuệ trác tuyệt, cả hai phía đồng lòng mới có thể xây đắp nên một đế quốc kinh doanh như Tập đoàn Đạt Tài.
Thế mà đến giờ vẫn không biết được ai là một trong hai người đã tạo nên Tập đoàn Đạt Tài như hiện giờ. Mặc dù là người đó vẫn còn ở lại hay đã lui ra, người đó vẫn có được lực ảnh hưởng và mạng lưới quan hệ tuyệt vời. Nếu như cột cả Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc vào cùng một con thuyền với Tập đoàn Đạt Tài, thì nếu có xung đột dữ dội, Cao Thành Tùng cũng chưa chắc đã dám lấy cứng đối cứng. Ông ta phải cố kỵ lực ảnh hưởng của Tập đoàn Đạt Tài nữa.
Hạ Tưởng vô cùng hưng phấn vì ý tưởng tuyệt diệu bất thình lình này của mình.
Chỉ là muốn tiếp xúc với Tập đoàn Đạt Tài đã là rất khó, lại còn muốn chạm đến nhân vật sau lưng Tập đoàn Đạt Tài thì lại còn khó như lên trời.
Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân không ở văn phòng, Hạ Tưởng bèn kêu Chung Nghĩa Bình lấy một chiếc xe, đi thẳng đến Lưu Gia Doanh.
Tổ cải tạo chỉ có ba chiếc xe, đều là loại xe con, thường xuyên không đủ dùng. Hạ Tưởng liền cân nhắc xem lấy đâu ra được một chiếc nữa. Tìm Cao Hải thì không phải là không được, có điều hắn là tới đây làm việc chứ không phải tới đây mang thêm phiền phức. Nếu có thể không gây phiền toái cho người ta thì nên cố gắng hạn chế bớt.
Đúng rồi, tìm Kiều Bạch Điền mà đòi. Sau khi đã thay ông ta giải quyết một sự phiền phức rồi, nếu như ông ta không biết tỏ vẻ thì sẽ rất không biết cách làm người. Hạ Tưởng quyết định chủ ý rồi, cười cười nói với Chung Nghĩa Bình:
- Tiểu Chung, giao cho cậu một nhiệm vụ.
Chung Nghĩa Bình vội vàng gật đầu:
- Em nghe đây, Phó chủ nhiệm Hạ cứ nói.
- Lần sau mà Tổng giám đốc Kiều, Kiều Bạch Điền đến văn phòng ấy, thì cậu thông minh ra một tí, xuất hiện đúng lúc nhắc nhở ông ta. Bảo là xe của chúng ta hỏng rồi, không có cách nào khởi hành được.
- Em nhớ rồi, Phó chủ nhiệm Hạ. Nhất định em làm được.
Chung Nghĩa Bình cũng không hỏi vì sao phải thế, rất kiên định gật đầu đồng ý luôn. Hạ Tưởng thầm nghĩ thằng ranh này thật đúng là không tồi. Về sau chỉ cần lập trường kiên định, thông minh linh hoạt hơn một ít là có thể bồi dưỡng được.
Thôn Lưu Gia Doanh nằm ở phía nam thành phố Yến, cách ủy ban nhân dân thành phố không gần. Đi mất mấy tiếng đồng hồ mới đến. Vừa đến Lưu Gia Doanh, Hạ Tưởng liền đến ngay hiện trường công trình. Công trường ngăn nắp trật tự, không hề có rác rưởi, máy ủi đất đã san bằng đại bộ phận nhà dân. Chỉ còn mấy nhà vẫn ngoan cường đứng trên đám đất hoang, hiển nhiên cũng là những hộ bị cưỡng chế vì chưa thỏa mãn với điều kiện.
Tập đoàn Đạt Tài đã dựng xong tường vây, đặt xong phòng làm việc tạm thời. Hạ Tưởng đi vào trước cửa phòng làm việc, đứng bên dưới tấm bảng sơ đồ thi công, híp mắt nhìn lại.
Tập đoàn Đạt Tài muốn xây dựng khu chung cư Bảo Hưng Hoa Viên cao cấp ở đây. Bởi vì vị trí địa lý ưu việt, khu chung cư này sẽ trở thành khu dân cư mới xa hoa nhất hiện nay ở thành phố Yến. Hạ Tưởng nhìn trong chốc lát, chậm rãi nở nụ cười, trong lòng đã có chủ ý.
Hắn đập vào cánh cửa phòng làm việc. Một cô nhân viên mặc đồ công sở đứng dậy nghênh đón:
- Xin chào, xin hỏi anh tìm ai?
- Tôi tìm Quản lý Thẩm.
Hạ Tưởng nhìn trên bảng sơ đồ thi công bên ngoài có ghi người phụ trách là Thẩm Lập Xuân, một trưởng phòng ở Tập đoàn Đạt Tài.
Sau khi đã hỏi rõ ràng thân phận của Hạ Tưởng, cô nhân viên không dám chậm trễ, vội vàng đi vào phòng trong tìm Thẩm Lập Xuân. Một lúc sau đã thấy một người đàn ông đi giày Tây, tuổi trung niên đi nhanh ra, nhiệt tình bắt tay Hạ Tưởng:
- Đã sớm nghe nói văn phòng tổ cải tạo có một Phó chủ nhiệm mới đến, vẫn còn chưa có thời gian đến chào hỏi, không ngờ Phó chủ nhiệm Hạ lại tự mình đến tìm hiểu thế này. Thật sự là vinh hạnh quá. Mau mời ngồi! Tiểu Lưu, mau mang trà lên.
Cái vòng luẩn quẩn ở thành phố Yến nói lớn thì cũng lớn, mà nói nhỏ thì cũng nhỏ. Hắn mới đến đây có vài ngày, có lẽ tất cả doanh nhân có chú ý tới thôn nội đô và những người có lợi ích liên quan các mặt đã nắm rõ ràng hết lý lịch của hắn rồi cũng nên.
Hạ Tưởng cũng nhiệt tình mà khách khí nói khách sáo vài câu với Thẩm Lập Xuân. Sau đó, hắn liền đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý đồ đến đây:
- Tập đoàn Đạt Tài là doanh nghiệp có thực lực nhất trong giới bất động sản ở thành phố Yến, thôn Lưu Gia Doanh lại là mảnh đất ở trung tâm chợ, vì sao lại không xây chung cư cao cấp ở đây? Về sau này phương hướng phát triển của chung cư ở thành phố Yến sẽ là các tòa nhà cao cấp và đa cấp cùng tồn tại. Hơn nữa, cao cấp cũng có lợi trong việc đề cao hình tượng chỉnh thể của Tập đoàn Đạt Tài, trở thành người tiên phong ở thành phố Yến. Tập đoàn Đạt Tài sẽ đạt được những ích lợi khác nữa lớn đến không tưởng được đâu.
Thẩm Lập Xuân chết đứng ngay tại chỗ.