Tôn Hiện Vĩ ha hả cười lạnh vài tiếng, há to mồm uống cạn rượu trong chén.
- Người sáng mắt không nói chuyện mờ ám. Chú em Hạ, tôi không phải tiếc khoản đầu tư ở giai đoạn trước, mà là hận nhất bọn bất động sản Cát Thành làm ăn không theo quy củ. Cho nên tôi tìm người quấy rối bọn hắn, chỉ cần dây dưa ì ra đó thôi, kéo thêm một ngày là bọn họ mất thêm ít máu, cũng là làm để cho Trưởng ban Phương xem.
Nếu Tôn Hiện Vĩ đã chủ động nói ra nội tình chuyện phố Nhị Thập Lý và hậu trường của ông ta là Phương Tiến Giang thì chính là một phép thử. Nếu như lúc trước đưa xe là tìm tòi trước khi hành động thì hiện giờ chính là nói rõ ngọn ngành.
Hạ Tưởng kẹp một miếng thịt lên, nhìn nhìn rồi hỏi:
- Tổng giám đốc Tôn, ông nói thịt này hấp thì ăn ngon hay là rán lên thì ăn ngon?
Tôn Hiện Vĩ sửng sốt, không rõ ý ra sao nữa:
- Đều có hương vị riêng. Thịt hấp thái lát thì dễ nát, hấp cả miếng lớn thì ngon. Thịt rán cắt thành miếng nhỏ, không nhừ như thịt hấp nhưng hương vị vừa phải, tôi thích ăn hơn. Mà chú em Hạ, thôi được rồi, làm sao cậu lại nghiên cứu đến cả phương pháp ăn thịt nữa hả?
- Tất cả mọi người là một miếng thịt, để xem là người khác sẽ hấp hay rán lên?
Hạ Tưởng đút miếng thịt vào mồm, nhai vài miếng:
- Không tồi, hương vị coi như thuần khiết, chính là lửa hơi lớn một chút. Tổng giám đốc Tôn nói xem, ông lúc ấy muốn giành lấy phố Nhị Thập Lý là muốn hấp hay là muốn rán?
Tôn Hiện Vĩ hiểu được, cười cười hiểu ý:
- Chỉ cần là làm bất động sản là ai cũng biết, mảnh đất ở phố Nhị Thập Lý kia thích hợp nhất là để xây chung cư để ở. Bất động sản Cát Thành sau khi giành được cũng là muốn xây lên một khu chung cư, tên gọi khá tục, kêu là khu đô thị Kiến Quốc, không hề có chút ý tưởng sáng tạo nào. Có điều là đoạn đường tốt thì chỉ cần đất tới tay, xây phòng ở nhất định là sẽ kiếm bội tiền. Dù sao thì thịt béo đã chạy mất, người khác có hấp hay rán cũng là thịt trong nồi người ta rồi.
Hạ Tưởng cũng biết mọi chuyện đã thành kết cục đã định, còn muốn đoạt lại từ trong tay bất động sản Cát Thành, lấy cứng đối cứng là việc làm thiếu đầu óc, cũng không thể thực hiện biện pháp hòa khí sinh tài được, liền nói:
- Có điều là vị trí phố Thập Lý cũng không tồi, nếu như Tổng giám đốc Tôn có ý thì có thể suy xét việc lấy phố Thập Lý, chính sách tốt một chút thì cũng là một miếng ngon đấy.
Tôn Hiện Vĩ mở to hai mắt ra nhìn:
- Ông em Hạ, không nói đùa đấy chứ? Phố Thập Lý và phố Nhị Thập Lý cách một cái cầu sắt. Mặc dù là cách không xa, nhưng phố Thập Lý là ở bên tây cầu đấy.
Cách một cây cầu đã khác nhau một trời một vực, đúng là bức tranh chân thực của thành phố Yến. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Tuyến đường sắt chính kéo dài từ Bắc Kinh đến phía nam đi vào trung tâm thành phố Yến, vừa lúc phân đôi thành phố Yến ra, tạo thành hai khu cân bằng là phía đông cầu và phía tây cầu. Bởi vì lý do lịch sử mà thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố, cũng như là đa phần chợ búa và hai doanh nghiệp lớn sớm nhất ở thành phố Yến đều ở phía đông cầu. Người dân thành phố Yến cũng biết, phía đông cầu là khu của người giàu có, phía tây cầu là chỗ ở của người nghèo.
Trên thực tế thì quả thực là như thế sao?
Kỳ thật cũng không hẳn là như thế. Phía tây cầu chẳng những có trụ sở của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Tỉnh mà còn xây mấy siêu thị lớn, cùng với mấy khu chung cư mà về sau sẽ là hưng thịnh nhất ở thành phố Yến. Đương nhiên, khiến cho phía tây cầu và phía đông cầu song hành với nhau mà rốt cuộc không bị người ta khinh thị chính là việc Tập đoàn Đạt Tài tiến công quy mô vào bất động sản ở khu vực phía tây cầu, xây nên ở đó khu biệt thự xa hoa nhất của thành phố Yến, ở phía tây nam lại xây trường Đại học Tây Nam, song song với trường Cao đẳng Đông Nam, trở thành hai trường đại học cao đẳng lớn của thành phố Yến, lại còn có xây nên các chung cư nữa, vân vân. Nói tóm lại, trong vòng một hai năm đã làm kéo dài khoảng cách, đưa khu vực phía tây cầu tiến vào giai đoạn phồn vinh thứ nhất.
Nếu thực sự làm một cuộc điều tra thực tế, trình độ văn hóa của dân cư khu phía tây cầu tuyệt không kém hơn tí ti nào so với phía đông cầu. Đường sắt ngăn cách không những không nối được khoảng cách cự ly mà vô hình trung lại tạo thành tâm lý ganh đua, so sánh. Một thành phố không có nội hàm văn hóa, rất lâu bị nhiều lời đồn đãi nói ngoa chôn vùi, dần dà, tam nhân thành hổ (1), đã thật sự tạo ra ảnh hưởng thực tế.
- So sánh với phố Nhị Thập Lý, khuyết điểm duy nhất của phố Thập Lý chính là ở bên phía tây cầu. Nhưng ưu thế của phố Thập Lý so với phố Nhị Thập Lý là ở chỗ thuận tiện giao thông. Bốn quốc lộ vừa lúc xuyên qua. Hơn nữa, đất đai ở phố Thập Lý dễ dàng hơn rất nhiều. Bây giờ còn chưa có ai khai thác. Nếu hiện giờ anh đề xuất ý kiến thì có thể đảm bảo được duyệt ngay. Giá cả cũng sẽ không quá cao.
Hạ Tưởng nói một cách chậm rãi, vẻ mặt tươi tỉnh, vô hình chung lộ ra sự tự tin làm cho hắn có một phong thái không tương xứng với tuổi thật.
Tôn Hiện Vĩ hơi trầm tư:
- Chú em Hạ biết hậu trường của Cát Thành là ai không?
Hạ Tưởng cười lắc đầu, không nói lời nào. Hắn biết Tôn Hiện Vĩ là tự hỏi tự đáp. Quả nhiên ông ta thần bí cười hạ giọng nói nhỏ:
- Là Đàm Long, Phó Thị trưởng ủy ban nhân dân thành phố.
Hạ Tưởng đoán đến đoán đi cũng đoán không ra được đó lại là Đàm Long. Đàm Long bất quá chỉ là một trong một số Phó Thị trưởng của ủy ban nhân dân thành phố. Về cấp bậc trong chính quyền thì ngang hàng với bác Tào, nhưng dù sao y cũng không phải là thường ủy, làm sao có thể đè đầu được Phương Tiến Giang, một Trưởng ban tổ chức, thường ủy thành ủy được chứ? Đương nhiên là đấu tranh trong tình hình chính trị hiện giờ, không thể lấy chức vụ mà quyết định được thực lực hay thắng bại. Có điều, việc Đàm Long ủng hộ bất động sản Cát Thành để có thể thắng được cuối cùng nhất định là có dính dáng đến Trần Phong.
Thị trưởng Trần có tiếng nói quan trọng trong việc cải tạo và khai thác kinh doanh các thôn nội đô. Nghe nói Bí thư Thôi luôn luôn không thể nào hỏi đến được. Trong thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố, chỉ cần bí thư Thôi không tạo áp lực, những vị thường ủy khác đều không thể so sánh được tác phong cường thế của Trần Phong. Hơn nữa, cấp bậc tính ra cũng kém một bậc. Thành phố Yến là thành phố cấp tỉnh. Chỉ có bí thư và Thị trưởng mới là cấp Phó tỉnh, còn các thường ủy khác đều là cấp Sở, Quyền uy của Trần Phong không ai có thể khiêu khích được.
Cho dù Đàm Long có Tiền Cẩm Tùng làm chỗ dựa thì cũng to tát lắm sao? Xem ra tin tức cụ thể vẫn cần phải nhờ Cao Hải hoặc bác Tào cố vấn cho mới được... Nếu đã ra tay thì phải có điều tra trước.
Hạ Tưởng còn chưa hỏi lại, Tôn Hiện Vĩ đã dốc tuột hết ra những tin tức mà ông ta biết rõ:
- Đàm Long này còn chưa có mặt mũi lớn như thế đâu. Ai mà biết lúc quan trọng Bí thư Thôi nói một câu thôi, nghe nói là làm cho Thị trưởng Trần cũng do dự mãi nửa ngày rồi cuối cùng vẫn là quyết định giao cho Cát Thành. Bí thư Thôi lúc mới đầu đã biểu lộ lập trường là không nhúng tay vào việc cải tạo thôn nội đô, nhưng đột nhiên lại ra mặt thay Cát Thành nói chuyện trong chuyện ở phố Nhị Thập Lý sẽ không tránh khỏi làm cho người ta suy nghĩ sâu xa. Hậu trường của Cát Thành là Đàm Long. Cả một đám người ở thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố có ai là không biết chứ? Cho nên Trưởng ban Phương mới buồn bực, lúc nào thì Phó Thị trưởng Đàm lại có chỗ dựa là Bí thư Thôi chứ? Không phải là y là người của Tiền Cẩm Tùng sao?
Một câu cuối cùng, Tôn Hiện Vĩ có vẻ cảm khái cho Trưởng ban Phương, kỳ thực cũng là có ý đặt ra vấn đề với Hạ Tưởng. Ý của ông ta là ông ta đã lôi hết cả ruột gan ra rồi, đã đủ là bạn chí cốt được chưa? Nếu cậu cũng biết những tin tức có liên quan ở phía sau thì không ngại nói ra cho tôi nghe mà biết với. Mọi người mới thật sự là thân thiết, có qua có lại với nhau.
Hạ Tưởng khoát tay:
- Tôi mới đến vài ngày, còn chưa kịp xâm nhập tìm hiểu hết quanh co lắt léo trong đó. Hơn nữa, tôi mới vừa tiếp nhận công tác, cũng không tiện có chuyện gì cũng làm phiền đến Trưởng ban thư ký Cao, lại càng không dám chủ động mang thêm phiền phức đến cho Thị trưởng Trần.
Ý hắn ám chỉ chính là hắn cũng không biết chuyện của Đàm Long và Bí thư Thôi cho dù Thị trưởng Trần trong lòng đã rõ ràng. Mà hắn cũng chẳng ngây thơ đến mức mở miệng đến hỏi Thị trưởng Trần là ai với ai có quan hệ, có quan hệ thế nào?
Hạ Tưởng nếu làm như thế thì chính là năng lực kém, chính là một truyện cười trên quan trường!
Tôn Hiện Vĩ nghe xong gật gật đầu. Hạ Tưởng nói rất đúng, nói rất thật. Ông ta đành phải thở dài:
- Nếu thế thì chỉ có thể quấy rối bọn họ, đổ thêm tí dầu vào lửa thôi?
Hạ Tưởng dùng chiếc đũa chọc chọc vào mâm thịt:
- Có đôi khi thịt bị lấp ở trong thức ăn. Nếu muốn ăn thịt thì phải tìm trong món ăn mà ra. Phố Thập Lý ở phía tây cầu là không sai rồi. Giai đoạn này cũng không thích hợp để xây nhà bán. Tôi có một đề nghị, tổng giám đốc Tôn nghe xong mà có hứng thú phải đi làm ngay, nếu không có hứng thú thì tôi lại đi tìm quản lý Thẩm.
------------------
Chú thích (1): Nếu lời nói dối hoặc tin đồn bị người ta truyền bá nhiều lần, thì nhân dân bình thường rất có thể coi những sự việc vốn không tồn tại hoặc không chân thật đó là tồn tại và có thật. Trong văn hóa Trung Quốc có một câu chuyện "Tam nhân thành hổ" chính là nói về việc như thế.
Thời Chiến Quốc Trung Quốc thế kỷ 5 trước công nguyên, cùng lúc tồn tại nhiều nước nhỏ. Giữa các nước này thường xẩy ra chiến tranh bởi tranh chấp lãnh thổ, nên xã hội bấp bênh. Cũng chính vì vậy, nhà sử học đời sau mới gọi thời kỳ lịch sử này là "thời đại chiến quốc".
Lúc đó, nước Ngụy và nước Triệu lân cận ký hiệp ước hữu nghị. Để khiến hiệp ước có hiệu quả hơn, hai nước quyết định đổi con tin với nhau để bảo đảm. Cho nên, nhà vua nước Ngụy đưa con trai của mình đến thủ đô Hàn Đan nước Triệu làm con tin. Nhằm bảo đảm an toàn của con trai, nhà vua nước Ngụy quyết định cử đại thần Bàng Thông tiễn con trai mình đến nước Triệu.
Bàng Thông là một đại thần rất có tài năng của nước Ngụy, trong triều đình có một số quan chức chống ông, cho nên ông lo có người sẽ thừa cơ hãm hại mình sau khi mình rời khỏi nhà vua nước Ngụy. Cho nên, trước khi khởi hành, ông nói với nhà vua nước Ngụy rằng: "Thưa bệ hạ, nếu một người nói trên phố có một con hổ, bệ hạ có tin không?"
Nhà vua nước Ngụy trả lời: "Ta không tin. Con hổ đâu có thể chạy đến phố?"
Bàng Thông tiếp tục hỏi: "Thưa bệ hạ, nếu có hai người đều nói với bệ hạ rằng, trên phố có một con hổ, thì bệ hạ có tin không?"
Nhà vua nước Ngụy trả lời: "Nếu có hai người đều nói như vậy, thì ta nửa tin nửa ngờ."
Bàng Thông lại hỏi: "Thưa bệ hạ, nếu có ba người đều bảo bệ hạ, trên phố có một con hổ, thì bệ hạ có tin không?"
Nhà vua nước Ngụy trả lời một cách do dự rằng: "Nếu mọi người đều nói như vậy, thì ta đành phải tin."
Nghe nhà vua nước Ngụy trả lời như trên, Bàng Thông ngày càng lo lắng. Bàng Thông thở dài một cái và nói: "Thưa bệ hạ, bệ hạ nghĩ, con hổ đâu có thể chạy đến phố, đây là sự việc ai ai cũng biết. Nhưng vì có ba người nói như thế, thì tin đồn trên phố có con hổ trở thành việc thật. Khoảng cách giữa Hàn Đan và kinh đô Đại Lương nước Ngụy chúng ta xa hơn nhiều so với khoảng cách giữa vương cung và phố sá, hơn nữa rất có thể không chỉ có 3 người nói xấu thần sau lưng thần."
Nhà vua nước Ngụy nghe hiểu ý của Bàng Thông, gật đầu nói: "Ý của nhà ngươi ta đã biết, nhà ngươi cứ yên tâm mà đi!"
Bàng Thông đi cùng con trai của nhà vua nước Ngụy đến Hàn Đan.
Bàng Thông rời khỏi chưa lâu, quả thật có nhiều người nói xấu Bàng Thông với nhà vua nước Ngụy. Ban đầu, nhà vua nước Ngụy luôn biện bạch cho Bàng Thông, nêu rõ ông là một đại thần có tài năng và trung thực. Điều không may là, khi đối thủ của Bàng Thông ba lần bẩy lượt nói xấu Bàng Thông với nhà vua nước Ngụy, nhà vua nước Ngụy đã tin lời nói của họ. Từ đó, sau khi Bàng Thông từ nước Triệu trở về nước Ngụy, nhà vua nước Ngụy luôn không cho phép Bàng Thông đến gặp mình.
Còn có một câu chuyện tương đồng với câu chuyện này. Tăng Sâm, học giả nổi tiếng thời chiến quốc, không có chút khuyết điểm nhỏ về mặt đạo đức. Một lần, Tăng Sâm có việc ra ngoài chưa về, vừa vặn có một người cùng tên Tăng Sâm bị bắt bởi tội giết người, láng giềng của Tăng Sâm bèn báo tin cho mẹ của Tăng Sâm rằng: "Tăng Sâm bị bắt bởi giết người." Mẹ của Tăng Sâm rất hiểu biết con mình, tin chắc rằng Tăng Sâm không thể là kẻ giết người, cho nên tiếp tục dệt vải. Một lát sau, một người khác nói với mẹ của Tăng Sâm rằng: "Tăng Sâm giết người." Mẹ của Tăng Sâm bắt đầu nghi ngờ, nhưng vẫn không tin con mình giết người. Lát nữa, người thứ 3 nói với mẹ của Tăng Sâm rằng: "Tăng Sâm giết người." Mẹ của Tăng Sâm bị lung lay triệt để, bỏ công việc mình đang làm và chạy trốn.
Hiện nay, thành ngữ "Tam nhân thành hổ" hoặc "Tăng Sâm giết người" chỉ lưỡi mềm độc quá đuôi ong hoặc sức mạnh của dư luận.
Danh tiếng của Thẩm Lập Xuân rất vang, Tôn Hiện Vĩ thấy Hạ Tưởng nói trịnh trọng khác thường thì cũng để tâm:
- Phó chủ nhiệm Hạ nói nghe một chút. Tôi sẽ nghiên cứu cẩn thận.
- Hiện giờ thành phố Yến phát triển rất nhanh, khu chung cư mới xây ầm ầm, dân cư tăng lên giống như ăn cơm có thịt, nếu đồ ăn với thịt mà không được cung cấp đầy đủ thì sẽ xảy ra vấn đề lớn. Ở phía tây bắc của thành phố Yến chỉ có một chợ bán sỉ rau quả. Trong khoảng thời gian ngắn còn có thể miễn cưỡng đáp ứng được nhu cầu ăn uống của dân cư thành phố. Nhưng sau khi cải tạo thôn nội đô sẽ không dùng được bao lâu nữa. Trong vòng nửa năm một năm, lại còn có mười mấy khu chung cư mới xây sẽ khánh thành, dân cư càng đông, lượng đồ ăn sử dụng sẽ càng lớn, chuyện buôn bán rau quả cũng sẽ rất có tương lai.
Tôn Hiện Vĩ nghe mà không hiểu ra sao cả:
- Ông em Hạ à, tôi kinh doanh bất động sản, không có hứng thú với chuyện bán buôn rau quả.
Đừng nhìn Tôn Hiện Vĩ lúc thì gọi là Phó chủ nhiệm Hạ, lúc lại gọi là ông em Hạ. Kỳ thật Hạ Tưởng cũng nghe được hiểu được, ông ta phân biệt rất rõ ràng. Lúc cần tỏ vẻ trịnh trọng, ông ta sẽ gọi là Phó chủ nhiệm Hạ. Lúc muốn tỏ vẻ quan hệ chặt chẽ thân mật sẽ gọi hắn là Ông em Hạ.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Tôi không để anh kinh doanh buôn bán rau quả. Ý tôi là đề nghị anh xây dựng phố Thập Lý trở thành siêu thị bán sỉ rau quả lớn nhất ở thành phố Yến. Phố Thập Lý vừa lúc nằm ở giáp ranh giữa khu đông cầu và khu tây cầu, vị trí quan trọng, giao thông thuận tiện. Một khi xây xong, chỉ sợ chẳng mất bao lâu, đừng nói là đứng đầu thành phố Yến, kể cả là đứng đầu cả tỉnh Yến cũng không nói ngoa. Về phần sau khi anh xây xong thành các gian hàng thì cho thuê hay là bán, hay là một phương thức nào đó để kiếm tiền sinh lời thì anh đã là chuyên gia trong ngành, cũng không cần tôi ở bên ngoài ý kiến này nọ lung tung.
Tôn Hiện Vĩ đang đưa đồ ăn lên miệng, tay đột nhiên dừng lại giữa chừng, hồi lâu vẫn không nhúc nhích được. Bỗng nhiên lạch cạch một tiếng, đồ ăn bị rơi lại trên mâm. Trên mặt anh ta dần dần hiện ra vẻ vui mừng kinh ngạc:
- Phó chủ nhiệm Hạ, ông em Hạ, tôi mới đưa chú một chiếc Santana chú lập tức đã đưa cho tôi cả một quả Mercedes-Benz, biện pháp này phải nói là điểm đá thành vàng.
Anh ta kích động đến mức nắm chặt tay Hạ Tưởng, mặt đỏ hết cả lên, cũng không biết là do hưng phấn quá độ hay là vì hơi men mà thế:
- Phố Thập Lý, tôi muốn. Chú đúng là quan chức mà anh thấy là thông minh nhất, cực kỳ có đầu óc nhất. Không phải anh khen chú đâu, ông em Hạ ạ, chú quả thật là một thiên tài kinh doanh. Tôi làm bất động sản bao nhiêu năm như thế mà cuối cùng cũng chỉ có định hướng xây nhà ở loanh quanh, chưa từng nghĩ đến là xây gian hàng. Chú thật sự là một câu đánh thức người trong mộng. Lão ca quá là phục chú rồi!
Anh ta nâng chén rượu lên, một ngụm uống cạn:
- Tôi mời chú một ly, tự kính trước.
Hạ Tưởng cũng trả một ly, tự giễu cười cười:
- Chính là tôi hay thích nghĩ những chuyện kỳ quặc thôi. Đúng là bởi vì không ở trong ngành cho nên mới dám nghĩ dám nói. Nếu thật sự là hợp ý của Tổng giám đốc Tôn thì biện pháp này sẽ để cho anh.
Tôn Hiện Vĩ xem như hiểu ra:
- Đừng, anh em mình với nhau còn tính toán rành mạch làm cái gì. Cụ thể chuyện lấy đất thế nào, anh tác động là được rồi. Nhưng ông em đưa ra biện pháp điểm đá thành vàng, lão ca này không thể cứ thế mà dùng được. Thế chẳng phải là chê cười anh không biết cách làm người rồi sao? Có yêu cầu, cứ việc nói.
- Vậy em không khách khí nữa.
Hạ Tưởng cười tủm tỉm, giả bộ như chuẩn bị công phu sư tử ngoạm:
- Không sợ tay em duỗi quá dài, mồm há quá to đấy chứ?
Tôn Hiện Vĩ cũng thể hiện vẻ mặt dễ dãi:
- Anh nhận! Ít là chú khách khí. Nhiều là chú không coi anh là người ngoài. Cứ việc nói, anh chờ đây.
Hạ Tưởng vỗ vỗ tay, cười to:
- Có khí phách, Tôn lão ca, người thành đại sự luôn quyết đoán như thế. Người bạn như anh, em nhận. Điều kiện của em là, em muốn chỉ định một doanh nghiệp bán sỉ rau quả được vào trong chợ bán sỉ của anh. Cô ấy sẽ có quyền ưu tiên trong chợ.
- Chỉ có thế thôi á?
Tôn Hiện Vĩ không tin xoa xoa tay vào nhau:
- Ông em Hạ, chú đây là khách khí với anh hay là còn giấu diếm cái gì nữa? Nói thật với lão ca mau. Chơi với chú anh không hề có chút đề phòng nào đâu.
Thương nhân đối diện với quan chức, nếu đối phương không tham không tạp không cần thì có vẻ như không bình thường vậy. Hạ Tưởng cười ha hả không ngừng. Cười đến nỗi Tôn Hiện Vĩ trong lòng run rẩy. Cũng may là Hạ Tưởng cũng chỉ cười một lúc thôi rồi nói:
- Được rồi, nếu anh thật sự thấy băn khoăn thì cho em một cái văn phòng. Em cũng chẳng cần quyền sở hữu tài sản gì cả, chỉ cần không mất tiền thuê là được rồi. Thế có được không?
Tiền thuê văn phòng một năm cũng chết đến cả mấy chục ngàn tệ. Tôn Hiện Vĩ tuy rằng cảm thấy vẫn là quá ít, nhưng thấy Hạ Tưởng cười với vẻ chân thành đến thế thì chỉ đoán có khi là hắn tính đến lợi ích lâu dài, cho nên tạm thời thả lỏng tâm tình.
- Được rồi, cứ quyết định như thế đi. Đến lúc đó, anh chọn một loạt rồi đưa gian tốt nhất cho chú. Hoặc là chú tự đến chọn cũng được. Dù sao chú thích khách sáo với anh thì tùy chú. Còn lúc anh có việc thì nhất định sẽ tìm chú, tuyệt đối không khách sáo với chú đâu, chú đừng ngại phiền nhé.
Buổi chiều trở về văn phòng, Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc đều ra tận cửa đón. Hai người đều cung kính khác thường, nói:
- Phó chủ nhiệm Hạ đã về rồi à? Có nóng không?
Khúc Nhã Hân thì còn được, phụ nữ quen quan tâm đến người khác rồi, biểu tình trên mặt khá là tự nhiên. Còn Ngô Cảng Đắc thì vẻ mặt cười nịnh. Nụ cười trên mặt gần như dài đến tận đất, thiếu chút nữa làm Hạ Tưởng sợ hết hồn.
Ngô Cảng Đắc làm bộ nhiệt tình lấy chìa khóa xe đưa cho Hạ Tưởng, có điều sắc mặt biểu hiện đau khổ như giết y đi còn hơn. Hạ Tưởng không muốn nhìn bộ dạng cùng khổ của y, rộng lượng vung tay lên:
- Trời nóng nực, xe Santana còn có điều hòa, Phó chủ nhiệm Ngô lớn tuổi rồi, cứ dùng trước đi.
- Như vậy sao được? Phó chủ nhiệm Hạ, xe này là nhờ nể mặt cậu mới được cho. Nếu tôi mà dùng thì quá vô ý rồi.
Ngô Cảng Đắc lời nói thì hay ho nhưng cái chìa khóa thì lại cầm chặt ở trong lòng bàn tay, không chịu đưa lên về phía trước nửa bước.
Hạ Tưởng khoát tay, tỏ vẻ cực kỳ rộng lượng:
- Phó chủ nhiệm Ngô và Phó chủ nhiệm Khúc là lão thành ở văn phòng tổ cải tạo rồi. Về mặt đãi ngộ nên cao hơn tôi, không cần phải thương lượng nữa. Có điều khi nói đến công tác, tôi tranh tiên tiến nên sẽ không nhượng bộ đâu.
Nói gần nói xa ý tứ chẳng qua là có chuyện tốt trước tiên có thể nhường cho các người, nhưng ai chủ trì những vấn đề lớn ở văn phòng tổ cải tạo thì hắn sẽ không lùi bước.
Khúc Nhã Hân hiện giờ xem như đã hoàn toàn quán triệt. Hạ Tưởng tranh quyền thì không sai rồi, nhưng ai bảo người ta vừa có năng lực lại vừa có phong cách. Ai có thể so sánh được đây? Cô giành nói trước:
- Tôi đã báo cáo với Trưởng ban thư ký Cao rồi. Văn phòng tổ cải tạo có ba phó chủ nhiệm, vẫn chưa có chủ nhiệm văn phòng. Phó chủ nhiệm Hạ mới đến trẻ trung năng động. Tôi đề cử cậu làm Chủ nhiệm.
- Tôi cũng tán thành.
Ngô Cảng Đắc cũng khẩn cấp bày tỏ thái độ, trong tay cầm chìa khóa xe, trong lòng mừng rỡ chợt cao chợt thấp.
Hạ Tưởng ngẫm lại cũng nên báo cáo công tác với Cao Hải một chút, cho nên đi lên văn phòng của Cao Hải. Đang định gõ cửa thì Cao Hải từ bên trong mở cửa ra, vừa nhìn thấy hắn đứng trước cửa liền vui vẻ bảo:
- Đang muốn tìm cậu thì vừa khéo cậu đã tới rồi.
Trần Phong muốn gặp hắn.
Cùng Cao Hải đi lên lầu đến văn phòng của Trần Phong, Trần Phong cũng không đứng dậy, cũng không để Hạ Tưởng và Cao Hải nói gì mà cúi đầu bận rộn xem mấy tờ tài liệu, rồi lại ngẩng đầu nói:
- Nghe nói Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân nhất trí đề cử cậu chủ trì công tác hàng ngày của văn phòng tổ cải tạo. Cậu có ý kiến gì không?
Hạ Tưởng liền cười khiêm tốn:
- Hai vị phó chủ nhiệm tác phong rất tốt, tôi cần phải học tập nhiều hơn.
- Được rồi, đừng có hót như khướu với tôi. Cậu đã đứng vững chân rồi, tôi để Cao Hải công bố ra. Mặt khác, đối với văn phòng tổ cải tạo, tôi có một ý tưởng, chính là chuẩn bị chính thức nhập vào cơ cấu chính quyền, để ban tổ chức đưa vào biên chế, là phòng ban cấp phó cục nằm dưới văn phòng ủy ban nhân dân thành phố. Cậu mới là cấp phó phòng, đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm đã là miễn cưỡng rồi. Lại lên chức Chủ nhiệm nữa thì càng không thể nào nói nổi.
Cao Hải ở bên cạnh nói xen vào:
- Hạ Tưởng tuy rằng mới lên cấp phó phòng không lâu nhưng cậu ta đã từng có một thời gian ngắn đảm nhiệm chức phó bí thư đảng ủy xã kiêm phó chủ tịch xã rồi. Lý lịch thế là được rồi, cũng có thành tích nữa, phù hợp điều kiện đề bạt phá cách rồi.
- Chuyện đặc biệt đấy. Cậu được thăng lên cấp phó phòng chưa tới một năm đã sắp tăng lên cấp trưởng phòng. Thế là rất nhanh. Còn nhanh hơn tôi hồi trước đó. Nói thật, tôi cũng có tâm lý phải đè cậu bớt xuống mới được.
Trần Phong nở nụ cười, thấy Hạ Tưởng có vẻ kinh sợ thì lại bất mãn nói:
- Hạ Tưởng, trước mặt tôi thì cậu thành thật một chút, có sao nói vậy. Nếu nói về kiểu giả bộ diễn kịch thì tôi tin là cậu không bằng được tôi đâu.